Bạn đang đọc Hợp Đồng Hôn Nhân, Anh Xé Rồi: Chương 42
Năm lớp 9, Linh Đan và Hà My vẫn còn học chung một lớp.
Hai người lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng, chuyện lớn hay nhỏ gì cũng chia sẻ cho đối phương, kể cả những tình cảm học trò thầm kín nhất.
Một ngày nào đó khi đến lớp, Hà My chợt nói với cô rằng cô bé gặp được một anh chàng rất điển trai.
Cụ thể như thế nào thì Linh Đan đã quên mất, chỉ nhớ người đó lớn hơn bọn cô, đang theo học một trường cấp ba gần nhà Hà My.
Từ đó Hà My bắt đầu “sưu tầm” tin tức về anh chàng kia.
Bằng cách nào đó, cô bé chỉ trong vòng một tuần đã mua chuộc được mấy người bạn cùng lớp của anh ta.
Họ sẵn lòng cung cấp cho Hà My tất cả mọi thông tin biết được, còn rất tận tình hỗ trợ nhét thư tình vào hộc bàn của anh ta mỗi ngày.
Linh Đan từng theo Hà My đi nhìn xem anh ta trông thế nào.
Kết quả làm cô khá thất vọng.
Tên này có gì đặc biệt đâu chứ? Còn thua xa mấy anh chàng diễn viên trên ti vi cô thường xem.
Không hiểu sao nhỏ bạn của mình lại thích anh ta đến thế?
Khoảng thời gian đó Hà My bị tình yêu làm cho mù quáng.
Mở miệng không phải nhắc tới tên anh chàng đó thì chính là luyên thuyên mấy cái kế hoạch theo đuổi vớ vẩn kia của mình.
Linh Đan nhiều lúc nhức cả đầu.
Tốn bao nhiêu công sức vào nó, tuy nhiên mối tình này chẳng đi đến đâu cả.
Gần một tháng sau đó, ngày nào Hà My cũng mang bộ mặt u ám đến trường, không thiết ăn thiết uống, thành tích học tập cũng giảm sút.
Cả Linh Đan và ba mẹ cô bé đều rất lo lắng.
May mắn Hà My vốn là người lạc quan yêu đời, luôn luôn tràn đầy sức sống.
Cho nên tình trạng này kéo dài không lâu, cô bé dần dần trở lại vui vẻ như trước.
Nhưng Linh Đan nghĩ Hà My chưa hoàn toàn quên đi chuyện đó.
Mấy năm trôi qua, Hà My tuy chưa hề nhắc lại cái tên đó, nhưng cũng không bao giờ nói gì tới chuyện yêu đương nữa.
-Lúc hôm chụp hình cưới của bà, tui chỉ vô tình nhìn thoáng qua người đang đứng chỉnh máy ảnh thì đã nhận ra ngay đó là anh ấy.
Chỉ là anh Kiệt không nhớ tui.
Mà cũng phải thôi, tui có là gì của người ta đâu.
-Bao nhiêu năm rồi mà bà vẫn không quên anh ta được?
-Tui cứ nghĩ mình đã quên rồi, cho đến khi gặp lại ảnh.
Cảm giác lúc đó khó hiểu lắm.
Lòng tuy có vui nhưng cũng rất khó chịu.
Phải chi trước đó cô chú ý đến Hà My một chút.
Dù không thể giúp đỡ nhưng ít nhất cũng có thể san sẻ phần nào.
-Bây giờ bà tính làm sao? Lẽ nào cứ tiếp tục bám theo anh ta mãi à?
-Tui cũng không biết… Thôi bà đừng hỏi nữa.
Để tui ăn cái đã.
-Haizzz.
Được rồi.
Ăn nhanh đi.
Ăn xong Linh Đan lôi Hà My đi dạo.
Từ khi lên đại học hai người rất ít có thời gian nói chuyện.
Cho nên cứ mỗi lần gặp nhau đều có thể tám mọi thứ trên trời đến dưới đất, nói cả ngày cũng không hết chuyện.
-Bà không biết đâu.
Hôm qua lúc anh yêu của bà gọi điện cho tui á, tui sợ hết cả hồn.
Còn tưởng anh ta nghĩ tui khi dễ bà nên tìm tui tính sổ chứ.
-Anh ấy nói gì với bà thế?
-Ảnh hỏi bà đã xảy ra chuyện gì? Có phải tụi mình cãi nhau hay không? N
Nghe giọng là biết ảnh lo lắng cho bà ghê lắm.
Mà sao bà không hỏi thẳng chồng bà đi.
Cứ im im chả nói gì làm người ta phát hoảng.
Linh Đan chỉ cười hì hì.
Hà My nhìn bộ dạng hạnh phúc ngốc nghếch này trong lòng có điểm ghen tị, thở dài:
-Mai mốt xảy ra chuyện gì thì bà cũng nên thẳng thắn.
Vợ chồng với nhau mà, chuyện gì cũng cứ từ từ bàn là được.
Bà không nói ai biết bà nghĩ gì chứ?
-Tui biết rồi.
-Mà anh Quân tính mở công ty gì thế?-Hà My tò mò.
-Anh ấy bảo là công ty phần mềm máy tính.
Tui cũng không rõ mấy vụ này nữa.-Linh Đan đầy mặt mơ hồ trả lời.
-Nghe ngầu thật đó.
Nhất định là làm ăn lớn rồi.
Tui ngưỡng mộ bà quá đi, khi không vớ được ông chồng tốt như vậy.
Vừa đẹp trai vừa dịu dàng săn sóc.
Bây giờ còn sắp mở công ty nữa.
Sắp đạt tới chuẩn tổng tài trong ngôn tình rồi.
Nghe thế Linh Đan liền hỏi:
-Còn chưa đạt sao? Thiếu cái gì nữa?
-Chưa đủ lạnh lùng, chưa đủ bá đạo nè.
Còn thiếu “ong bướm” vây quanh mong được hiến thân nữa.
Linh Đan bĩu môi:
-Nếu thật sự có một đám con gái chết mê chết mệt anh ấy thì chẳng phải tui khổ rồi sao?
-Nam chính sẽ không bị quyến rũ dễ dàng như vậy đâu.
Ngược lại anh ta sẽ âm thầm giải quyết tất cả những người có ý định câu dẫn mình, từng người từng người một, không để nữ chính phải nhúng tay.
Người nào mà dám đụng tới nữ chính thì xác định là tàn đời.-Hà My hai mắt lấp lánh nói.
-Nghe cứ như thành phần nguy hiểm vậy…
-Không sai.
Vì nam chính còn có thân phận là đại ca hắc đạo mà.
-…..
Linh Đan nghĩ đến mấy bộ phim chiếu trên ti vi về các bang phái xã hội đen đấu đá, thanh toán lẫn nhau, đánh đấm vô cùng kịch tính, máu me pha lẫn nước mắt, phản bội cùng bị phản bội… Cô bỗng có chút rùng mình.
Cái thể loại này thật quá khó tiêu, ở nhà cô cũng chẳng thích xem.
Hà My còn đang mải mê chia sẻ cuốn truyện mình mới vừa đọc gần đây:
-…Sau đó nữ chính bị tên đại ca khốn kiếp kia bắt cóc, buộc nam chính phải xuất đầu lộ diện, đích thân đến cứu người.
Nam chính một mình đến cửa sào huyệt, tay không đấu với gậy gộc, mã tấu, dao kiếm… cuối cùng cũng đến được trước mặt nữ chính… Tên đại ca kia lại đâu dễ dàng buông tha vậy chứ, bắt ảnh phải đứng yên để bọn đàn em của hắn đánh cho một trận, không được phản kháng, bằng không sẽ cho người cưỡng hiếp nữ chính…
Hà My mới kể tới đó bỗng dưng im lặng.
Linh Đan đang nghe tới vui vẻ tự nhiên bị cắt ngang, có chút gấp gáp hỏi:
-Rồi sao nữa.
Bà mau kể tiếp đi.
Cô bé vẫn không nói gì, chân cũng không đi tiếp, ánh mắt lẳng lặng hướng về một phía.
Linh Đan chẳng hiểu ra sao, theo tầm mắt của Hà My nhìn sang, thấy một đôi nam nữ đang đứng bên kia đường.
Cô gái vươn hai tay ôm lấy mặt, cả người run lên giống như đang khóc.
Chàng trai có vẻ lóng ngóng không biết nên làm gì, vụng về lau nước mắt cho cô ấy.
Linh Đan ngó qua bạn mình một cái.
Gương mặt Hà My không có biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt rất lạnh, bàn tay đang để bên người siết chặt lại.
Cô cũng lờ mờ đoán ra được một chút, kéo Hà My bảo:
-Tui biết gần đây mới mở một tiệm bánh ngọt lớn lắm, nhưng chưa có cơ hội đến bao giờ, bà đi với tui nha, nha.
Hà My dường như không nghe thấy, tiếp tục đăm đăm nhìn bên đó.
Linh Đan cố gắng dùng mỹ thực để dụ dỗ:
-Tui nghe người ta nói chỗ này bán nhiều loại bánh ngon lắm, ăn một miếng là ghiền luôn.
Giá cũng rẻ nữa.
Hai người bên kia đã bắt đầu ôm lấy nhau, trước khi bọn họ kịp trao nhau một nụ hôn say đắm Linh Đan đã chặn trước mặt cô bé, trưng ra khuôn mặt ngây thơ giở trò làm nũng:
-Đi đi mà.
Tui muốn thử lâu rồi, nhưng một mình thì buồn lắm.
Hà My cuối cùng cũng có phản ứng, liếc cô một cái:
-Được thôi.
Nhanh lên.-nói xong liền lạnh lùng bỏ đi mất.
Linh Đan vội vã chạy theo.
Hà My không thèm nhìn đường, cứ cắm đầu tiến về phía trước.
Đến một ngã ba cô bé chợt đứng lại, Linh Đan không kịp thắng, đâm thẳng vào lưng cô bé.
Hà My sắc mặt đã khôi phục bình thường, kéo cô hỏi:
-Cái tiệm đó ở chỗ nào?
-Hả?-Linh Đan không phản ứng kịp.
-Còn hả gì nữa? Chẳng phải mới nãy bà rủ tui đi ăn sao? Mau lên một chút, tui đang cần chỗ xả giận đây.
Cái tiệm đó là do Linh Đan thuận miệng bịa ra, làm gì có thật.
Cô chỉ đành đến chỗ trước kia hai người thường ăn.
Hà My có lẽ đã nhận ra cô chỉ đang tìm cớ kéo mình đi, nên cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn thoáng qua cô “hừ” một tiếng rồi vô cùng tự nhiên vào quầy chọn bánh.
-Em lấy hai phần cheesecake, hai phần tiramisu, hai phần bánh crepe trà xanh.
Thêm hai phần mousse chanh dây.
Nước uống thì một ly trà sữa thạch phô mai.-sau đó quay sang cô.-Bã muốn ăn gì thì lại đây gọi nè.
-…..
Linh Đan khóe miệng co rút.
Mỗi loại đều gọi hai phần mà chẳng lẽ không có cái nào cho cô à? Nó tính một mình xử hết bấy nhiêu đó?
Mới sáng sớm ai còn nằng nặc đòi giảm cân vậy hả? Bây giờ lại ăn như heo nữa rồi…
Hà My lạnh lùng đem khối bánh đầu tiên để trước mặt, tưởng tượng đây là tên khốn kiếp kia, hung ác dùng dao cắt xuống từng khúc từng khúc một.
Vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Muốn gì thì nói mau.-cô bé vừa lấy đĩa bánh thứ hai vừa bảo.
Linh Đan khẽ hắng giọng, cẩn thận hỏi:
-Hồi nãy là Minh Kiệt phải không? Vậy cô gái bên cạnh là…
-Đúng thế.
Là cái cô mà anh ta say mê như điếu đổ đó.
-Chẳng phải lần trước bà nói cô ta sắp kết hôn rồi sao? Vì cái gì hôm nay bọn họ còn gặp nhau nữa?
Hà My hậm hực trả lời:
-Tui cũng đang muốn biết đây.
Cô bé ngừng một chút, chọt chọt bánh kem trong đĩa, lại nói:
-Trăm phần trăm là cô ta lại hẹn ảnh ra ngoài kể lể.
Trước giờ vẫn vậy, cô ta với bạn trai mà gặp vấn đề là cứ gọi điện cho anh Kiệt, khóc lóc ỉ ôi đủ thứ.
Người gì mặt dày thế không biết.
Đã không chấp nhận tình cảm của ảnh mà thì thôi, còn không chịu buông tha cho ảnh.
Cứ để anh Kiệt nghĩ là mình có cơ hội rồi tiếp tục hy vọng.
Cô ta thì quen hết người này tới người khác.
Linh Đan cực kỳ ghét loại người này.
Cô luôn cho rằng: nếu đã không yêu thì đừng cho đối phương hy vọng, vì cuối cùng nó chỉ làm đau khổ tăng lên.
Cơ mà Minh Kiệt đó cũng quá ngu ngốc đi, bao nhiêu năm rồi, đến bây giờ vẫn cam tâm tình nguyện chạy đến làm “thùng rác” cho cô ta xả giận.
Không biết bạn cô nhìn trúng tên này ở điểm nào nữa?
-Tui khuyên bà, bà quên anh ta đi.
Người này đánh chết vẫn không tỉnh ra được.
Dù cho giờ bà “cua” được Minh Kiệt thì sao chứ? Anh ta sẽ dễ dàng buông xuống được cô gái kia hả? Liệu bà có chịu nổi khi bạn trai mình trong lòng vẫn luôn tơ tưởng đến người khác?
Hà My im lặng uống nước, bỗng thốt ra một câu:
-Bà nói đúng.
Linh Đan hơi bất ngờ: Chả lẽ mới có vài câu như vậy đã thuyết phục được? Hà My dùng muỗng khuấy khuấy ly trà sữa, ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói đầy kiên định:
-Tui không thể chịu nổi.
Tui muốn người yêu của tui chỉ có thể nghĩ tới một mình tui, không cho phép ảnh nghĩ tới bất kì ai khác.
Linh Đan thở dài:
-Bà cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa nhỉ?
Hà My nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt toát lên vẻ khổ sở:
-Kì thật tui còn chuyện giấu bà.
Tui đã bắt đầu ăn kiêng giảm cân cả tháng trời rồi, chứ không phải mới mấy ngày gần đây.
Cũng chạy bộ tập thể dục đàng hoàng.
Ngày nào ngày nấy cũng mệt muốn chết nữa.
Có điều hiệu quả rất chậm, cho nên một tuần nay tui mới áp dụng biện pháp mạnh.
Tui bỏ ăn cơm, mỗi bữa chỉ ăn rau và trái cây.
Tuy kết quả cũng khả quan hơn chút xíu… nhưng… người tui cứ luôn uể oải, chạy bộ không nỗi nữa.
Linh Đan không kìm được tức giận.
Con nhỏ này, vì một tên đàn ông ngu ngốc mà không màng tới sức khỏe của mình.
Nếu nó còn không chịu tỉnh ra thì cô nhất định phải đánh nó một trận.
-Mấy bữa nay tui cũng suy nghĩ nhiều lắm.
Trước kia tui luôn tự nhủ: là con gái phải luôn biết yêu thương bản thân.
Không cần thiết vì bất kì ai mà thay đổi.
Vậy mà bây giờ tui lại đày đọa chính mình… vì một kẻ không đáng…
Linh Đan vỗ vai cô bé thật mạnh, thấp giọng an ủi:
-Bà hiểu được vậy là tốt rồi.
Nên nhớ rằng bà còn có tui mà.
Sau này xảy ra chuyện gì làm ơn nói ra.
Đừng chịu đựng một mình nữa.
-Tui biết.
Cảm ơn bà nhiều lắm.
Bà đúng là người bạn tốt nhất của tui.
Linh Đan xoa xoa cánh tay oán hận:
-Khách sáo vậy hả? Nổi cả da gà rồi này.-khi không lại nói chuyện ớn lạnh như vậy, làm cô có chút không quen.-Mà bà ăn nhanh lên.
Đừng phá nát bánh nữa.
Tụi nó sẽ khóc mất.
-Bà phải về chuẩn bị hành lý cho anh Quân mà phải không? Cứ đi trước cũng được.
Linh Đan không yên tâm lắm, định ngồi đến khi Hà My ổn hơn rồi tính tiếp .
-Không sao đâu.
Bà đi đi.
Hiện tại tui cũng muốn yên tĩnh một chút.-Hà My
Bạn đã nói vậy, cô cũng không thể không đi.
Linh Đan nhìn Hà My lần nữa, xác định không có vấn đề gì mới đúng dậy :
-Vậy tui đi nha.
Nhớ đừng nhịn ăn nhịn uống nữa đó.
Tui sẽ qua thăm bà sau.
-Khoan đã.-Hà My gọi với theo, cặp mắt long lanh.-Tụi mình là bạn thân mà phải không?
Linh Đan cau mày:
-Hỏi kì vậy.
Dĩ nhiên rồi.
-Vậy… có chuyện này phải nhờ bà.
Bà sẽ giúp tui chứ?
Linh Đan không chút do dự gật đầu, lòng hơi bất an.
-Thật ra cũng không có gì… Chỉ là… Sáng nay tui vội quá, không mang theo nhiều tiền.
Bà thanh toán giúp tui nha…-cô bé chớp mắt ra vẻ đáng thương.
-…..
Làm uổng công người ta lo lắng mà!
Linh Đan ra quầy trả tiền rồi nhanh chóng rời khỏi.
Trước khi đi còn nhìn Hà My rất lâu.
Hà My biết Linh Đan lo lắng cho mình, trong lòng cũng thấy rất ấm áp.
Đời người đôi khi chỉ cần một người bạn như vậy là đã đủ.
Cô để mặc mình chìm trong suy nghĩ vẩn vơ.
Minh Kiệt… Minh Kiệt….
Tại sao cô lại thích con người này đến thế? Bao nhiêu năm rồi gặp lại mà trái tim vẫn còn thổn thức?
Chỉ vì lần đầu gặp mặt, anh ta đã liều mình để cứu cô khỏi chiếc xe hơi đang lao tới… Để giờ đây cô vẫn không quên được anh.
Chỉ vì lần đầu gặp mặt, cô vẫn còn là một cô bé ngây thơ thích những cuốn tiểu thuyết lãng mạn, tự cho rằng đã gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình.
Người ta chẳng qua là tiện tay cứu cô mà thôi, chỉ có cô ngốc nghếch muốn lấy thân báo đáp.
Người ta thậm chí còn không nhớ cô.
Mệt mỏi theo đuổi, kết quả chẳng được gì.
Từ bỏ sao? Hà My khẽ nhắm mắt lại.
Có lẽ đã nên đến lúc rồi.
………………..
-Cô bé.
Trên mặt em dính kem kìa.- một giọng nói xa lạ vang lên bên tai.
Hà My bừng tỉnh, mặt đỏ lên, vơ vội tờ khăn giấy lau miệng.
-Không phải chỗ đó.
Nè, hay để anh giúp cho.
Phục vụ miễn phí nha.-anh chàng bước tới gần, thân thiện hỏi cô.
-Khỏi.
Tui tự lo được.
Không cần anh giúp.-Hà My lạnh lùng bảo.
-Vậy sao? Thật đáng tiếc.-anh ta tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.-Oa! Một mình em có thể ăn nhiều như vậy sao? Muốn anh phụ không?-vừa nói vừa định ra tay với đĩa bánh gần nhất.
Hà My lập tức nổi giận:
-Không được.
Anh dám đụng vào tui liền liều mạng với anh.
Còn nữa, mau tránh ra chỗ khác đi.
Quen biết gì không mà ngồi chung hả?
Anh chàng cợt nhả nháy mắt một cái, đáp:
-Không quen thì giờ quen thôi mà.
********************
P/s: Chương này chủ yếu viết về chuyện tình cảm của Hà My.
Không biết có ai ủng hộ cho anh chàng mới xuất hiện không nhỉ? ^^ thật ra là người quen đó ahihi :3
Viết vội nên có lỗi chính tả nhớ nhắc tác giả nha.