Bạn đang đọc Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương – Chương 39
Sáng hôm sau Mạnh Thiếu Khiêm cùng Lệ Ái đến sảnh khách sạn ăn sáng.
Cả hai chọn một chiếc bàn ngay cửa sổ kính khuất người để ăn.
Trông cả hai rất thoải mái và nhàn nhã.
Lệ Ái diện chiếc đầm voan hai lớp dài chấm đất, tóc tết đuôi cá để sang một bên, khuôn mặt trang điểm nhẹ, dáng vẻ thướt tha, mong manh khiến người khác muốn yêu thương thật nhiều.
Mạnh Thiếu Khiêm rủ bỏ tây trang thường ngày mà thoải mái với quần dài cùng áo sơmi trắng, tóc chải gọn gàng trông lịch lãm, lãng tử vô cùng.
Đưa dĩa thịt đã cắt qua cho Lệ Ái sau đó lấy dĩa của cô về mình, Mạnh Thiếu Khiêm nói:
“Ăn nhiều một chút, hôm nay sẽ đi tham quan vài nơi có thể em sẽ đói.”
Lệ Ái gật đầu xiên thịt rồi ăn.
Thức ăn tan trong miệng mới bắt đầu đáp:
“Em không đói nhanh vậy đâu nên đừng lo.”
Mạnh Thiếu Khiêm mỉm cười sủng nịnh tiếp tục gắp thức ăn đầy dĩa cho cô.
Hai người ăn sáng đến gần một tiếng vì không vội nên ăn nhàn nhã, từ tốn.
Sau khi xong, Mạnh Thiếu Khiêm cùng Lệ Ái ra xe mà Rowan đã chuẩn bị cho họ, có sẵn tài xế và bắt đầu chuyến tham quan.
Lệ Ái lần đầu tiên được đến một nơi mới và tuyệt đẹp nên đối với những cảnh vật có phần thích thú, tò mò.
Cứ chạy qua một nơi nào đó cô sẽ nhìn ngắm chiêm nghiệm rồi hỏi Mạnh Thiếu Khiêm.
Anh cũng không phiền mà giải thích cho cô.
Cứ như thế trên suốt quãng đường đi qua những địa điểm nổi tiếng, Lệ Ái lại như lạc vào xứ sở thần tiên vì cảnh vật quá đẹp khiến cô hào hứng, phấn khởi khám phá.
Mạnh Thiếu Khiêm có mang theo máy ảnh, anh có biết chụp ảnh nên đã chụp rất nhiều ảnh cho Lệ Ái.
Cứ thấy góc nào đẹp là bảo cô đứng vào tạo kiểu cho mình chụp.
Lệ Ái cũng không từ chối, cô muốn có kỉ niệm mang về cho mẹ xem, cũng là để mẹ cô có thêm động lực chữa bệnh và bản thân cô sẽ cố gắng nhiều hơn nếu tương lai mẹ cô muốn đến đây du lịch.
Cứ thế cả hai đi qua các điểm tham quan, ở mỗi nơi đều có ảnh cho Lệ Ái.
Mà Mạnh Thiếu Khiêm càng chụp càng hứng, anh không biết sao nữa, chắc tại do người mẫu nhỏ này quá đẹp, lên ảnh tấm nào là mượt, sắc, đẹp tới đó.
Nhưng mà chỉ toàn ảnh của Lệ Ái thôi còn anh thì chẳng có tấm nào cả khiến cô cảm thấy vẻ đẹp của anh bị lãng phí quá.
Vì vậy cô đề xuất trong lúc hai người đang lựa ảnh:
“Thiếu Khiêm à, anh chụp cho em nhiều quá rồi mà không có cho bản thân bức ảnh nào cả.
Hay là anh chỉ em đi, em chụp cho.”
Mạnh Thiếu Khiêm say mê ngắm ảnh mình chụp cho Lệ Ái, khi nghe cô nói vậy liền trả lời:
“Không cần đâu, có ảnh của em là được rồi.
Nào một lát đi đến vài chỗ nữa sẽ chụp tiếp cho em.
Bây giờ đi ăn thôi, trưa rồi, đói lắm đúng không?”
Lệ Ái lắc đầu cương quyết không dịch chuyển mà ngồi lì cầm bàn tay to lắc lắc.
Cô muốn có ảnh của anh nha! Mạnh Thiếu Khiêm có ảnh nhưng mà là ảnh chụp kiểu tây trang nghiêm túc ấy nên nhìn trang trọng, lịch lãm lắm.
Đối với ảnh đi du lịch thì cô hầu như chưa thấy, mà hình kia cũng chỉ vài tấm là cùng.
Mạnh Thiếu Khiêm nhíu mày chẳng hiểu sao cô lại cố chấp muốn chụp ảnh cho anh như vậy.
Anh có gì để chụp đâu chứ?
Thấy không lay động được Mạnh Thiếu Khiêm, anh còn dùng cái nét mặt lạnh tanh nhìn cô nữa làm Lệ Ái vừa run vừa buồn cười.
Chụp ảnh thôi mà anh làm gì căng thẳng vậy? Đầu cô lúc này nhảy số linh hoạt, cô đã có cách rồi.
Dùng ánh mắt cún con, giọng nói nũng nịu vang lên:
“Em muốn có ảnh của anh nữa! Thiếu Khiêm, chụp vài tấm đi được không?”
Sự đáng yêu này làm sao khiến Mạnh Thiếu Khiêm cưỡng lại được, anh từ lâu đã rất thích bộ dáng yểu điệu, ngọt ngào của Lệ Ái rồi vì vậy mới muốn cưng chiều cô nhiều hơn, dù sao vẫn là trẻ nhỏ mà.
Ngồi khuỵ một chân xuống, tay nâng cái cằm nhỏ lên thật nhẹ nhàng, yêu chiều hỏi:
“Vì sao muốn có ảnh của tôi? Tôi không đẹp đâu, lên hình rất xấu.”
Lệ Ái nhíu mày không chấp nhận lời nói của anh.
Người đàn ông này chìm đắm trong công việc nên thật sự quên luôn vẻ đẹp của mình luôn rồi sao? Trời ạ, anh không đẹp thì ai đẹp nữa!
Vẻ mặt đầy sự khẳng định, lời nói ra vô cùng chắc chắn từ Lệ Ái:
“Anh đó, anh đừng có tự dìm cho vẻ đẹp của mình.
Với em, không ai đẹp hơn anh cả mà em tin người ta cũng đều sùng bái nhan sắc quá đỗi tuấn mỹ này của anh.
Anh giống như vị thần trong các câu chuyện cổ vậy, xán lạn, anh tuấn vô cùng.
Vì vậy nên Thiếu Khiêm, Ái Ái muốn có hình của anh để làm động lực học tập được không? Ngắm anh em liền nhớ, liền cố gắng để anh tự hào.”
“Cái miệng này của em dạo này nịnh nọt lắm rồi đó.
Có tiến bộ!”
Mạnh Thiếu Khiêm như có dòng suối ấm rót vào tim vậy, đáy lòng vì Lệ Ái nói mà ngọt ngào không thôi.
Trên đôi môi bạc mỏng hiện lên nụ cười đầy kiêu ngạo, sủng nịnh cực kì nói với Lệ Ái.
Mà cô vì câu nói của anh càng trở nên ngượng ngùng nhưng vẫn giữ bình tĩnh chứ thật ra tim cô đanh đập liên hồi đây này.
Làm nũng không khó nhưng mà đó không phải phong cách của cô.
Bất đắc dĩ lắm mới nũng nịu như vậy, cũng là có lí do chính đáng thôi….Ai kêu cô yêu người đàn ông này làm chi…!
Vì Lệ Ái đã kiên định đề nghị cộng với sự ngọt ngào của cô nên Mạnh Thiếu Khiêm đáp ứng cho cô chụp ảnh.
Anh chỉ cho Lệ Ái cách chụp và canh góc rồi bắt đầu hoà vào khung cảnh cho Lệ Ái thực hành.
Loay hoay làm theo lời cô, tạo dáng các thứ thì cuối cùng cũng cho ra một bộ ảnh ưng mắt.
Nói thỏ con của anh thông minh quả không sai, chỉ qua cô một lần cô đã làm vô cùng tốt, ảnh chụp sắc nét đẹp vô cùng.
Lệ Ái ngắm thành quả của mình đến mê mẩn, cô muốn có ngay để chưng lên bàn học, bỏ vào bóp tiền của mình quá đi…
Hành trình tham quan tạm dừng để hai người ăn trưa ở một nhà hàng nổi tiếng sau đó tiếp tục.
Cả một ngày như vậy đi chơi chụp biết bao nhiêu, hai người thay phiên nhau chụp ảnh và có vài tấm chụp cùng với nhau vô cùng tình tứ.
Mỗi lần đến đâu chụp, khách tham quan nơi đó đều đứng xem hai người một lúc vì nhan sắc quá tuyệt hảo, đặc biệt là khi cả hai cùng chụp với nhau…
Đi chơi tham quan và mua sắm cả ngày đến tối hai người được tài xế đưa về khách sạn để ăn, nghỉ ngơi.
Lệ Ái đã tắm rửa sạch sẽ sau khi trở về phòng, hiện tại đang hào hứng xem ảnh đã chụp ở sofa còn Mạnh Thiếu Khiêm thì đi tắm rồi.
Không gian lúc này yên ắng chỉ có đôi lúc vang lên tiếng cười khúc khích của cô gái nhỏ.
Đột nhiên điện thoại Mạnh Thiếu Khiêm để trên bàn đổ chuông làm cắt đi sự yên ắng.
Lệ Ái ban đầu không mấy để tâm vì cô không có thói quen xen vào công việc của anh nhưng mà điện thoại reo mãi, hết tắt là reo lại liền làm cô có phần bức rứt.
Không phải vì tò mò muốn biết mà cô sợ ai gọi gấp cho anh có việc cần thiết mà không nghe thì sẽ phiền phức lắm….Đấu tranh nghĩ nghĩ một hồi cô như thấy được thần tiên khi Mạnh Thiếu Khiêm đã tắm ra.
Anh quấn khăn tắm ngang hông, tay cầm khăn lau tóc.
Nghe thấy điện thoại đổ chuông, anh cũng không quan tâm ai gọi đến liền hất mặt về phía Lệ Ái nhàn nhạt nói:
“Ái Ái, nghe điện thoại!”.