Bạn đang đọc Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương – Chương 22
Buổi sáng đã bị Mạnh Thiếu Khiêm chiếm hết khiến Lệ Ái không còn biết trời đất gì ngủ một giấc đến xế chiều.
Tỉnh lại làm VSCN thay một chiếc váy lụa dài hai dây thoải mái rồi đi xuống nhà.
Cô nhìn quanh chẳng thấy Mạnh Thiếu Khiêm đâu, đi xuống bếp thì thấy trên bàn có đồ ăn đậy bằng lồng ấp.
Lệ Ái mở ra thì là cháo thịt bằm rau củ cực kì bổ dưỡng.
Cô sờ quanh tô thấy còn nóng như vừa mới hâm vậy.
Nghĩ nghĩ Lệ Ái muốn đi tìm Mạnh Thiếu Khiêm trước rồi mới ăn nên đi quanh nhà rồi ra vườn tìm anh.
Lanh quanh cuối cùng đến hồ bơi cũng thấy.
Nhanh chóng đi lại cách thành hồ một khoảng, đôi mắt long lanh lướt theo thân hình quyến rũ đang bơi trong nước.
Mạnh Thiếu Khiêm phải nói là cực phẩm từ cạn xuống nước luôn, quá đẹp.
Bỗng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng hồng lên….Chết mất thôi, anh đẹp quá, tim cô hình như đang không yên rồi.
Dưới nước Mạnh Thiếu Khiêm đang bơi lội như cảm giác có người đang nhìn mình liền dừng lại ngẩng lên.
Mái tóc ướt đẩm hất vài cái rồi vuốt ngược ra sau càng tăng thêm sự tà mị tuấn tú.
Anh đứng dưới hồ nên chỉ hiện nửa thân trên nhưng cũng đủ khiến người ta nóng bừng cả người vì cơ bắp vô cùng rắn chắc.
Đôi mắt đen hướng về phía người con gái đang đứng ở trên sau đó cất tiếng:
“Đã ăn cháo chưa?”
Lệ Ái lắc đầu tiến đến chỗ thành hồ cầm tà váy vén lên cho gọn tránh bị ướt.
Mạnh Thiếu Khiêm cũng tiến lại gần cô, hai cánh tay cường tráng chống lên thành hồ như bao bọc Lệ Ái trong vòng tay.
Ngắm nhìn gương mặt thiếu nữ một lát rồi mới nói tiếp:
“Sao lại chưa ăn, cháo không ngon à?”
Lệ Ái lại lắc đầu sau đó đưa tay lên giúp anh lau vài giọt nước trên tóc rủ xuống, giọng nói dịu dàng vang lên:
“Em muốn đi tìm anh.
Anh đã ăn chưa?”
Khoé môi cong lên, Mạnh Thiếu Khiêm lập tức đáp:
“Vẫn chưa, tôi tính bơi một chút rồi mới ăn.
Lâu rồi không có vận động dưới nước.”
Lệ Ái gật đầu như đã hiểu, bàn tay lướt nhẹ qua làn nước mát lạnh.
Mạnh Thiếu Khiêm nhìn cô rồi hỏi:
“Em biết bơi không?”
Lệ Ái mím môi lắc đầu.
Từ nhỏ đến giờ cô không dám xuống hồ bơi lần nào vì sợ.
Cô sợ lạnh! Trời trở gió đã cảm lên cảm xuống nói chi là đi bơi nếu vậy chắc cô sẽ phát sốt mất.
Chỉ có một lần duy nhất là khi đi học mẫu giáo nhà trường tổ chức đi tham quan ở một công viên, mẹ muốn cô cũng được trải nghiệm nên không ngại bỏ tiền cho cô dù bản thân cô không muốn.
Tránh lãng phí Lệ Ái đã đi nhưng không may khi cả đoàn đi ngang một bờ hồ, cô do đứng quá gần và một bạn nữ trong lớp bị sâu lông cắn mà khóc làm cô giáo với các bạn khác hỗn loạn lên.
Vô tình bị chen lấn xô đẩy Lệ Ái bị ngã xuống hồ, dù không quá sâu nhưng vì nước lạnh và vì hoảng loạn bất ngờ nên đã để lại bóng ma trong cô.
Ở trường nếu học thể chất có bơi lội, mẹ cô sẽ xin phép nhà trường cho cô không học môn đó và đưa giấy chứng nhận của bác sĩ cho họ.
Nên từ đó giờ thể chất có tự chọn cô sẽ chọn những môn khác còn bắt buộc thì sẽ nhờ mẹ lên thưa với trường.
Mạnh Thiếu Khiêm thấy cô trầm ngâm cũng không hỏi nữa chỉ một động tác lập tức kéo Lệ Ái xuống hồ trong sự hốt hoảng.
Cơ thể rơi vào làn nước lạnh khiến cô run lên, nước sâu chân không chạm được đáy nên hai cái tay bám chặt cổ Mạnh Thiếu Khiêm.
Gương mặt sợ hãi đầy lo lắng như sắp khóc đến nơi mà cất tiếng:
“Thiếu…Thiếu Khiêm à, anh…anh cho em lên bờ đi, em không biết bơi.”
Mạnh Thiếu Khiêm quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn khi nãy còn hồng hào đáng yêu giờ đã trắng toát trong lòng có chút xót xa.
Nhưng anh đọc được suy nghĩ của cô, anh biết cô đang lo lắng điều gì.
Hai tay ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn, làn váy dài bồng bềnh trong nước, tóc cũng xoã tung trên mặt nước bồng bềnh.
Lệ Ái lúc này quá xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng thế vậy, động lòng người.
Mạnh Thiếu Khiêm thật sự cũng bị chìm đắm trong vẻ đẹp kiều diễm này mất rồi.
Đưa một tay vuốt ve gò má mịn màng, tiếng nói trầm ấm cất lên:
“Em sợ gì chứ, không biết thì tôi dạy em.
Ái Ái, đừng sợ, có tôi ở đây!”
Lệ Ái vẫn còn hoảng loạn, cô lắc đầu đến hai chân cũng bám chặt quanh hông của anh, sợ anh buông tay thì sẽ chìm mất.
Mạnh Thiếu Khiêm yêu chiều nhìn cô gái nhỏ, trong lòng như rót mật xuân.
Anh điểm lên vầng trán thanh tú một nụ hôn và nói:
“Em phải luyện thể thao thật nhiều vào cho có sức khoẻ tốt và độ dẻo của cơ thể.
Em xem trên giường quá yếu đều ngất đi.
Về sau tôi cuồng dã hơn thì phải thế nào, hửm? Bơi lội là em có được sức khoẻ toàn diện thay vì tập những bài tập trên cạn.
Ái Ái, tôi dạy em được không? Đừng sợ!”
“Thiếu Khiêm chúng ta lên đi, em sẽ chìm mất.”
Lệ Ái nghẹn ngào cầu xin, cô đang sợ lắm rồi.
Ngoài này dù trời nắng nhưng vẫn có gió thổi qua cộng với nước càng khiến cơ thể nhỏ nhắn run lên bần bật vì lạnh.
Mạnh Thiếu Khiêm buồn cười di chuyển thân mình về gần thành hồ, Lệ Ái tưởng rằng đã được tha nhưng mà khi đến gần anh bỗng nhiên dùng lực mạnh khiến cơ thể cô tách ra.
Do không biết bơi, Lệ Ái vùng vẫy trong làn nước, tưởng chừng bị chìm thì Mạnh Thiếu Khiêm đã nắm chặt eo cô đưa lên, môi lập tức cuốn lấy đôi môi nhỏ nhắn, nồng nàn hôn xuống.
Đầu óc Lệ Ái quay cuồng chỉ có thể bất động mặc anh làm càn, đến khi được đặt ngồi lên thành hồ vẫn chưa hoàn hồn.
Mạnh Thiếu Khiêm nhếch môi, anh xoa đầu Lệ Ái rồi nói:
“Về sau luyện cho em đến khi nào bơi được thì thôi.”
Lệ Ái cắn môi bất mãn nhìn anh, cô giận.
Anh quá đáng, biết cô không bơi được còn thả cô xuống nước nữa….Xấu xa quá!
Ấm ức cùng tức giận, trên khoé mắt chợt rơi ra những hạt long lanh, tiếng nấc cùng lời nói nghẹn ngào phát ra:
“Anh đáng ghét lắm, em không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hức…hức”
Mạnh Thiếu Khiêm không vì thế mà giận dỗi, anh đi lên sau đó khoác áo choàng tắm vào rồi tiến đến chỗ Lệ Ái.
Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt nóng ẩm, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Thỏ con biết giận người rồi này, đáng yêu thật.
Chỉ một động tác đã bế Lệ Ái lên nhanh chóng đi vào nhà.
Trên đường vừa đi vừa nói chuyện với cô:
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn tốt cho em.
Ái Ái, đừng giận nữa”
Lệ Ái trong lòng anh ấm ức, bàn tay đấm nhẹ lên ngực anh.
Chu môi ngước lên:
“Tại anh mà…Người ta đã bảo không biết bơi rồi…”
“Được được lỗi của tôi, về sau sẽ tìm biện pháp khác áp dụng giúp em có thể bơi được tốt hơn.”
“Không mà…xấu xa quá!”
Mạnh Thiếu Khiêm bật cười từng bước bế Lệ Ái lên phòng ngủ rồi cả hai cùng tắm lại trong phòng tắm.
Xong hết thảy thì xuống nhà bắt đầu ăn.
Mạnh Thiếu Khiêm hâm nóng cháo cho Lệ Ái rồi nấu cho mình một tô mì và cùng nhau ăn.
No nê rồi thì ai làm việc nấy đến khi trời tối Lệ Ái học bài xong đi ngủ sớm.
Mạnh Thiếu Khiêm về phòng sau khi giải quyết tài liệu thì phát hiện Lệ Ái lên cơn sốt.
Anh lập tức nhúng khăn nóng chườm trán cho cô và lấy thuốc cảm đánh thức cô dậy.
Lệ Ái mơ màng, cơ thể chỗ nóng chỗ lạnh, cả người dụi vào ngực Mạnh Thiếu Khiêm.
Anh cũng lo lắng vội dỗ cô:
“Ái Ái, uống thuốc để đỡ hơn nè em!”
“Ưm…Thiếu Khiêm, em lạnh quá!”
Mạnh Thiếu Khiêm đau lòng ôm chặt cô hơn như muốn truyền hơi ấm của mình sang cô.
Anh cũng không ngờ cô gái của mình lại yếu đến như vậy.
Sau đợt này phải bồi bổ, rèn luyện thật nhiều cho cô mới được.
Nghĩ nghĩ xong vẫn kiên nhẫn dỗ Lệ Ái để cô uống thuốc:
“Ngoan, em dậy uống thuốc cơ thể sẽ dễ chịu hơn.”
Qua một lúc cô gái nhỏ đã nghe lời lờ đờ mở mắt để uống thuốc sau đó lập tức vùi cả người vào cơ thể Mạnh Thiếu Khiêm.
Anh cũng tắt đèn và chỉnh điều hoà phù hợp, cánh tay ôm chặt lấy cô.
Mãi cho đến khi thấy Lệ Ái bớt sốt anh mới yên tâm phần nào rồi mới bắt đầu yên giấc…..