Đọc truyện Hợp Đồng Bao Nuôi Của Tổng Tài Tà Ác – Chương 52
“Tôi xin lỗi, tối qua một người bạn của tôi vừa từ nước ngoài trở về, tôi có nhắn tin cho em bảo em đừng đợi, ấy vậy mà lại vội quá không bấm gửi đi.”“Thôi không bàn tới nữa.”“Dì Lan bảo rằng em rất dụng tâm cho bữa cơm tối qua, là tôi làm phật ý em rồi.”“Không có gì, cũng chỉ là bữa cơm thôi.”“Em vẫn còn giận sao?”“Không có.”“Tôi bảo dì Lan hâm nóng nồi canh rồi, chúng ta đi tắm rồi xuống nhà ăn tối.
Em đã làm, tôi phải ăn.”Nói rồi Lãnh Dật Hiên lại dứt khoát bế An Dụ Vân đi tắm chung.
An Dụ Vân dần dà cũng lười phản kháng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Lãnh Dật Hiên bá đạo như vậy, cô mà để tâm quá ắt hẳn sẽ phải chịu uỷ khuất.
Cứ lãnh đạm, mặc kệ hắn có khi sẽ dễ sống hơn.Lãnh Dật Hiên xả nước nóng đầy vào bồn rồi lại ôm An Dụ Vân thả vào trong đó, sau đó chính hắn cũng bước vào.
Cả cơ thể mệt mỏicủa hắn cuối cùng cũng được thư giãn thoải mái, trong lòng lại có mỹ nhân, thật không có gì sánh bằng.“Anh đứng đắn hơn một chút không được hả?”“Không.”An Dụ Vân đánh vào bàn tay hư hỏng của ai đó đang giở trò biến thái xoa xoa ngực cô, cả người thư giãn nằm tựa vào lòng của Lãnh Dật Hiên.
Hắn vẫn cứ ung dung tự tại xoa nắn, An Dụ Vân chỉ liếc hắn một cái rồi cũng mặc kệ.Lãnh Dật Hiên nhìn thân ảnh xinh đẹp của An Dụ Vân cứ ẩn hiện dưới làn nước mà thực sự muốn thêm một trận chiến trong phòng tắm với cô.
Ấy nhưng An Dụ Vân đang giận, hắn cũng cảm thấy hơi mệt, thế nên chuyện này đành tạm gác lại.
Nhưng Lãnh Dật Hiên hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua địa điểm cực kì tình thú này đâu.Tắm rửa xong xuôi hết, cả hai xuống lầu, dì Lan nhìn An Dụ Vân và Lãnh Dật Hiên đi cùng nhau, nghĩ được gương vỡ lại lành, cũng không có ý tứ gì thêm.
Dỗ dành nhau lâu đến như vậy, dùng đầu ngón chân cũng biết được Lãnh Dật Hiên dỗ dành bằng cách thức gì.
Dương Lâm ngồi đó cũng hắng giọng, thầm khen Lãnh thiếu lợi lại, anh nghe dì Lan kể, mà nếu anh là An Dụ Vân, anh sẽ giận đến kiếp sau mất.“Cậu Dương ở lại ăn cơm luôn nhé.”“Vâng ạ.”An Dụ Vân vào bếp phụ dì Lan bày biện cơm nước, cố tình lấy một chiếc bát lớn, múc đầy canh gà hầm rau củ, nhưng bát gà hầm lớn này không phải là để mọi người cùng ăn mà là cô cố tình làm cho Lãnh Dật Hiên ăn.
Vừa nãy hắn hứa là sẽ ăn, kì này cô cho hắn ăn đến chết.An Dụ Vân bê bát canh gà đặt ngay trước mặt Lãnh Dật Hiên rồikhông nói không rằng quay trở vào bếp, lấy một chiếc bát khác rồi tiếp tục múc canh.“Con làm gì vậy? Sao tận hai bát?”“Bát vừa nãy là con dụng tâm múc cho Lãnh Dật Hiên, bát này để mọi người cùng ăn.”Dì Lan cạn lời nhìn Lãnh Dật Hiên, khoé môi hắn giật giật mà Dương Lâm thì cố nín cười.
Đối xử như thế này với Lãnh Dật Hiên thì đúng là chỉ có An Dụ Vân mới dám làm thôi.Lãnh Dật Hiên nhìn bát canh gà, rồi lại nhìn An Dụ Vân thong dong ngồi xuống bên cạnh hắn bắt đầu ăn cơm mà dở khóc dở cười.“Em định cho tôi ăn hết bát canh này thật?”“Không phải vừa nãy anh bảo đồ ăn tôi làm, anh phải ăn sao? Ăn đi, không ăn là không nể mặt tôi rồi.”Lãnh Dật Hiên cạn ngôn, hắn cầm thìa, bắt đầu ăn từng thìa canh gà, trong lòng thầm mắng bản thân ấy vậy mà lại bị cô nhóc này muốn chơi thế nào thì chơi.
Kết quả của bữa tối hôm đó, An Dụ Vân vui vẻ với nồi canh gà hầm đầu tay được tẩu tán sạch sẽ, còn vị tổng tài họ Lãnh nào đó ăn đến mức nửa đời sau này thề rằng sẽ không bao giờ ăn canh gà nữa.——oOo——.