Đọc truyện Hợp Đồng Bao Nuôi Của Tổng Tài Tà Ác – Chương 50
Về đến nhà, Lãnh Dật Hiên nhìn thấy An Dụ Vân vẫn cùng dì Lan nói chuyện trong bếp, hắn không nghĩ ngợi gì quăng áo vest ở sofa rồi vào thẳng phòng ăn.
An Dụ Vân đang nhặt rau, nhìn thấy Lãnh Dật Hiên đầu tiên là giật mình, thứ hai là bất ngờ, cuối cùng là bực tức.
Dì Lan thấy Lãnh Dật Hiên cũng vội cúi chào, còn An Dụ Vân thì xem như không khí.“Con nhặt xong một nửa rau rồi nha dì, chúng ta nấu một nửa thôi, vì cũng chỉ có con với dì ăn.
Con để đây nha, con lên phòng đi tắm đã.”“Được rồi, con cứ để đó cho dì.”Nói rồi An Dụ Vân không thèm nhìn lấy Lãnh Dật Hiên mà đi thẳng lên phòng.
Lãnh Dật Hiên nhìn theo bóng lưng của cô, rồi lại nhìn dì Lan trong bếp.
Dì Lan nhìn Lãnh Dật Hiên rồi nhún vai bảo.“Hôm qua Tiểu Vân chuẩn bị nấu ăn từ sớm, hầm cho Lãnh thiếu một nồi canh gà hầm rau củ, ấy vậy mà Lãnh thiếu không về cũng không nói tiếng nào, con bé giận lắm đấy.”“Tiểu Vân nấu cơm sao?”“Hôm qua Tiểu Vân nhờ dì dạy cho làm mấy món, hầm một nồi canh gà mà Lãnh thiếu thích ăn nhất nữa.
Nhưng đợi đến khuya không thấy Lãnh thiếu trở về nên con bé đem đổ hết rồi, còn nồi canh gà vẫn còn trên bếp kia kìa.”Lãnh Dật Hiên vội đuổi theo An Dụ Vân lên trên lầu, nhưng cô đã sớm khoá trái cửa phòng từ lâu.
Lãnh Dật Hiên ở ngoài gõ cửa.“Tiểu Vân, mau mở cửa cho tôi.”“Tiểu Vân, em mau mở cửa.”An Dụ Vân nằm trong phòng hoàn toàn mặc kệ lấy Lãnh Dật Hiên, hắn bị như vậy là đáng lắm, ai bảo hắn thất hẹn với cô làm gì.
Nhưng ngoài cửa phòng im bặt không có tiếng gõ cửa nữa, An Dụ Vân mới ngồi dậy, thắc mắc.
Quái lạ, chẳng lẽ hắn mặc kệ cô rồi? Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng An Dụ Vân càng lúc càng lớn, mặc kệ thì mặc kệ, cô cũng mặc kệ hắn.Nhưng mặc kệ chưa được bao lâu thì Lãnh Dật Hiên lại từ phòng quần áo mở cửa vào phòng làm An Dụ Vân sợ muốn chết.
Cô quên mất là phòng quần áo của hai người thông với nhau, cũng quên khoá cửa phòng quần áo.
Lãnh Dật Hiên một thân sơ mi tráng kiện, nhìn An Dụ Vân trên giường vội bổ nhào đến, dùng hai tay chống lên nệm, đặt cô ở dưới thân.An Dụ Vân nằm ngửa, hai mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt.
Lãnh Dật Hiên vẫn mặc nguyên chiếc áo sơmi của ngày hôm qua, đầu tóc có phần hơi loạn, đôi mắt lộ rõ sự mỏi mệt.
Nhưng cô vẫn cố tình không quan tâm đến hắn.“Sao em lại không mở cửa?”“Tại sao tôi phải mở cửa?”“Đây là nhà tôi.”“Vậy tôi không ở đây nữa, trả cho anh.”“Em không có cái quyền đó.”Lãnh Dật Hiên gằn giọng, trong thanh âm còn có chút khẩn trương.An Dụ Vân run sợ, im bặt nhìn hắn, nhưng giây sau cô lại uỷ khuất.“Anh thì hay lắm chắc? Anh hứa với tôi rằng tối sẽ về ăn tối, kết quả là cả đêm không về, cũng không nói với tôi tiếng nào.
Về đến nhà rồi thì lớn tiếng, anh nghĩ anh có cái quyền gì làm vậy với tôi chứ?”Lãnh Dật Hiên im lặng nhìn An Dụ Vân uỷ khuất, cũng nhìn đượcnước mắt của cô chực trào ra.“Tôi vì cảm ơn anh mà từ sớm hôm qua đã lục đục học dì Lan nấu ăn, đến tối thì đợi anh đến khuya, anh không về cũng không nói một tiếng nào.”“Tôi xin lỗi.”“Đã thế anh còn lớn tiếng với tôi.
Lãnh Dật Hiên, tôi ghét anh.”“Tiểu Vân, tôi xin lỗi.”“Tôi ghét anh.”An Dụ Vân vừa khóc vừa đánh lên ngực Lãnh Dật Hiên, Lãnh Dật Hiên biết mình sai vội vàng xin lỗi, ấy nhưng không sao ngăn nổi An Dụ Vân đang phát tiết.
Hắn dùng hạ sách, cúi xuống ngậm lấy cánh môi cô, đem những câu từ của cô toàn bộ nuốt xuống, cả thân thể cũng đè lên người cô.“Không cho phép em ghét tôi!”——oOo——.