Hợp Đồng Bao Nuôi Của Tổng Tài Tà Ác

Chương 41: Thắt Cà Vạt


Đọc truyện Hợp Đồng Bao Nuôi Của Tổng Tài Tà Ác – Chương 41: Thắt Cà Vạt


An Dụ Vân tỉnh dậy khi trời đã sáng, cô khẽ cựa mình, cơn đau ê ẩm dưới thân dưới lại lần nữa khiến cô như bị một cỗ xe nghiền qua.

Nhìn sang bên cạnh, chiếc giường lớn trơ trọi một mình cô, bên gối bên cạnh cũng lạnh tanh không có một chút hơi ấm nào.

Có lẽ đêm qua xong việc, Lãnh Dật Hiên đã đi ngay chứ không ngủ lại.

An Dụ Vân cười tự giễu, cô có cái quyền gì mà đòi hỏi hắn đi hay ở, hắn muốn cô cũng chỉ là muốn ở cái phương diện này mà thôi.


An Dụ Vân nhanh chóng xốc lại tinh thần, cô bước ra khỏi giường, lê thân vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.Lãnh Dật Hiên hôm nay đi làm từ sớm, dưới nhà hiện chỉ còn mình dì Lan.

An Dụ Vân xuống dưới bàn ăn, dì Lan thấy cô ngay lập tức đon đả.“Con dậy rồi sao? Ngồi đó đi dì làm đồ ăn sáng cho.”“Con ăn nhẹ thôi, dì làm món nào ít dầu một chút.”“Dì biết rồi, diễn viên nên dữ dáng.”“Vâng.”An Dụ Vân ngồi nghịch điện thoại một chút, tuần này không quay phim nên khá rảnh rỗi, cô cũng không muốn đi ra ngoài nên đành ở nhà vậy.

Dì Lan nhanh chóng đem đồ ăn đến cho cô, lại còn chu đáo rót cho cô một cốc nước cam.“Hôm nay dì định nấu món gì? Con phụ dì.”“Con cứ làm như vậy Lãnh thiếu sẽ trách dì đó.”“Sao đâu, con muốn làm cho đỡ rảnh rỗi, cũng nhờ dì dạy con nấu mấy món luôn.

Dù sao xưa nay con nấu ăn dở tệ, không học thì sau này không ai thèm lấy con mất.”“Con nói sao ấy, người như con nhiều người muốn còn không được.”“Nhưng con lại không biết nấu ăn, nên thời gian con ở đây phiền dì rồi.”“Được được, nhưng Lãnh thiếu mà có quở trách thì dì không có đỡ được đâu đó nha.”“Sợ gì anh ta, con muốn thì con làm thôi.”.“E hèm…!”Một tiếng hắng giọng trầm thấp thành công đánh tan bầu không khí đang khá vui tươi của hai người.

An Dụ Vân sững sờ quay người liền thấy Lãnh Dật Hiên đang đứng trước phòng ăn, trên người là bộ đồ thể dục đang còn mướt mồ hôi.

Hình như mấy lời vừa nãy hắn đã nghe hết rồi thì phải.

Cũng trùng hợp quá đi thôi, An Dụ Vân thầm mắng cuộc đời đúng là xui xẻo, mắng người ngay lúc người đứng ngay ở sau lưng.“Lãnh thiếu, cậu đã về rồi sao? Có muốn tôi chuẩn bị đồ ăn sáng luôn không?”Dì Lan lên tiếng chữa cháy, An Dụ Vân như muốn đào lỗ ở nhà bếp mà chui xuống luôn rồi.

Lãnh Dật Hiên vẫn đứng đó nhìn An Dụ Vân, ánh mắt tràn ngập thích thú.“Dì chuẩn bị đồ ăn cho tôi, lát nữa tôi xuống.


Còn em ăn xong chưa?”Tất nhiên câu này là hỏi An Dụ Vân, An Dụ Vân ngẩng đầu lên nhìn vào Lãnh Dật Hiên, hy vọng hắn không trách tội mình.

Cô mở giọnglí nhí trả lời lại hắn.“Ăn xong rồi.”“Xong rồi thì lên đây.”Nói rồi Lãnh Dật Hiên xoay người đi lên lầu, dì Lan cũng ra hiệu An Dụ Vân mau đi theo.

Quả này mà Lãnh Dật Hiên không nổi nóng mới là lạ đây, An Dụ Vân không sợ trời không sợ đất nhưng Lãnh Dật Hiên thì phải sợ.

Dẫu sao dưới mắt hắn mà giễu võ giương oai như thế là không được rồi.Lãnh Dật Hiên vào phòng thay đồ, ngay trước mặt An Dụ Vân cởi chiếc áo thể thao ra quăng vào sọt.

An Dụ Vân theo quán tính lấy tay che mắt lại, hắn liền nhướn mày nhìn cô.“Em che làm gì? Có phải chưa từng thấy qua đâu.”“Nhưng tự dưng anh cởi đồ làm gì?”“Không thay quần áo đi làm thì chẳng lẽ tôi mặc như thế đến công ty?”“Thì anh mau thay đi, còn gọi tôi lên đây làm gì?”An Dụ Vân toan định bỏ trốn, đúng vậy, phải bỏ trốn.

Phen này mà ở lại sẽ bị Lãnh Dật Hiên đem cô vắt ra nước mất.


Nhưng An Dụ Vân căn bản làm sao nhanh bằng Lãnh Dật Hiên.

Hắn đã sớm đoán ra được ý định bỏ trốn của cô, nào có thể để cô thuận lợi chạy thoát được.

Kể ra cô gái nhỏ này càng ngày càng làm cho hắn thấy thú vị.Lãnh Dật Hiên bắt lấy An Dụ Vân đang bỏ trốn, đem cô nhấn vào tủ quần áo.

An Dụ Vân bỏ trốn bất thành, còn bị hắn bắt lại, làm cho một phen đầy sợ hãi.“Muốn bỏ trốn hửm?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.