Bạn đang đọc Hợp Đồng Anh Yêu Em: Chương 9
” Có sao không ?” Thì ra là có người đã đỡ cho cô, thì ra là cái dáng người nhỏ bé đó, thì ra là nó. ” Kể ra không đi guốc vẫn bằng tôi thôi à không có cao dữ dội nhỉ ! ” Nó mặt không biểu cảm nhìn cô nhận xét. Chả biết nó đứt dây thần kinh hay não bộ tổn thương mà ăn cả cái tát cháy mặt vẫn không chút biểu cảm.
” Lại còn nói vậy được nữa mau chạy thôi.” Cô gấp tút kéo tay nó
” Không cần đâu” Nó nhìn cô rồi lại nhìn hai thằng kia “À ! Bọn mày nên biến đi, tao vừa gọi dân phòng, tao vào trước, mấy ổng vào sau đó. ” Nó còn ngang nhiên nhìn hai thằng biến thái nói không hé nửa điểm biểu cảm.
” X…Xạo…Hả mày ?”
” Không tin nghe đi, có tiếng còi kìa, chắc vài giây nữa là vào.” Đúng là có tiếng còi làm bọn biến thái sợ xanh mặt chạy nhanh. Chỉ còn lại cô và nó, cô có phần ngang tàn nhưng vẫn biết quan tâm người khác, nhìn nó có nét buốn trên mặt cô.
” Có sao không ?”
” Không ! ”
” Đợi chút dân phòng vào tôi bảo họ bắt bọn nó rồi đưa cậu đi bênh viện.” Cô đỡ tay nó có chút ân hận và sợ hãi.
” Lừa đấy ! Làm gì có dân phòng.”
” Thế…còi…làm sao có.” Cô quay khắp nơi tìm kiếm.”
” Đây nè ! là nhạc chuông thôi.” Nó rút trong túi quần chiếc điện thoại của mình rồi đưa cô nghe, thì ra tiếng còi “dân phòng” là ở đây.
” Trời ơi ! Không sợ bọn nó biết sao ? Gan vậy ?”
” Đại tiểu thư à ! Bọn này chỉ là bọn tép riu không có dám làm gì đâu, mau đi thôi.” Nó nói xong thì kéo tay cô ra khỏi đó.
Ọc…Ọc…Ọc…Bụng cô đã reo lên thành tiếng, từ một tiểu thư cao quý chưa chịu khổ một lần mà từ sáng đến giờ không ít chuyện xui xẻo đến với cô.
” Phụt…Ha ha ha… ” Nó thấy vậy thừ rất buồn cười, cô luôn cao quý thế mà giờ cũng rất bình thường thôi.” Đói rồi sao ? Tôi dẫn cô đi ăn.”
” Khỏi ! ” Cô gạt tay nó, giận dỗi mà lại rất ngượng ngùng.
” Coi như cho cô vay, bao giờ về đến nhà trả lại tôi.” Nó lại kéo tay cô đến một quán phở lề đường. Không xa hoa, không có cửa tiệm đàng hoàng, chỉ là xe hàng cùng vài bộ bàn ghế kê trên lề đường, nó lớn tiếng gọi hai bát rồi từ tốn lấy giấy lau đũa cho cô. Cô thì thấy đây thật sự là điều mới lạ, nhìn hết chỗ này chỗ kia, hết mở to mắt ngạc nhiên lại cau mày trước những điều mình không biết
” Sao quán ăn gì mà không có địa điểm đàng hoàng vậy ?” Cô ghé vào tai nó nói.
” Tiểu thư, đây là quán bình dân không phải chỗ người giàu lui tới.”
” Xì…”
” Hai bát phở đây ! ” Bác chủ quán vui vẻ bưng hai bát phở to khói toả nghi ngút hương thơm nồng nàn đặt trước mặt cô và nó ” Hai đứa ăn tự nhiên.”
” Dạ cháu cảm ơn.” Nó vui vẻ cười đáp lại bác cô cũng ngỡ ngàng nói ” Cảm ơn” với chủ quán. Điều này lại càng mới lạ, vốn dĩ khi đi ăn, người ta bưng ra cô chỉ có nhìn và phán xét chứ chưa có chuyện cảm ơn như vậy.
” Mau ăn đi. Chanh nè, tương ớt nè.”
” Woah…” Cô ăn một miếng nhỏ thốt lên làm nó giật bắn.
” Gì vậy ? Vấn đề gì sao ?”
” N…N…Ngon quá đi.” Cô vui vẻ cười thật tươi, nụ cười chưa từng thấy hồn nhiên và trong sáng.
” Trời ! Vậy mà làm hết hồn. Ngon thì ăn tiếp đi.”
Đánh chén no nê, nó tiện đường đi bộ cùng cô về. Vừa đi vừa nói chuyện, không biết từ đâu rất nhiều chuyện để nói, nó cũng không ngờ cô và nó hợp nhau đến vậy, nói đủ thứ trên trời dưới biển, và cô cũng không quên tố cáo việc làm của anh với nó. Cô tức giận nói về việc của anh, nó không khó chịu mà còn cười đùa làm cô bớt nóng, chả mấy chốc cũng đến cổng nhà Lạc Gia.
” Đi bộ mệt quá ! … Nhưng mà, hôm nay rất vui, cảm ơn. Vào nhà đi, tôi lấy tiền trả cậu.”
” Thôi khỏi, coi như bát phở là bù đắp tội lỗi của anh ấy với cô. Giờ tôi phải về nhà, byeeee” Nó nói rồi chạy nhanh, vừa chạy vừa cười vẫy tay chào. Không hiểu sao, vì sao nữa mà cô lại có chút bối rối rồi hơi vui với cái vẫy tay ấy, tim cô đập mạnh khi nhớ lúc nó cứu cô, chuyện gì đang sảy ra đây? Còn nó thì đang vội chạy đi chợ rồi lại chạy nhanh về nhà. Mở cách cổng đồng, tiếng cổng mở làm anh thức giấc , biết nó về liền chạy thật nhanh ra đỡ giỏ hàng, thật quá khác biệt lúc cô đến.
” Về rồi hả ? Sao hôm nay em mua nhiều vậy ?”
” Mua cho anh ăn đến tỉnh ngủ .” Nó quay sang lườm nhẹ.
” Anh…Làm gì sai hả ?” Anh ngây ngô lấy ngón trỏ chỉ vào chính mình.
” Anh á ! Lại còn hỏi, làm vậy với con gái nhà người ta mà còn bình thản đến vậy.” Nó quay sang giờ thì nhìn với ánh mắt căm phẫn chứ không còn lườm nhẹ. Cái nhìn của nó lại làm anh thấy nghìn vạn lần đáng yêu dù có chút hơi đáng sợ nhưng mà lại cho anh thấy vẻ mặt biểu cảm khác của nó.
” Nói gì vậy ? Cái gì mà con gái nhà người ta ? ” Anh cười hiền nhìn nó rồi xoa đầu.
” Lại còn vờ vịt, anh sáng nay đuổi Lily ra khỏi nhà phải không ?”
” Ah ! đã gặp nhau rồi sao ? Đồ nhiều chuyện, tại cô đến làm phiền tôi thôi, đáng đời. Lại còn dám hôn tôi, đồ vô duyên.” Anh nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẫn nhìn nó nhẹ cười ” Sáng nay anh mệt, con bé còn đến làm phiền anh bực mình nên có nóng tính, anh sẽ xin lỗi nó sau nha . ”
” Nói được là phải làm được nhá, em ghét người nuốt lời.” Nó vẫn còn chút không tin tưởng, quay sang nhìn nhanh anh, rồi lấy tạp dề đeo vào người.
” Ha à ha ha hà hà… Ừ nhất định.” Anh cười mà như mếu, bắt anh phải xin lỗi kẻ anh ghét thì anh khó mà làm được, nhưng đã nhận lệnh từ ai đó thì phải cố mà nuốt căm phẫn vào lòng.” A ! Trưa nay không phải đến công ty, anh giúp em làm bữa trua bây giờ . ” Tất nhiên là anh cũng hiểu là phải hạ nóng nó trước khi nó ghét anh nên đánh liều tự ình nghỉ phép một hôm để cưng chiều nó, dù biết đêm nay sẽ lại phải thức trắng làm việc.
” Vậy thì giúp em rủa chỗ hoa quả này đi.”
” Xong ngay ! ” Anh vui vẻ vì biết nó hết giận lôi hết đống cam táo vân vân và vân vân đi rửa, nhưng mà, ngoài coffe và bánh mì nướng thì kĩ năng bếp núc của anh là con số không bao gồm cả rửa hoa quả. Rửa chỗ này, kì chỗ kia cuối cùng một quả cam đã rơi xuống sàn, anh mải đuổi theo, trượt chân tại quả cam rồi thì nó quay lại và…chuyện gì đến cũng đến, anh đã ngã , ngã trong cái tư thế nằm đè lên nó. Trời ơi ! Anh mong cái ngày này đã bao lâu, cái ngày được gần gũi nó, nhưng mà nó thì đang phát hoả, mặt đỏ bừng, lông mày cau lại và chuẩn bị nổi cáu.
” Ha ha … Ngã êm quá nhỉ ?”
” A…A…Anh không cố ý ! X…Xin lỗi…” Anh chống hai tay xuống sàn, nhìn nó với ánh mắt van nài, nhưng chỉ nhận được ánh mắt sắc hơn dao. Đúng cái lúc không ai ngờ thì…Cạch… Ai đó đã mở cửa bước vào.
” Hân, An, em đến rồi đây ! ” Cái giọng cao vút và cái điệu bộ giọng đó còn là ai ngoài cái người tên Lạc Lily. Cô bước vào cũng đúng là lúc anh đang chuẩn bị đứng lên nhưng chưa kịp, nó thì quay mặt sang một bên, cảnh này khiến khó mà giải thích, nhất là trong trường hợp cả hai đều đẹp như tranh vẽ làm người ta không khó chịu mà còn có phần ghen tỵ.
” H…Hai… người đang làm cái gì vậy hả ?” Cô lớn giọng quát lên, nhưng mà càng làm cô tức điên thì anh càng vui, anh không những không đứng dậy mà còn lấy một tay vuốt tóc nó trong khi nó đang thanh minh rối rít.
” A ! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi ! Mau đứng dậy, anh mau đứng dậy.” Nó hết quay sang anh lại quay sang cô.
” ÂY ! Đừng có bướng mà, mãi mới có cơ hội…” Anh vuốt tóc nó
” Cơ hội cái đầu anh, mau đứng dậy.” Nó dùng hết sức đẩy anh, nhưng mà là điều không thể, anh vẫn đang trên nó không nhúc nhích còn lấy tay hết vuốt tóc lại vuốt mặt nó.
” Ngoan ! Anh xin lỗi, biết có người khác làm phiền anh đã bế em vào phòng.”
” AAAAAAAAA ! ĐIÊN À ! GIẾT ANH BÂY GIỜ ĐẤY.” Nó hét lên khi cô thì đứng nhìn không chớp mắt và đang biểu hiện tức giận. ” Không như cô nghĩ đâu tiểu thư, tại anh trượt chân ngã thôi, tôi và anh không phải …” Nó cuống lên giải thích.
” Thật là… Không cần che giấu.” Anh hôn nhẹ lên môi nó, nó mở to mắt hết cỡ, còn cô nước mắt đã lưng tròng trực trào.
” HÂN ! CẬU LÀ ĐỒ TỒI.”. Cô bây giờ mới cất lời, bực bội mà văng hộp bánh còn nóng thơm phức xuống nền nhà rồi vội chạy đi.
” ĐỨNG DẠY KHÔNG EM SẼ HẬN ANH CẢ ĐỜI.” Nó hét lên và rồi thì anh cũng phải đứng dạy trước cái câu “Hận” kia, nếu dám làm nó bực thì nó dám làm lắm. Sau đó nó bật dạy, đuổi theo cô và anh lạ đuổi theo nó. Chỉ có điều, anh chợt nhận ra, anh thì không có thích đồ ngọt, bánh cô ta mang tới lại là bánh cookie ngọt phải biết, lại còn gọi Hân không có gọi tên anh, kì lạ có khi nào…
” Lily, Lạc Lily mau dừng lại…Dừng lại cho tôi.” Nó vừa chạy vùa gọi nhưng mà cô vẫn chạy, chạy thật nhanh.
” Cậu đi đi, đồ trăng hoa, đồ háo sắc.”
” Tôi cũng là người bị hại thôi ! Chuyện đó là hiểu lầm, mau dừng lại.”
” Tôi thấy hai người rõ ràng đến như vậy còn chối nữa .”
” Trời ơi ! Đã bảo hiểu làm mà ! DỪNG LẠI , cô không dừng chuyện này tôi kệ cô.” Nó bức xúc lại dùng biểu hiện không mấy thiện cảm làm anh và cô có phần hoảng loạn. Cô nghe có phần lạnh sống lưng liền dừng lại, anh thì vốn đã đứng nghiêm chỉnh ngay lúc nó nói.
” Hai người mau lại đây cho tôi.” Nó mặt không biểu cảm hừm nhẹ quay sang anh và cô, cả hai ngoan ngoãn nghe theo tiến gần nó. ” Mau về nhà nói cho rõ. Hai người còn giở trò, tôi mặc kệ đấy.” Cô thì ấm ức biết mình không có làm sai giờ lại bị mắng đến mức như vậy, có chút không cam nhưng mà trước khuôn mặt đang lửa giận phừng phừng không nghe theo chỉ sợ gặp tai hoạ. Còn anh, vốn là trêu đùa để cô từ bỏ cái ý định tấn công mình mà làm điều nó chưa cho phép, dù hôn nó xong thích tưởng chết, nhưng mà nguy cơ bị nó ám sát cũng rất cao nên ngoan ngoãn nghe theo không thì …
Cạch…Phịch… mở cửa và cả ba cùng ngồi xuống bộ sofa, nó thì chân đan chéo tay vắt vào nhau, mặt thì không lộ một chút biểu cảm, anh ngoan ngoãn ngồi xuống dựa vào ghế hai tay đặt trên thành, mặt đang cực kì tội lỗi, còn cô ngồi đối diện hai người, đang hừng hực phẫn uất.
” Đó ! Về rồi, nói gì nói đi.” cô quay mặt sang một bên không thèm nhìn nó và anh.
” An An à à à ! Có gì muốn nói không ?” Nó quay sang anh nói trống không chả thèm dùng kính ngữ.
” À ! Ờm…Thì…Uhm… Mà nói gì ?” Anh không biết chậm hiểu hay cố tình không hiểu mà quay hết bên này bên kia cũng chả dám nói .
” E hèm ! Có lẽ em đã quá tin anh rồi, biết vậy không tin .” Nó vẫn không biểu cảm nhẹ ngàng đáp lời nhưng mà giọng đều đều lạnh ngắt.
” Ờm…Thì… Này ! Đùa thôi.” Anh quay sang cô nói không chút ăn năn.
” ĐÙA CÁI GÌ MÀ ĐÙA ! Anh thấy chuyện này vui lắm à ? Đúng là cậu ta vừa dễ thương, vừa tốt tính lại còn dịu dàng nhưng mà con người độc địa như anh không được làm như thế, rồi người ta sẽ nói sao hả hả hả ? Cái đồ trăng hoa, cái đồ biến thái, dù có túng bấn đến mức nào cũng không được làm liều. Cậu ta ngây thơ như vậy anh làm cậu ta nghĩ thế nào về cuộc sống này…Blah blah blah…” Cô dùng một hơi nói đến anh không kịp nghe mở to mắt nhìn, cái thái độ hung hăng này là sao mà còn nhất mực bảo vệ nó, còn nó ngạc nhiên không kém, cả hai giờ chỉ biết nhìn nó không dám cảm lời.
” Chán chưa.” Anh nghe đến phát ngán quay sang nhìn nó.
” Chưa có xong . Anh cái đồ #*%^*()^$#*&%%&*&*%%…Blah blah blah….”
” DỪNG !” Anh bực bội đập cái “cộp” cốc nước xuống bàn, nhìn nó ” Này nhìn đủ rồi nhá ! Không phải muốn nói gì là nói đâu. Mà sao cô cứ đổ hết tất cả những thứ “tốt đẹp” lên đầu tôi thế. Còn nhất mực bên Hân, cô ý gì đây.”
” C…Ch…Chả ý gì cả ! A…Anh Anh bắt nạt cậu ta tôi đòi lại công bằng thôi.”
” ĐÒI CÁI GÌ MÀ ĐÒI ! Cô có ý gì với Hân hả ? ” Anh giờ thì máu ghen đã lên đến đỉnh đầu.
” Ừ ! ĐÚNG ĐÓ ! TÔI THÍCH CẬU TA ĐÓ ! Sao không ?” Cô giờ thì tức không kém, đứng bật dạy mà nhìn anh nói. Anh cũng đứng dạy nhìn thẳng mặt cô
” Quen nhau bao lâu mà đòi THÍCH với KHÔNG THÍCH?”
” Không quan tâm nhé ! Yêu thích là việc không cần thời gian, thích cậu ta ngay lần đầu gặp mặt đó được không ?
” CÔ…Cái đồ VÔ DUYÊN ! Cô có hỏi xem Hân có thích cô không mà đòi làm liều .” Cô bực đến hai mạch máu ở thái dương sắp đứt đến nơi, hùng hổ quay sang nhìn nó. Nó thì giờ mặt đỏ như cà chua, ngượng ngùng nhìn hai người họ tranh giành nhau.
” HÂN EM (CẬU) CHỌN AI?” Anh và cô quay sang nó đồng thanh, nó thì ngượng ngùng không nói gì đứng bật dạy chạy nhanh vào phòng đóng kín cửa. Sau đó, hai người cũng đuổi theo đập cửa đòi câu trả lời nhưng chỉ nhận được những tiếng im lặng. Tất nhiên là nhân vật chính biến mất, hai nhân vật phụ lại hùng hồn hỗn chiến.
” Cũng tại anh làm cậu ta sợ. BIẾN THÁI !”
” Nhóc con ! ĐỒ VÔ DUYÊN, học không lo học đi tán trai .”
” YA ! Ai là nhóc, đồ óc to mà não ngắn.”
” A! Loại con gái chua ngoa ! Cô thật sự không hợp.”
” Còn anh ! Con trai là coi trọng tiểu tiết, chấp vặt, hèn mọn.”
”
#^&*()_”
“$%^&*()”
Cuộc khẩu chiến hỗn loạn, cả căn nhà toàn những lời nói độc địa, cơ man là vẫn đề miên man liên quan đến “mĩ nam” tiểu Hân. Còn nó thì bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, vẫn đang cố nhốt mình trong phòng cho tịnh tâm, nhưng càng nhốt càng rối hơn, bực mình đành đập mạnh cách cửa ” Rầm.” rồi mặt mũi vẫn đỏ bừng.
” THÔI NGAY ! Tôi không phải hàng hoá mà cứ giành qua giành lại. Tiểu thư, cô đi về đi, còn anh, mau lên tầng hai cho em.” Nó thật là quá uy lực, câu nói vừa cất thì hỗn chiến cũng thành bình địa, tức tối nói xong thì chuyện cũng thành như lời nói, cô đi đường cô anh đi đường anh còn nó bực bội chạy vào phòng “tự kỉ” tiếp.
” Hân ! Anh xin lỗi, hôm nay anh đã quá rồi, có đói thì gọi anh nhé.” Anh ở tầng trên mà tâm trí thì một mớ tơ vò nghĩ về nó liền xuống dưới nói cho nó biết anh luôn ở đây cần gì có thể gọi anh.
” Không cần. ” Nó đã giận thật sự, lời nói tuy nhỏ nhưng đủ cho anh nghe thấy. Anh thì bây giờ đã quá lo lắng, cũng vì đùa quá mức àm chuyện thành thế này, anh trách mình đã làm điều quá đáng, sau đó anh lại lên tầng. Mở chiếc điện thoại, hết lướt lướt xem ảnh nó lại lục lọi chờ đợi xem nó có nhắn gì không mà kết quả vẫn là số không. Cả một buổi trưa cả anh và nó đều không thiết ăn uống, chỉ ai phòng người nấy. Anh liền đánh liều trước khi chuyện này đi quá xa. Anh mở máy nhắn cho nỏ một tin nhắn :” Ê ! Đừng giận nữa, còn nhớ điều anh muốn nói với em lúc em bị bắt cóc không ? Cái lá thư ấy ! Bây giờ có hứng muốn nghe không ?”
Mười năm phút sau cuối cùng thì điện thoại anh cũng sáng ” Nói đi.”
Anh :” Muốn biết thì năm giờ chiều ra vườn hướng dương nhé. Giờ mở cửa phòng đi, anh hứa là anh không có ở dưới nhà.”
Nó : ” Làm gì ?”
ANh : Mở đi ! mở thì biết !”
Thì ra anh đã xuống nhà kịp làm một cốc coffe sữa cho nó còn có cả cặp bánh mì nướng tuy là không có ngon nhưng ít ra anh vẫn rất quan tâm đến sức khoẻ của nó, không mong nó vì đói mà bị bệnh. Còn nó thì cũng đã hết giận vụ anh và cô cãi nhau, chỉ là giờ nhớ lại lúc ở sàn nhà thực sự xấu hổ đến mức không dám ra ngoài chỉ dám nhắn tin cho anh. Nó mở cách cửa ra, nhìn thấy cặp bánh và cốc coffe thực sự rất vui, vui đến nỗi tự nở trên môi một nụ cười khó kiểm soát rôi lại đóng cửa phòng.
Cứ thế chờ đợi đến lúc nó hẹn anh, thật lạ là ngồi trong phòng không biết anh làm gì mà thực sự rất ồn, ồn đến khó chịu, có tiếng máy móc, tiếng dụng cụ rơi có cả tiếng anh đang hát, nó nghe mà thực sự muốn ra hét lớn bảo anh dừng lại, nhưng sự ngượng ngùng ngăn bước nó. Cuối cùng thì 5h đã đến, nó nhẹ mở cửa, chưa vội ra mà nhìn ngó hết căn nàh sợ gặp mặt anh lúc này thì khó mà nhìn nhau được. Sau đó rón rén bước ra vườn hướng dương, trời chiều nhuộm vàng lẫn cam màu hoàng hôn, gió nhẹ hiu hiu thổi mái tóc nó nhẹ đưa bước chân nó đên một sân bằng gỗ ngay giữa vườn hướng dương, thì ra đây là thứ anh mất cả trưa để làm, một cái sân nhỏ trong vườn hướng dương.
” Hey !” Anh đứng đằng sau nó, khuôn mặt vui vẻ tay vẫn cầm một bó hướng dương, đi dần đến chỗ nó.
” Gì vậy ?” nó quay lại nhìn anh có chút bối rối.
” Mười năm trước, anh mười ba tuổi, anh chưa từng một lần dời khỏi cổng nhà, anh phụ thuộc vào cha, anh là một cậu ấm đầy đủ, nhóc ạ ! ”
” Thì sao ?”
” …Sinh nhật lần thứ mười ba, anh và cha có cãi nhau, anh đã bỏ đi.”
” Thì có liên quan gì đến em ?”
” Anh đi đến một khu mà anh không biết nó là đâu, anh sợ chết khiếp, sợ đến mức chỉ muốn về nhà ngay, sợ đến nỗi mếu máo khóc tùm lum, vừa sợ vừa đói anh ngồi ở đó mong cha tìm được anh càng sớm càng tốt.”
” Ờ ! rồi sao ?”
” Uhm…Thì, anh bị một cậu nhóc đánh vào đầu. Đánh rất đau, anh nhìn nó, và phát hiện nó thật sự rất nhỏ, nhỏ hơn anh rất nhiều. Nó mắng anh lớn mà còn khóc, lớn rồi cứ như con nít, từng lời nó nói thật sự làm anh không còn lỗ nào mà chui. Thằng nhóc ấy bé tuổi mà từng lời nó nói như một ông già ấy làm anh thấy mình thật bé nhỏ trước nó. Ha Ha Ha buồn cười thật, nó đánh anh xong còn cho anh đồng xu 5000 để mua bánh ăn nữa, anh hứa sẽ trả nó khi gặp lại. Anh còn hứa khi gặp lại sẽ đối xử tốt với nó cả đời luôn . A ! Xấu hổ quá đi.” Anh lấy ra trong túi áo một đồng xu 5000 màu vàng đã cũ rích. ” Nhớ không ?”
Còn nó thì nghe và đã ngộ ra nhiều điều, nó ngượng ngùng xoa tóc rồi nhìn anh
” Coi như cho anh , lúc đó còn nhỏ có nặng lời xin lỗi.”
” Vậy là anh và em quen nhau lâu rồi nhỉ.” Anh tiến lại gần đưa bó hoa hướng dương được buộc bằng dải ruy-băng màu xanh lá cây cho nó.
” Sau đó, anh còn về nhà xin cha tự làm mọi thứ, cuối cùng thì 23 tuổi có thể tự lập a ! ” Anh tiến gần khoác tay vào vai nó cười đùa. Anh khoác tay làm mặt nó đỏ bừng , tim nó đập loạn và bắt đầu thấy nâng nâng ở cổ họng, sau đó là toàn thân nó nóng bừng, có phải nó mắc bệnh hay không ? Nó liếc mắt nhìn anh rồi lại cúi xuống, không hiểu sao giờ trong mắt nó anh lại phát hoàng quang đến vậy. Lần đầu nó thấy mình có thứ cảm xúc như vậy, bàng hoàng, nó đầy anh ra trước khi nó thấy một thứ tình cảm gì khác.
” Ôm ấp gì chứ , nóng chết.”
” Sao vậy ? Mọi khi anh vẫn khoác vai em mà ? Có phải còn giận anh ?” Anh nhìn nó lo lắng rồi sợ nó vẫn giận, mau chóng xin lỗi nó ” Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh chỉ muốn nói cho em biết là anh và em đã gặp nhau lâu rồi thôi, nếu em không thích thì coi như chưa biết đi. ”
” KHÔNG CÓ ! ” Nó ngắt lời anh, nó không muốn quên chuyện này, chẳng qua đang có gì rất lạ trong nó làm nó ngượng ngùng và khó tả. Bất chợt, nó nghĩ miên man và nhớ ra có lần bác Phùng đã nói anh ra ở riêng vì chờ người tình 10 năm của mình, có phải… Nó nghĩ đến rối loạn, có phải là nó hay ai khác, có phải anh chờ nó, bắt đầu rối chí.