Bạn đang đọc Hợp Đồng Anh Yêu Em: Chương 12
Oáp…Oáp…Woah… Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ sau tựa hồ chỉ vừa nhắm mắt lại trời đã sáng, không cần nghĩ nhiều nó cũng biết là ai đã đưa nó vào phòng, là ai cởi áo khoác của nó tiện thể mở vài nút áo cho nó thoái mái mà ngủ. Dụi dụi mắt, nó nhìn đồng hồ đã 8:00 sáng, tá hoả chạy khỏi giường, lấy một đống sách vở mới nhớ hôm nay là chủ nhật, tự mình cốc nhẹ vào đầu một cái sau đó cười tự nhận mình đúng là kẻ ngốc. Mở cửa phòng, nó kéo tấm rèm lớn đang che toàn bộ ánh sáng của căn nhà, giờ thì toàn bộ một màu nắng vàng nhạt ấm áp, từ từ bước xuống căn bếp quen thuộc, giờ mới nhận thấy căn bếp này đã không còn trống trải như lúc ban đầu nó đến. Lạch cạch…lạch cạch… nó bắt đầu chuẩn bị say coffe pha cho anh, rồi bắt tay làm một bữa sáng đầy đủ, lâu lắm rồi nó chưa làm gì tốt cho anh bây giờ phải từ từ qua món ăn mà tốt tốt bồi đắp tình cảm, nghĩ vu vơ làm hai má nó ửng lên dáng hồng thì ra là vu vơ nhớ đến sáng hôm trước hai người vui vui vẻ vẻ nói chuyện yêu đương. Ah ! Ngại quá đi, có phải gọi đây là “thầm thương trộm nhớ” không nhỉ?
” Làm gì đó ?” Anh không biết đến từ khi nào đã nhẹ đặt cái cằm thon gọn lên bờ vai mỏng manh kia nửa tỉnh nửa mê làm nũng nó.
” Đồ ăn sáng thôi, dạo này anh bận việc cũng không có làm đồ ăn cho anh.” Nó vẫn một tay chiên trứng, một tay làm vài món khác. Nhìn nó anh thật ấm áp, cứ như vậy mãi thì tốt, giữ chặt nó bên mình ngày ngày bên nhau thật không còn gì bằng, phong cảnh đẹp đẽ như đôi vợ chồng mới cưới, anh không ngại dày mặt mà ôm lấy cái eo bé nhỏ kia, thì thầm vào tai nó
” Anh rất yêu em.”, cười nhẹ một cái lại cúi đầu cọ cọ mái tóc vào vai nó như thể không tin mình đang tỏ tình. Nó thì giật nảy làm rơi luôn đôi đũa trên tay, lông mày co lên cao, hai mắt trợn tròn lại chớp chớp hai ba cái. Chả hiểu sao anh lại cứ nói thản nhiên như vậy, còn nó chỉ “thích” thôi đã đỏ đến hai má như hai vầng dương. Ầy ! Cứ như vậy có lẽ chiều hư anh mất, nó quay người gõ nhẹ vào vai anh
” Mặt dày !”
” A… đã vậy làm luôn vài việc mang tiếng mặt dày luôn nha.” Anh dùng tay ôm nó quyết không buông còn vài phần siết chặt, làm nó mặt áp chặt vào lồng ngực to lớn ấm áp, từng nhịp tim anh cứ bình bình ổn ổn mà lại làm tim nó đập loạn nhịp. Nhìn đứa nhóc đang ngượng ngùng mà áp vào sâu trong ngực mình ham muốn hôn lên bờ môi nhỏ kia lại trỗi dậy. Anh lấy bàn tay nâng cằm nó, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh dịu dàng trầm ổn, còn nó là nửa vui vẻ nửa lo lắng, nhẹ nhàng cúi thấp rồi đặt lên cánh hoa khép hờ kia một nụ hôn . Dời môi nó vẫn còn dư vị ngọt ngào liền nở một nụ cười ân cần, không biết vì cái khung cảnh hay vì lòng người mà toàn căn bếp một màu hồng đang kiểm soát, ngọt tựa mặt ong, mềm tựa bánh kem ,ah ! thật hết biết.
” Dù gì … em cũng… không phải con gái.” Nó giờ trong đầu một mớ hỗn độn có phải anh coi nó như con gái mà đối xử không ? Sao cứ dịu dàng mà còn nâng niu chả khác gì một tiểu thư khuê các, ít ra nó vẫn nhận định được mình là con trai nha. Anh nghe xong cười thành tiếng rồi lại siết chặt nó vào mình, ân ân cẩn cẩn mà nói
” Ngốc ! anh nói coi em như con gái bao giờ chứ ? Hay… muốn làm người đàn ông trưởng thành a ? Vậy, làm việc mà người con trai trưởng thanh hay làm với người mình “thích” đi !” giờ lại lộ bản mặt dương dương tự đắc có phần nguy hiểm mà dụ dỗ nó, nói xong thì cúi đầu chờ sẵn. Nó cũng ngây ngô mà tin , ngượng đến chín mặt, đáp một tiếng hơi giật mình “Ah!~” nhìn hàng mi cong vút bao trùm đôi mắt có nét buồn, cùng khuôn mặt thon gọn có chỗ góc cạch nam tính, cái mũi nhỏ thẳng táp cuối cùng là ắt dừng lại đôi môi mỏng khép hờ đang chờ đợi nó. Quay mặt, hít mạnh một hơi lấy dũng khí, liền vội vàng nhắm mắt nhắm mũi mà đưa môi mình áp vào môi anh chả khác gì chỉ là nụ hôn chào hỏi thoáng qua chưa mất 3-4 giây. Vậy mà nó đã tim đập sắp nổ tung, hơi thở gấp gáp không dám nhìn vào đôi mắt đẹp đang có nét cười kia.
” V…Vậy…Đủ chứng minh rồi chứ …”
” Chưa có đủ ! ” Kệ nó đang xấu hổ đến chết anh lại tự mình mặt dày mà kéo mặt nó lại đặt nụ hôn sâu kiểu Pháp ( có thể search nhé cái này tớ không đủ can đảm để tả ).
” Ha…H…Uhm…” Nó vội đỏ mặt đến phát sốt, còn anh thì cứ vậy mà thưởng thức nụ hôn kia, cuối cùng cũng bị nó gõ mạnh vào đầu một cái. ” DỪNG ! ”
” Au … Sao vậy ?” Anh thì vừa tiếc vừa buồn nhìn nó, thấy đôi mắt đã ngấn lệ, hơi thể cũng gấp không thể gấp hơn, cuối cùng là bờ mơi nhỏ có phần đỏ hơn. Tự kiểm điểm bản thân, haizzz !Anh đã biết bản thân nên từ từ mà huấn luyện không nên gấp gáp ép nhóc con chưa hiểu chuyện này.” Anh xin lỗi ! ” Lần này không có hôn mãnh liệt chỉ là nụ hôn hờ trên chán, ngọt đến chết người. Cuối cùng thì anh cũng chịu dời khỏi nó lên tầng thay đồ tiện thể nhắn tin gấp cho vài đứa bạn tìm chỗ đi chơi ngày hôm nay. Còn nó cũng đành ngượng ngùng nửa vui nửa lo mà làm đồ ăn, anh và nó ăn một bữa sáng thật ngon, tựa vào nhau ngồi ghế sofa xem hai ba bộ phim đến tận chiều, anh mệt mỏi xem phim mà đã ngũ từ bao giờ đặt đầu lên đùi nó làm gối đánh một giấc không mộng mị, chỉ có tiểu Hân là ngồi xem phim một mình. Căn bản là phim cũng toàn là kinh dị ma quỷ không thì giết người hàng loạt làm tâm lí nó cực độ hoảng sợ, vậy mà còn không dám hét sợ anh giật mình mà tỉnh, đành nhẫn nhịn đến khi xem xong. Đến chiều, anh cùng nó đi khu vui chơi, vẫn còn cực kì sợ bộ phim lúc trưa, tên sát nhân ngấm ngầm ở khu vui chơi giết người, còn giết trong nhà ma, nó một bước không dời, tay níu chặt tay áo anh không buông. Đã vậy anh còn cho nó chơi đủ trò mạo hiểm, tim gan phổi phèo giờ cũng không biết đã lộn xộn ở đâu. Cuối ngày đã 6:00 tối, anh cả gan dẫn dụ nó vào căn nhà ma, sợ đến chết đứng nhưng không muốn anh mất hứng đành mếu máo mà theo anh. Anh nhẹ để nó đi trước toàn thân bao bọc nhóc con đnag sợ đến chân còn không vững, hai tai ôm chặt thâm thể toàn thân là muốn nó một chỗ cũng không hở, mấy con ma giả tài nghệ yếu kém hù đến mệt người mà anh vẫn cười ha hả chả thèm sợ, nó thì hồn vía đã bay tận phương nào. Ra khỏi căn nhà ma, không quên cùng nó chụp một kiểu ảnh. Anh vui vui vẻ vẻ không mặc vest đóng bộ âu phục như mọi khi mà mặc demin áo pull quần skinny cực kì “xì-teen”, nó bây giờ tâm trí hỗn loạn, mặc áo pull cũng đã lệch một bên, quần jeans cũng do mấy con mà mà bẩn mất một mảng lớn là phẩm màu a!
” Có sao không ?” Anh để nó ngồi ở ghế, chạy đi mua hai lon nước rồi đưa cho nó một lon ân cần hỏi thăm.
” K…h…Không sao.” Mặt tái xanh lè còn gượng nói làm anh an tâm.
” Lại còn không sao ! Mau về nhà nghỉ thôi, anh cõng em.” Anh ngồi xuống, đưa tấm lưng vững chắc ra mà đợi nó, nó thì ngượng ngùng nhưng hai chân giờ đã không còn chút cảm giác liền nhằm thẳng lưng anh mà tiến. Nhẹ nhàng anh đứng dạy, cõng nó vèo vèo qua cái côn viên rộng lớn, có phải là đã chăm sóc không cẩn thận hay vì năng lượng tình yêu mà với anh nó nhẹ tựa lông hồng. Đặt nó lên yên xe, nhẹ nhàng đội mũ bảo hiểm cho nó, không quên đặt hai nó vào eo mình nhắc nhở ôm chặt, lấy tay đẩy nhẹ đầu nó vào vai mình, mất hai mươi phút sau đi với vận tốc cực chậm cuối cùng đã đến ngôi nhà yêu dấu. Chỉ có điều quỷ đã đứng cổng đợi sẵn, một con quỷ cái xinh đẹp, toàn thân một màu trắng, mái tóc đỏ rực lên trong ánh đèn đường, đầu cúi không thấy mặt đứng bất động trước cổng nhà, hù cho nó một phen
” A A A A A A A MA NỮ ! ” Ảnh hưởng của bộ phim ma lúc trưa nó nhìn chưa rõ đã hét lên rồi ôm chặt anh. Anh dừng xe trước ma nữ, chiếu thẳng đèn xe vào mặt, thì ra không phải ma là người, người rất quen nha, là cô hồn làm hỏng việc tốt của anh với nó – Lạc tiểu thư.
” Chói mắt quá, tắt đi, đồ thần kinh.” Cô giận giữ àm nói.
” Ah ! Người đó em, còn là người cục kì rảnh chuyên phá đám chúng ta.” Anh dựng xe, quay đầu nhìn nó, rồi cởi mũ bảo hiểm cho nó. Nó giờ đã định thần mang hình ảnh kia chứng thực là “em gái” mới nhận , vô cũng áy náy.
” A ! Lily ! XIN LỖI ! ” Mặt đã vài phần mếu máo do thần kinh bị căng thẳng từ trưa đến giờ.
” Ầy bỏ đi, nhìn là biết sức lực không ổn, hai người thật là…” Cô lắc lắc đầu biểu thị thái độ, nhìn nó cũng nhớ ra cái lần cô giải thích CÔNG và THỤ lờ mờ hiểu ra, liền mặt đỏ xua tay, nhưng tiểu thư đã không còn chú ý từ lâu.
” Hai người định tiếp khách kiểu này sao?” Cô bực mình đợi lâu vậy cuối cũng vẫn cứ là đứng ngoài.
” Vào nhà đi ! ” Nó dùng chút sức lực xuống xe mà mở cổng, tay còn không vững phải vịn vào cổng, cô nhìn nó ngán ngầm chẹp miệng vài câu quay sang nhìn anh
” Gia An ! Tôi không ngờ anh có thể làm thành cái mức này ! ”
” Tôi ! có gì là không thể ha ha ha ” Lần đầu thấy hai người nói chuyện ăn ý nhưng buồn ở điểm đang nói đến vấn đề nó không muốn nghe càng không muốn biết nha.
Vào đến nhà, sau vài câu xã giao cuối cùng cũng là tiểu thư mang chuyện nhà ra san se cùng “chị gái” mới nhận. Thì ra không hiểu lí do gì mà cha cô- bác Lạc từ hôm qua đến gờ ăn không ăn, uống không uống lại cứ chằm chằm nhốt mình trong phòng tranh mà ngắm bức họ nó đã trả ( Cứ coi như đã trả nhé !). Ngắm chán, cha tiểu thư lại cười nói một mình, mẹ cô có hỏi ông liền liếc mắt căm phẫn mà nhìn, chẳng còn cách nào đành mang chuyện nhà mà kể cùng người cô an tâm tâm sự là nó – Lê Hân.
” Haizzz thật sự giờ chả biết phải làm sao nữa ! Theo hai người em nên làm gì bây giờ, em sợ cha có chuyện lắm” Cô đưa tay lên môi , đôi lông mày đã nhăn đến nỗi sắp chạm vào nhau. Nó thật sự lúc đầu không hề có cảm tình với cô nhưng càng lâu lại càng quý mến cô như một đứa em để bảo vệ, nhẹ vuốt tóc cô, nó cười hiền
” Không sao đâu ! Hay anh sang cùng em xem chuyện giờ thế nào ha !~”
” Ờ ! vậy cũng được, cứ nghĩ mãi cũng không biết nên làm thế nào ” Cô thở dài nhìn nó.
…Nửa tiếng sau, tại biệt thự Lạc gia, có ba người đang bước vào. Khung cảnh vẫn như hôm trước đẹp đến mê li, đi được một đoạn , anh phát hiện chiếc Mercedes Benz ML màu trắng cực kì quen, nhìn biển số thì đúng là xe của cha mình. Anh cực kì thắc mắc bây giờ cũng không còn sớm cha đến để làm gì .
” Tiểu thư , cô đã về.” Một người trung niên tầm bác Phùng đang mở cách cửa chính cho bọn họ
” Bác, cha con có trên lầu không ?”
” Ông chủ từ sáng đã ở trên phòng tranh, lúc nãy có cả ông Phùng đến chơi, hiện hai người đang ở trên đó.” Nói xong , thì bác quản gia cũng cúi đầu bỏ đi. Cô dẫn nó và anh lên phòng tranh, đi qua đại sảnh tiến thẳng cầu thang rồi lòng vòng một lúc cuối cùng thì cũng đến trước của phòng. Cô do dự không dám mở cửa, cô sợ cha sẽ làm cô lo hơn, sợ phải nhìn thấy cảnh cha cô thân tàn ma dại, nên chỉ dám đứng ở cửa lưỡng lự không dám mở. Lấy đôi tay mình đặt lên vai cô, nó thay cô làm cái việc mà cô đang phân vân- mở cách cửa. Nhưng, cách cửa vừa hé cũng là lúc cuộc đời nó và cô sang trang mới…
” Đình Dương ! Ông không nghĩ là nên nhận lại nó à ?” Giọng bác Lạc có đến bảy tám phần bực tức
” Tổ Ngạn, không phải vậy ! Chỉ là…chỉ là…tôi sợ nó không xem tôi như cha nó.”
” Ông có lỗi, bây giờ còn không nhận lại máu mủ của mình , ông còn tư cách đòi nó tha thứ ?”
” Tôi biết, tôi biết, nhưng…”
” Còn nhưng nhị gì nữa ? Nó chỉ là đứa trẻ mới có 17 tuổi đầu mà cuộc sống nó đã khổ lắm rồi, ông có biết lần đâu thấy nó tôi còn ngỡ đó là Lê Kiều Nhi. Giờ ông đã biết nó là con ông , ông, ông… định chối bỏ sao ?”
” Không bao giờ ! Tôi nhất định nhận nó, bù đắp cho nó. Nhưng, hiện tại thật sự không biết phải làm sao?”
” Haizzz, nó hiện ở nhà An An, cũng rất đầy đủ, nhưng đối với tình cảm của người thân thì chưa chắc đã hoàn thiện. Kiều Nhi yêu ông đến vậy chắc chắn lúc ông bỏ đã đã làm nhiều chuyện tổn thương thằng bé…Haizzz. Tội nghiệp cho tiểu Hân.”
Nó, anh và cô từng từ từng chữ đều đem hết thẩy vào tai không thiếu gì hết, anh thì quá đỗi ngạc nhiên, chỉ sợ nó sẽ không chịu nổi cú shock này. Cô, đã ngồi xuống nền từ bao giờ, từ từ mà ngước lên nhìn nó, cô không biết hoàn toàn nhưng hiểu được cha là bỏ mẹ nó theo mẹ mình, cô cũng một mối tơ vò giống anh , sợ nó chịu không nổi.
” H…H…Hân ! Ch…Chuyện…này, em em hoàn toàn…không biết !” Cô níu vào cặt áo nó, nhìn nó khuôn mặt đã có hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má.
“…” Nó không nói gì, gỡ nhẹ tay cô, nhìn vào người trong phòng kia rồi nó bắt đầu chạy. Chạy thật nhanh để không ai thấy nó, chạy để những lời nó vừa nghe sẽ theo gió mà bay đi hết, nó đã nghĩ cha nó chết suốt từng ấy năm, nó cam nhận sự khinh bỉ chán ghét của mẹ. Nó đã từng ao ước có một người cha, dù chỉ trong một ngày nó cũng cam, những lúc nó bị bọn trẻ nhà hàng xóm đánh đơn giản vì nó không có cha, nó đã ao ước thật nhiều cha nó sẽ đến bên nó. Cứ ngỡ là giấc mơ không bao giờ có thật, vậy mà giờ lại xuất hiện đâu ra một người cha, thì ra, ông ta vì theo đuổi vinh hoa mà bỏ mẹ con nó, nó không hận ông, nhưng buồn đến đứt từng khúc ruột, nó buồn vì cha đã biết nhưng lại không nhận nó…
” Hân ! Hân ! Đứng lại ! Đứng lại, đừng chạy.” Anh đã đuổi theo nó từ bao giờ, nhưng thật sự là đuổi không kịp, có lẽ vì những tháng ngày chạy khỏi bọn chủ nợ đã cho nó đôi chân thật rắn chắc khiến nó chạy mà không biết mỏi.
…Trong phòng, hai người đàn ông trung niên, một người ăn năn, một người lửa giận ngút trời đang mặt đối mặt. Rầm… Lạc tiểu thư, đập mạnh cách cửa làm nó đập vào tường nghe thật chát chúa. Cô tiến lại gần cha, hai mắt đỏ hoe
” Có phải… Cha…Cha…Hân…Hân là anh con ? Anh ruột con?”
“…” Im lặng một hồi, nét mặt hối lỗi, những nếp nhăn ở nơi khoé mắt xô vào nhau, ánh mắt nhìn cô đầy ân hận, Lạc Đình Dương gật đầu “Phải, nó là anh con.”
” VẬY SAO CHA LẠI GIẤU MẸ VÀ CON ?” Cô hét lên với dòng nước mắt giờ đã tràn khoé mi. Bác Phùng đứng dậy tiến gần Lạc Lily ôm cô vào lòng
” Bình tĩnh lại nào, cha và bác cũng có điều muốn nói với con !” Cô ôm chặt bác khóc thật to ra những suy nghĩ của mình.
” Lily ! Chuyện này mẹ con có biết.” Bác Lạc cúi đầu không dám nhìn vào đứa con gái đang hoảng loạn ngồi một góc ghế.
” Con… muốn biết mọi chuyện.”
” Ta Không…”
” Cứ nói cho nó biết” Bác Phùng ngăn lời nói của Lạc Đình Dương
” Thôi được. Mười bảy năm trước, cha chỉ là thằng hoạ sĩ quèn không chút tương lai cùng mẹ của Hân là cô Kiều Nhi lên thành phố kiếm việc . Cha vừa bước sang tuổi 24, cô Kiều Nhi mới có 18. Cô ấy đẹp lắm, còn hát hay nên xin việc ở một phòng trà làm ca sĩ tự do, cha cũng làm bồi bàn tại đó. Cha và cô yêu nhau từ lúc còn ở quê, cùng nhau làm việc chăm chỉ đợi đủ tiền sẽ cưới, ở với nhau được một năm thì… Cô mang thai Hân. Cũng do cô mang thai không đi hát được, cha xin làm thêm việc bảo vệ ca sáng ở công ty của ông ngoại con. Cha gặp mẹ con… Mẹ và cha đã để ý đến nhau, sau đó, cô sinh Hân , được khoảng chín tháng, mẹ con cũng đã nói là mang thai con. Cha lúc đó chỉ nghĩ đến tương lại nếu cùng cô Kiều Nhi thì đến một đồng cũng không có, còn mẹ con lại khác. Cha lúc đó không đủ can đảm để làm chủ một gia đình. Trong suốt khoảng thời gian con chưa lớn trong bụng mẹ, cha và mẹ đã thuyết phục ông ngoại con, đến khi con trong bụng mẹ được năm tháng thì ông đã đồng ý cho cha và mẹ con. Cha đã về căn hộ nhỏ chỗ cha và cô ở, lúc đó, Hân nó mới biết bò, cha vẫn nhớ cha dứt quyết bỏ cô, cô có van nài thì cha vẫn bỏ. Hình ảnh cuối cùng là thằng bé (Hân) nó khóc không ngừng…”
” ĐỦ RỒI ! ” Cô hét lên ” Cha làm như vậy được sao ? Sao lúc đó không phá con luôn đi, cha chỉ vì gia tài mà thôi, cha là đồ tồi.” Cô luôn ủng hộ cha, coi cha như thần tượng, nhưng giờ thì còn sự kinh tởm, khinh bỉ àm thôi. Cha đã làm gì vậy ? Cha cô làm những việc đáng nguyền rủa nhất. Cô vẫn cứ hét vào mặt cha cô mặc cho bác Phùng có ngăn lại. Rồi “CHÁT”, một cái tát đau đớn giáng xuống má cô, cái tát làm cô cắn phải khoé môi, vài giọt máu nhẹ rơi xuống.
” MÀY NÓI ĐỦ CHƯA HẢ ? MÀY CÓ NGHĨ VÌ AI MÀ TAO PHẢI SỐNG CHẾT ĐÒI CƯỚI KHÔNG HẢ ?” Mẹ cô đã về từ bao giờ, nghe lời cô nói mà đau từng khúc ruột. Tuy bà có dùng thủ đoạn để có tình yêu của ông Lạc nhưng bà luôn cố làm người vợ hiền, mẹ tốt luôn giành những gì tốt nhất cho gia đình, giờ nghe được sự phẫn nộ trách móc của con gái thì lòng như đá đè nặng.
” CHA MẸ CÓ NGHĨ LÀM VẬY LÀ TIẾP TAY PHÁ NÁT TƯƠNG LAI CỦA MẸ ANH ẤY ? PHÁ NÁT HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH ANH ẤY?”