Bạn đang đọc Hợp Cửu Bất Phân – Chương 122: Quyết Định
Giản Yên khéo léo từ chối nước lạnh của Lộ Dần, nàng cười ôn hòa đáp lại: “Không cần, cảm ơn.”
Ánh mắt của nàng xuyên qua Lộ Dần nhìn đến Kỷ Vân Hân ở sau lưng hắn, người kia đã thu hồi chai nước lại, tay cầm chai nước rõ ràng đang cầm rất chặt.
Nụ cười trên mặt là vẻ bình thản nhẹ như mây gió, nhưng đuôi lông mày hơi nhếch lên, vừa nhìn đã biết là cực kỳ không thích.
Ý cười trên mặt Giản Yên càng thêm sâu, Lộ Dần đứng đối diện nàng, rõ ràng dáng vẻ người trước mắt là một phụ nữ đang mang thai, nhưng một mực hắn lại có thể cảm nhận được sự mềm mại.
Đương nhiên không phải là loại mềm mại của thiếu nữ kia, mà là một loại mềm mại đến từ con gái khi trưởng thành, còn có mấy phần tao nhã.
Hai loại cảm giác kỳ dị này dung hợp lại với nhau, khiến Giản Yên trông như là có một vệt sáng tồn tại ở bên trong, chỉ cần nàng xuất hiện, thì hoàn toàn có thể hấp dẫn lấy ánh mắt của người khác.
Trước đây Lộ Dần cũng không phải là fans của Giản Yên, nói đúng ra, hắn biết rất ít về Giản Yên, hơn phân nửa đều là nhìn thấy nàng từ trên hot search.
Nào là Giản Yên và La Tam Nhật, Giản Yên và Vu Duyệt, Giản Yên và Kỷ Vân Hân, Giản Yên và chương trình [ Tuần trăng mật ], hắn cũng không quan tâm những thứ này bao nhiêu, vì lẽ đó biết được rất ít.
Vào ngày đầu gặp gỡ hắn còn bất ngờ vài giây, sau đó mới nhận ra Giản Yên đóng vai phụ nữ mang thai ở trước mặt.
Không thể phủ nhận, Giản Yên trong vẻ ngoài là phụ nữ mang thai thật sự rất đặc biệt, mặc kệ là từ hình thái hay là hành vi cử chỉ, thậm chí là động tác che chở bụng trong vô thức, đều cực kỳ động lòng người.
Là nàng để tâm nghiên cứu kịch bản mới được như vậy.
Lộ Dần trời sinh đã không có sức phản kháng đối với những người chuyên nghiệp như vậy, hơn nữa vẻ ngoài của Giản Yên tinh xảo lại xinh đẹp, cứ khiến hắn muốn luân hãm vào.
Cho nên hắn mới nhiệt tình như vậy, nhưng rõ ràng, Giản Yên không hề có hứng thú gì đối với hắn.
Lộ Dần có chút thất bại nói: “Vậy tôi đặt ở trên bàn bên kia cho em, nếu như em khát thì gọi cho tôi.”
Giản Yên căn cứ theo lễ phép gật đầu: “Được.”
Sau khi Lộ Dần rời đi Giản Yên mới liếc mắt nhìn xung quanh, những nhân viên khác đều đang bận rộn làm việc, tình cờ có hai người hướng ánh mắt nhìn về phía bên này.
Dù sao thì Kỷ Vân Hân cũng là người đầu tư, lại là lão bản của Kinh Nghi, hơn nữa lại còn đang mang thai, vì lẽ đó đi đến chỗ nào cũng đều sẽ có người lén lút đánh giá.
Giản Yên không dám tùy ý, nàng đi tới cung kính nói: “Kỷ tổng.”
Người trước quy củ, nhưng người sau lại không thành thật một chút nào.
Kỷ Vân Hân giương mắt nhìn nàng, đem chai nước đặt chếch ở một bên, Giản Yên ngồi ở bên cạnh nàng hỏi: “Hôm nay Kỷ tổng được nghỉ sao?”
Mặc dù là một câu hỏi đàng hoàng, nhưng trong giọng nói của nàng lại có ý lấy lòng không dễ phát hiện, đoán rằng là vì chuyện vừa rồi sợ Kỷ Vân Hân tức giận, cho nên mới lấy lòng nịnh nọt như vậy.
Kỷ Vân Hân lạnh mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ừm, được nghỉ.”
Người ngoài nhìn xem là Kỷ Vân Hân vẫn mang một bộ tư thái không muốn nói chuyện nhiều như cũ.
Giản Yên bất lực không thể làm gì khác, toàn bộ người ở đây đều là nhân viên, còn có diễn viên quần chúng, nàng cũng không dám làm ra hành động gì quá rõ ràng.
Sau khi nhìn thấy Kỷ Vân Hân vẫn còn lạnh mặt thì nàng tìm điện thoại di động, gửi tin nhắn cho ai kia: Vân Hân.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa mét, thậm chí Giản Yên còn có thể nghe thấy được tiếng rung thông báo truyền từ điện thoại của Kỷ Vân Hân.
Kỷ Vân Hân đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh cầm điện thoại lên: Chị nghe?
—— Chị giận sao? [mèo con oan ức]
Kỷ Vân Hân bị biểu cảm này của Giản Yên suýt chút nữa chọc cười, nàng vất vả lắm mới nhịn cười trên khuôn mặt, bấm bấm trả lời: Không có.
—— Thật không?
Vầng trán Kỷ Vân Hân nhíu lại cùng một chỗ: Thật.
Nàng vẫn chưa ngốc đến độ đều ghen tuông với mỗi người.
Mối quan hệ giữa người với người của Giản Yên luôn rất tốt, đoán là do tính cách của Giản Yên, mặc kệ là khi quay chương trình gameshow thực tế lúc trước, hay là quay [ Nhất Mộng ] thì nàng đều có thể nhìn ra được.
Mọi người thích giao lưu với Giản Yên, thích cùng tiếp xúc với Giản Yên, thậm chí là người nghe đồn có tính cách quạnh quẽ nhất như Cảnh Viên, cũng có mấy phần giao tình với Giản Yên, bằng không tại sao Cảnh Viên có khả năng sẽ đồng ý ra mặt cứu giúp tham gia cái chương trình [ Tuần trăng mật ] kia.
Vì lẽ đó nếu như thật sự ghen, chỉ sợ là mỗi ngày nàng đều phải ngâm mình bên trong lọ giấm không trèo ra được.
Chỉ là có chút phiền muộn thôi, biết rõ không nên như vậy, nhưng vẫn không khống chế được suy nghĩ.
Giản Yên thấy nàng trả lời một chữ này trong màn hình điện thoại thì vẻ mặt mỉm cười yếu ớt dần thu lại, mím mím môi gửi: Chị không giận, nhưng em giận.
Kỷ Vân Hân nhìn thấy câu nói này cả khuôn mặt đều ngơ ngác, lập tức không sợ chết gửi ba dấu chấm hỏi: Hở???
Hai người ngồi rất gần nhau, Giản Yên hừ lạnh một tiếng.
Lúc này cơ thể Kỷ Vân Hân ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt nàng liếc nhìn Giản Yên, phát hiện trên mặt Giản Yên không còn treo lên nụ cười nữa.
Môi mỏng đã mân thẳng, giống như thật sự đang không vui.
Nàng không hiểu, lại gửi một câu: Tại sao?
Giản Yên nhìn màn hình điện thoại cực kỳ không vui gõ chữ: Chị thấy người khác lấy lòng em mà cũng không giận, giải thích rõ ràng cho việc vốn dĩ chị không có yêu em, vì lẽ đó em phải giận!!!
Ba dấu chấm than rơi vào trong mắt Kỷ Vân Hân, nàng hơi kinh ngạc, logic này của Giản Yên ——
Tại sao mình lại có loại cảm giác giống như đã từng gặp vậy nhỉ?
Nàng bắt đầu suy nghĩ lời giải thích biện giải cho chính bản thân mình, còn chưa kịp ngẫm nghĩ Giản Yên ngồi ở bên cạnh đã bị Chu Tranh gọi đi mất rồi.
Nàng nhìn cái ghế trống rỗng thoáng chốc khẽ cười, bây giờ Giản Yên thật sự là càng ngày càng cố tình gây chuyện.
Mà nàng, lại thật sự rất thích Giản Yên cố tình gây chuyện như vậy.
Thậm chí bây giờ nàng còn muốn vọt tới phòng thay đồ mạnh mẽ ôm Giản Yên, vò tóc Giản Yên, nghe Giản Yên làm nũng đến bất đắc dĩ gọi tên của bản thân mình.
Muốn đến trái tim đều ngứa ngáy.
Vì tránh để cho bản thân khi ngồi xuống sẽ làm ra chuyện điên cuồng nào đó, Kỷ Vân Hân dứt khoát đứng dậy rời đi mà không cùng chào hỏi với bất luận người nào.
Giản Yên thay quần áo xong bước ra ngoài thì phát hiện đã không còn nhìn thấy Kỷ Vân Hân, nàng thừa dịp còn chưa bắt đầu quay phim gửi tin nhắn cho Kỷ Vân Hân: Chị đi rồi?
Rất nhanh Kỷ Vân Hân đã trả lời lại: Chị cảm thấy vừa rồi em nói rất có lý, vì lẽ đó bây giờ chị trở về khách sạn tự trừng phạt bản thân.
Giản Yên:…
Nàng cầm điện thoại di động mỉm cười ôn nhu.
Kỷ Vân Hân đến rồi đi cũng không có tạo nên ảnh hưởng gì quá lớn đối với đoàn phim, chỉ là lúc Kỷ Vân Hân rời đi người nghị luận về nàng có hơi có nhiều hơn một chút.
Có điều mọi người cũng không dám thảo luận quá mức phóng túng, mà là nhỏ giọng thầm thì.
Giản Yên thân là một người tốt duyên tốt số, việc nào cũng được mọi người quan tâm đang bị vây vào chính giữa: “Yên Yên, tôi nghe nói trước kia cô và Kỷ tổng từng hợp tác chung một chương trình, vì lẽ đó cô có từng nhìn thấy người yêu của Kỷ tổng chưa?”
“Nghe nói người yêu của Kỷ tổng đã từng đi thăm ban, có phải là sự thật hay không?”
“Là giả đúng không? Mà Yên Yên này, có phải cô và Kỷ tổng là bạn bè không á? Tôi có cảm giác hai người rất thân.”
“Đúng vậy, tôi nhìn hai người ở trong chương trình [ Tuần trăng mật ] kia, thật ra ngày đó tôi cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi.”
Người nghệ sĩ đang nói chuyện có chút xấu hổi cười cười, Giản Yên nghe thấy bọn họ đặt câu hỏi cũng không hề nói gì.
Vu Duyệt đã trang điểm xong bước tới gần, nàng ngồi xuống, giọng nói hơi lạnh nhạt cất lên: “Tán gẫu cái gì vậy?”
“Không có gì, tán gẫu về chuyện Yên Yên và Kỷ tổng thôi.” Mấy người nghệ sĩ kia nhỏ giọng nói: “Mọi người đều rất tò mò về chuyện Kỷ tổng mang thai…”
“Tò mò?” Không biết Triệu Khinh đã ngồi xuống bên cạnh từ lúc nào, nàng cầm lấy một chiếc gương từ trong túi xách nói rằng: “Tò mò sẽ giết chết một con mèo.”
Mọi người nghe thấy giọng nói của Triệu Khinh trên mặt thoáng có chút lúng túng, ở trong cái đoàn phim này, người không được hoan nghênh nhất chính là Triệu Khinh.
Có lẽ là vì cuộc sống riêng tư của nàng dẫn đến việc mỗi người đều ngại tiếp xúc với nàng, mà bản thân Triệu Khinh cũng không thèm để ý, thường xuyên quấn quýt cùng một chỗ với nghệ sĩ nam của đoàn phim khác.
Nghe nói hôm qua được nghỉ còn hẹn một người ra ngoài, đến tối mới trở về, làm cái gì thì không cần nói ai cũng biết.
Mọi người càng ngày càng xem thường nàng, bây giờ nghe nàng nói như vậy, mấy người nghệ sĩ đưa mắt nhìn lẫn nhau, dồn dập giải tán.
Bọn họ nhắn tin vào nhóm kín bàn luận chuyện của Kỷ tổng đã là điều kiêng kỵ, lỡ như bị Triệu Khinh chụp được đi tố cáo, đó mới thật sự là cái được không đủ bù cái mất.
Sau khi những người khác rời đi Triệu Khinh đưa mắt nhìn Vu Duyệt, nhìn thấy Vu Duyệt đang cúi đầu chơi điện thoại.
Nàng nhìn mấy lần rồi mới đứng lên rời đi, giống như nàng chưa từng tới đây.
Giản Yên nhìn thấy động tác của Triệu Khinh thì thoáng suy nghĩ, cuối cùng hô lên: “Vu Duyệt.”
Vu Duyệt ngẩng đầu, liếc mắt một cái: “Hả?”
Giản Yên nói: “Trước đây cô từng tiếp xúc với Triệu Khinh chưa?”
“Triệu Khinh?” Vu Duyệt không nghĩ nhiều liền đáp lại: “Trước đây từng hợp tác mấy lần, hình như cũng từng tham gia chung một gameshow, tại sao hỏi như vậy?”
Giản Yên không phải là người hay tò mò về việc riêng tư của người khác, nàng giải thích: “Không có gì, chỉ là tôi thấy hình như mọi người cũng không thích cô ấy cho lắm.”
“Đó là bởi vì cuộc sống riêng tư của cô ta có chút rối loạn.” Vu Duyệt nói: “Thật ra tính của cô ta cũng không tệ.”
Chuyện này ngược lại là sự thật, tuy rằng trong lòng Giản Yên không thích Triệu Khinh, nhưng có lúc lại không thể không đồng ý với lời nói của Triệu Khinh.
Thậm chí càng ngày càng ở chung với nhau, nàng cảm thấy Triệu Khinh rất tiêu sái.
Chỉ là vừa nghĩ tới ánh mắt vừa rồi mà Triệu Khinh nhìn Vu Duyệt, Giản Yên liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng nhẹ nhàng lắt đầu.
Buổi tối được kết thúc sớm, bảy giờ rưỡi đã bắt đầu thu dọn.
Giản Yên vẫn trở về phòng thay đồ thay quần áo như thường, Tô Tử Kỳ đứng ở một bên, Giản Yên nói: “Buổi tối Tô tỷ có chuyện gì sao?”
Tô Tử Kỳ suy nghĩ vài giây: “Có chút chuyện nhỏ.”
Nàng nói xong mới nhớ đến khi nãy Giản Yên có hẹn mình buổi tối có chuyện để nói, nàng hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Em cũng có chút chuyện nhỏ.” Giản Yên cười: “Chỉ là muốn mời chị đi đến chỗ của em rồi nói chuyện.”
Tô Tử Kỳ thấy thần thái nghiêm túc trịnh trọng của Giản Yên không khỏi gật đầu: “Được.”
Hai người vừa bước ra ngoài trùng hợp đụng phải Vu Duyệt, Giản Yên liền kêu Vu Duyệt cùng nhau đi lên, Chu Tranh thấy bọn họ có chuyện quan trọng muốn thương lượng nên chủ động đưa ra ý kiến phải về phòng trước.
Trong thang máy ba người đứng gần nhau, Tô Tử Kỳ nói: “Có chuyện gì mà cứ thần thần bí bí vậy.”
Mép môi của Giản Yên nhúc nhích nhiều lần, cuối cùng nói: “Trở về phòng rồi nói.”
Tô Tử Kỳ đưa mắt nhìn Vu Duyệt, hai người gật đầu lẫn nhau, trực giác mách rằng chuyện Giản Yên muốn nói, chắc không phải là chuyện nhỏ.
Nửa giờ sau, bốn người ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, Vu Duyệt không nhịn được lên tiếng trước, nàng kinh ngạc nói: “Cô chắc chưa? Cô thật sự muốn đến nước J phát triển?”
Tô Tử Kỳ cũng sửng sốt: “Em nghĩ như thế nào?”
Chỉ có mỗi một mình Kỷ Vân Hân không có hé môi, nàng yên lặng nhìn chằm chằm Giản Yên.
Sau khi Tô Tử Kỳ và Vu Duyệt nói xong nàng mới cất giọng ôn hòa nói: “Yên Yên, em đem suy nghĩ của em nói với mọi người đi?”
Trên bàn trà có đặt bốn tách trà đang bốc lên hơi nóng, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu lại dáng vẻ bốn người ngồi ở trên sô pha.
Hai tay Vu Duyệt nâng một tách trà lên, nhấp môi một hớp, nghe thấy Giản Yên nói: “Thật ra là do em nhìn thấy chuyện của Du lão sư rồi mới nghĩ đến.”
“Em nghĩ là, thật ra phát triển ở quốc nội, và phát triển ở nước J, cũng không có gì khác mấy.”
Vu Duyệt cất giọng có hơi lớn: “Khác biệt rất là lớn luôn đấy!”
Kinh Nghi là trụ cột giới giải trí ở trong nước, đến nước J tương đương với việc phải bắt đầu lại từ đầu, chuyện này rõ ràng rất khác biệt, khác nhau một trời một vực.
Tô Tử Kỳ suy nghĩ vài giây, phụ họa theo lời nói của Vu Duyệt: “Khác nhau tuy lớn, thế nhưng ở tại nước J, em có thể nắm giữ quyền tự do lớn nhất, bao gồm cả dư luận, đúng không?”
Nếu Giản Yên đến nơi này phát triển, sẽ không phải chịu những dư luận quấy rầy kia ở quốc nội, thậm chí chuyện đứa trẻ cũng có thể giải quyết triệt để được nếu ở tại nước J.
“Giải quyết thế nào?” Vu Duyệt vẫn còn có chút không hiểu, nàng nhíu lông mày lại, cảm thấy Giản Yên và Tô Tử Kỳ đang ngầm giao lưu trò chuyện bí mật.
Mà rõ ràng, cái bí mật này chỉ có nàng không biết, bởi vì Kỷ Vân Hân cũng mở miệng: “Em muốn dùng thân phận đã kết hôn, phát triển ở nước J?”
Giản Yên nghiêng đầu, biết Kỷ Vân Hân đã hiểu rõ dự định của mình.
Tô Tử Kỳ thoáng trầm mặc, Giản Yên nói: “Tô tỷ, chị cảm thấy thế nào?”
Tô Tử Kỳ suy nghĩ vài giây lắc đầu: “Chị không biết.”
Nàng thật sự không biết, suy nghĩ này của Giản Yên quá đột ngột, quả thực khiến cho nàng không kịp ứng phó.
Quả thật đến nước J phát triển lại một lần nữa cũng không tệ, nhưng mà tất cả Giản Yên đều cần phải bắt đầu lại từ đầu.
Nơi này không phải là quốc nội, không có Kinh Nghi, coi như Kỷ tổng có công ty ở đây, cũng không thể can thiệp hoàn toàn vào bên trong giới giải trí.
Cho nên việc Giản Yên có thể đi lên được hay không, thậm chí ngay cả nàng cũng không đoán được.
Thế nhưng tới nơi này phát triển cũng có rất nhiều điểm tốt, sớm muộn gì chuyện của Giản Yên và Kỷ Vân Hân đều phải bị người ta biết, không thể che giấu cả đời, đến lúc ấy nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra được sẽ nhấc lên một làn sóng như thế nào ở trên mạng.
Những cộng đồng mạng vốn từng nói sau lưng Giản Yên có người chống đỡ, còn nói Giản Yên mấy năm trước bị người ta bao dưỡng, nếu như xuất hiện Kỷ Vân Hân là người chống lưng, sợ là trận nước bọt này sẽ không yên.
Còn có quan trọng nhất chính là đứa bé trong bụng.
Con bé cũng phải chịu chỉ trích.
Tô Tử Kỳ thoáng cân nhắc không được, sắc mặt nàng có do dự, nhìn về phía Kỷ Vân Hân, hỏi thử: “Kỷ tổng, ngài cảm thấy thế nào?”
Kỷ Vân Hân nghe qua một lần lập tức hiểu rõ Giản Yên muốn làm cái gì.
Giản Yên nguyện ý vì nàng, vì con, mà muốn bắt đầu lại một lần nữa, không sợ gian khổ, nguyện ý trả giá tất cả.
Nói trong lòng không nghĩ gì thì là giả, nếu như không phải có Tô Tử Kỳ ở đây, chỉ sợ nàng đã ôm Giản Yên vào trong lòng.
Chỉ là sau khi cảm động qua đi, còn cần có lý trí, nàng nghe vậy trầm tư vài giây: “Yên Yên nói cũng không phải là không có lý, thế nhưng chúng ta không thể tùy tiện quyết định.
Như vậy đi Tô tiểu thư, ít nhất quay phim còn nửa tháng nữa mới đóng máy, nhân khoảng thời gian này, làm phiền cô đi tìm hiểu vòng tròn giải trí ở nước J.
Chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng tính toán độ khả thi, cô cảm thấy thế nào?”
Suy nghĩ của Tô Tử Kỳ không mưu mà hợp với suy nghĩ của Kỷ Vân Hân, nàng gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Vu Duyệt thấy bọn họ thương lượng chuyện này đã đi đến giai đoạn phía sau thì giật giật cơ thể: “Vì vậy sắp tới nên làm thế nào?”
Tô Tử Kỳ quay đầu nhìn nàng: “Yên lặng nhìn biến đổi.”
Vu Duyệt bĩu môi, không có lên tiếng nữa.
Một tách trà qua đi, Kỷ Vân Hân trở về phòng ngủ nghe điện thoại, Giản Yên tiếp tục rót cho Tô Tử Kỳ một tách trà nóng.
Vu Duyệt ngồi ở bên cạnh một hồi không nhịn được muốn trở về phòng, Tô Tử Kỳ cũng không có quấy rầy Giản Yên nữa, nàng đứng dậy nhìn Giản Yên nói: “Vậy chị đưa Vu Duyệt trở về phòng.”
Nhìn khoảng cách hai phòng chỉ có cách xa hai bước lại còn muốn đưa người ta trở về.
Giản Yên biết tâm tư của Tô Tử Kỳ lại không có đâm thủng, nàng gật đầu: “Dạ vâng.”
Vu Duyệt đã dẫn đầu bước đi đến cửa phòng, Giản Yên đưa Tô Tử Kỳ đến đứng ở cạnh cửa, nàng nghe thấy Tô Tử Kỳ mở miệng: “Yên Yên.”
Giản Yên nhấc mắt lên, Tô Tử Kỳ tiếp tục nói: “Có một chuyện, chị cũng muốn nói sớm với em một chút.”
Vẻ mặt Tô Tử Kỳ mghiêm nghị, thần sắc nghiêm túc, Giản Yên bị ảnh hưởng đến cũng thu hồi vẻ mặt lại, hỏi: “Là chuyện gì?”
Tô Tử Kỳ liếc mắt nhìn Vu Duyệt đứng cách đó không xa, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Mặc kệ em có trở về nước hay không, chị quyết định lần này sau khi bộ phim đóng máy sẽ dẫn dắt một mình Duyệt Duyệt.”
Vẻ mặt Tô Tử Kỳ có hàm ý xin lỗi sâu sắc, giống như cái đề tài này rất khó có thể mở miệng.
Giản Yên nghĩ đến dáng vẻ Tô Tử Kỳ nhiều lần đứng ở trước mặt có lời muốn nói lại không biết mở miệng như thế nào thì mím môi cười: “Không sao, em có thể hiểu được.”
Tô Tử Kỳ sợ nàng hiểu lầm lại muốn giải thích thêm nói: “Là vì Hạ Ý.”
Giản Yên nhíu mày: “Hạ Ý?”
Tô Tử Kỳ gật đầu: “Chị và Duyệt Duyệt còn có chút việc tư chưa giải quyết xong với Hạ Ý, chị không muốn liên lụy đến em.”
Đối với chuyện lúc trước của hai người Giản Yên chỉ biết được nửa vời, chỉ biết là Vu Duyệt và Tô Tử Kỳ chia tay có liên quan đến Hạ Ý, còn nguyên nhân cụ thể thì nàng không biết.
Bây giờ nghe nói như vậy, nàng quan tâm hỏi: “Có cần Vân Hân hỗ trợ hay không?”
“Không cần.” Tô Tử Kỳ nói: “Kỷ tổng đã giúp tụi chị rất nhiều rồi, làm người nên cảm thấy đủ, lại nói vấn đề là của hai người tụi chị, nên để tụi chị tự giải quyết thôi.”
Giản Yên nghe vậy cũng không biết nói thêm cái gì nữa, nàng gật đầu nói: “Vậy có chuyện gì, chị có thể gọi điện thoại cho em, hoặc là gọi điện thoại cho Vân Hân.”
Tô Tử Kỳ thấy Giản Yên nói như thể bây giờ bọn họ phải tách ra thì lắc đầu bật cười: “Chị hiểu rồi.”
“Ngày mai gặp.”
Giản Yên nhìn dáng vẻ xoay người của Tô Tử Kỳ trong lòng thoáng có chút khó chịu.
Tô Tử Kỳ là quản lý dẫn dắt nàng xuất đạo hai lần, ngoại trừ Cố Thái ra, thì Tô Tử Kỳ là người bạn tốt nhất của nàng.
Lúc nàng mới xuất đạo, Tô Tử Kỳ dẫn theo nàng đi tìm tài nguyên xung quanh, lần phục xuất này cũng vậy, hai người cũng từng ngồi xuống tâm sự lý tưởng với nhau, cũng từng nâng cốc nói chuyện vui vẻ quyết định sau này sẽ cùng xông pha giới giải trí, đứng ở trên vị trí cao nhất, hưởng thụ vinh quang cao nhất.
Từng hình ảnh lướt qua trước mặt Giản Yên giống như là cưỡi ngựa xem hoa, nhưng lại khiến chóp mũi nàng đau xót, nàng ở lúc Tô Tử Kỳ nhanh chóng rời đi thì gọi một tiếng: “Tô tỷ.”
Tô Tử Kỳ xoay người, không biết là suy nghĩ cái gì, vành mắt nàng cũng ửng đỏ: “Hả?”
Giản Yên lập tức nghẹn ngào, nàng chớp mắt mấy cái: “Em có thể ôm chị một cái không?”
Tô Tử Kỳ ngay lúc Giản Yên nói xong thì chủ động đưa tay ra ôm Giản Yên, còn thuận thế vỗ vỗ sau lưng Giản Yên.
Trong mắt Giản Yên hiện lên bọt nước, viền mắt nóng rực, Tô Tử Kỳ nói: “Yên Yên, sau này mặc kệ em có trở về nước hay không, chị có còn làm quản lý của em hay không, chị đều hi vọng em sẽ không từ bỏ giấc mơ của mình.
Con đường này còn rất dài, chị hi vọng em có thể có dũng khí để hoàn thành nó.”
“Cảm ơn chị.” Giản Yên nhịn không được cuối cùng vẫn khóc thút thít thành tiếng, nàng gật đầu: “Cảm ơn Tô tỷ, chị là người quản lý tốt nhất, tốt nhất mà em gặp được!”
Tô Tử Kỳ vỗ vỗ sau lưng nàng, nghe thấy lời nói của nàng nước mắt cũng không nhịn được lăn xuống.
Kỷ Vân Hân nói chuyện điện thoại xong bước đến cửa thì nhìn thấy hai người đang ôm nhau, nàng không hiểu khẽ gọi: “Yên Yên?”
Tô Tử Kỳ buông Giản Yên ra, vỗ vỗ bả vai nàng: “Kỷ tổng gọi em kìa, đi đi.”
Vành mắt Giản Yên đỏ chót, nàng gật đầu, lúc chuẩn bị xoay người nàng lại nghĩ đến cái gì đấy, mở miệng nói: “Đúng rồi Tô tỷ, có một chuyện em không biết có phải là do bản thân em nghĩ nhiều quá rồi hay không.”
Tô Tử Kỳ hỏi: “Chuyện gì?”
“Là chuyện có liên quan đến Triệu Khinh.”
Kỷ Vân Hân đi ra khỏi cửa Tô Tử Kỳ đã rời đi rồi, nàng nhìn thấy Giản Yên giống như là từng khóc không hiểu quan tâm: “Có chuyện gì sao em? Tô tiểu thư nói cái gì sao?”
Giản Yên đứng bên cạnh nàng, làm một cái hít sâu: “Không có gì, Tô tỷ nói sau khi về nước không có cách nào tiếp tục dẫn dắt em nữa.”
“Là vì chuyện em mang thai?” Lúc này đôi mày thanh tú của Kỷ Vân Hân nhíu lại, Giản Yên cười: “Đương nhiên không phải, hình như là vì chuyện giữa chị ấy và Vu Duyệt.”
Nói tới chỗ này nàng lại hỏi Kỷ Vân Hân: “Không phải trước đây chị rất thân với Hạ Ý sao? Chưa từng nghe nhắc tới cái gì à?”
Kỷ Vân Hân nghe nói như vậy thoáng nghĩ đến buổi chiều Giản Yên không vui, nàng lập tức rũ sạch quan hệ: “Hạ Ý? Chưa bao giờ nghe nói đến, cũng không có thân thiết gì cả.”
Giản Yên:…
Tiểu kịch của Ngư Sương:
Hạ Ý: Kỷ tổng, trước đây chúng ta từng cùng nhau hợp tác rất nhiều lần, cô quên rồi sao??
Kỷ Vân Hân: Xin đừng tùy tiện nhắc tên tôi, cảm ơn.
Hạ Ý:….