Hợp Âm Thứ Bảy

Chương 38


Đọc truyện Hợp Âm Thứ Bảy – Chương 38

Edit + Beta: An Dung Ni

Rời
khỏi quê nhà ba năm, Cố Thất Hải rốt cuộc cũng trở về thành phố Hải, so
với tình trạng chạy trối chết của ba năm trước, rốt cuộc bây giờ cô cũng không phải lẻ loi một mình nữa rồi.

Nhà của Cố Thất Hải là một
tòa biệt thự nằm ở lưng chừng núi, tuy đường lên núi không dốc lắm,
nhưng cũng khá xa, lái xe taxi lại kiên quyết không chở hai người lên
núi, vì thế hai người đành phải tự mình đi bộ lên núi.

Đối với cơ
thể cường tráng của Mã Tu Hòa, đi lên núi là chuyện rất đơn giản, nhưng
Cố Thất Hải luôn lười vận động thì lại khác, nhưng trong quá trình lên
núi cô lại không có một câu oán hận, ánh mắt của cô giống như bị che đi, cô cố gắng từng chút một, không ngừng leo lên.

Mã Tu Hòa vẫn luôn ở cạnh Cố Thất Hải, anh cảm nhận rất rõ, từ khi bước vào thành phố Hải, cô gái trước kia vẫn luôn ngoan ngoãn, dịu hiền, gặp sao yên vậy đã
hoàn toàn ở lại thành phố Hương.

Trên lưng chừng núi có xây hai
tòa biệt thự liền nhau, nhìn vào kiến trúc có thế thấy rõ một tòa thì
nghiêng về kiến trúc kiểu Trung, một bên thì theo kiểu Châu Âu. Tuy rằng đường xá xa xôi, nhưng nơi này lại rất giống chốn bồng lai tiên cảnh,
rất thanh tịnh, tao nhã. Năm đó Cố Đình cũng là vì nhìn trúng điểm này
nên mới rời khỏi nội thành mà đến nơi hẻo lánh này.

Trước đây nhìn vào tài năng vẽ thiên phú của Cố Thất Hải, Mã Tu Hòa chỉ nghĩ cô được
giáo dục rất tốt từ nhỏ, không nghĩ rằng thì ra cô vốn là một tiểu thư
nhà giàu.

Cố Thất Hải đến ngôi biệt thự kiểu Trung Quốc tiến đến
trước, “Tòa biệt thự này là trước đây khi cha mẹ em còn sống đã mua và
đứng tên em, cho nên khi đó mới không bị Tống Thiên Sinh lấy đi, nhưng
sau khi ba mẹ chết, trong nhà không còn nguồn thu nhập kinh tế, tòa biệt thự này suýt thì bị ngân hàng lấy đi, nhưng để có thể làm sáng tỏ chân
tướng năm đó, mấy năm nay em vẫn liều mạng để giữ lại nó.”


Mã Tu Hòa nói: “Mấy năm qua của em thật sự rất vất vả.”

Cố Thất Hải không lên tiếng, ba năm qua dường như đã trôi qua rất nhanh,
nhưng cảm giác dày vò mỗi ngày, mỗi đêm khi ấy, cô sẽ vĩnh viễn không
quên nổi. Cô lấy trong túi một chiếc chìa khóa cũ kĩ, cửa lớn kẽo kẹt mở ra, bên trong biệt thự, bụi bặm dã phủ kín từ lâu, mùi thời gian xộc
vào mũi hai người.

“Mặc dù sau khi điều tra xong vụ án, biệt thự
đã bị dọn đi không ít đồ, nhưng những thứ của em bên trong đó vẫn y như
ngày ấy. Một tháng trước khi xảy ra chuyện kia trên mấy tờ báo em đưa
anh xem, em vẫn luôn đi ra bên ngoài vẽ vời, đến tết âm lịch mới trở về
nhà, tối hôm ấy em đẩy cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, em thử gọi vài
tiếng, nhưng không có ai đáp lại. Sau đó em nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước, vì thế liền đi qua đó…”

Cố Thất Hải nhấc chân, đi về phía phòng tắm, Mã Tu Hòa cũng theo sau cô.

Cố Thất Hải mở mạnh cửa phòng tắm, cảnh tượng xảy ra tại nơi này ba năm trước lập tức xuất hiện trước mặt cô.

“Lúc ấy bồn tắm được xả đầy nước, mà mẹ của em, nằm yên trong đó không nhúc
nhích. Về sau, cảnh sát nói cho em biết, mẹ em sau khi uống thuốc ngủ đã bị đặt vào đó dẫn đến chết đuối.”

Cố Thất Hải cúi đầu, hít sâu một hơi, quay lại bước lên cầu thang, vào một căn phòng trên tầng hai.

“Tiếp theo, em lại phát hiện thi thể của chị họ em trong phòng khách. Chị ấy
bị treo cổ, lúc em đi vào thì trên cổ chị ấy còn quấn dây thừng, hai mắt trợn trừng, biểu cảm rất đáng sợ.”

Mã Tu Hòa nhìn sườn mặt Cố
Thất Hải, cô vẫn rất bình tĩnh như trước, nhưng trong đáy lòng cô rốt
cuộc là cất giấu bao nhiêu sợ hãi?

“Lúc ấy, em đã chạy nhanh xuống nhà, định gọi điện cho cha để cầu cứu, nhưng trong thư phòng lại có
tiếng chuông điện thoại của ông ấy phát ra.” Cố Thất Hải dẫn Mã Tu Hòa

đến thư phòng, diện tích của thư phòng so với các căn phòng khác trong
biệt thự có vẻ lớn hơn, trên tường có rất nhiều khung ảnh, nhưng tất cả
chỉ là khung ảnh trống.

Cố Thất Hải chỉ vào chiếc bàn trống trong
phòng, “Khi ấy cha em ngồi gục ở chỗ này, trên ngực có cắm một con dao,
máu chảy nhuốm đỏ cả bộ quần áo ông ấy mặc, mà bộ quần áo ấy lại chính
là món quà sinh nhật mà em tặng ông ấy.”

Giọng Cố Thất Hải có chút nghẹn lại khi nói đến cuối câu, Mã Tu Hòa đặt tay lên bả vai cô, cảm thấy cô đang run.

“Bên cạnh cha em có một bức di chúc, trong đó ông viết rõ là ông tự tay giết mẹ em, giết chết chị họ em, ông cảm thấy quá hối hận, không thể tha thứ chính mình nên đã quyết định tự sát, mà tài sản và các tác phẩm của ông khi còn sống, toàn bộ tặng hết cho Tống Thiên Sinh. Cả bức di thư dài
như vậy mà không có một chữ nào là nhắc đến em, anh nghĩ sao em có thể
tin được đây chính là bức di thư thật sự?”

“Cho nên em mới cho rằng hung thủ thật sự chính là Tống Thiên Sinh?”

“Tống Thiên Sinh vẫn luôn ao ước có tranh của cha em, khi ông ta công bố quá
trình trị liệu bắt đầu, bệnh tình của cha em không những không tốt lên,
mà thậm chí còn xấu đi. Ngày vụ án xảy ra, lại trùng với ngày mà cha em
đến phòng khám của Tống Thiên Sinh tái khám, nhất định lúc ấy Tống Thiên Sinh đã làm gì cha em.”

Theo những chứng cứ và những bản ghi chép liên quán đến vụ án năm đó, chỉ bằng một lời nói của Cố Thất Hải, thật
sự không thể chứng minh rằng Tống Thiên Sinh chính là hung thủ thật sự
đằng sau vụ án này. Vụ án này xảy ra đã ba năm, bọn họ rốt cuộc phải làm thế nào để tẩy oan cho Cố Đình quá cố?

Mã Tu Hòa tập trung suy nghĩ, cho đến tận khi tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang sự yên tĩnh này.

Mã Tu Hòa trao đổi ánh mắt với Cố Thất Hải, đúng ra mà nói, một căn biệt
thự đã bỏ trống ba năm, những người quen biết Cố Thất Hải cũng đã cắt
đứt quan hệ với cô, mà căn biệt thự lại nằm ở vị trí vắng vẻ, lại càng
không thể là nhân viên tiếp thị đến.


Lúc này, đến tột cùng là ai bấm chuông cửa?

Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải cùng nhau đi về phía cửa lớn, khi nhìn qua mắt mèo, thấy người bên ngoài cả hai người đều sửng sốt.

Cố Thất Hải không hề nghĩ ngợi, đẩy cửa ra ngoài, lớn tiếng nói: “Ông tới đây làm gì?”

Tống Thiên Sinh mỉm cười nói: “Làm gì? Đương nhiên là về nhà.”

“Về nhà?”

Tống Thiên Sinh giơ chìa khóa trong tay ra, quay đầu nhìn về căn biệt thự
kiểu dáng Châu Âu bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Ông dọn đến nhà bên cạnh từ bao giờ thế?”

“Chuyện này rất quan trọng sao? Ngược lại là cô, đã ba năm rồi đột nhiên quay
lại thành phố Hải, trong lòng chẳng lẽ không có dự định gì sao?

Cố Thất Hải cũng cười với hắn: “Không phải là ông bảo tôi tới sao?”

Tống Thiên Sinh run run một chút, nụ cười trên môi lại càng đậm hơn. Lúc này ông mới để ý đến Mã Tu Hòa đang đứng sau cửa, nhíu mày: “Người này là
ai?”

Mã Tu Hòa vẫn trước sau như một, mặt không đổi sắc nói tên giả: “Xin chào, tên tôi là Mã Tu.”

Tống Thiên Sinh rất phong độ vươn tay ra, “Bạn trai của Thất Hải?”

Mã Tu Hòa cũng cười, cầm tay Tống Thiên Sinh, độ mạnh yếu vừa phải.

“Phải.”

Tống Thiên Sinh nhìn chăm chú Mã Tu Hòa một lát mới rời mắt, nhìn Cố Thất
Hải nói, “Thất Hải, gia đình cô đang dưới âm phủ nhất định là rất vui.”

Tống Thiên Sinh xoay người rời đi, một bên thì thản nhiên nói: “Người tự
chui đầu vào lưới rốt cuộc là ai. thật sự không thể nói chính xác đâu.”

Chờ Tống Thiên Sinh bước vào trong biệt thự bên cạnh xong, Mã Tu Hòa cũng

kéo Cố Thất Hải vào nhà, vẻ mặt nghiêm túc. “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Cố Thất Hải hạ mí mắt: “Lần trước lúc anh gặp ông ta ở phòng tranh, có phải là ông ta đang bảo em vẽ cho ông ta một bức tranh?”

“Em đồng ý với ông ta?”

Cố Thất Hải gật gật đầu.

“Vì sao em không thương lượng với anh một chút rồi mới quyết định? Nếu mọi
chuyện đúng như em dự đoán, Tống Thiên Sinh đúng là hung thủ vụ án diệt
môn của nhà em năm đó, em tự tiện tiếp cận hắn như vậy, rất nguy hiểm.”

“Em biết, nhưng Tống Thiên Sinh là người rất cẩn thận, lại đa nghi, nếu
thật sự có chứng cứ chứng minh ông ta là hung thủ đứng sau vụ án ấy,
theo tác phong của ông ta, nhất định đã giấu cẩn thận bên người rồi, bây giờ ông ta chuyển đến ngôi nhà bên cạnh chính là dấu hiệu tốt nhất, nếu em vẫn tránh ông ta, thì vĩnh viễn sẽ không có cách nào làm sáng tỏ
chân tướng mọi chuyện.” Cố Thất Hải xót xa nói, “Tu Hòa, nỗi thống khổ
này đã đeo bám em suốt ba năm, em đã chịu đựng đủ rồi, em không muốn
phải sống tiếp cuộc sống như vậy.”

Ánh mắt Mã Tu Hòa run rẩy, anh
kéo Cố Thất Hải vào lòng. Nếu có thể, anh tình nguyện chịu đựng mọi
thống khổ thay cho cô, thấy dáng vẻ khóc không ra nước mắt của cô, anh
còn cảm thấy khổ sở hơn cả cô.

Cuối cùng anh cũng chịu thua, anh
dịu dàng dỗ dành cô: “Vậy trước hết em đồng ý với anh, đừng hành động
thiếu suy nghĩ thế này thêm lần nào nữa, có dự định gì thì trước hết
phải nói cho anh, thương lượng với anh, sau đó mới quyết định.”

“Được.” Cố Thất Hải vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt anh nói: “Thật ra trước kia
em không dám một mình trở về thành phố Hải, cũng không dám trực tiếp đối mặt với Tống Thiên Sinh, nhưng bây giờ cái gì em cũng không sợ, vì em
có anh bên cạnh, đối với em mà nói, anh chính là tấm bài cuối cùng. Tu
Hòa, rất xin lỗi, là em tùy hứng kéo anh vào vụ án này.”

“Em không cần giải thích, anh tất nhiên sẽ giúp em, không tiếc gì cả.” Mã Tu Hòa
xoa xoa đầu Cố Thất Hải, “Em nhất định phải nhớ kĩ, dù sau này xảy ra
chuyện gì, trong lòng anh, tất cả những thứ này nọ đều không quan trọng
bằng em, kể cả anh. Em hiểu chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.