Hồng Tuyến Ký

Chương 53: Tin gấp từ Ma giáo


Đọc truyện Hồng Tuyến Ký – Chương 53: Tin gấp từ Ma giáo

Tổ ba người vừa đau vừa hạnh phúc thành thân xong, Phượng Tê được chơi vui vẻ đồng thời vẫn không quên chuyện quan trọng, đó là…xác định lộ tuyến lên đường.

“Vốn chúng ta định đi qua phái Tiêu Dao rồi thì trực tiếp đến Khánh quốc…”

Phượng Tê khó xử nhìn bản đồ: “Nghe nói nơi đó phong khí tốt lắm, nếu ngươi đi cùng chúng ta, nói không chừng giữa đường sẽ giải quyết xong chung thân đại sự.” Lời này là nhìn Đông Ma Quân nói.

“Hiện tại thì sao? Không nỡ xa ta?” Đừng nhìn hắn nói chuyện ngả ngớn, khóe miệng giật giật đã tiết lộ hết thảy.

“Ừ…dù sao ta cũng đã đáp ứng Thu di…” Gả được ngươi ra ngoài.

“Ca ~ Ngươi chưa tìm được hạnh phúc, tiểu muội sao có thể nói chuyện cưới gả?” Đông Diễm Quân nhìn ca ca, xoay đầu lại quen tay hay việc trình diễn một hồi huynh muội tình thâm.

“Các ngươi vẫn là đến Khánh quốc đi…”

“Ca, trong giáo không phải nhắn đến tin gấp, nói là có chuyện quan trọng sao?” Lúc một giáo chúng Ma giáo toàn thân là máu xông vào phái Tiêu Dao, tất cả mọi người đều bị dọa nhảy dựng. Người mang tin sau khi nói được một câu liền hôn mê bất tỉnh, hiện tại đang được Phục Hác cấp cứu.

“Cho nên mới bảo các ngươi đi a, các ngươi một nhóm nhược chất nữ lưu có thể có tác dụng gì? Diễm Quân, không cần trừng mắt, đừng quên nhiệm vụ hiện tại của ngươi.”

“Này này, chúng ta cũng tính là nhược chất nữ lưu?” Trình Tiền kháng nghị.

“Một thương nhân dựa vào cơ quan ám khí miễn cưỡng tự bảo vệ mình, một ảnh vệ giỏi bí mật bám sát hơn là so chiêu trực diện…” Trợ giúp thật sự không lớn.

“Một khi đã như vậy, mọi người tách ra hành động đi. Ma Vương mang theo Tiếu Quân về trước, đến chỗ Phục Hác lấy nhiều một chút dược phẩm đặc thù, chúng ta…không đi Khánh quốc nữa, đi Xảo quốc, sau đó quay về Cẩm quốc, cứ như vậy.” Phượng Tê vẻ mặt đã quyết định mở miệng, mọi người cũng không có ý kiến, chỉ tò mò nàng vì sao lại đi đường đó mà thôi. Về phần Tiếu Quân, hắn không rảnh như vậy, Ma giáo gặp nạn, còn không gấp gáp quay về hỗ trợ sao?

Chỉ chờ chuẩn bị xong là lập tức lên đường…


“Ngươi tựa hồ một chút cũng không nóng nảy.” Phượng Tê thấy Đông Ma Quân một mình đứng trên gác lầu ngắm phong cảnh, nửa điểm cũng không có vẻ vội vàng về giáo cứu trợ, ngược lại Tiếu Quân thì thực sự để ý chuẩn bị những thứ có thể dùng đến, còn lợi dụng cả thế lực của Sướng Dương hỏi thăm tin tức khắp nơi.

“Từ nơi này chạy về không phải chuyện ngày một ngày hai, gấp cũng vô dụng, dục tốc bất đạt.” Quay đầu hướng về Phượng Tê cười cười: “Hoàng hậu một mình đến đây không tốt lắm đi…”

“Không phải một mình, có Vệ Ảnh đi theo ta.”

“Ảnh vệ hoàng gia quả nhiên bất phàm.” Với trình độ của hắn mà cũng không cảm giác được: “Vậy ta liền ở đây tạ nương nương quan tâm.”

“Ta có quan tâm ngươi sao?” Phượng Tê cười đầy cổ quái: “Ta nói…Ma giáo các ngươi căn bản không có việc gì đi?”

Đông Ma Quân trong mắt đột nhiên lóe ra một tia sáng khác thường, mang theo ý cười nhìn Phượng Tê: “Nương nương vì sao lại có phán đoán này?”

“Biểu tình a, nhà quyền quý như chúng ta, bản lĩnh khác không nói, riêng nhìn sắc mặt người khác thì là trời cho bẩm sinh kết hợp rèn luyện chăm chỉ, đã đăng phong tạo cực. Trong nháy mắt lúc ngươi nghe thấy Ma giáo gặp chuyện không may, biểu tình là kinh ngạc, hưng phấn chứ không phải phẫn nộ…Hơn nữa…”

“Hơn nữa?” Đông Ma Quân đã được gợi lên hứng thú.

“Hơn nữa Ma giáo tựa hồ không có lý do để gặp chuyện không may.”

“Dựa vào cái gì thấy được?” Lúc này là thật sự có hứng thú rồi.

“Ma giáo là ngươi cùng Diễm Quân kéo lên trong mười mấy năm gần đây, so với những môn phái lâu đời, các ngươi căn cơ cạn, nhưng đó cũng là ưu thế. Chỉ cần ngươi, Diễm Quân, cùng một vài nòng cốt còn đó, Ma giáo tùy thời đều có thể Đông Sơn tái khởi, lại phối hợp với vị trí địa lý của Ma giáo, có thể tạo thành nguy hại cho các ngươi chỉ khi các đại môn phái hợp lực bao vây tiễu trừ…Trước không nói đến tập tính của đám nhân sĩ đứng đắn, thích đao to búa lớn, làm việc lề mà lề mề, còn phải mở một đại hội võ lâm, tuyển chọn một môn chủ, chậm rãi tiến công biến thành mọi người đều biết; Ai cũng sẽ không vào lúc các ngươi đang như mặt trời ban trưa, chọn thời điểm một hai nhân vật trung tâm đều không có mặt hủy đi căn cơ của Ma giáo, sau đó chờ đợi đối diện với những đòn trả thù ngầm điên cuồng vô tận của các ngươi.” Phượng Tê nghiêng đầu một chút: “Nếu thật sự có một người như thế, thì với chỉ số thông minh này cũng không cần lo lắng.”

Nếu Ma giáo đã làm chuyện gì khiến người người oán trách, như vậy chờ đợi bọn hắn sẽ là minh tranh ám đấu hợp tình hợp lý, cuối cùng bị một nhiệm vụ đại loại như cứu thế chủ bao vây tiễu trừ. Giống như lúc Minh giáo bị lục đại môn phái vây khốn trên đỉnh Quang Minh vậy, nếu không có Trương Vô Kỵ, Minh giáo khẳng định đã bị một lưới bắt hết, chứ không phải là trong tình huống giáo chủ, muội muội của giáo chủ, phó giáo chủ đều ở ngoài, bỏ qua một đám ‘cá lọt lưới’ lớn đến như vậy.


Ba ba ba ~

“Phân tích rất đúng, địch nhân là không có khả năng, bất quá…ngươi sao có thể xem nhẹ một khả năng khác?”

“Phản đồ.” Phượng Tê thốt nhẹ hai chữ đổi lại cái gật đầu của Đông Ma Quân.

“Thật không hổ là nữ nhân lớn lên ở nơi tập trung quyền lực, tâm tư chính là không tầm thường.”

[Thực ra chẳng có liên quan gì đến chuyện này, chủ yếu là trước kia phim võ hiệp từng xem không ít mà thôi.]

Phượng Tê có chút ngượng ngùng: “Hơn nữa…ta hoài nghi, chuyện phản đồ này cũng có vấn đề.”

Nếu vừa rồi là tán thưởng, thì hiện tại chính là bội phục: “Nói nghe một chút.”

“Ta từng được nghe kể một cố sự, cố sự về một đoàn đạo tặc.” Phượng Tê mặt lộ vẻ hoài niệm: “Tôn chỉ của bọn họ chính là làm xằng làm bậy, những điều bọn họ làm thế nhân đều biết, nhưng không ai dám động đến, thực kiêu ngạo, rất cường đại.”

5555555, đội trưởng của nàng a ~ rốt cuộc không được nhìn thấy nữa. Có lẽ…liếc nhìn Đông Ma Quân bên cạnh, xăm cho hắn cái hình có lẽ cũng không sai (còn kiểu tóc trượt thẳng ra sau thì sao?)

“Có một lần bọn họ hành động quy mô lớn lại đụng phải vườn không nhà trống, lúc các thành viên đang hoài nghi trong đoàn có nội gián, vị đội trưởng kia đã nói một câu: phản bội là cần lý do, người có thể ở nơi này đều không phải kẻ mà tiền tài, danh lợi, quyền lực, địa vị có thể đả động, không có lý do phản bội thì không tồn tại kẻ phản bội.”

Quay đầu nhìn Đông Ma Quân: “Tính chất của Ma giáo của ngươi với đoàn đạo tặc này…rất giống.” Cũng là một đám người tùy ý làm bậy, sao có thể bị một chút danh lợi mê hoặc?

“Ma giáo không có phản đồ, vậy lần rối loạn này là chuyện gì xảy ra? Giáo chúng kia vô duyên vô cớ tự dằn vặt mình đến dở chết dở sống chỉ nhằm tiêu khiển ta?”


“Hừ ~” Phượng Tê bình tĩnh xoay người, vứt lại cho Đông Ma Quân một câu hắn không biết lai lịch, nhưng có thể nghe hiểu: “Sở dĩ Judas bán đứng Chúa Jesus, là bởi vì đó là lời Chúa phân phó.”

Chúa Jesus lúc lựa chọn môn đồ đã chọn Judas vốn là kẻ trộm, sau khi hắn nhận ba mươi đồng bạc, có người đã nói cho Chúa nghe về sự phản bội của hắn, nhưng Chúa không làm gì, chỉ ở bữa tiệc cuối cùng nói cho các môn đồ của mình biết: “Trong các ngươi có kẻ phản bội ta.”

Đó là lời Chúa phân phó, cho nên Judas phản bội, cho nên Chúa Jesus mới có thể chịu khổ phục sinh, từ người thành thần, cho nên…

Sau lại Judas chỉ sám hối giản đơn là đã được Chúa tha thứ để lên thiên đường, hết thảy đều là sự an bài của Chúa…

Nhìn theo bóng lưng ra vẻ cao nhã, kỳ thật hình tượng khí chất hoàn toàn không có của Phượng Tê, Đông Ma Quân phức tạp thầm than một câu: “Hoàng hậu sao…”

“Nương nương, thật sự không cần đi hỗ trợ?” Hướng đi của nhóm Phượng Tê cùng hai vị Ma giáo tuy rằng không phải ngược chiều, nhưng ít nhất cũng thành góc sáu mươi độ, rất nhanh, hai con khoái mã cộng thêm hai người cưỡi ngựa đã không thấy bóng dáng.

“Ngươi không nghe người ta nói a? Hỗ trợ, hỗ trợ kiểu gì?” Lời tuy nói như vậy, nhưng nàng vẫn nhìn Đông Diễm Quân: “Ngươi có muốn trở về không?”

“Không cần, ta tin ca ca, lúc trước chỉ có hai bàn tay trắng, võ công, thế lực, môn phái, báo thù, hắn đều làm được, ta không tin còn có chuyện gì có thể làm khó ca ta…”

“Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”

“Tiểu Ny a, ngươi vẫn là suy nghĩ một chút ‘vạn nhất’ của chúng ta đi.”

“???”

“Nương nương, muốn đi vòng theo Xảo quốc quay về Cẩm quốc, Xảo quốc cũng không dễ nói chuyện như Khánh quốc đâu.” Trình Tiền vẻ mặt chán ghét nhớ lại: “Một đám kẻ điên. Ở Xảo quốc, trừ bỏ binh khí cùng vật phẩm chữa thương, cái gì cũng bán không được.” Hơi khoa trương rồi, chỉ là lợi ích thu được so với các quốc gia khác kém hơn một chút mà thôi: “Người người đều mê võ nghệ, vô luận nam nữ già trẻ. Cố tình quốc gia của bọn hắn không biết được thần linh nào chiếu cố, thiên phú đều tốt lắm.”

“Vậy chẳng phải là rất lợi hại?” Nếu giá trị vũ lực cao siêu, theo Đông Diễm Quân tất cả các quốc gia xung quanh hẳn là đều bị thâu tóm rồi mới đúng.

“Cũng chưa chắc, một cao thủ võ lâm có thể thống lĩnh một trăm dân chúng bình thường, nhưng lại quản không được mười cao thủ ngang ngửa khác.” Ảnh Vệ.


“Đúng vậy, Xảo quốc còn có một danh hiệu là quốc gia phản loạn, chỗ bọn hắn đúng là nội loạn không ngừng, hơn nữa…” Nói đến đây Trình Tiền lại vui sướng khi người gặp họa : “Mê võ nghệ thôi ~ Đầu óc không tốt lại càng nhiều.”

“Đúng rồi, lần trước ở hôn lễ của Cảnh Tu, quốc vương Xảo quốc có vẻ không giống cao thủ a.” Phượng Tê nhớ lại.

“Quốc gia của bọn hắn phản loạn thì phản loạn, nhưng cho đến bây giờ vẫn không phản loạn đến cửa hoàng thất, không có gia tộc Đông Phương, đám võ si kia sớm đã chết cả rồi.”

“Nương nương, nghe có vẻ thật nguy hiểm, một quốc gia chỉ một người có đầu óc.” Toát mồ hôi ~ Tiểu Ny, khoa trương rồi.

“Nguy hiểm cũng phải đi, ta muốn từ Xảo quốc quay về Cẩm quốc, phải thật nhanh.”

“Nương nương?”

“Từ Xảo quốc vòng về…sẽ đi ngang qua đất của Tương vương. Ngươi còn chưa buông tha cho hắn?” Ảnh Vệ nhớ Phượng Tê đã từng nói lời hùng hồn muốn ba lưới bắt hết ba nam tử trưởng thành của hoàng gia.

“Việc gì phải buông tha? Đợi hắn sa lưới, như vậy Cảnh Diễn cũng sắp thôi, đến lúc đó ta có thể yên tâm bồi dưỡng thế hệ tiếp theo rồi…” Tỷ như, Duệ chất nhi cùng thái tử nhi tử của nàng.

“…” Trình Tiền cùng Ảnh Vệ.

“Thật là lợi hại!” Tiểu Ny cùng Diễm Quân.

“Cứ vậy quay về Cẩm quốc, ngươi sớm như vậy đã muốn trở về? Chúng ta ngao du mới hơn một năm đi…”

“Đương nhiên không phải, ta cũng có thể phát huy phẩm cách cao thượng qua cửa nhà mà không vào, trước đến Ma giáo xem thử, nơi đó có không ít trò hay cùng mỹ nam, sau đó lại đi Khánh quốc.”

“Nương nương…người không phải đã nói chuyện của Ma giáo chúng ta không giúp được gì sao?”

“Bớt nói nhảm, lộ tuyến này là ta xác định, đi thôi.” Phượng Tê liếc nàng một cái, hiện tại đương nhiên là chưa giúp được gì nha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.