Hồng Tuyến Ký

Chương 41: Lời kịch cùng cố sự


Đọc truyện Hồng Tuyến Ký – Chương 41: Lời kịch cùng cố sự

“Tiểu Duệ, thật không có?”

“Không có! Không có! Không có!” Lý Duệ không kiên nhẫn đáp lại tiểu thúc thúc của mình: “Chỉ có một chữ, phạm vi tuổi còn lớn như vậy, có thể hỏi ta đều đã hỏi. May mà ta cùng thái tử ca ca quan hệ coi như thân thiết, hắn giúp ta giữ bí mật, nếu không thì hiện tại tin trưởng tôn Lý gia phát điên đã bay khắp thành rồi.”

“Thật là, vốn muốn tìm được mục tiêu để hốt thuốc đúng bệnh.” Lý Giác xem ra là bị cấm bế đến sinh bệnh rồi, lại không thử nghĩ, cho dù hắn tìm được người thì cũng có thể có đối sách gì.

“Tiểu thúc, ngươi nói…có thể là hắn đã chết rồi hay không?”

“Vì sao lại nói như vậy?”

“Cả triều đại thần, quyền quý, ngoại thích, chúng ta ít nhiều đều có nghe qua, cho dù chưa từng nghe, thái tử ca ca hẳn cũng sẽ biết. Còn tin tức hoàn toàn không có như bây giờ, chỉ có thể là do người đã sớm không còn trên nhân thế, bị quên đi rồi mà thôi.” Không ai dám quên tiên đế, chỉ là có mỗi chữ ‘Đạc’, không thêm điển cố gì, ít có ai biết, mà người biết cũng không phải là mấy hài tử có thể tiếp xúc được, bất quá Lý Duệ thật ra đã đoán đúng chuyện qua đời.

“Có đạo lý, hắn rất có thể là phụ thân lúc còn phong lưu thời tuổi trẻ vô tình gặp được, hoặc là xa xôi thiên nhai, hoặc là thiên nhân vĩnh cách. Xong rồi xong rồi! Hy vọng của ta càng nhỏ thêm nữa rồi!”

“???”

“Tỷ tỷ từng nói, trên thế giới này khó siêu việt nhất chính là người chết.”

“Ngươi vẫn là chờ cô cô gởi thư về đi…”

Thư của Phượng Tê thật sự đã về, nhưng mà nội dung thì…

“Cha thật sự sẽ bị mấy thứ này làm cảm động?”

Cả nhà bọn họ đều là người theo chủ nghĩa hiện thực, đại ca lúc cưới nương Lý Duệ đã có một phong thoả thuận phu thê, lúc cưới Phồn Đạt tặng cho hắn chính là cái chìa khóa nhà mình. Lời tâm tình không nói nhiều, dùng hành động cho người thương những gì tốt nhất vẫn luôn là chuẩn tắc theo đuổi của người nhà Lý gia.

“Thử xem đi, không phải nói liệt nam sợ triền lang sao…” Lý Duệ không phải không nhìn nổi mấy tình thoại miên miên này, mà là không nhìn nổi hai người kia.

“Ừ…Tỷ tỷ lúc kết thúc có nói thêm, tư lịch của ta căn bản không đủ đấu với cha, cho nên phải đi chiêu hiểm.”

Hắn xem như đã suy nghĩ cẩn thận, phụ tử loạn luân ở trước mặt Lý Diệp cũng không phải trở ngại lớn nhất, mà cái người đã chiếm cứ lòng phụ thân nhiều năm kia mới chính là một tòa núi lớn không thể vượt qua. Tinh thần Ngu Công dời núi hắn có, quyết đoán phá núi tạo đường hắn cũng có, hắn thiếu chính là một tờ giấy chứng nhận chấp thuận phá núi mà người sở hữu núi non ban cho.


Lý Giác cắn răng nhìn nội dung trên giấy, rùng mình rớt xuống đầy đất da gà, mình quả nhiên là họ Lý, loại chuyện này thoạt nhìn rất không được tự nhiên a.

“Đến đến, Tiểu Duệ Nhi, chúng ta thử một lần.” Lôi kéo chất nhi diễn luyện.

“…” Lý Duệ hờ hững nhìn một đống lớn lời kịch sơn vô lăng thiên địa hợp mới dám cùng quân tuyệt. Lại trong lòng rơi lệ…vì sao người bị thương luôn là ta…

Dưới đây là thời gian QYNN hỗ trợ…

“Cha.”

“Ta nhớ rõ còn chưa giải trừ cấm đoán của ngươi.” Cố nén xúc động muốn xoay người sinh ra lúc vừa nhìn thấy tiểu nhi tử.

“Ta chỉ muốn cho ngươi xem quyết tâm của mình.”

“Trở về.”

“Ta chờ ngươi, hôm nay, ngày mai, mỗi ngày!” Đây là một câu bình thường nhất, Lý Giác cố gắng chăm chú nhìn Lý Diệp, mượn ánh mắt nhắn hộ ý tứ của mình.

“Giác Nhi, cha đối với ngươi căn bản…”

Lý Giác đột nhiên hít sâu: “Ngươi là nam tử cũng được, ngươi là cha ta cũng vậy, ngươi là Thừa tướng cũng chẳng sao, tất cả đều không thay đổi được thân phận là người ta yêu của ngươi. Muốn ta lùi bước…nói dễ hơn làm.”

“Ta…”

“Ta không cầu ngươi đáp lại ta, không cầu ngươi cho ta một thân phận quang minh chính đại, ta chỉ cầu ngươi đừng vì nguyên nhân là phụ tử mà cự tuyệt ta, ta biết trong lòng ngươi có hắn, ta không cần ngươi lui để cầu tiếp theo. Làm thế thân, ta nguyện ý, chỉ cần ngươi chịu trả giá, cho dù là giả dối ta cũng cam tâm tình nguyện.”

“…” Lý Diệp há hốc miệng nhìn tiểu nhi tử thâm tình biểu diễn.

“Ngươi không thể cự tuyệt ta, cự tuyệt ta chính là cự tuyệt tâm ý chân chính của ngươi, cự tuyệt ta chính là cự tuyệt khả năng bắt đầu một lần nữa, cự tuyệt ta, chính là cự tuyệt một tương lai tốt đẹp. Ta yêu ngươi yêu thật là khổ sở, ngươi không thể vô tình tàn nhẫn cố tình gây sự như vậy.”

“◎-◎” Lý Diệp hai mắt đã thành hình nhang muỗi.


“Cha, ngươi không chỉ là cha của ta, ngươi còn là người yêu của ta, cho dù thân phận của chúng ta có trở ngại lớn như vậy, nhưng khi ngươi giống như thiên thần đứng trước mặt ta, ta đã yêu ngươi, vừa là tình thế bất đắc dĩ vừa là không cầm lòng nổi a…”

“Giác Nhi, những lời này…”

“Những lời này là lời thật tình của ta. Ta biết, đối với ngươi mà nói, những năm tháng không có hắn, mỗi một ngày đều giống như đang tự sát, mà ta, ngày ta chờ đợi chính là để được chôn cùng ngươi.”

“…” Thoáng rung động một chút.

“Khoảng cách giữa phụ cùng tử cũng không xa xôi như vậy.” Tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Lý Diệp: “Chỉ có vài bước, không phải sao?”

[Chuyện còn lại, chỉ cần cởi y phục dán lên, đó chính là chuyển biến từ phụ tử sang tình nhân rất đơn giản – by Phượng Tê.]

“Cha, để nhi tử tùy tính một chút đi, ta thật yêu ngươi, ngươi sao có thể không thương ta…” Nói xong lưu lại một bóng dáng hiu quạnh thống khổ xoay người chậm rãi bước đi…

“Ai…”

“Lão gia, kỳ thật tiểu thiếu gia rất không sai.”

“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thiếu gia thật sự là đáng thương.”

“Phủ thừa tướng chúng ta không phải là luôn đi con đường không tầm thường sao?”

“Phụ tử cũng không có gì to tát…”

“Các ngươi…” Vừa rồi đều nấp ở chỗ nào? Lý Diệp há hốc miệng nhìn đám người hầu bị Lý Giác cảm động đến rối tinh rối mù đột nhiên nhảy ra.

“Tiểu thúc, làm tốt lắm, quá tuyệt vời!”

“Đó là đương nhiên, những lời này chỉ cần phù hợp với cảnh tượng bình thường vẫn là thực sự cảm động.”


Tuy rằng nói ra miệng có khó khăn một chút, nhưng là con đường không bình thường quả nhiên có thu hoạch không tầm thường, mình còn chưa từng thấy qua vẻ mặt há hốc miệng như vậy của phụ thân đâu.

“…” Nhi tử theo đuổi phụ thân là thuộc về cảnh tượng bình thường?

“Bước tiếp theo là gì?”

“A? Nga!” Lật xem thư của Phượng Tê: “Lui mà cầu tiếp theo, trước dùng thân phận nhi tử tiếp tục dính chặt…Kỳ quái, hoàng hậu cô cô làm sao mà biết ngươi thích ai?”

“Tỷ tỷ nàng trời sinh đối với loại bát quái này có độ mẫn cảm gấp vô số lần người thường, ta dám đánh cược, nếu ta hỏi nàng ‘Đạc’ kia là ai, nói không chừng nàng cũng có thể đoán ra được dăm ba phần.” Hài tử ngoan, ngươi chân tướng.

Lúc này ở quân doanh…

“Lại nói chính là như vậy, hết thảy nguyên do đều đến từ những năm tháng phong hoa tuyết nguyệt trẻ tuổi khinh cuồng ngày ấy…” Phượng Tê hai mắt mông lung kể cho bọn họ nghe cố sự năm xưa.

“Thân là thái tử, hắn đã gặp qua đủ sắc mỹ nữ, đoan trang, ung dung, nóng bỏng, yêu mị, thanh thuần, hoạt bát…Bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu những phong cảnh mỹ lệ, nhưng đáy lòng hắn lại thủy chung chỉ có một người, một bằng hữu tốt nhất của hắn, một nam tử…”

(Tiên đế dưới cửu tuyền: Lão tử là thẳng!)

“Nhưng là, hắn không thể càng tiến thêm một bước, trên vai hắn gánh vác tương lai của quốc gia, gánh vác kỳ vọng của nhân dân một nước, hắn nhất định phải có trách nhiệm đối với phụ hoàng mẫu hậu của mình, hắn nhất định phải chặt đứt phần vọng niệm không nên có kia, bọn họ là bằng hữu, là huynh đệ, là…quân thần.”

“Cha ta…cùng tiên đế…” Lý Mộ run rẩy.

“Sau lại thì sao? Sau lại thì sao?” Phồn Đạt thực sự hăng say.

“Đối với sự ái mộ của thái tử, nam tử kia ban đầu cũng không để ý, hồn nhiên không phát giác ra không biết từ khi nào trái tim mình cũng đã dần chếch hướng…nếu như không có chuyện ngoài ý muốn kia.”

“Phượng Tê! Đó là thân nương của chúng ta!” Lý Mộ cảm thấy bi thương rồi.

“Nghe tiếp đi.” Phượng Tê trừng Lý Mộ một cái, cắt ngang cái gì, thân nương lại làm sao vậy, người nháo gian tình còn là thân cha đâu: “Thái tử trong một lần du ngoạn vô ý gặp được một vị tuyệt đại giai nhân. Vốn chỉ ôm tâm tình thưởng thức kể lại với người mình thầm mến, ai ngờ ngẫu nhiên phát hiện, tuyệt đại giai nhân kia lại là vị hôn thê đã sớm định ra của người trong lòng mình.”

Ảnh Vệ đã sớm nghe qua lời giải thích của Phượng Tê với hoàng đế kinh ngạc nhìn về phía nàng, phiên bản này tựa hồ so với bản trong cung đình càng thêm phấn khích…

Còn những người khác lần đầu nghe kể thì đã bị kết cục đầy bi kịch có thể đoán trước làm hơi hơi đau đớn trái tim, trừ bỏ Lý Mộ.

“Nhìn nữ tử kia một lòng ái mộ đều dành cho người trong lòng mình, lại nhìn hắn dịu dàng che chở nàng, thái tử phẫn nộ rồi, ngươi sao có thể…ngươi sao có thể như vậy?” Phượng Tê biểu diễn chuẩn cả âm thanh lẫn biểu cảm, biểu tình phong phú có thể so sánh với Lý Giác giờ đang suốt ngày tụng thơ tình ở Lý phủ, hiện tại có thể thêm một câu: người nhà Lý gia đều là diễn viên phái thực lực.

“Thái tử trong cơn thịnh nộ dứt khoát biểu đạt ‘tình yêu’ của mình với mỹ nữ, thậm chí còn ưng thuận hứa hẹn chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn. Chỉ có tự thái tử biết, đối tượng của thâm tình trong hắn, yêu thương trong hắn lại là nam tử kia…”


“Phiên bản này đúng là bản đặc sắc nhất mà ta từng nghe.” Đô Văn Ca tuy rằng oán giận bản thân bị dụ dỗ nghe mật tân cung đình, nhưng không thể không thừa nhận, cố sự này đích xác thú vị hơn mấy vở kịch tài tử giai nhân chống đỡ thế lực hoàng tộc tà ác của Khánh quốc Phương quốc nhiều lắm.

“Lúc thái tử còn đang hoang đường, ghen tuông tương tự cũng bạo phát trên người nam tử kia, hắn phẫn nộ rồi. Càng đáng sợ chính là, hắn thế nhưng phát hiện ra, đối tượng mình phẫn nộ lại là vị hôn thê của mình, phẫn nộ nàng chiếm cứ trái tim thái tử, phẫn nộ nàng hấp dẫn tầm mắt ái mộ của hắn. Nam tử rút ra được kết luận rồi, liền khủng hoảng…”

Không, ta không thể, như vậy sẽ hủy hoại hắn, hắn phải là một quân chủ vĩ đại chứ không thể dây dưa không rõ với bề tôi của mình hoặc là nữ nhân của bề tôi của mình!

“Vì thế nam tử hướng thái tử biểu lộ thâm tình dứt khoát của mình đối với vị hôn thê, làm bừng tỉnh thái tử, cũng làm chua xót trái tim cả hai người…”

Hắn, đáng giá có được những điều tốt đẹp hơn, nữ tử có thể sinh nhi dục nữ cho hắn, có thể cho hắn thanh danh tốt đẹp. Còn mình…không thể.

Hắn, đáng giá có được những điều tốt đẹp hơn, hoàng hậu cao quý mỹ lệ có thể mang đến cho hắn người kế thừa vĩ đại, càng thêm ổn định giang sơn, danh lưu sử sách. Còn mình…không thể.

“Là ta đường đột rồi, huynh đệ của ta, bằng hữu của ta, ta sẽ chúc phúc cho các ngươi, không nghĩ đến chúng ta thế nhưng lại yêu cùng một nữ nhân, trước chúc mừng ngươi, tương lai nữ nhi của ngươi sẽ là thê tử của nhi tử của ta, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất Cẩm quốc.” Có lẽ chúng ta còn có thể ôm một hài tử có huyết mạch của cả hai ta.

“Tạ điện hạ long ân, thần muôn lần chết khó báo đáp, thần còn ở đây một ngày, giang sơn Cẩm quốc tuyệt sẽ không có nửa điểm dao động.” Không thể đứng bên cạnh ngươi, ta liền đứng phía sau ngươi cùng ngươi nhìn khắp thiên hạ, ta vĩnh viễn sẽ luôn ở sau lưng ngươi…

“Thế nào? Thế nào?” Phượng Tê chờ mong nhìn về phía mọi người.

“Quả thực giống thật nhất.” Tiểu Ny đã bị cố sự thê mỹ này thuyết phục.

“…” Lý Mộ đã lười nói thêm gì nữa.

“Hiện tại tiên đế đã qua đời, nữ nhân vật chính cũng đã chết, thời gian qua đi lâu như vậy, cha ta nói thế nào cũng nên đi ra khỏi bóng ma năm đó rồi. Dung mạo của tiểu đệ chính là bồi thường mà ông trời tặng cho phụ thân, đã tịch mịch lâu như vậy, hắn cũng nên một lần nữa thể hội phần cảm giác yêu cùng được yêu…”

“Ta lại chưa nói phản đối chuyện của tiểu đệ cùng cha.” Ngươi có cần…bịa đến khoa trương như vậy không.

“Ta cần bóp chết hết thảy thế lực phản đối từ trong trứng nước.”

“Nói đi, cần ta làm gì?” Lý Mộ đầu hàng rồi, hắn đột nhiên cảm thấy hết thảy chính là một cái võng cực lớn, từ lúc Lâm Ích Hàn chấp nhận lời chỉ hôn cố tình gây sự của Phượng Tê, hết thảy đã không thể cứu vãn được nữa.

“Kỳ thật…ta cảm thấy cha đối với tiểu đệ hẳn không phải là cái gì cũng không có, dù sao ngươi ta đều không có được loại đãi ngộ như tiểu đệ, hiện tại chúng ta phải làm chính là tái hiện lại cảnh tượng lúc đấy, kích thích cha ta một chút mà thôi.”

“Kích thích?”

“Hiện giờ tiểu đệ nhất định là đang cố gắng tỏ tình, nếu sau đó tiểu đệ đột nhiên rút lui, lý do cũng giống lý do cha buông tha tiên đế năm đó, ta là vì tốt cho ngươi. Các ngươi cảm thấy…như thế nào?”

“Nương nương anh minh.” Tiểu Ny là người đầu tiên nhiệt liệt vỗ tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.