Hồng Thần Huyết Ấn

Chương 27: Tái phùng dị biến


Đọc truyện Hồng Thần Huyết Ấn – Chương 27: Tái phùng dị biến

Thân người Nhạc Xương lao xuống vực thẳm nhanh như sao xẹt.

Bên tai hắn văng vẳng nghe thấy tiếng dậm chân than thở của thiếu nữ áo tím nọ.

Mặc dù hắn thọ thương khá nặng, song thần trí rất tỉnh táo, trong lúc thân dưới hắn trông thấy mờ mờ dưới đáy cốc toàn là những đá núi nhọn như dao vót.

Nhạc Xương bất giác giật nẩy người lên nhủ thầm :

– “Nếu tiếp tục nhào thẳng xuống như thế ắt phải té thủng ngực cho mà coi…”

Thế nhưng sức rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Bỗng nhiên, hắn tình cấp sanh trí giơ tay chộp vào một cánh cây mọc ngang tại vách núi.

Không ngờ thế rơi xuống quá mạnh và quá nhanh, hắn chộp liền vài lần cành cây đều gãy ngang và chẳng bổ ích gì cả.

Cuối cùng khi hắn trông thấy cách đáy cốc chỉ còn khoảng hai mươi trượng ngoài. Cũng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nhạc Xương bỗng phát hiện hình như chỗ cách đáy cốc còn khoảng bảy trượng có một hang đá.

Tức thì Nhạc Xương tinh thần phấn chấn.

Bấy giờ hắn cách đáy cốc chỉ còn khoảng mười trượng mà thôi.

Hắn lập tức dốc hết công lực toàn thân, vung tay tạo ra một sức lực từ…

Thình lình…

Hắn vận khởi đơn thân chân lực vào song chưởng vỗ vào vách núi bên cạnh, thân hình bị chấn động phất phơ lui ra sau vài trượng, ngay cạnh cửa hang, quả thật lạ may mắn vô cùng.

Nhạc Xương té ngồi trên cửa hang, thở phào một cái rất nhẹ nhõm, đồng thời ngất xỉu dưới đất luôn.

Khi hắn giật mình tỉnh giấc, bình minh đã ló dạng, tiếng chim chóc kêu hót inh ỏi.

Hắn trở mình ngồi dậy điều tức giây lát, ngoại trừ mình mẩy mềm nhũn không có chút sức lực hình như chẳng thọ thương, thế rồi hắn mới yên tâm từ từ bước vào hang đá.

Nhạc Xương bước vào trong hang độ khoảng năm, bảy trượng bỗng thấy một cánh cửa đá hiện ra trước mắt.

Nhạc Xương dừng tại cửa do dự hồi lâu, sau đó vận công vào song chưởng.

Hắn vung tay đánh cửa đá nọ mở tung ra.

Hắn nổi tánh hiếu kỳ từ từ bước vào.

Thì ra đó là một gian thạch thất rộng khoảng ba trượng, giường đá, ghế đá, chẳng thiếu thứ gì cả.

Hắn bước gần ghế đá, đảo mắt nhìn về hướng trái.

– A!

Nhạc Xương thất kinh kêu lên một tiếng bất giác lùi ra sau hai bước liền.

Hắn trông thấy dưới chân tường ở hướng bên trái thạch thất có một bộ hài cốt ngồi thật vững trên đất.

Trước mặt hài cốt có một cái bàn đá, trên bàn đá có một cái hộp đá màu trắng, đồng thời ở hướng bên trái bàn đá cũng có một hài cốt nguyên vẹn ngồi tại đấy.

Nhạc Xương vội tiến tới vài bước, hai tay bưng hộp đá lên xem xét thật kỹ trong giây lát.

Hộp đá nọ dài khoảng một thước, rộng sáu tấc, cầm trong tay rất nhẹ, hắn lắc hộp đá một cái phát ra tiếng kêu khe khẽ, có điều lạ nhất là xung quanh hộp đá không có may mảy kẽ hở nào cả.

Nhạc Xương đưa mắt nhìn hộp đá ngẩn người tại chỗ.

Vật bên trong bỏ vào hộp đá bằng cách nào vậy?

Hai bộ hài cốt này là ai?

Họ chết cách đây là ai?

Họ chết cách này bao lâu rồi?

Trông tình hình rõ ràng họ vì tranh đoạt hộp đá này đến đỗi lưỡng bại câu thương, cuối cùng tạ thế…

Vậy thì trong hộp đá này ắt là báu vật trân quý mà người võ lâm mộng cầu ngày đêm không còn sai rồi.

Hắn vốn muốn mở hộp đá ra, xem bên trong rốt cuộc có báu vật gì, thế nhưng khi hắn suy nghĩ kỹ lại bỏ ý niệm này, thế rồi hắn dùng một tấm khăn lụa gói kỹ hộp đá và cất trong túi áo.

Kế đó hắn phủ phục quỳ dưới đất cung kính lạy hai bộ hài cốt nọ bốn lạy.

Hắn đưa mắt quan sát nhìn xung quanh thạch thất lần cuối, sau đó mới lui ra ngoài và tiện tay khép kín cửa đá lại.

Nhạc Xương ra tới cửa hang, phi thân nhảy xuống đáy cốc, thế nhưng xung quanh là những vách núi thẳng đứng cao chót vót, chẳng có mảy may thông lộ, chỉ có một dòng nước suối từ trên đỉnh cốc chảy lừ đừ xuống.

Nhạc Xương bất giác thở dài một tiếng rất não nùng.

Hắn ngồi trên một tảng đá núi, hai tay ôm má, lẳng lặng trầm tư :

– Hiện giờ Tiểu Linh ở đâu?

– Nhóm người Đỗ Nhược Quân sinh hoạt ra sao?

– Huyết thù phụ thân, tung tích mẫu thân ở đâu?

– Mặc dù mình đã giết chết một số võ lâm bại hoại, thế nhưng chẳng có ai là hung thủ sát hại phụ thân hết.

– Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện!

– Người bịt mặt bận áo xanh?

– Hồng Thần Đồ…

Hắn suy nghĩ đến những thứ này trong lòng càng bất an.

Thời gian lẳng lặng trôi qua.

Nhạc Xương sực cảnh giác nhủ thầm :

– “Ta không thể nào chờ chết trong tuyệt cốc này, chi bằng thử nương vào số dây leo cành cây mọc chằng chịt trên vách núi từ từ trèo lên trên xem sao!”

Hắn suy nghĩ đến đây bèn phóng mắt nhìn lên đỉnh cốc, trên sơn đỉnh mây mù dày đặc, cao ngun ngút trông thấy phải phát sợ.

Hắn cân lường địa thế giây lát sau đó nghiến răng mím môi, khẽ nhún hai mũi chân một cái bay vọt lên ngay.

Khi hắn lên cao tới chỗ năm trượng, lập tức dùng hai chân khẽ nhún trên cành cây mọc ngang tại vách núi, tức thì thân người lại tung lên cao khoảng ba trượng phất phơ hạ trên cửa hang.


Nhạc Xương cứ thế từ từ thăng lên từng đoạn một, cuối cùng mãi mãi cho đến giờ ngọ hắn mới an toàn lên tới đỉnh núi.

Hắn vừa thở hỗn hển vừa lấy tay áo lau khô mồ hôi trán, đồng thời ngoái cổ ra sau nhìn xuống vực thẳm đầy mây mù không thấy đáy, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi.

Hắn bước tới cánh rừng rậm, ngồi dưới gốc cây vận công điều tức.

Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian.

Hắn vận công xong và đứng phắt dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái, trăm mạch lưu thông nhẹ nhàng.

Nhạc Xương đảo mắt nhìn một vòng, thoạt trông thấy căn nhà tranh nọ, tức thì lửa giận trong lòng sôi sùng sục, hắn phi thân chạy sang đó thò đầu nhìn qua cửa sổ chẳng thấy bóng người cỏn con nào hết.

Nhạc Xương nhủ thầm :

– “Chốn thanh tu thắng địa mơ mộng như thế lại bị đôi cẩu nam nữ này dùng làm chỗ gian dâm, quả thật tội lỗi hết sức”.

Thế rồi, hắn lấy bật lửa ra châm vào nóc nhà, tức thì kêu phụt một cái, ngọn lửa bốc cháy ngay, lửa gặp gió càng cháy lan nhanh hơn, chỉ trong bỗng chốc cả căn nhà cháy thành một đống tro bụi.

Sau đó Nhạc Xương mới phi thân chạy ra núi.

Hắn chạy khoảng hai tiếng đồng hồ mới vào tới một tiểu trấn.

Nhạc Xương tìm một khách điếm, ăn uống xong xuôi, lập tức ngả lưng lên giường nằm ngủ luôn.

Hắn ngủ một giấc cho đến trưa hôm sau mới thức dậy, sau khi rữa ráy xong, hắn bước ra thực sảnh, gọi vài món rượu thịt, vừa ăn uống vừa lắng tai nghe ngóng thực khách nói chuyện.

Thế nhưng chẳng nghe được tin tức gì mới lạ cả, ở đây chẳng thám thính được gì chi bằng đến Nam Hải cho rồi?

Hắn nghĩ đến đây lập tức quyết định như thế, hắn bèn mua một kỵ mã lên đường ngay hôm đó.

Một hôm, Nhạc Xương vào tới một thị trấn.

Hắn vào một tửu lầu gọi vài món rượu thịt.

Sau đó lẳng lặng ngồi ăn uống một mình.

Khi điếm tiểu nhị lật đật tiếp khách xong và đi ngang mình hắn, Nhạc Xương lên tiếng hỏi :

– Nơi đây có phòng nghỉ chăng?

Điếm tiểu nhị vừa cười vừa nói :

– Đương nhiên, bản điếm có nhiều phòng nghỉ sạch sẽ thanh tịnh, tính giá phải chăng. Thưa khách quan! Ngài cần phòng nghỉ hạng nào?

Nhạc Xương nói :

– Cứ tuỳ tiện chọn cho ta một phòng được rồi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, có một đại hán trung niên từ trong viện bước ra, mặt to mày rậm, trên trán bên phải có một vết thẹo dao cắt dài khoảng một tấc.

Sau lưng gã có bốn hán tử kình trang theo hầu.

Điếm gia thoạt trông thấy gã bước ra lập tức cúi người hành lẽ, cất tiếng vấn an ngay.

Đại hán trung niên đi trước mặt lộ vẻ ngạo nghễ kêu hừ một tiếng, khi gã đi ngang bàn Nhạc Xương, bất giác mặt mày biến sắc.

Sau đó gã đưa mắt quét nhìn Nhạc Xương một cái, cười khẽ một tiếng chậm rãi bước ra ngoài tửu điếm luôn.

Trong lòng Nhạc Xương đã để ý, nhưng hắn vẫn giả đò cúi đầu ăn uống tiếp.

Cơm nước xong, ra phố dạo chơi đến khuya mới trở về khách điếm nghỉ ngơi.

Trống điểm canh ba.

Nhạc Xương ngồi bật dậy bước xuống giường, nhẹ tay mở tung cửa sổ và nhảy vọt ra ngoài, sau đó tiện tay khép hờ cửa sổ lại, khẽ nhún hai mũi chân một cái nhảy lên nóc nhà ngay.

Nhạc Xương thi triển “Mị Ảnh Si Uyên” thân pháp chạy một vòng trên các nóc nhà khách điếm.

Cả ngôi khách điếm tắt đèn tối mò, chỉ còn tây sương viện mờ mờ tỏa sáng.

Nhạc Xương ẩn mình trên một ngọn cây trong sân viện, chỉ thấy trong một tiểu sảnh đường đèn đuốc sắng trưng, nhiều bóng người lay động trong đó.

Hắn triển khai khinh công lẳng lặng lướt tới cửa sổ hậu.

Hắn đưa mắt nhìn xuyên qua kẻ hở cửa sổ hậu.

Bấy giờ…

Có bảy, tám người ngồi xung quanh một bàn dài đang thương nghị, chỉ thấy đại hán trung niên mà mình đã gặp lúc sắng này, đang ngồi trên chiếc ghế chủ tọa, sắc mặt trầm trọng.

Bỗng nhiên, một hán tử áo xanh ngồi trên chiếc ghế đầu tiên ở hàng dưới, ưỡn ngực nói :

– Thưa Tôn hương chủ! Đã biết hành tung tiểu tử này chúng ta nên tuyển chọn vài người thừa lúc đêm khuya canh vắng chẳng người nào hay biết, kết liễu hắn cho rồi.

Đại hán trung niên lắc đầu lia lịa nói :

– Chúng ta chớ khinh suất quá thế, nên biết rằng tiểu tử này từng ở Trường An đại náo Cửu U Đế Quân miếu khiến võ lâm đại hội hợp đến nửa chừng phải bỏ dỡ, điều lợi hại hơn nữa hắn dám ngang nhiên đối địch với Tiếu Diện Âm Ma, nhìn chung đương kim võ lâm, ngay cà chín đại môn phái cũng chưa có một ai dám như vậy?

Gã nói tới đây đưa mắt quét nhìn bọn thủ hạ một cái, sau đó lại nói tiếp :

– Cho nên ta dám nói, cậy vào các ngươi còn kém xa lắm, thế nhưng Bang chủ từng phát lệnh căn dặn, bất kể chết sống cũng được, vậy thì chúng ta cũng không cần kiêng kỵ giang hồ đạo nghĩa gì nữa, bây giờ chia làm hai tốp, một tốp canh chừng, một tốp sử dụng mê hương, miễn sao đạt được mục đích.

Một người gầy cao ngồi bên phải gã tiếp lời nói :

– Nếu quyết định như thế, vậy thì giao phần sử dụng thuốc mê cho ta được rồi.

Một hán tử đầu to tai lớn ngồi đối diện gã, dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói :

– Tiểu Cố! Chớ nói khoác, ngoại trừ ngươi có thể sử dụng mê hương hạ được mấy mụ đàn bà, gặp phải tiểu tử trẻ tuổi, e rằng ngươi chỉ trơ mắt đứng nhìn mà thôi.

Một hán tử khác tiếp lời nói :

– Đúng thế! Bằng không làm sao ngươi có thể bắt tay với đệ tử của Thất Xảo môn ư?

Gã hán tử tên Tiểu Cố nổi giận đùng đùng nói :

– Mấy ả dâm nữ nọ vốn thì không phải là con người, họ vừa đê tiện vừa ngứa ngáy!

Hán tử đầu to tai lớn cười châm biếm nói :


– Đúng thế! Nếu chẳng nhờ vậy làm sao họ có đứa con gái giao cho ngươi nuôi nấng đây?

Hán tử trung niên được xưng là Tôn hương chủ bỗng nhiên vỗ tay vào bàn kêu cái bốp nói :

– Việc quan trọng các ngươi không bàn, thế mà lại bàn ba cái quái này có ích chi đâu?

Bọn họ nghe nói thế lập tức câm mồm lại không tranh luận nữa.

Tôn hương chủ ho nhẹ hai cái, sau đó bắt đầu phân phối công tác.

Nhạc Xương biết bọn này đang bàn về mình, bất giác ngẩn người ra tại chỗ.

Căn cứ điều Tôn hương chủ vừa nói.

Bang chủ họ định giết mình, tại sao vậy?

Họ thuộc bang phái nào?

Bang chủ của họ là ai?

Điều hắn lấy làm thắc mắc khó hiểu tại sao Bang chủ họ phải giết mình?

Đối phương có thù oán gì với mình?

Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng đẩy ghế ngồi dậy, hắn biết rằng họ bắt đầu hành động, thế rồi hắn cũng chẳng chần chừ nữa, lẳng lặng lui khỏi sương viện.

Hắn phi thân chạy trở về phòng, sắp xếp các hình vật cho gọn lại, tung mền ra làm thành một hình người, sau đó bỏ màn xuống.

Hắn đóng kín cửa phòng và cửa sổ lại, sau đó nhảy ra cửa sổ hậu ẩn mình trong bóng tối.

Quả nhiên, chỉ giây lát sau…

Có vài bóng đen lay động chạy về hướng căn phòng của mình.

Hắn phóng mắt nhìn tới trước, âm thầm kiểm điểm, chỉ thiếu mất hán tử họ Cố nọ.

Bỗng nhiên hắn sực nghĩ ra một kế.

Thế rồi hắn nương theo bóng tối chạy sang sương viện.

Hắn vừa đặt chân vào tiểu môn hình bán nguyệt, gặp phải hán tử họ Cố đang bước ra tiểu sảnh.

Nhạc Xương hấp tấp lui ra ngoài núp ở một bên.

Hán tử họ Cố vừa đi vừa lẩm bẩm nói :

– À! Hồ ly tinh nọ lợi hại thật, so với thuốc mê của ta hữu dụng hơn nhiều, há há… xong việc phen này, ắt phải đến tìm ả chơi một phát nữa…

Gã dương dương tự đắc, vừa suy nghĩ những chuyện mê hồn đẹp đẽ ấy, vừa từ từ bước ra cửa viện.

Thình lình…

Gã cảm thấy yếu huyệt tê hẳn, bất giác giật mình kinh hãi, biết rằng mình đã bị người khống chế.

Nhạc Xương giơ tay kẹp gã vào nách, phi thân nhảy lên nóc nhà, chạy một hơi ra tới chỗ hoang dã ngoài tiểu trấn.

Nhạc Xương tiện tay ném gã xuống đất đồng thời giải huyệt cho gã luôn, sau đó gầm hét nói :

– Này họ Cố kia, nếu như ngươi dám nói dối với thiếu gia, thì ngươi hãy coi chừng vỡ sọ.

Nói xong, hắn đứng lui ra sau hai bước.

Hán tử họ Cố vừa được giải huyệt, nhưng không lập tức bò dậy, gã đưa mắt nhìn hắn một cái, thấy cặp mắt Nhạc Xương óng ánh sáng như điện quang, đôi mày kiếm chớp nháy lia lịa, sát khí đầy mặt, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy.

Sau đó gã mới từ từ ngồi dậy, hai tay ôm hai đầu gối, hớt hải nói :

– Ngươi đã biết ta là họ Cố, nghĩ rằng ngươi cũng biết cả những việc khác, nếu ta nói dối với ngươi, có khác gì tự chuốc khổ vào thân ư?

Nhạc Xương khẽ gật đầu một cái, cất giọng lạnh lùng nói :

– Khá lắm! Vậy là ngươi biết điều, bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi họ Cố nhưng tên là gì? Từ đâu đến đây? Có tất cả bao nhiêu người cùng đến đây với ngươi, các ngươi có mưu đồ gì?

Hán tử họ Cố đưa mắt nhìn Nhạc Xương một cái, hạ thấp giọng nói :

– Ta tên là Cố Nhân, từ Quan Sơn đến đây, một mình ta đến đây là để đưa thư cho Tôn hương chủ.

– Đưa thư ư? Đưa thư gì vậy?

– Truyền lệnh cho Tam đàn Lục đường thập nhị hương bản bang hãy nghiêm mật chú ý quyết diệt trừ các hạ cho bằng được, để tuyệt hậu hoạn.

– Hậu hoạn gì thế?

– Ta cũng chẳng biết.

– Bang chủ các ngươi là ai?

– Chớ nói kẻ này làm gì, ngoài trừ hai Đại hộ pháp, ngoài ra cả Tam đàn đường, và Thập nhị hương chủ chẳng những chưa trông thấy diện mục Bang chủ, ngay cả danh húy của lão nhân gia người cũng không ai biết hết.

Nhạc Xương luôn luôn chăm chú nhìn thần tình gã, thấy mặt đối phương lộ vẻ hoảng hốt, biết rằng gã chẳng dám nói điều hư dối, liền suy nghĩ giây lát, sau đó lại hỏi tiếp :

– Hiện giờ Bang chủ các ngươi ở đâu?

Cố Nhân lắc đầu đáp :

– Không biết!

– Tổng đàn các ngươi kiến lập tại đâu?

Nhạc Xương lạnh lùng tằng hắng một tiếng trợn mắt nhìn thẳng vào mặt gã, la lớn tiếng hỏi :

– Tam đàn Lục đường và Thập nhị hương chủ các ngươi gồm những nhân vật gì vậy?

Cố Nhân mặt mày ủ rũ, nói giọng hớt hải :


– Trong Tam đàn Lục đường ta chỉ biết có Kim Thiền chân nhân Chưởng môn nhân phái Không Động, Độc Nhãn Kim Điêu Lữ Bá Hùng, Truy Hồn Tẩu và Quỷ Trảo Tử Quách Linh, còn Thập nhị hương chủ phần nhiều là hạng bối vô danh như Thiên Diện Thần Quy Tôn Vô Kỵ, dù có nói ra ngươi cũng chưa chắc đã biết họ…

Nhạc Xương nghe nói thế bất giác giật mình kinh hãi, không ngờ trong Tam đàn Lục đường của họ bao gồm cao thủ đệ nhất lưu trong võ lâm, thậm chí có cả nhất phái Chưởng môn nhân trong đó nữa, điều làm cho hắn kinh ngạc nhất là cả Truy Hồn Tẩu cũng có trong đó, vậy thì Tiếu Diện Âm Ma cũng bị họ đánh lừa rồi, hắn suy nghĩ đến đây, lại trầm giọng hỏi tiếp :

– Thế còn hai đại bộ pháp là ai?

Cố Nhân nói :

– Mặc dù ta từng gặp họ hai lần, thế nhưng họ đều dùng khăn đen bịt mặt, hơn nữa người trong bang rất cung kính với họ, chỉ xưng hô bằng tiếng hộ pháp chứ không dám gọi tên, cho nên không một ai biết họ rốt cuộc là ai.

Gã nói chưa hết lời, bỗng có một tiếng cười lạnh lùng phá không vang tới.

Tiếng cười chưa dứt, tiếp theo đó một âm thanh lạnh như tiền vang tới nói :

– Không ai biết, nhưng ta biết! Há há…

Nhạc Xương và Cố Nhân đồng lúc giật bắn người lên, bất giác đảo mắt quét nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy xung quanh bốn phía có nhiều bóng người lay động từ từ bước về chỗ hai người.

Chỉ trong chớp mắt có hai bóng người lần lượt chạy tới trước mặt họ.

Người đi đầu là một lão nhân độ khoảng sáu mươi tuổi, mặt dài má nhọn, lông mày chữ bát, sắc mặt tái mét, mục lộ hung quang, mình mặc chiếc áo dài màu đen càng tăng phần rùng rợn hơn.

Người đi theo sau lưng lão chinh là Thiên Diện Thần Quy Tôn Vô Kỵ.

Nhạc Xương thoạt trông thấy hai người vừa xuất hiện, bất giác giật mình nhũ thầm :

– “Một cao thủ có võ công cao cường như lão này cũng bị đối phương thu dụng, vậy thì vị Bang chủ này không phải là nhân vật tầm thường rồi”.

Lão nhân nọ đảo mắt quan sát một vòng cất giọng lạnh lùng nói :

– Này oa nhi! Có cần chúng ta động thủ chăng?

Nhạc Xương đưa mắt nhìn lão nói :

– Ngươi là ai vậy?

Lão nhân nọ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói :

– Cả Hoạt Cương Thi Nhuế Chấn Viễn mà ngươi cũng chẳng biết, thế mà cũng bắt chước người ta hành tẩu giang hồ. Này! Ngươi được bao nhiêu tuổi vậy?

Nhạc Xương không vì thế nổi giận, vẫn nói giọng ôn tồn :

– Ngươi xuất chúng đến đây với mục đích gì thế?

Hoạt Cương Thi Nhuế Chấn Viễn cười lạnh lùng một tiếng nói :

– Bảo ngươi tự trói tay lại?

Nhạc Xương xếch ngược đôi lông mày kiếm, bĩu môi nói :

– Tôn giá chưa xứng đáng.

Hoạt Cương Thi nghe nói thế tức thì nổi giận đùng đùng, gầm hét một tiếng nói :

– Chết đến nơi mà chưa biết, ngươi tưởng rằng ngươi từng đại náo Cửu U Đế Quân miếu, làm đảo lộn võ lâm đại hội và đánh chết bốn tướng quân thì lão phu chẳng làm gì được ngươi chăng?

Nhạc Xương trông thấy bộ dạng ngông cuồng của đối phương, bèn trầm giọng nói :

– Bản thiếu gia phải xem qua bản lãnh của ngươi ra thế nào mới được?

Dứt lời, hắn lập tức đảo mình lướt tới vung chưởng bổ vào đầu Nhuế Chấn Viễn nhanh như cắt.

Nhuế Chấn Viễn lạnh lùng tằng hắng một tiếng, lượn mình lách sang một bên, quay sang nói với Thiên Diện Thần Qui Tôn Vô Kỵ :

– Ngươi hãy lui ra xa, xem lão phu tóm cổ hắn nào!

Thiên Diện Thần Qui Tôn Vô Kỵ kêu vâng một tiếng, đảo mình lui ra sau khoảng hai trượng.

Nhuế Chấn Viễn thoạt trông thấy chưởng lực của Nhạc Xương cũng khá hùng hậu, bất giác hơi lấy làm kinh ngạc.

Lão không ngờ hắn tuổi trẻ chừng này lại luyện được một nội công hỏa hầu như thế.

Nếu lão biết Nhạc Xương từng nuốt Thiên Niên Độc Xà Nguyên Châu tại Hồ Lô Bảo thì lão cũng chẳng lấy làm lạ.

Thế rồi lão chẳng nói gì nữa, đảo mình lướt tới phóng chỉ điểm vào Kiên Tĩnh huyệt của Nhạc Xương nhanh như chớp.

Nhạc Xương nhảy ngang vài bước tránh né đường chỉ phong đôi phương, đồng thời xuất chưởng đánh vào trung môn Nhuế Chấn Viễn mãnh liệt hết sức.

Nhuế Chấn Viễn bỗng cảm thấy đạo kình phong ập tới, bất giác giật mình kinh hãi, vội đảo mình vung chưởng phản công.

Kêu đùng một tiếng!

Hai đạo chưởng lực va đụng vào nhau phát ra một tiếng nổ long trời lỡ đất.

Nhạc Xương ngạo nghễ đứng yên tại chỗ, mặt lộ vẻ kinh ngạc chăm chăm nhìn vào mặt đối phương.

Nhuế Chấn Viễn loạng choạng té lùi ra sau hai bước, cũng căm phẫn trợn mắt nhìn Nhạc Xương không hề chớp nháy cái nào hết.

Nhạc Xương thoạt ngẩn người trong tích tắc sau đó lại nhảy tới tấn công tiếp.

Nhuế Chấn Viễn cười nham hiểm một tiếng, tức thì sát khí bốc lên đùng đùng.

Chỉ thấy lão phất mạnh hai tay áo một cái, tức thì có hai đạo kình lực mạnh như vũ bão cuồn cuộn ập tới trước.

Lại kêu đùng một tiếng như sấm nổ.

Cả hai người Nhạc Xương và Nhuế Chấn Viễn thảy đều thụt lui ra sau ba bước.

Nhuế Chấn Viễn thấy sắc mặt Nhạc Xương mặc dù trầm trọng nhưng cặp một sáng quắc, chẳng hề lộ vẻ hoảng sợ chút nào, vả lại nội công chẳng thua kém gì mình, bất giác giật mình kinh hãi.

Thế rồi lão không dám khinh thường đối phương nữa, lập tức giơ tay rút một cặp binh khí có hình thù quái gỡ ra, kiếm chẳng ra kiếm, đao chẳng ra đao, mũi có lưỡi câu.

Lão cười ngạo nghễ một tiếng nói :

– Này oa nhi, lão phu đã lãnh giáo chưởng pháp của ngươi rồi, thấy cũng không có chỗ nào là đặc biệt cả, bây giờ lão phu cùng ngươi tỷ thí binh đao một phen.

Nhạc Xương cười lạnh lùng một tiếng, nói :

– Bản thiếu gia không hề sử dụng bính khí, sẵn sàng dùng một đôi nhục chưởng tiếp ngươi vài chiêu!

Nhuế Chấn Viễn ngạc nhiên, ấp úng nói :

– Vậy thì…

Nhạc Xương bĩu môi nói :

– Lão nhi! Ngươi chớ ngại ngùng làm gì, ngươi cứ việc ra tay tự nhiên.

Nhuế Chấn Viễn cười lạnh lùng một tiếng, không nói gì nữa, lập tức phi thân nhảy vọt tới.

Lão sử dụng tay trái quơ vào hư không kêu veo veo vài tiếng, tay phải thì tấn công một chiêu “Tịch Dương Tây Hạ” biến thành một đạo cầu vòng sắc vàng đâm vào người hắn nhanh như chớp.

Nhạc Xương bước ngang một bước, đảo mình nhảy ra ngoài xa độ chín thước.

Hắn thoạt vừa đặt chân chấm đất, lập tức phi thân lướt tới sau lưng Nhuế Chấn Viễn phóng chi điểm vào Linh Đài huyệt của lão nhanh như chớp.


Nhuế Chân Viễn cười há há một tiếng, chuyển mình lách sang một bên.

Lão nỗi giận đùng đùng lập tức giao chéo hai tay quét vào hạ môn Nhạc Xương lia lịa.

Nhạc Xương không ngờ thân pháp của đối phương thần tốc đến thế, và xuất thủ cay độc như vậy, khi hắn vừa cảnh giác vừa giật mình sử dụng “Mị Ảnh Si Uyên” thân pháp tránh sang một bên thì chiếc áo dài của hắn đã bị rách toét một đường dài độ khoảng ba tấc.

Nhạc Xương giật mình kinh hãi,bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi.

Gương mặt hung dữ của Nhuế Chấn Viễn lộ vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên lão buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài, sau đó trầm giọng nói :

– Này oa Nhi! Ngươi có khả năng tránh né Đoạt Mạng tam chiêu của ta, quả thật có chút bản lãnh. Này hãy đến đây! Lão phu phải đấu với ngươi ba trăm hiệp mới được.

Dứt lời, lão lại phi thân nhảy tới tấn công tiếp.

Thế rồi một trận quyết đấu khốc liệt diễn ra lập tức.

Năm hiệp…

Mười hiệp…

Ba mươi hiệp…

Đến hiệp thứ năm mươi, Nhạc Xương bỗng nhiên gầm thét một tiếng vung chưởng tấn công ra chiêu “Đoạt Mạng Truy Hồn” nhanh như chớp.

Nhuế Chấn Viễn kêu ư một tiếng, loạng choạng té lùi ra sau năm bước liền, sau đó mới đứng tấn lại được, nhưng hai mắt cứ nảy đom đóm lửa, khí huyết đảo lộn nơi ngực.

Thiên Diện Thần Qui Tôn Vô Kỵ thoạt trông thấy tình hình không ổn, lập tức huýt một tiếng sáo miệng, tức thì ở hai bên bóng tối nhảy ra một người.

Nhạc Xương cười lạnh lùng một tiếng, mặt lộ vẻ ngạo nghễ, hình như chẳng hề xem bọn Thiên Diện Thần Qui vào đâu cả.

Bấy giờ…

Nhuế Chấn Viễn đã lùi ra sau ngồi dưới một gốc cây vận công trị thương.

Cố Nhân từ phía sau thân cây nhảy ra ngoài, đứng canh phòng ở bên cạnh Nhuế Chấn Viễn.

Tôn Vô Kỵ liên hợp với hai gã thủ hạ vung binh khí tấn công vào hướng Nhạc Xương ngay.

Nhạc Xương triển khai “Mị Ảnh Si Uyên” thân pháp ung dung lượn mình tránh né chiêu kiếm của bọn Tôn Vô Kỵ một cách nhanh nhẹn.

Bấy giờ…

Gã đại hán sử dụng đao đang lướt tới bổ vào người hắn.

Nhạc Xương đảo mình lách qua một bên, tức thì tránh khỏi lưỡi đao giơ tay trái bấu chặt cổ tay đại hán nọ, siết mạnh một cái, tức thì mình mẩy gã mềm nhũn không còn nhấc đao lên được nữa.

Kêu choeng một tiếng!

Thanh đao rộng bản đánh rơi xuống đất ngay.

Hán tử sử dụng kiếm thoạt trông thấy đồng bọn bị đánh rơi thanh đao, hơn nữa lại bị đối phương không chế, bất giác quýnh quáng vung kiếm quét vào hạ môn Nhạc Xương nhanh như cắt.

Nhạc Xương cười lạnh lùng một tiếng chẳng thèm tránh né, nhấc bỗng thân người đại hán nọ đẩy ra phía trước.

Hán tử sử dụng kiếm trông thấy thế giật mình kinh bãi, vội vàng thu kiếm nhảy lùi ra sau.

Đồng thời ngay lúc này, thanh roi mềm mại của Thiên Diện Thần Qui Tôn Vô Kỵ kêu vù một cái quét tới nhanh như chớp.

Nhạc Xương lạnh lùng tằng hắng một tiếng, lượn mình lướt tới, đồng thời tấn công ra một chiêu nhanh như cắt.

Tức thì kêu vù một cái, thanh roi của Tôn Vô Kỵ bị đánh bạt ra ngoài ngay.

Thình lình ngay lúc này…

Đại hán vốn bị Nhạc Xương đẩy tới trước bỗng lại gặp cơn kình phong từ sau lưng ập tới, tức thì như diều đứt dây loạng choạng nhào ra phía trước nhanh như sao xẹt.

Một tiếng thảm rú phá không vang lên!

Thanh kiếm của hán tử nọ đã đâm thủng giữa ngực gã, máu tươi phun ra từ trán.

Tôn Vô Kỵ nghiến răng kêu ken két, thoạt vừa trông thấy Nhạc Xương nhảy ra ngoài, gã cũng lập tức nhảy theo gầm hét nói :

– Tiểu tử! Ngươi định đào tẩu đó ư?

Dứt lời, kêu vù một tiếng, thanh roi mềm mại vụt tới nhanh như chớp.

Bấy giờ hán tử sử dụng kiếm cũng giật mình rút kiếm ra khỏi ngực đồng bọn, phi thân nhảy tới tấn công hắn.

Nhạc Xương đảo mình giơ tay trái phóng ra một đạo kình phong, tức thì đẩy Tôn Vô Kỵ lui ra sau năm bước liền.

Đồng thời giơ tay phải phóng chỉ điểm vào tử huyệt của hán tứ nọ gã kêu ư một tiếng, tức thì theo đồng bọn cùng về tây phương cực lạc luôn.

Bấy giờ Thiên Diện Thần Qui Tôn Vô Kỵ đã nổi điên lên, mặc dù biết Nhạc Xương có võ công cao cường, nhưng gã cũng chẳng kể gì nữa, cứ vung roi nhảy tới tấn công ha lịa.

Nhạc Xương lách sang một bên, cười lạnh lùng một tiếng nói :

– Thiên Diện Qui! Hãy mang theo thanh roi rùa của ngươi đi chung với đồng bọn ngươi đi!

Dứt lời, hắn lượn mình lướt tới phóng ra bảy chưởng liền.

Tức thì Tôn Vô Kỵ bị đẩy lui ra sau bảy, tám bước liền, không còn chút cơ hội hoàn thủ, bây giờ gã mới biết rằng thế mạnh đã đánh mất hết, đành phải lập kế bỏ chạy mới được.

Không ngờ…

Nhạc Xương vừa đánh xong bảy chưởng, hắn lại nhún mình lao tới nhanh như chớp, đồng thời dang hai tay bấu vào người Tôn Vô Kỵ mãnh liệt hết sức.

Thiên Diện Thần Qui Tôn Vô Kỵ sợ đến hồn phi phách táng, chẳng còn kể tới thể diện nữa, hớt hải đảo mình co giò chạy như điên như cuồng.

Thình lình ngay lúc này…

Bỗng có một bóng người từ trong bóng cây lao tới, đối phương khẽ phất hai tay một cái, tức thì có vài chấm sáng bắn vào trước mặt Nhạc Xương nhạnh như sao xẹt.

Thân người Nhạc Xương đang bay lượng trên không, tránh né chẳng linh hoạt, hắn không thể mão lo truy kích Thiên Diện Thần Qui Tôn Vô Kỵ nữa, lập tức nhào lộn trên không phóng chưởng đánh vào hướng ám khí.

Đồng thời hắn co hai chân lại, phất phơ hạ trên mặt đất.

Cũng ngay lúc này bóng người nọ đã lượn mình lướt tới đồng thời phóng ra một chưởng mạnh như vũ bão.

Trong lúc luống cuống, Nhạc Xương không còn thì giờ rảnh rỗi để suy nghĩ, hắn vội vàng vung chưởng phản công.

Khi hắn vừa nhận ra diện mục đối phương bất giác thất thanh kêu a một tiếng.

Bấy giờ muốn thu chưởng cũng chẳng còn kịp nữa.

Kêu đùng một tiếng!

Đất đá bay lên tung tóe đen nghịt cả một vòm trời.

Nhạc Xương loạng choạng té lùi ra sau bảy bước liền, hai mắt khép lại, khí huyết đảo lộn nơi ngực, kêu oa một cái há mồm phun ra một bụm máu tươi.

Bóng người nọ mặt dài má nhọn, mục lộ hung quang, đang từ từ tiến về hướng Nhạc Xương.

Gã bước tới chỗ cách Nhạc Xương còn khoảng một trượng bỗng nhiên dừng lại không tiến lên nữa, sát khí trên mặt bốc lên đùng đùng, đồng thời từ từ giơ hai tay đặt ngang trước ngực.

Thình lình…

Gã gầm thét một tiếng, vung song chưởng bổ vào đầu Nhạc Xương nhanh như chớp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.