Đọc truyện Hồng Thần Huyết Ấn – Chương 22: Ong độc đoạt nhụy
Tiếp theo tiếng kêu đùng là một tiếng kêu hự nổi lên.
Tức thì Nhạc Xương bị luồng kình lực chấn động đẩy lùi ra sau hai bước liền, hắn tụ thần điều khí, không dám tiến tới nữa.
Thình lình…
Bóng đen thấp thoáng ngay cửa hang một cái lại ẩn vào trong bóng tối ngay.
Bốn bề im phăng phắc chỉ nghe thấy trống ngực hắn đập thình thịch mà thôi.
Nhạc Xương vừa tụ thần điều tức vừa đưa mắt chăm chăm theo dõi động khẩu, hắn nghĩ bụng rằng :
– “Người vừa đánh lén mình là ai thế? Còn kẻ thọ thương té ngã ra đất là ai vậy?”
Hắn đang suy nghĩ nát óc…
Là Tiếu Diện Âm Ma chăng?
Hay là Đồng Diện tướng quân ư?
Hoặc là Truy Hồn Tẩu?
Thế nhưng những giả thuyết này hoàn toàn bị hắn phủ nhận.
Nếu như Tiếu Diện Âm Ma muốn giết mình, gã cũng không cần phải đánh lén mình?
Nếu quả thật gã muốn giết mình thì mình đã bỏ xác tại Thần Bí Chi Cung, tại Tàng Trân quán ở trong quái thuyền từ lâu rồi.
Đồng Diện tướng quân trúng một chưởng của mình té vãng xuống vực thẳng, mặc dù không tan xương nát thịt, cũng khó mà sống sót.
Còn Truy Hổn Tẩu là hộ pháp tọa hạ của Tiếu Diện Âm Ma, hơn nữa là tâm phúc của gã, đương nhiên gã phải biết Âm Ma không có ý định giết mình, hơn nữa gã cũng chẳng biết mình xuất hiện tại đây, vậy thì làm gì có chuyện xuất thủ đánh lén mình?
Bỗng nhiên hắn sực nghĩ ra người áo xanh vừa thọ thương bỏ đi nọ.
– “A! Chính là gã chứ không còn ai nữa!”
Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác khẽ gật đầu cười thầm trong bụng.
Thình lình…
Có một tiếng cười lạnh lùng từ ngoài hang đá vang vào.
Kế đó bóng người lay động trước cửa hang cố bày ra nghi trận.
Nhạc Xương chỉ thấy ngoài động có số bóng người lay động song chẳng ước lượng được là bao nhiêu người, nhất thời hắn ngẩn người tại chỗ không dám mạo muội xông ra ngoài.
Nhạc Xương nhủ thầm :
– “Hứ! Ta thách các ngươi cũng chẳng dám xông vào, chỉ bày nghi trận diễn oai thế thôi, tại sao ta không thừa dịp này xem xét tình hình trong động trước đã?”
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức từ từ tiến vào động ngay.
Từ khi hắn nuốt Thiên Niên Độc Xà Nguyên Châu, chẳng những lội lực hắn tăng cường nhiều, cả thính giác và thị giác cũng có nhiều tiến bộ khác thường, vì thế mặc dù trong động xòe tay không thấy năm ngón, nhưng đối với hắn vẫn có thể trông thấy mờ mờ.
Chỉ thấy trong động càng vô sâu càng rộng ra.
Cách chỗ động khẩu khoảng một trượng có một người té nằm tại đó, đi sâu thêm năm, sáu bước lại thấy một người nằm tại chỗ, xa tận chỗ cùng hang đá hai bên phải trái cũng lại có một người nằm yên tại chỗ.
Hắn vừa chú ý theo dõi động tịnh ngoài hang động, vừa cất bước từ từ tiến vào trong.
Khi hắn bước tới chỗ nằm của người thứ nhất, hắn cúi người phóng mắt xem kỹ, mới hay người này chính là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, gã đang nhắm chặt hai mắt, mình trần và mặc một cái quần ngắn nằm yên tại chỗ.
Nhạc Xương giơ tay sờ thử mới hay gã chỉ còn chút hơi thở thoi thóp chờ chết.
Hắn sực vỡ lẽ, thì ra tiểu tử này đã bị thương của người vừa đánh lén mình gây chấn thương, gã ngày thường cậy thế mạnh hà hiếp người không ngờ lại gặp báo ứng làm con ma chết thay cho mình tại đây?
Quả thật nhãn quả thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo chẳng sai chạy chút nào.
Thế rồi Nhạc Xương lại từ từ bước tới chỗ người thứ hai.
– A! Té ra là Đỗ Nhược Quân!
Tức thì hắn lấy làm khẩn trương vô cùng.
Suýt nữa trái tim hắn đã nhảy vọt ra ngoài luôn!
Khi hắn nhìn kỹ lại thấy y áo của Đỗ Nhược Quân còn chỉnh tề, chỉ bị người điểm huyệt đạo hắn mới thở phào một tiếng rất nhẹ nhõm.
Hắn sực nghĩ tới số người đang canh chừng ngoài động, lại vội vàng ngoái cổ nhìn ra sau một hồi thật lâu, không thấy động tịnh gì hết.
Bỗng nhiên hắn sực nẩy ra một kế!
Hắn cúi người nhặt một cục đá nhỏ, vẫy tay ném mạnh ra ngoài.
Kêu bốp một cái!
Kế đó là một tiếng gầm thét, sau đó lại im lặng ngay.
Nhạc Xương khẽ gật đầu cười thầm một tiếng rất đắc ý, sau đó phóng chỉ giải huyệt cho Đỗ Nhược Quân.
Thế rồi hắn ghé vào tai nàng nói khẽ :
– Quân muội, là ta đây, chớ la lớn tiếng, ngoài động có kẻ địch.
Đỗ Nhược Quân mở hai mắt ra, một hồi thật lâu nàng mới trông thấy người trước mặt quả nhiên chính là Xương ca ca.
Đỗ Nhược Quân như vừa tỉnh mộng, lẩm bẩm nói khẽ :
– Xương ca ca, là chàng ư? Tại sao thiếp bỗng cảm thấy mình mẩy mềm nhũn chẳng có chút sức lực gì cả.
Nhạc Xương kêu xuỵt một tiếng, lấy tay bịt miệng nàng lại, hạ giọng nói :
– Nói khẽ một chút nào, nàng chớ cử động, cứ nằm nghỉ tại chỗ, để ta vào trong xem hai người đó là ai đã.
Nói xong, hắn lại lần mò tiến vào trong tiếp.
Trước hết hắn bước sang bên trái trố mắt nhìn, thì ra người này chính là Bảo Bối đệ đệ vậy thì không cần phải hỏi cũng biết người nằm bên phải ắt là Tiểu Oanh không sai rồi.
Nhạc Xương cả mừng, vội phóng chỉ giải huyệt cho y ngay, hạ thấp giọng nói :
– Bảo Bối đệ đệ, chớ làm ồn nào, ma đầu đang chờ đợi ngoài động đấy!
Quả nhiên Bảo Bối không dám lên tiếng nói gì hết, y nhìn nhạc Xương khẽ gật đầu một cái.
Thế rồi Nhạc Xương lại từ từ bước sang bên phải.
Khi hắn đến gần chỗ nằm người đó, bất giác run bắn người lên.
Hắn giật mình nhắm chặt hai mắt lại, một lúc thật lâu mới mở mắt ra lần nữa.
Quả thật chẳng sai chút nào hết, y chính là Tiểu Oanh kia mà?
Ả khép hai mắt lại, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt môi dưới, mặt mày nhăn nhó, trông có vẻ rất là đau khổ.
Toàn thân ả trần truồng chẳng có mảnh vải che thân, nằm trên đất trông có vẻ yếu ớt…
Như vậy còn gì chẳng hiểu nữa ư?
Nhạc Xương nắm chặt song quyền, nghiến răng kêu ken ké, tức thì lửa giận bốc lên đùng đùng.
Hắn bất nhẫn nhìn nữa, lập tức giải huyệt cho ả, quay người bước tới chỗ Đỗ Nhược Quân mang mọi việc thuật lại cho nàng một phen.
Đồng thời hắn suy đoán rằng, có lẽ ắt là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện với chút thoi thóp nọ đã gây nên.
Sau khi Đỗ Nhược Quân nghe nói lại, nàng chẳng nói gì hết, vì sự kiện trước mắt khiến nàng liên tưởng tới việc Mãn Xuân viên.
Tình cảnh này có khác gì với việc trước kia chăng?
Nàng quay người bước lới chỗ Tiểu Oanh đang nằm.
Những muốn xem cho biết Tiểu Oanh bây giờ có khác biệt thế nào trước kia.
Nàng cần xem qua cảnh tượng sau khi bị hiếp dâm.
* * * * *
Ngoài hang đá…
Mặt trăng lặn về hướng tây.
Những vì sao cũng tối dần.
Một bóng đen tỏ ra nóng nảy bất an cứ đưa mắt nhìn vào trong hang đá mãi.
Thế nhưng trong hang đa âm u tối mò, chẳng trông thấy gì hết.
Gã đảo mắt quét nhìn sáu xác chết nằm ngổn ngang cách trước cửa hang độ năm trượng bất giác lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó lại đưa mắt nhìn vào hang đá, lẳng lặng trầm tư.
Khoảng mười phút sau…
Hình như gã này đã hạ quyết tâm đảo mình từ bên trái lướt sang bên phải, nhưng sau đó gã lại nhảy trở về chỗ cũ.
Gã vận công vào song chưởng buông tiếng cười hắc hắc một hơi dài.
Tiếng cười vừa dứt gã phất tay áo đánh vào động bảy chưởng liền.
Sau đó lại đảo mình ẩn vào trong hang tối cách xa cửa hang khoảng vài trượng, thò đầu theo dõi tình hình trong hang đá, và nhủ thầm :
– “Nếu chẳng vì ta có điều kiêng kỵ, thì ta sớm đã sử dụng hỏa công rồi, như vậy còn lo gì oa nhi ngươi không chạy ra ngoài? Một chưởng lúc nãy chưa đánh chết ngươi lập tức, xem như vận số ngươi còn tốt, ta cứ canh chừng nơi đây mãi, xem ngươi chịu đựng đến bao giờ nào?”
Gã đưa mắt nhìn cửa hang lạnh lùng tằng hắng một tiếng, tỏ vẻ rất đắc ý lại nhủ thầm tiếp :
– “Đợi khi nào ngươi bước ra ngoài, chỉ cần trông thấy ngươi đả thọ thương, thì nơi đây sẽ là chốn chôn xác của ngươi không sai, đến lúc đó chớ trách ta có lòng dạ cay độc…”
Thình lình kêu bốp một cái!
Gã này bất giác giật bắn người lên, gã trợn to đôi mắt nhìn về phía cửa hang có vẻ rất khẩn trương.
Thế nhưng một hồi thật lâu vẫn im phăng phắc chẳng có phản ứng gì cả.
Thình lình…
Gã sực như nghĩ ra điều gì bất giác xoa hai bàn tay vào nhau, lẩm bẩm nói :
– Cậy vào đôi thiết chưởng này, ta từng xông pha nam bắc vài mươi năm trời không ngờ lại thua một tiểu oa nhi này, à!
Quả thật câu “sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, người mới thay người cũ” không sai chút nào, thế nhưng phải liều mạng già này cho bằng được, không thể để tuyệt hậu hoạn mãi mãi.
Thình lình ngay lúc này…
Gã sực thấy bóng người thấp thoáng nơi cửa hang một cái.
Nhạc Xương đã bay vọt ra cửa hang nhanh như cắt, hắn vừa đặt chân chấm đất, lại lập tức tung mình lên cao, nghiêng nghiêng phất phơ hạ xuống chỗ cách cửa hang độ năm trượng.
Hắn xếch ngược đôi lông mày kiếm, mục lộ hung quang đảo mắt quét nhìn xung quanh một vòng nhanh như chớp.
Núi hoang tịch lặng, gió tang tảng khẽ hắt vào mặt mát rượi.
Chẳng thấy bóng người cỏn con nào cả?
Nhạc Xương kêu thầm nhột tiếng :
– Lạ thay!
Hắn suy nghĩ giây lát, thế rồi lập tức triển khai “Mị Ảnh Si Uyên” thân pháp, chạy lục soát xung quanh ngọn đồi đá một vòng nhanh như chớp.
Thế nhưng ngoại trừ cây lá cỏ hoang ngoài ra chẳng phát hiện gì cả.
Hắn quay trở lại cửa hang đứng yên trong giây lát, sau đó mới bước vào trong.
Hắn vừa vào tới hang đá, bất giác kêu ủa một tiếng.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện còn chút hơi thở thoi thóp bỗng nhiên biến mất, hơn nữa trong động lại nổi lên tiếng khóc thút thít.
Nhạc Xương giật nảy người lên, hắn không kể lợi hại gì nữa, lập tức vội vàng chạy tới vài bước.
– Ồ!
Hắn thở phào một cái, chỉ thấy Bảo Bối ngồi tựa lưng vào vách đá nhắm mắt trầm tư.
Nhạc Xương lại tiến tới vài bước, phóng mắt nhìn vào trong.
Mới hay Tiểu Oanh co người lại, day mặt vào vách đá đang cất tiếng khóc thật thương tâm.
Đỗ Nhược Quân thì ngồi thừ ở sau lưng Tiểu Oanh.
Nhạc Xương nhủ thầm :
– “Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bị thương khá nặng quyết không thể đi lại được, nếu gã đã mất tích ắt là có người nào giải cứu gã rồi, nhưng ai đã vào đây giải cứu gã vậy?”
Hắn suy nghĩ đến đây sực vỡ lẽ lại nhủ thầm tiếp :
– Ồ! Ta biểu rồi, họ sử dụng kế “điệu hổ ly sơn” dụ ta đi khỏi đây, sau đó mới cứu gã, thế nhưng ta chỉ rời khỏi đây trong giây lát, mà Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện biến mất ngay, điều này chứng tỏ rằng võ công và khinh công của người này quyết chẳng tầm thường, hơn nữa rất lớn gan… nhưng đối phương là ai thế?
Hắn nghĩ tới đây liền bước tới khẽ vỗ vào vai Bảo Bối, nói :
– Bảo đệ đệ! Lúc nãy ngươi có trông thấy ai vào động không?
Bảo Bối đang suy nghĩ đâu đâu, chỉ lắc đầu trả lời cho có lệ.
– Không biết.
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Bấy giờ…
Bình minh ló dạng, trong hang đá cũng sáng hẳn.
Hắn trông thấy thần sắc Bảo Bối ủ rủ, mặt lộ vẻ căm phẫn, biết rằng y ắt vì trông thấy cảnh Tiểu Oanh thọ nhục nên mới tỏ ra tức giận như thế.
Hắn từ từ bước tới chỗ Đỗ Nhược Quân, hắn định mang sự kiện Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện mất tích và từng động thủ với người bịt mặt thuật lại cho nàng nghe.
Nhưng khi trông thấy thần tình của Đỗ Nhược Quân hắn đành ngưng lại không nói nữa.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Không một ai nói gì hết.
Nhạc Xương miệng mấp máy nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn khẽ lắc đầu quay người bước ra hang đá.
Mặt trời đã mọc ở hướng đông.
Gió tảng sáng thổi tới từng cơn, hắn cảm thấy hơi lành lạnh.
Nhạc Xương ngồi trên một tảng đá xanh gần cửa hang, đưa mắt nhìn những cuộn mây trắng ở tận chân trời, ngẩn người ra tại chỗ.
Những cảnh Mãn Xuân viên dần dần hiện ra trước mắt.
Lửa dục bốc cháy và khêu gợi…
Thình lình…
Có một tràng những tiếng chân bước trầm nặng phá không vang tới, đánh thức hắn.
Nhạc Xương giật mình mở mắt nhìn tới trước chì thấy Bảo Bối cất bước nặng nề từ từ đến gần chỗ hắn.
Nhạc Xương lấy làm kinh ngạc nghĩ bụng :
– “Tại sao trong bỗng chốc Bảo Bối đệ đệ như biến thành một con người khác vậy? Ngày thường y nghịch ngợm, ngạo nghễ, miệng lưỡi chẳng tha thứ ai hết, thế mà bây giờ…”
Hắn suy nghĩ tới đây, Bảo Bối đã bước tới ngồi bên cạnh hắn, thò tay nhặt cục đá nhỏ ném mạnh vào bên cạnh cửa hang, nói giọng căm hờn :
– Ằt phải có một ngày nào đó, ta phải đánh vỡ đầu gã tiểu tử Từ Thiện nọ cho mà coi.
Nhạc Xương đưa mắt liếc nhìn y một cái ngạc nhiên nói :
– Thế nào? Gã hà hiếp ngươi rồi chăng?
Bảo Bối lắc đầu nói :
– Không, thế nhưng….
Gương mặt ngây thơ của y đã lộ ra thần tình đau khổ, trong mắt y tia ra luồng sáng căm thù, và ngập đầy nước mắt đau khổ.
Y đã uất nghẹn nói chẳng nên lời…
Một màn lúc nãy làm tổn thương đến tấm lòng thanh khiết của y, y căm thù đến muốn giết chết gã Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, là loài cầm thú đội lốt người ngay lập tức.
Quả thật tiểu tử nọ chẳng khác gì là một con dã thú, nhe răng múa trảo, đã từ từ nghiền nuốt con mồi của gã một cách thèm thuồng, tàn bạo và thích thú.
Tội nghiệp cho Tiểu Oanh bị chế huyệt đạo nhưng chưa mất tri giác, đã trơ mắt nhìn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nhảy vồ tới.
Chao ôi! Tàn nhẫn quả thế.
Ả nghe thấy tiếng cười đắc ý dã man của gã.
Hai bàn tay ma quỷ của gã đã tự do sờ mó trên mình ả.
Kế đó một cơn đau dữ dội làm cho ả ngất xỉu.
Bảo Bối lắc đầu thở đài một tiếng rất đau lòng.
Nhạc Xương trông thấy thần sắc trên mặt y biến đổi liên tục, hắn đã đoán biết phần nào sự việc xảy ra, hắn đảo mắt nhìn những đám mây cuồn cuộn như bông ở tận chân trời, không hỏi gì hết.
Bấy giờ Đỗ Nhược Quân đỡ Tiểu Oanh với gương mặt như hoa lệ sa mưa từ từ bước ra ngoài.
Tiểu Oanh cứ cất tiếng khóc thút thít mãi.
Đỗ Nhược Quân vừa dìu ả đi vừa hết lời an ủi.
Nhạc Xương và Bảo Bối cùng lúc đứng lên, đưa mắt nhìn bai người bước tới nhưng chẳng biết lấy lời nói thế nào để an ủi Tiểu Oanh.
Bốn người đều có tâm sự riêng và bốn cảm nghĩ khác nhau, ngoại trừ Tiểu Oanh vẫn còn khóc thút thít ngoài ra ba người nọ trầm mặc không nói gì hết.
Một hồi thật lâu…
Bảo Bôi mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu ấp úng nói :
– Tiểu Oanh! Ngươi… ngươi đừng buồn nữa, ta nhất định trả thù cho ngươi.
Tiểu Oanh đưa cặp mắt ngập lệ chăm chăm nhìn Bảo Bối, mặc dù y chỉ nói hai câu rất đơn giản, nhưng cảm thọ của ả rất là phức tạp.
Ả chẳng biết có khi nào vì nguyên nhân này mà Bảo Bối sẽ khinh thị ả không?
Vì y đã mục kích mình bị người ta lăng nhục.
Nên ả muốn từ nơi cặp mắt của y đọc ra tâm ý của Bảo Bối.
Thế nhưng trong cặp mắt lờ mờ ngập lẹ chỉ trông thấy Bảo Bối cúi đầu xuống, hai mắt chăm chăm nhìn mũi chân, hai đấm tay siết thật chặt cứ đánh vào hai bắp chân mãi.
Tiểu Oanh hơi lấy làm an ủi, hình như Bảo Bối đã thông cảm ả, mặc dù ả chẳng làm điều gì sai lầm!
Tiểu Oanh không khóc nữa, nói giọng e lệ :
– Bảo Bối ca ca! Cám ơn ngươi nhiều lắm.
Nhạc Xương và Đỗ Nhược Quân hội ý đưa mắt nhìn nhau một cái không nói gì cả.
Bấy giờ mặt trời đã lên cao.
Thình lình…
Đỗ Nhược Quân như nghĩ ra điều gì, thất thanh nói :
– Chao ôi! Hỏng rồi.
Ba người nọ không biết việc gì đã xảy ra, cùng lúc quay người nhìn sang hướng nàng.
Nhạc Xương thấy nàng cau đôi mày liễu lại tỏ vẻ luống cuống, ngạc nhiên hỏi :
– Quân muội! Nàng nói việc gì hỏng vậy?
Đỗ Nhược Quân hớt hãi nói :
– Hồng Thần Đồ! Hồng Thần Đồ đâu mất rồi?
– Hồng Thần Đồ ư?
Đỗ Nhược Quân khẽ gật đầu một cái, thế rồi nàng mang sự kiện làm thế nào lấy được Hồng Thần Đồ và sau đó lại bất tỉnh nhân sự thuật lại cho mọi người nghe một phen.
Nghe kể xong, Nhạc Xương trầm tư giây lát sau đó nói :
– Nói vậy, ắt là người bịt mặt áo xanh nọ đã cướp đi rồi, trước kia ta bị họ hãm hại cũng chính là muốn mưu cầu Hồng Thần Đồ, không ngờ hôm nay việc cũ tái diễn. Hứ! Ta quyết phải tìm ra người này mới được, biết đâu đối phương chính là kẻ thù đã giết chết phụ thân ta.
Hắn nói tới đây, dừng lại suy nghĩ giây lát sau đó lại nói tiếp :
– Bây giờ chúng ta hãy rời khỏi nơi chốn thị phi này trước, sau đó mới tính.
Đỗ Nhược Quân đưa mắt quét nhìn ba người một cái, trầm ngâm nói :
– Ta muốn dẫn Tiểu Oanh về với mẫu thân tạm thời ở lại ít lâu. Này Xương ca ca! Các ngươi chuẩn bị đi đâu đây?
Nhạc Xương nghe nói thế, suy nghĩ giây lát, sau đó lắc đầu nói :
– Ta chẳng có nơi chốn nhất định để đến thế nhưng ta phải đi khắp chân trời góc biển để tìm kiếm kẻ thù giết chết cha ta.
Bảo Bối vội lên tiếng nói :
– Ta đi với người, này Xương ca ca, ta phải theo ngươi học võ, sau đó tìm thằng Tiểu Dâm Trùng khốn nạn nọ báo thù tuyết hận cho Tiểu Oanh muội muội.
Tiểu Oanh nghe nói thế, đưa cặp mắt biết ơn liếc nhìn Bảo Bối một cái.
Nhạc Xương cau mày nhủ thầm :
– “Núi cao rừng thẳm, mình vốn chẳng có chốn cố định đến, nếu dẫn Bảo Bối cùng đi, quả thật trở ngại hết sức, muôn một xảy ra việc gì, có y ở kế bên rất là bất tiện…”
Hắn suy nghĩ đến đây, đưa mắt nhìn vẻ mặt mong cầu của y, bất giác lại nghĩ bụng :
– “À! Biết nói sao với hài tử này đây?”
Chẳng phải y cũng là người không nhà cửa đó ư?
Đỗ Nhược Quân trông thấy Nhạc Xương tỏ vẻ do dự bất quyết, bèn suy nghĩ giây lát, sau đó nói :
– Theo ta thì Bảo Bối cũng đi chung với ta! Hành tung Xương ca ca vô định, làm thế nào dạy võ công cho ngươi. Hơn nữa, ngươi đòi trả thù cho Tiểu Oanh, đương nhiên đây là lòng tốt của ngươi, thế nhưng cậy vào ba thế võ hiện giờ của ngươi, chớ nói chuyện trả thù làm gì, muôn một xảy ra việc gì Xương ca ca lại bận tâm lo bảo vệ ngươi nữa đấy.
Nàng nói tới đây đưa mắt nhìn Bảo Bối một cái, sau đó lại nói tiếp :
– Ngươi đi về với ta, thứ nhất Tiểu Oanh có bạn, hơn nữa hai ngươi có thể cùng lúc luyện võ đợi khi nào Xương ca ca thám thính ra tung tích kẻ thù, lúc đó chúng ta sẽ cùng đi.
Tiểu Oanh mặt lộ vẻ vui mừng lại lén lén đưa mắt liếc nhìn Bảo Bối lần nữa.
Bảo Bối đưa mắt nhìn Nhạc Xương, như muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
Nhạc Xương đang lo lắng không biết nên tìm cách gì nói với Bảo Bối, bây giờ thoạt nghe Đỗ Nhược Quân nói như vậy, quả nhiên trúng ý của mình, thế rồi hắn tiến tới hai bước, khẽ vỗ vào vai Bảo Bối nói :
– Này Bảo Bối đệ đệ! Ngươi tạm thời cùng Tiểu Oanh đi về với Quân muội, khi ta thám thính ra tung tích kẻ thù, lúc đó ta sẽ quay trở lại, bốn người cùng nhau đi cũng chưa muộn.
Bảo Bối không còn cách nào hơn, đành gật đầu biểu thị đồng ý.
Nhạc Xương quay sang hỏi Đỗ Nhược Quân :
– Quân muộn! Hiện giờ bá mẫu cư ngụ ở đâu?
Đỗ Nhược Quân buột miệng nói :
– Tại bến Tây Tử Hồ, Bích Thúy sơn trang, Nhạc Xương mặt lộ vẻ hâm mộ, nói :
– A? Vậy thì bá mẫu là một tao nhân.
Bảo Bối vẫn không mấy yên tâm hỏi :
– Này Xương ca ca, thế thì đến bao giờ ngươi mới trở lại?
Nhạc Xương trầm ngâm giây lát nói :
– Từ ba tháng đến nửa năm.
Thình lình…
Đỗ Nhược Quân cau mày, nói :
– ôi cha! Không có thuyền biết đi bằng cách nào đây?
Nhạc Xương chứng tỏ ra bất lực, đành nói :
– Đành phải đi dọc theo bến sông thôi!
Thế rồi, một đoàn bốn người phi thân chạy xuống đồi đá, từ từ đi về hướng trước.
Tình và yêu, ly sầu…
Tức thì trong lòng họ bắt đầu suy tư.
Ánh nắng ấm áp ban mai đưa bóng lưng của họ từ từ xa dần.