Đọc truyện Hồng Thần Huyết Ấn – Chương 1: Xuất hiểm nhập nguy
Phía Tây Tà Liên sơn giáp hai tỉnh Côn Lôn và Khóa Cam Thanh…
Bấy giờ đang lúc gió rít đổ tuyết. Trên sườn núi tuyết phủ trắng xóa tại Đại Nhạn Phong có vài căn nhà tre.
Thường thì những bậc cao nhân dị sĩ hay ẩn tích nơi sơn cư hoang vắng, thế nhưng gặp lúc phong tuyết lan rộng một vùng bao la, nên chốn này đã trở nên thần bí và trông có vẻ thê lương.
Có hai phụ tử đang sinh sống trong mái nhà tre nơi đây, người cha thì trạc tuổi năm mươi ngoài, mình mặc áo dài màu lam, râu tóc đen đậm, mặt mày thanh tú và có một thân thể tráng kiện.
Người con thì trạc mười lăm mười sáu tuổi, mặt hỗ trán cao, gương mặt tuy anh tuấn phi phàm, song trong cặp mắt ẩn hiện như tràn đầy sát khí.
Hắn từ trên ghế ngồi dậy, khẽ cười một tiếng thật tươi nói :
– Thưa cha! Chẳng hay chư thúc thúc có về đây chăng?
Lão nhân áo lam nói :
– Trung Nguyên tứ hiệp bọn cha cứ đến Lạp Cửu tụ hội một lần, mười mấy năm nay chưa từng sai hẹn, này Xương nhi! Chút phong tuyết cỏn con này làm sao ngăn cản được ba vị thúc thúc của con hiệp giá ư?
Thình lình ngay lúc này…
Xa xa ngái cửa sổ có một âm thanh sang sảng vang tới :
– Đại ca!
Tiếp theo tiếng gọi là một luồng gió lạnh đưa một đại hán có thân hình vạm vỡ bước vào!
Đại hán này chính là Kim Thoa Địch Táng Đảm, Thiết Diện Nghĩa Thiên Thu Tồn, lão tứ trong Trung Nguyên tứ hiệp Thần Thoa Phương Nghĩa chứ không còn ai xa lạ nữa.
Thần Thoa Phương Nghĩa nhún vai hất bông tuyết xuống nói :
– Đại ca! Đợi lâu rồi ư?
Lão nhân áo xanh cười há há một tiếng, nói :
– Huynh đệ chớ khách sáo làm gì.
Thần Thoa Phương Nghía đưa mắt liếc nhìn Xương Nhi một cá, nói :
– Mới cách đây một năm trông hắn lại trưởng thành khá nhiều rồi.
Lão nhân áo lam quay sang nói với Xương Nhi :
– Này con! Sao không sang đây lễ bái tứ thúc nào?
Xương nhi đỏ mặt, vội tiến lên một bước hành đại lễ ngay.
Thần Thoa Phương Nghĩa buông tiếng cười há há nói :
– Thọ cháu một lễ chẳng dễ dàng, phen này phải truyền môn Thần Thoa cho ngươi mới được.
Xương nhi nghe nói thế bất giác cả mừng lập tức chắp tay nói lời đa tạ liên tục.
Thần Thoa Phương Nghĩa ôm hắn vào lòng nói :
– Trò chơi của Tứ thúc chẳng có gì hay ho cả! So với Thiên Lý Vân Yên Nhất Điếu Hãn Nhạc Thượng Sơn phụ thân của con… hắc hắc, còn kém xa cơ.
Nhạc Thượng Sơn bật cười nói :
– Tứ đệ! Ngươi khéo nói lời tâng bốc, ngươi có muốn dạy Thần Thoa cho Xương nhi hay không tùy ngươi, chứ ngươi chớ châm biếm lão ca ca này cơ! Há há!
Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau cười thật thích thú, Nhạc Thượng Sơn nói :
– Xương nhi! Mau dọn rượu thịt ra tẩy trần giải lạnh cho Tứ thúc con nào!
Nhạc Xương kêu vâng một tiếng thấy hớn hở chạy vào nhà sau, Nhạc Thượng Sơn nghiêm sắc mặt lại nói :
– Sao vẫn chưa thấy lão nhị, lão tam đến ư?
– Chắc họ cũng sẽ đến nơi bây giờ.
Nhạc Thượng Sơn trầm ngâm giây lát nói :
– Tứ đệ thám thính được gì chăng?
– À! Kết quả chẳng như ý chút nào!
Thần Thoa Phương Nghĩa cảm khái thở dài một tiếng nói :
– Trong một năm nay, võ lâm bị ma đầu nọ làm đảo lộn cả lên, nơi đâu mà chẳng thấy máu tanh, những kẻ bị giết mặt lộ vẻ cười hung tợn mà chết, trong mình không thấy cỏn con vết thương nào hết, nhưng không một ai trông thấy chân diện mục của y cả.
– Chẳng trông thấy diện mục đã đành. Chẳng lẽ cả danh tự cũng không biết nữa sao?
– Đồng đạo võ làm gọi y là Tiếu Diện Âm Ma, điều này chỉ căn cứ vào dạng chết thê thảm của kẻ bị giết mà đặt danh tự cho y thế thôi!
– Không còn phát hiện gì khác nữa ư?
– Thưa đại ca!
Thần Thoa Phương Nghĩa do dự nói tiếp :
– Trước đêm Yến Sơn Tẩu chết vì đạo, có người nghe thấy âm thanh quái dị!
– Âm thanh quái dị ư?
– Đó là âm thanh sóng vỗ, tiếng sóng vỗ dài lê thê và rất đinh tai, hình như kêu thành ba tha Yến… Sơn… Tẩu vậy!
– Người nào đã nghe thấy âm thanh này thế?
– Đệ tử của Yến Sơn Tẩu…
Bấy giờ Nhạc Xương đã dợn rượu thịt ra và bày trên bàn xong xuôi.
Thế rồi hai huynh đệ kết nghĩa cùng nhau nâng ly động đũa, bề ngoài họ tỏ ra vui vẻ thưởng thức cảnh tuyết rơi, nhưng hai người đều có tâm sự trầm nặng.
Tiếu Diện Âm Ma gây họa hại cho võ lâm chẳng kể chánh tà, và cũng không kể Nam Bắc, y như một quỷ u linh lúc thì xuất hiện ở hướng Đông lúc lại hiện thân ở phía Tây, mặc dù Trung Nguyên tứ hiệp tụ hội nhằm mục đích vì võ lâm chánh nghĩa, trừ ma hộ đạo, nhưng thực ra bên trong vẫn là mưu cầu kế sách tự giữ mình trước.
Rượu quá vài tuần thì gió tuyết đã ngưng hẳn.
Cũng ngay lúc này, lại có một trung niên trạc tuổi bốn mươi ngoài xuất hiện trước cửa.
Gương mặt người này trắng trẻo, chẳng có râu ria, thân hình gầy và cao, cặp mắt sáng như điện quang.
Y chính là Thiết Chưởng Từ Lương, lão nhị trong Trung Nguyên tứ hiệp.
Thiết Chưởng Từ Lương chưa bước vào nhà đã vội lên tiếng khóc lóc nói :
– Thưa đại ca! Diệp Nhất Long đã chết rồi.
Nhạc Thượng Sơn thất thanh rú lên một tiếng, bỗng nhảy tới ôm y vào lòng hớt hải nói :
– Nhị đệ! Lão Tam… chết bằng cách nào vậy?
– Tam đệ Diệp Nhất Long… bị Tiếu Diện Âm Ma sát hại!
Thần Thoa Phương Nghĩa loạng choạng tiến tới một bước, tiếp lời nói :
– Tam ca chết tại đâu thế?
– Đoạn Hồn Lãnh!
– Ngươi đi chung với y chăng?
– Hai huynh đệ ta đang trên đường chạy về nơi cư ngụ của đại ca, bỗng nhiên từ sau lưng nổi lên một trận quái phong kế đó nghe Diệp tam đệ rú lên một tiếng té văng xuống lãnh, khi ta xuống tới chân núi mới thấy dạng chết của tam đệ y như truyền thuyết – Trong mình chẳng có vết thương mảy may nào cả, mặt lộ vẻ cười hung tợn mãi mãi ra đi!
– Thế còn Tiếu Diện Âm Ma đâu?
– Nếu trông thấy Tiếu Diện Âm Ma mặc dù Từ Lương ta biết chết chắc, ta cũng quyết phải liều mạng với ma đầu đó cho mà coi.
– Há há há!
Thần Thoa Phương Nghĩa buông tiếng cười như điên như cuồng, cặp mắt hổ nhỏ lệ giận dữ gầm hét nói :
– Huynh đệ ta không thể đồng sanh thế nhưng nguyện cùng tử, đi nào…
Thiết Chưởng Từ Lương hớt hải nói :
– Đi đâu ư?
Đến Đoạn Hồn Lãnh tìm Tiếu Diện Âm Ma đòi nợ.
Dứt lời y nhảy qua cửa sổ chạy như gió!
Nhạc Thượng Sơn định lượn mình chạy theo, Thiết Chưởng Từ Lương bước tới cản lão lại nói :
– Không được! Đại ca phải ở lại bảo vệ Xương Nhi, cứ để tiểu đệ chạy theo tiếp sức cho lão tứ!
Nói xong, y đảo mình thấp thoáng một cái mất dạng luôn.
Nhạc Thượng Sơn thấy hai vị nghĩa đệ đều chạy mất, bất giác lấy làm bi phẫn, lão biết rằng đại họa sắp xảy ra tới nơi, vội quay người nắm tay Xương Nhi nói giọng uất nghẹn :
– Hài nhi! Tiếu Diện Âm Ma đã đến Đại Nhạn Phong, rõ ràng gã vì đối phó cha mà tìm đến đây, nếu chẳng may… cha cũng đồng một số phận bị thọ hại như tam thúc Diệp Nhất Long của con, thì con hãy nhớ cho kỹ… phải xa chạy cao bay mai danh ẩn tánh giữ lại hương hỏa cho dòng họ Nhạc nhà ta!
Nhạc Xương xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nói giọng kiên cường :
– Võ công của cha cao cường, không chết đâu mà lo, cho dù chẳng may chết thật con quyết phải liều mạng với Tiếu Diện Âm Ma để trả thù cho cha.
Nhạc Thượng Sơn trố mắt nhìn ái ngại và ngẩn người ra tại chỗ, lão am hiểu tánh tình con lão hơn ai hết, nó có huyết thống quật cường như mình, đồng thời lại có tánh cay độc di truyền của mẹ nó, nó không chết cũng quyết không chịu đi đâu.
Lão suy nghĩ đến đây bỗng nghiêm sắc mặt lại nói tiếp :
(thiếu trang 17, 18 cuốn 1)
Có một tiếng huýt sáo miệng thật dài kế đó thấy Thiết Chưởng Từ Lương nhảy vọt vào nhà.
– Đại ca!
Gã cất giọng run run nói :
– Tứ đệ cũng chết rồi, bỏ xác cả rồi!
Nhạc Thượng Sơn thoạt nghe nói thế bất giác run bắn người lên, hớt hải nói :
– Ngươi nói sao?
– Đệ nói rằng Tứ đệ cũng bị hại rồi.
Nhạc Thượng Sơn ngẩn người ra tại chỗ một hồi thật lâu, sau đó nói giọng bi phẫn :
– Phương Nghĩa… Phương Nghĩa đệ đã đi theo Nhất Long, thế thì ngu huynh còn ham sống làm gì. Hãy chờ đợi ta! Há há! Hãy chờ đợi ta nào hai vi đệ đệ thân yêu… há há há!
Thiết Chưởng Từ Lương giơ tay níu chặt Nhạc Thượng Sơn đang phát điên lên và nói :
– Sự việc đã xảy ra như thế, đại ca mau mang Hồng Thần đồ treo lên đi!
Nhạc Thượng Sơn thoạt nghe gã nói thế cặp mắt vốn lừ đừ bỗng sáng hẳn, lão quay sang hướng Nhạc Xương, nghiêm sắc lại trầm giọng nói :
– Này hài nhi! Nhị thúc con nói phải, Hồng Thần đồ mặc dù cha không thể dùng nó, song con có thể giữ lấy nó để hộ thân đào tẩu!
– Cha…
Nhạc Xương vừa kêu được một tiếng cha thì Nhạc Thượng Sơn đã phi thân chạy vào phòng trong nhanh như cắt.
Chỉ trong giây lát, lão lại cất bước ra phòng, ha mắt lão óng ánh ngập lệ nhưng tinh thần lại bình tĩnh nhiều.
Lão thò tay vào túi áo lấy một cuốn lụa trắng ra, nói giọng uất nghẹn :
– Đây là Hồng Thần đồ, đến lúc cần thiết con cứ việc mở để ngăn cản Tiếu Diện Âm Ma, con hãy nhớ cho kỹ! Cha chỉ nói rằng đến lúc cần thiết, vì cha cũng chẳng muốn con sử dụng đến nó.
Nhạc Xương đưa mắt chăm chăm nhìn cha nó ngập ngừng nói :
– Hồng Thần đồ có khả năng ngăn cản Tiếu Diện Âm Ma, thế tại sao cha không chịu sử dụng?
Nhạc Thượng Sơn cười một tiếng thảm thiết nói :
– Có khả năng ngăn cản ma đầu nọ, chứ không có khả năng giết gã, vậy thì lấy ai trả thù cho tam thúc và tứ thúc con đây?
– Nhưng chính cha cũng đánh không lại Tiếu Diện Âm Ma kia mà!
– Con chớ thắc mắc điều này làm gì nữa.
Dứt lời, lão quay sang nói với Thiết Chưởng Từ Lương :
– Đi nào! Dù Trung Nguyên tứ hiệp có đổ máu tại Đoạn Hồn Lãnh, cũng phải để lại đanh thơm lưu truyền trong giới võ lâm… há há há!
Tiếp theo tiếng cười như điên như cuồng Nhạc Thượng Sơn đã phi thân chạy như gió.
Kế đó Thiết Chưởng Từ Lương cũng huýt một tiếng sáo miệng thật dài, và nhảy vọt qua cửa sổ chạy mất dạng luôn.
* * * * *
Bông tuyết lại bắt đầu đổ xuống.
Gió càng lúc càng gào thét dữ dội hơn.
Nhạc Xương nhìn qua cửa sổ đưa tiễn cha nó từ từ biến mất.
Trong lòng hắn cảm thấy buồn bã, tâm tình hắn âm trầm, lạnh buốt như khí hậu ngoài trời.
Một nam hài nhi mười sáu tuổi ngộ đại biến như vậy, làm sao chẳng bảo hắn tan nát cõi lòng ư?
Sắc trời từ từ tối dần.
Một cơn gió rét hắt vào mặt hắn.
Nhạc Xương giật mình tỉnh hồn lại :
– Nên đi ngay bây giờ rồi chứ?
Hắn chẳng kịp nhìn qua Hồng Thần đồ chút nào đã vội vã cất vào trong túi áo, sau đó lượn mình nhảy qua cửa sổ!
Đoạn Hồn Lãnh cách trú xứ hắn độ ba dặm đường cũng là nơi chốn mà Nhạc Xương thường lui tới du ngoạn lúc còn bé, hắn nóng lòng muốn chạy một hơi tới ngay Đoạn Hồn Lãnh, trong lúc trên đường chạy tới đó bỗng nghe một tiếng cười ghê gớm phá không vang tới, hắn giật mình kinh thầm trong bụng :
– Hình như đây là tiếng cười của cha kia mà?
Linh cảm Nhạc Xương cho thấy rằng có lẽ cha hắn đã thọ nạn, hắn vừa suy nghĩ như thế, buột miệng kêu lên một tiếng :
– Cha!
Tiếp theo tiếng gào thét thất thanh, hắn phi thân chạy về hướng trước mặt như điên như cuồng.
Đoạn Hồn Lãnh đã xuất hiện trước mặt.
Quả nhiên hắn đã đến chậm một bước, thảm biến phơi bày trước mắt.
Do ánh băng tuyết phản chiếu, hắn trông thấy xác phụ thần rất rõ ràng, gương mặt tái mét lộ vẻ cười hung tợn, đôi nhãn thần thất tán vẫn còn mờ sáng, lão căm phẫn? Hay là lưu luyến ư?
Lão đang muốn nói điều gì đoạn trường với ái nhi duy nhất của lão chăng?
Nhạc Xương phủ phục quì dưới đất khóc thật thê thảm.
Một người đã đỡ hắn đứng lên, té ra chính là nhị thúc Thiết Chưởng Từ Lương.
– Nhị thúc!
Nhạc Xương chỉ thốt ra mỗi hai chữ nhị thúc, bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Hắn muốn nói điều gì đó, song hắn không dám mở miệng, thảm biến xảy ra bất ngờ như vậy, tại sao chỉ có một mình y thoát nạn?
Thiết Chưởng Từ Lương thở dài một tiếng nói :
– Thúc thúc đến chậm một bước, cha con lại bị ma đầu nọ hãm hại mất rồi.
Nhạc Xương cố đè nén cơn xúc động nói :
– Thế còn xác chết của Tam thúc và Tứ thúc đâu?
Thiết Chưởng Từ Lương chỉ tay vào hai xác chết nằm dài trên đất cách chỗ họ đang đứng độ khoảng một trượng, té ra lúc đến đây vì quýnh quáng nên không để ý thế thôi.
Thiết Chưởng Từ Lương lấy tay áo vừa lau nước mắt vừa nói :
– Này Xương nhi hãy mang thi hài của cha con và hai vị thúc thúc mai táng trước đã.
Nhạc Xương khẽ gật đầu một cái, thế rồi cả hai người di chuyển ba thi hài vào một hang đá, sau dó chuyển một số đá núi tới lấp kín hang đá lại.
Thiết Chưởng Từ Lương phủ phục quỳ dưới đất, giơ tay đấm vào ngực lia lịa, khóc lớn tiếng nói :
– Nếu chẳng vì báo thù cho chư vị huynh đệ, ta há muốn ham sống làm gì, thượng thiên ơi hỡi thượng thiên! Ta biết làm sao bây giờ?
Nhạc Xương lại bình tĩnh khuyên rằng :
– Nhị thúc! Chớ thương tâm nữa!
– Trung Nguyên tứ hiệp kết nghĩa huynh đệ, bây giờ chỉ sót lại mỗi một mình ta, bảo ta không thương tâm sao được?
– Thực ra thương tâm có bổ ích gì cho hiện thực đâu?
– Xương nhi! Con…
– Há há há!
Nhạc Xương bỗng nhiên buông tiếng cười như điên như cuồng, tiếng cười thê lương như quỹ dữ gào khóc, sau đó hắn nghiêm sắc mặt lại nói :
– Xương nhi đã thông hiểu rồi!
Thiết Chưởng Từ Lương giật mình hỏi :
– Cháu hiểu gì thế?
Nhạc Xương mặt lạnh như tiền nói :
– Xương nhi không khóc nữa, khóc ư? Chỉ có Tiếu Diện Âm Ma khóc, chỉ có kẻ thù giết chết cha ta mới khóc. Há há há…
Tiếng cười ghê gớm khiến người nghe thấy phải kinh tâm táng đởm, Thiết Chưởng Từ Lương như trúng phải một kích vào đầu đã trơ mắt nhìn Nhạc Xương và ngẩn người ra tại chỗ.
Một hồi thật lâu y mới ấp úng nói :
– Xương nhi! Cháu bình tĩnh chút nào…
Nhạc Xương bỗng dứt tiếng cười, nghiêm sắc mặt lại nói :
– Thưa nhị thúc! Tiểu điệt có một điều thỉnh cầu.
Thiết Chưởng Từ Lương ngạc nhiên nói :
– Hiền điệt cứ nói.
Nhạc Xương xếch ngược đồi lông mày kiếm nói :
– Nhị thúc chớ nuôi lòng giết Tiếu Diện Âm Ma được chăng?
Thiết Chưởng Từ Lương kinh ngạc hỏi :
– Mặc dù ngu thúc biết rằng không đánh lại Tiếu Diện Âm Ma, thế nhưng ngu thúc phải đi khắp chân trời góc biển mời mọc võ lâm đồng đạo quyết phải trả thù cho nghĩa huynh nghĩa đệ mới thôi, tại sao hiền điệt lại nói thế?
Nhạc Xương kêu bạch một cái quỳ dưới đất nói :
– Xương nhi cần chính tay chém đầu kẻ thù. Xương nhi không muốn bất cứ ai giết kẻ thù của ư Xương nhỉ cả.
Thiết Chưởng Từ Lương thoạt trông thấy nét mặt tràn đầy sát khí kinh hồn của hắn bất giác giật mình lùi ra sau vài bước liền, y quên cả đỡ Nhạc Xương đứng lên.
Nhạc Xương khấu đầu lạy ba lạy, sau đó đứng dậy nói :
– Nhị thúc bằng lòng điều này, Xương nhi cảm kích hết sức.
Thiết Chưởng Từ Lương khẽ gật đầu :
– Nhưng hiền điệt nên nhớ kỹ, võ công của cháu còn kém lắm.
Nhạc Xương nắm chặt đấm tay, trong lòng tràn đầy tự tin nói :
– Nhị thúc dám quả quyết Xương nhi không học nên võ nghệ kinh người ư?
Hắc hắc! Một năm, hai năm, ắt có một ngày nào đó tiểu điệt sẽ băm xác Tiếu Diện Âm Ma ra thành mảnh vụn. Hứ! Đến lúc đó tiểu điệt móc trái tim gã ra để tế phụ thân cháu và chư thúc tại thiên chi linh.
Hắn càng nói càng bi phẫn, nước mắt cứ theo đó chảy dài xuống.
Thiết Chưởng Từ Lương bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, y không ngờ trong lòng tiểu oa nhi chỉ mới được mười sáu tuổi này lại ngập đầy nỗi căm hờn ghê gớm như thế, y suy nghĩ đến đây bèn chớp nháy đôi mắt một cái, nói :
– Ngu thúc rất bội phục chí khí của hiền điệt, bây giờ chúng ta hãy trở về thôi!
Nhạc Xương lắc đầu nói :
– Không cần trở về nữa, đối với tiểu điệt căn nhà nọ là chốn thương tâm chẳng đáng để hoài niệm nữa.
– Thế thì hiền điệt định…
– Đi!
– Bây giờ trời tối rồi.
– Nhị thúc!
Nhạc Xương xúc động nói :
– Từ rày về sau, tiểu điệt phải phiêu bạt giang hồ chịu đựng tất cả sóng gió hung hiểm, chớ nói cái đêm phong tuyết cỏn con này. Hứ! Cho dù là rừng đao núi kiếm, tiểu điệt cũng quyết phải xông pha.
Thiết Chưởng Từ Lương nói :
– Hiền điệt quyết tâm như thế, nhị thúc cũng chẳng miễn cưỡng, hãy giao Hồng Thần đồ cho ngu thúc bảo quản cho.
Nhạc Xương ngạc nhiên nói :
– Nhị thúc lấy Hồng Thần đồ để làm gì?
Thiết Chưởng Từ Lương cau mày, thở dài một tiếng nói :
– À! Mặc dù Hồng Thần đồ là một báu vật, nhưng kinh lịch giang hồ của hiền điệt còn yếu kém, hơn nữa công lực bình thường, ngu thúc, chỉ sợ rằng bọn tiểu nhân giang hồ để ý dòm ngó, sẽ mang họa hại vào thân thế thôi.
Nhạc Xương vỡ lẽ nói :
– Hồng Thần đồ là vật kỷ niệm của phụ thân di lại, mặc dù tiểu điệt không coi trọng nó, nhưng gặp nó như là trông thấy vong phụ, tiểu điệt há có thể trái di mệnh mà biếu lại cho thúc thúc ư?
Thiết Chưởng Từ Lương trầm ngâm giây lát, biết rằng tánh tình tiểu oa nhi này rất quật cường, quyết không thể dùng lời nói thuyết phục được nó, thế rồi y cau mày nói tiếp :
– Thế cũng được! Nhưng mong rằng hiền điệt hãy cẩn thận tối đa!
– Xin chào biệt nhị thúc!
– Ngu thúc tiễn cháu một dặm.
Gió đêm rít từng hồi nghe thật đinh tai. Tuyết càng lúc càng to.
Hai thúc điệt sánh vai chạy trong chốc lát.
Cuối cùng đến Đoạn Nhai Giản (Con suối hiểm hóc).
Một con suối nước hiểm hóc với hai bên là vách núi thẳng đứng hiện ra trước mắt.
Nhạc Xương dừng bước lại nói :
– Thúc thúc nên quay trở về vậy, tiểu điệt chỉ còn vượt qua con lộ nhỏ cạnh nước là sẽ rời khỏi vùng núi Tà Liên sơn.
– Hiền điệt bảo trọng.
– Thúc thúc cũng nên thận trọng.
Nhạc Xương nói xong, chẳng quay đầu lại nữa, cứ cất bước chạy tới, hắn không dám nhìn nhị thúc nữa, người thân trên thế gian này chỉ còn mỗi một mình nhị thúc mà thôi, sinh ly chẳng khác gì với tử biệt, hắn sợ rằng trong lòng sanh tình luyến tiếc, hắn không muốn khiến nhị thúc xem thường mình.
Hắn đi được vài bước, bỗng nghe tiếng kêu thất kinh của Thiết Chưởng Từ Lương từ sau lưng vang tới :
– Xương nhi! Ma đầu xuất hiện!
Nhạc Xương giật mình lạnh toát mồ hôi, hắn chưa kịp ngoái cổ nhìn ra sau, bỗng có một luồng kình phong ập tới đánh hắn văng xuống suối, Nhạc Xương giật mình kêu thầm nói :
– Hỏng rồi, e rằng nhị thúc cũng thọ hại cả. Trung Nguyên tứ hiệp lần lượt bị giết. Nhạc Xương ta cũng ngộ nạn còn ai đến đòi nợ máu với Tiếu Diện Âm Ma đây! Còn ai trả thù cho phụ thân và mình nữa?
* * * * *
Tuyết đêm vượn kêu.
Có một bóng người đứng trên Đoạn Nhai Giản như quỷ u linh hiện hình.
Bóng người nọ nói lẩm bẩm rằng :
– Hồng Thần đồ! Hồng Thần đồ! Há há… cuối cùng Hồng Thần đồ đã thuộc về Thiết Chưởng Từ Lương ta rồi.
Bóng đen nọ thấp thoáng một cái lao mình xuống đáy Đoạn Nhai Giản luôn.
Gã giật mình dừng bước, mặt lộ vẻ thất vọng.
Nước suối cuồn cuộn chảy về hướng đông mạnh như vũ bão, có lẽ Nhạc Xương bị nước lũ cuốn đi mất, cả xác chết của Nhạc Xương và Hồng Thần đồ thảy đều thất táng.