Đọc truyện Hồng Tảo – Thần thú lục long tử chi cuốn – Chương 23
Hồng TảoTác giả: Quyết Minh
Chương 22
Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên: Tiểu Yêu Tinh
Nguồn: tangthuvien
Hồng Tảo nghe ra một chút… miễn cưỡng.
Giống như ép buộc mình nhất định phải tới gặp hắn, thấy hắn cho xong chuyện, rồi có thể vui vẻ rời đi, không nghe thấy chút lưu luyến bịn rịn nào.
Hồng Tảo đang muốn đưa ra cách nhìn, bên sân truyền tới tiếng quát to, cắt ngang nàng.
Thì ra thắng bại của tổ ba đã phân, do sư tử biển cái giành chiến thắng.
Sau khi dọn dẹp sơ qua sàn đấu, đội ngũ tổ bốn lên sân.
– Ta kể xong rồi, cô cũng phải kể, ta muốn nghe quá trình quen biết giữa cô và Bồ Lao. –Nhi Hương mở miệng trước nàng một bước.
– Ta và Bồ Lao…
– Phần nào quá ngọt ngào cô đừng kể, ta sẽ ghen! –Nhi Hương cảnh cáo trước.
Nhi Hương không làm bộ làm tịch, khiến Hồng Tảo hiểu ý mỉm cười.
– Lần đầu tiên ta gặp hắn, ta cho rằng hắn là người trong Ma giáo… -Một môn phái quỷ dị trong Võ Lâm Tản Văn từng miêu tả.
– Người trong Ma giáo là cái gì? –Nhi Hương chưa từng nghe nói.
– Là một tà giáo xuất hiện trong sách, không thuộc về danh môn chính phái, làm việc chỉ vì bản thân, buông thả ngang ngạnh khó có thể dùng lễ giáo ràng buộc.
Nhi Hương nghe thì có nghe nhưng không hiểu, gật đầu lung tung, cũng không muốn hiểu rõ lắm.
– Ta chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân như hắn, vừa cao to vừa cường tráng, đi về phía ta…
Rất dễ có thể hồi tưởng lại.
Lúc mới gặp, hắn mang tới sự rung động, hắn gọi tên nàng với giọng trầm trầm; ánh mắt hắn dõi lên người nàng, còn cả việc hắn bị nàng dùng chổi tre đánh một trận, không tránh không né, bộ dạng không đau không ngứa…
Lần gặp sau, là chân thân hình rồng của hắn, tiếp đó, chính là bước ngoặt sinh mệnh nàng hoàn toàn bất ngờ…
Hồng Tảo rủ rỉ nói.
Nói Hà Bá Duyện Xuyên trấn rước dâu; nói vào ngày cưới Hà Giao hiện hình; nói sau Hà Giao là Hồng Long như lửa nuốt chửng nó, nói nàng trầm mình vào biển, Bồ Lao chờ ở đó, đón nàng…
– Vì sao cô vừa nhắc đến Bồ Lao thì sẽ đỏ mặt? –Nhi Hương chỉ vào hai má nàng, không hiểu nàng từ trắng muốt chuyển sang trắng hồng, rồi biến thành màu sắc rất dễ nhìn.
– Bởi vì nghĩ đến hắn, nhớ tới những chuyện vui vẻ. –Hồng Tảo cười khẽ, cùng câu chuyện ngọt ngào.
– Khi ta vừa nhắc đến Bồ Lao, có đỏ mặt như cô không? –Nhi Hương nghi hoặc hỏi nàng.
– Không. –Hồng Tảo ăn ngay nói thật, chuyện Nhi Hương lúc nãy kể chỉ có thú vị, trong đó lại không có hơi thở của cô gái mới manh mún tình yêu.
– Chắc chắn có! Là cô cố ý giả bộ không thấy! –Nhi Hương tố cáo.
Hồng Tảo thở dài.
– Cô xác định… Cô thật sự yêu Bồ Lao ư? Khi cô nhắm mắt, hiện lên trong mắt cô là nụ cười hay tức giận? Khi cô đến bên hắn, là càng khát vọng ở gần hay là liếc hắn một cái là được? Khi cô rời xa hắn sẽ nhớ hắn, sẽ lưu luyến không rời hay thở phào nhẹ nhõm?
– Ta…
Nhi Hương bị hỏi ngược, có vài nỗi lòng chôn giấu quả thật để Hồng Tảo nói trúng.
– Thái độ Bồ Lao đối xử với cô có thể dễ dàng nhìn thấy, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu lạnh lẽo của hắn, phát sinh trên người ta, ta sẽ vô cùng, vô cùng đau đớn, giống như vài lưỡi dao sắc cứa vào tim, đau đớn dữ dội như bị lăng trì, Nhi Hương, cô thì sao?
– Ế… -Nàng hoàn toàn không có cảm giác, không hề buồn chút xíu nào, nàng đã quen rồi…
Đúng, là quen rồi… chăng?
– Cho nên ta mới nói, cô và Bồ Lao rất giống nhau, hai người đều khù khờ, chậm hiểu có chút đáng yêu, có chút… tổn thương người khác.
– Tổn thương người khác?
– Tổn thương người thật lòng yêu thích cô, hy vọng có một ngày nào đó cô có thể tỉnh lại từ trong tình yêu sai lầm kia.
– Đó là ai?
Còn chưa hỏi xong, thì đã bị cắt ngang.
– Các ngươi còn có thời gian rảnh để tán dóc? Trận tiếp theo, ngươi hãy đánh với ta! –Đứng lặng trước mặt hai người là sư tử biển cái. Khi Hồng Tảo và Nhi Hương đang nói hăng say, cuộc tỷ thí vòng thứ nhất đã toàn bộ kết thúc, sắp triển khai vòng thứ hai.
Sư tử biển cái chính là đối thủ vòng này của Nhi Hương. Nhi Hương trừng mắt cô ả một cái.
– Lúc nãy ngươi hoàn toàn không nhìn thấy cuộc tỷ thí giữa ta và rắn biển sao? Đây là thất sách của ngươi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ta đã xem kỹ càng chiêu thức của ngươi ở vòng đầu, ngươi không thắng nổi ta đâu! Ê này! Sao ngươi không nghe người ta nói hết? –Sư tử biển cái thở phì phì, đuổi theo Nhi Hương đang đứng dậy rời đi, gào thét đằng sau nàng.
Vừa lên sân, Hồng Y mới hô ‘bắt đầu’, Nhi Hương liền một quyền đánh hôn mê sư tử biển, động tác không hề rườm rà, rồi quay trở lại mép sân.
– Rốt cuộc là ai? –Nhi Hương truy hỏi Hồng Tảo, sốt ruột muốn biết đáp án.
Người thật lòng yêu nàng, hy vọng có một ngày nào đó nàng có thể tỉnh lại từ trong tình yêu sai lầm kia, là ai?
– Cô hy vọng là ai? –Ánh mắt Hồng Tảo ôn nhu, hỏi ngược lại mà không trả lời thẳng.
Nàng không thể can thiệp ý nghĩ của Nhi Hương. Yêu hoặc không yêu, không nên đưa ra đáp án từ trong miệng người khác.
Đó là đáp án chỉ bản thân mình mới biết được.
Một cái tên, một dung mạo, vọt vào trong đầu, nhanh đến mức khiến Nhi Hương còn không kịp suy xét.
Không không không… Sao có thể vọt ra ‘hắn’?! ‘Hắn’ là bằng hữu lâu năm mà!
‘Hắn’ là bạn tốt mỗi lần nàng trở lại Long Hài Thành đều tiện đường rẽ qua, nói vài câu với hắn!
Trong lòng Nhi Hương đấu tranh mãnh liệt, vung bỏ khuôn mặt không nên hiện ra, cố gắng suy ngẫm, rốt cuộc còn có ai quan hệ mật thiết với nàng…
Á, có rồi!
– Là… cá nhỏ ăn bám thích theo bên người cá voi, ăn phù du trên lưng cá voi.
Haizz, Hồng Tảo thở dài.
Băng Di, xin lỗi, ta tận lực rồi. Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.
Trên sân, cuộc chiến vòng thứ hai vẫn đang tiếp tục… Cuối cùng người vào vòng thứ ba, rốt cuộc ra lò. Hồng Tảo, Nhi Hương và Mực cái vừa đánh bại ngao vàng.
Hồng Tảo gặp vận được đặc cách một vòng, nhưng vòng ba nàng không cách nào tránh né nữa.
Ba người là số lẻ, không thể 2vs2, trực tiếp bớt việc, ba người cùng lúc đối chiến, tiến hành ba người hỗn đấu.
Hỗn đấu so với đối chiến khó hơn rất nhiều, lúc tấn công cũng có khả năng bị người khác đánh lén, vừa công vừa thủ, tâm lực hao phí chẳng khác nào đội lên gấp bội.
Lúc này, ba người chia nhau đứng ở ba góc, địch không động, ta cũng không động.
Ai cũng không đoán ra, đối phương sẽ ra tay với người nào trước.
Trong ba người, yếu nhất là Hồng Tảo, nàng giống như con thỏ trắng lao nhầm rừng sâu, tùy lúc sẽ bị sài lang hổ báo vồ tới nuốt sống.
Nét mặt Mực cái lạnh nhạt, không nhìn ra đầu mối gì, thỉnh thoảng nhìn về phía Hồng Tảo, lại thoáng nhìn Nhi Hương.
Ngược lại ý nghĩ trong lòng Nhi Hương lại truyền đạt rõ ràng trong đôi mắt, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Mực cái, cuối cùng 1vs1 với Hồng Tảo, ép Hồng Tảo nhận thua.
Nếu không phải Hồng Tảo cướp Bồ Lao với nàng, điểm này khiến nàng bất mãn, bằng không… nàng chẳng hề ghét Hồng Tảo, thậm chí tán gẫu với nàng còn là việc rất thú vị.
Nhi Hương thiếu kiên nhẫn đầu tiên, nhún mũi chân, cả người bay vọt lên, như mũi tên bắn vội, một quyền vung về phía ngực Mực cái.
Mực cái sớm có chuẩn bị, một tay ngăn quyền của Nhi Hương, một tay giống như vung roi, phản kích Nhi Hương.
Nhi Hương mau chóng đổi công thành thủ, tránh được roi tay, lại quên phòng bị chiếc vòi thứ ba chờ ở đằng sau…
“Á” Nhi Hương bị quấn lấy! Vòi cuốn thành từng vòng, cuộn chặt chẽ, Hồng Tảo thấy thế muốn tiến lên giúp nàng giải vây, Mực cái cười lạnh.
– Ốc còn không nổi mình ốc, còn muốn cứu cô ta? –Năm chiếc vòi bỏ không dùng để đối phó Hồng Tảo còn ngại quá nhiều đó!
Mực cái vung một chiếc vòi, lao thẳng về phía Hồng Tảo, Hồng Tảo loạng choạng né tránh.
Mực cái dường như mang ý đùa bỡn, cố ý giảm tốc độ cho Hồng Tảo trốn, thế nhưng lại đuổi sát không bỏ, không cho nàng cơ hội thở dốc, định hao hết thể lực của Hồng Tảo, chờ chơi đã rồi mới bắt nàng. Cô ả đùa như vậy, giỡn như vậy, vô cùng ác ý.
Nhi Hương thấy vậy rất giận dữ, dốc sức muốn giẫy dụa, nhưng có một người càng giận dữ hơn Nhi Hương!
Bồ Lao.
Đôi mắt ngập máu đỏ như lửa cháy vẫn đang nhồi thêm màu đỏ thẫm, làn da phủ kín vảy đỏ đang căng phồng dữ tợn, ngực phập phồng kịch liệt, phun ra nuốt vào hơi thở giận dữ hừng hực.
Cứ mỗi lần thấy Hồng Tảo bị đụng ngã, hắn lại nghẹt thở một lần.
Hắn gầm rú, hắn rít gào, hắn rống đến đau cả yết hầu, nhưng sau khi âm thanh rời mồm lại biến mất không thấy đâu, ai cũng không nghe thấy gì.
Hồng Tảo bị vòi hất ngã, cú ngã này, ngã rất nặng rất đau, không cách nào trốn nữa.
Mực cái cũng cảm thấy chơi đã rồi, cuốn Hồng Tảo lên, giơ lên giữa không trung, chuẩn bị hất mạnh lên nền đá, đập nàng máu chảy toác đầu!
– A…
Tiếng thét này chẳng phải đến từ Hồng Tảo.
Chỉ thấy chiếc vòi quấn quanh Hồng Tảo trong nháy mắt nới lỏng ra, như bị điện giật, đau tê không chịu nổi, run lên bần bật.
Thì ra Hồng Tảo thừa lúc xúc tu dán vào người, dùng sức ấn yếu huyệt của Mực, khiến cô ả đau đớn tê dại.
– Ngươi… -Mực cái tức giận trừng nàng, nghiến răng ken két. Hồng Tảo thí nghiệm thành công, muốn nhân cơ hội giải cứu cho Nhi Hương, cho nên, nàng thoát khỏi chiếc vòi chẳng những không xoay người chạy trốn, ngược lại định dốc sức chạy về hướng Nhi Hương.
Chạy mau!
Bồ Lao rống lớn, hắn ở nơi cao nhất, nhìn thấy vài chiếc vòi đằng sau Mực cái đang rục rịch tiến tới.
Âm thanh rống không thành tiếng, không ngăn cản được mọi chuyện xảy ra tiếp đó…
Chiếc vòi dùng hết sức lực hóa thành roi, hung ác quét về phía Hồng Tảo.
Biển cả xanh thẳm, tóe lên sương đỏ màu máu.
Tựa như ánh chiều tà khi mặt trời xuống núi, một làn đỏ thẫm thoáng hiện rồi lại chợt tắt ngấm, bị nước biển pha loãng.
Mà sắp biến mất trước mắt mọi người, là Hồng Tảo bị chiếc vòi đánh trúng, bay ra ngoài sân…
Ngoài sân, là vực sâu vạn trượng.
Thanh âm hét lên giận dữ, phá nát cổ họng Bồ Lao đã không phải là thanh âm của nam nhân, mà là của loài thú…
Tiếng gầm rống rung trời lúc con thú đang tuyệt vọng, phẫn nộ, thất thố phát ra.
Hồng Long khổng lồ thay thế hình người, thoát khỏi sự trói buộc của Ngôn Linh!
Hắn rống như nổi điên, mí mắt nứt ra.
Sự bạo ngược trong âm thanh đập vỡ mọi vật trong xung quanh mấy trăm thước, từng viên đá cục gạch trong sàn đấu ào ào vỡ tan, bắt đầu từ đài quan sát mé sân đến đá kim cương trong sân, không một chỗ nào may mắn thoát khỏi.
Thậm chí ngay cả ngọn núi chống đỡ sàn đấu cũng nghiêng ngả rầm rầm…
Sụp đổ, đó vẻn vẹn là chuyện trong nháy mắt.
Càng nhanh hơn chính là Hồng Long gầm gừ không dứt lao vụt về phía Hồng Tảo bị vực sâu nuốt chửng, đuôi rồng quẫy mạnh đập tan ngọn núi đang sụp đổ, hủy hoại chúng hoàn toàn, mọi người trong sân trốn tránh tứ tung…
Hồng Tảo đang chìm xuống.
Ở trên lưng là cơn đau bỏng rát như gãy xương tróc thịt. Miệng mũi ngập ngụa mùi máu tanh, nồng đậm đến sặc, chặn hô hấp của nàng.
Tứ chi thật nặng, không cách nào nhúc nhích, thân thể… như muốn bị kéo vào vũng đen càng sâu, càng tối, càng tĩnh mịch…
Trước mắt đang dần mông lung bỗng dưng rực cháy lên một chùm lửa, thoạt nhìn… thật ấm áp, thật chói mắt.
Lửa?
Không phải lửa, trong biển làm sao có lửa chứ?
Lửa đỏ…
Long… màu lửa đỏ…
Bồ Lao!
Hồng Long khuôn mặt dữ tợn, vừa nôn nóng vừa hoảng hốt, lao thẳng về phía nàng, tiếng gầm rống làm đau tai nàng, vuốt rồng sắc bén như lưỡi hái đuổi kịp trước khi nàng chìm sâu xuống, tóm lấy nàng.
Móng vuốt thô lỗ hãi người không hề khiến nàng cảm thấy đau đớn mảy may, nàng như nằm ngửa trên một chỗ êm ái, được nâng niu dịu dàng.
Bồ Lao đuổi kịp tốc độ chìm xuống của nàng, lúc này rốt cuộc nhớ ra cần phải thở dốc, lá phổi nín thở quá lâu hiện tại mới cảm thấy đau đớn.
– Đồ ngốc! Cô là đồ ngốc! –Hắn thu vuốt sắc, khôi phục hình người, duy nhất không khôi phục là nỗi sốt ruột trên mặt, vảy rồng đầy mình cùng với sự thấp thỏm bất an nồng đậm.
Thở dốc một hơi, mắng một câu.
– Liều lĩnh với họ làm gì? Cô đánh thắng được sao?
Mắng một lần lại ôm nàng chặt thêm một phần.
– Xương sườn… gãy rồi, đau… -Lúc nãy không bị Mực cái đánh gãy thì cũng suýt nữa bị hắn ôm gãy.
Bồ Lao lại mắng ‘đồ ngốc’ một lần, giọng vô cùng thấp, tiếng nhỏ dần, không giống như mắng nàng mà là đang mắng chính mình.
Hắn nới lực tay, hai bàn tay vòng sau lưng nàng vận pháp thuật, tạm thời giảm đau cho nàng, muốn chữa trị thật sự vẫn bắt buộc phải dẫn tới cho Hồng Y kiểm tra.
– Ta đã thua… có phải hay không? Bị đánh ra ngoài sân, xem như mất đi tư cách?
– Đừng lo tới cuộc tỷ thí vớ vẩn ấy nữa! Bồ Lao ta thuộc về ai không cần chịu bất kỳ mệnh lệnh của kẻ nào!
Bất kể nàng thắng hay thua hắn vẫn cho rằng, đều là của nàng! Của cô! Của cô! Chỉ là của cô! Ai cũng không cướp được! Hắn chỉ suýt không rống ra như vậy.
– Đáng tiếc thật… -Hồng Tảo nghiêng cổ, tựa vào ngực hắn, gục xuống, trên thực tế, nàng dã không còn sức tự mình ngồi thẳng nữa, sợ hắn lo lắng cho nên cố chống đỡ.
– Ta vốn định quang minh chính đại giành lấy ngươi… cho mọi người tâm phục khẩu phục…
Nàng suy yếu nói, thanh âm vô lực, như thốt nhẹ nhưng giọng nói kiên định.
Cô rốt cuộc lấy tự tin từ đâu?!
Bồ Lao còn tưởng rằng, kẻ không biết nặng nhẹ, không nhìn trước ngó sau, duy nhất chỉ có thể là hắn!
– Nếu thắng thì có thể chứng minh… ta cũng là nữ nhân dũng mãnh cường hãn như trong miệng ngươi… Ta cũng có quyền yêu ngươi giống như các nàng…
Nói được một nửa, Hồng Tảo đã bất tỉnh nhân sự.
Bồ Lao bị hoảng sợ, trái tim như ngừng đập!
– Hồng Y!
Bồ Lao quýnh đến nổi điên, không dám ngừng lại, tăng thêm tốc độ lao về, mồ hôi đổ như mưa, gào rống suốt dọc đường, vang khắp cả biển trời, thanh âm lanh lảnh gọi suốt tên người nào đó…
– Hồng Y!!!
– Vết thương nhẹ.