Đọc truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ – Chương 8: Khuấy động dân thôn
Bất luận là giải thích ra sao cũng không cách nào thay đổi được suy nghĩ của nhà họ Dương. Nói đến cuối cùng, hai vợ chồng nhà họ Dương thậm chí còn thề thốt quyết không nói chuyện này ra ngoài, Diệp Trạch Đào liền không giải thích nữa.
Nhìn tình cảnh của nhà họ Dương, Diệp Trạch Đào trong lòng thở dài, đây đều là do sự nghèo khó mà nên, nếu có thể dẫn dắt thôn này lên con đường phát triển, quan niệm và tư tưởng của mọi người có thể đạt được một sự thay đổi.
Lúc này trong lòng Diệp Trạch Đào, suy nghĩ phải nhanh chóng khiến nơi này trở nên sung túc lại càng trở nên bức thiết.
Buổi tối, khi Diệp Trạch Đào cùng Dương Căn Dân đến nhà trưởng thôn Dương Phẩm Chí, nhìn thấy có thêm không ít người dân trong thôn đều đã tới nhà Dương Phẩm Chí.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã đến, Dương Phẩm Chí cười ha ha nói :
– Đồng chí Diệp, hôm nay cậu tới thực sự đúng lúc rồi, hôm nay Quân Tử lên núi bắt được một con hoẵng, đây chính một món ăn thôn quê hiếm có, toàn bộ mọi người trong thôn đều đến đây.
Diệp Trạch Đào cười nói:
– Xem ra lộc ăn của tôi cũng không đến nỗi nào!
Dương Căn Dân nhỏ giọng giải thích :
– Đồng chí Diệp, Quân Tử tên gọi là Dương Quân, là quân nhân chuyên nghiệp, nghe nói trước đây còn từng là lính đặc công, là một tay đi săn giỏi.
Diệp Trạch Đào nghi hoặc nói:
– Lính đặc chủng làm sao lại không có công việc?
– Nghe nói đánh một người có thế lực bị tàn phế!
Dương Căn Dân hiện tại coi Diệp Trạch Đào thành người một nhà, liền tỉ mỉ kể lại sự tình.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mỗi người đều có những việc không được như ý, cũng không nên hỏi quá nhiều.
Nhìn thấy một đám dân làng đến nấu cơm, đang chất thêm củi ở ngoài một khoảng đất rộng, Diệp Trạch Đào hiểu rằng mọi người có ý định mở một buổi tiệc tối đốt lửa trại.
Nhìn thấy sự đoàn kết của người dân trong thôn, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, thôn làng này quả thực rất chất phác.
Trong núi không có trò giải trí nào, một buổi hội họp như thế này đối với mọi người mà nói chính là một đại sự, trên khuôn mặt mỗi người đều hiện ra sự vui mừng.
Là một cán bộ xã, lại là cán bộ có thể vào tận sâu trong sơn thôn này, Diệp Trạch Đào lập tức trở thành nhân vật trung tâm, ngồi chính giữa cùng trưởng thôn và vài vị người cao tuổi, toàn bộ bàn ghế đều là do mọi người bện từ trúc ra.
Ngồi trên ghế trúc, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
– Ghế ngồi làm từ cây trúc quả thật không tồi!
Tất cả mọi người đều vui vẻ cười nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện.
Rượu chính là do mọi người trong núi tự ủ bằng một loại quả dại, việc uống rượu bằng chén lớn khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy tinh thần thật thoải mái.
Dương Quân thoạt nhìn chỉ là một người rất bình thường, Diệp Trạch Đào bất luận thế nào cũng khó liên tưởng anh ta với một quân nhân xuất sắc. Từ chỗ Dương Phẩm Chí được biết, Dương Quân còn là một đảng viên.
Dương Quân không nói nhiều, bởi vì lần này con hoẵng là do anh ta săn được, nên cùng nhóm người Diệp Trạch Đào ngồi ở một bàn.
– Hôm nay được dính cái may của Quân Tử rồi!
Nâng bát hướng về phía mời uống rượu, Diệp Trạch Đào rất muốn biết tình hình của Dương Quân.
Cười một cái, Dương Quân một câu cũng không nói, rõ ràng là một người không thích nói chuyện.
Cũng nhìn thấy em trai của Dương Ngọc Tiên, đó là một cậu bé thấp thấp nhỏ nhỏ người, đôi mắt lộ ra vẻ tinh anh, cậu cùng đám bạn ngồi một bên đùa nghịch cười nói.
Mọi người rất nhanh đã bắt đầu ăn rồi, đống lửa cháy rất to, vây quanh đống lửa , đám trẻ con cười vui vẻ nhất.
– Mọi người yên lặng một chút, hôm nay đồng chí Diệp ở trên xã đến thôn chúng ta kiểm tra công tác, đây là sự coi trọng của xã với thôn chúng ta, mọi người cùng nhau mời đồng chí Diệp một chén rượu!
Trưởng thôn Dương Phẩm Chí đứng dậy ,lớn tiếng nói với mọi người.
Xem ra Dương Phẩm Chí ở trong thôn cũng rất có tiếng tăm, nghe theo lời của ông, mọi người đều đứng lên, từng người một cầm bát rượu nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Không nghĩ tới Dương Phẩm Chí nói mình đến đấy kiểm tra công việc, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm rằng không phải cán bộ thôn nào cũng đều là bổ nhiệm lung tung. Dương Phẩm Chí này rất có vẻ biết mượn thế của mình.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào không thể nào làm mất mặt Dương Phẩm Chí, trên mặt liền nở nụ cười và đứng dậy nói:
– Hôm nay đi tới Âm Lương Thiến, cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, tôi xin thay mặt xã gửi lời chào đến mọi người. Thôn Âm Lương Thiến có sự dẫn dắt của các cán bộ, tin tưởng sẽ có một ngày trở nên phát triển!
Những lời này của Diệp Trạch Đào lập tức đã nâng cao địa vị của chính bản thân mình lên, dường như toàn bộ bầu không khí có vẻ càng thêm phần long trọng.
Dương Phẩm Chí lập tức cảm thấy nở mày nở mặt, đây chính là Diệp Trạch Đào trước mặt mọi người khen ngợi công tác trong thôn rồi, tên tiểu Diệp này xem ra hiểu được cách suy nghĩ của mình!
Dương Căn Dân ánh mắt cũng sáng ngời như thế, trong ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào không ngờ lại có thêm vài phần kính nể, trong lòng thầm nghĩ, con gái mình về sau đi theo đồng chí Diệp , hẳn là cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, xem ra chính mình phải đi lên trường trung học để dặn dò con gái một chút.
– Cạn!
Diệp Trạch Đào đem bát rượu kia uống hết.
Tuy rằng loại rượu trái cây này nồng độ cồn cũng không quá cao, nhưng một chén uống vào, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút cảm giác say, vội vàng đem phương pháp vận công Ngũ Cầm Hí kia vận chuyển một trận.
Điều tức một chút, quả nhiên đã hóa giải được một chút hơi rượu.
Không nghĩ tới Ngũ Cầm Hí còn có chỗ tốt như vậy, nghĩ tới trước đây khi sư phụ nói cho mình nghe thì chính bản thân còn thấy chưa tin, Diệp Trạch Đào với Ngũ Cầm Hí này cũng có thêm vài phần tin tưởng.
Đang muốn ngồi xuống, thì Dương Phẩm Chí lại đứng dậy lớn tiếng nói:
– Đồng chí Diệp là cán bộ của xã, là sinh viên đại học đến từ trường đại học ở trên tỉnh tới công tác ở xã, kiến thức hiểu biết nhiều. Hôm nay đồng chí Diệp đến rồi, chúng ta hãy mời đồng chí Diệp giảng giải cho chúng ta một chút, mọi người thấy sao?
Người dân trong thôn uống rượu vào, không khí trong chốc lát đã trở nên sôi nổi, nghe nói như thế, đều đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, đây là một cơ hội khó mà có được, khẽ gật đầu nói:
– Tốt lắm, vậy tôi sẽ lên nói vài câu.
Sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút xong, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
– Các vị bà con, hôm nay tôi tới Âm Lương Thiến,đã nhìn thấy không ít việc, cũng thấy được sự khó khăn của mọi người. Tất cả mọi người đều biết, Âm Lương Thiến chúng ta ở toàn bộ xã cũng không giàu có, điều này khiến cho con cái của chúng ta không thể đến trường, các bác à, cái hiện trạng này chẵng lẽ cứ để nó tiếp tục sao?
Những lời này khiến cho sắc mặt của mỗi người trở nên khác hẳn, tất cả trong chốc lát trong trở nên im lặng.
Đám trẻ con đang đùa nghịch cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí, cũng đều trở về bên chỗ cha mẹ mình.
Ánh mắt mọi người đều hướng lên người Diệp Trạch Đào.
Thở dài một hơi, Dương Phẩm Chí nói:
– Đồng chí Diệp, nói thật, chúng ta không ai không muốn trở nên giàu có, các cán bộ trong thôn cũng nghĩ rất nhiều biện pháp rồi, mấu chốt là giao thông không thông suốt, rất nhiều đồ không vận chuyển ra ngoài được, không có cách nào cả!
Nghe được lời nói của Dương Phẩm Chí, trên mặt rất nhiều người đều hiện ra vẻ đồng ý.
– Trưởng thôn Dương nói rất tốt, đây quả thật là một vấn đề!
Diệp Trạch Đào tán đồng Dương Phẩm Chí trước.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Dương Phẩm Chí, Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
– Hôm nay đã đến đây rồi, tôi cũng đã hiểu được hoàn cảnh ở đây, muốn cùng mọi người nói chút về cách nghĩ của tôi, nếu có chỗ nào nói không đúng, mời mọi người phê bình.
Cũng không đợi mọi người nói, Diệp Trạch Đào chỉ vào đám chế phẩm được bện bằng trúc và nói:
– Mọi người biết không? Tôi thấy tay nghề bện các chế phẩm từ trúc của mọi người rất tốt, cực kì tinh xảo, loại chế phẩm từ trúc này nếu như có thêm một ít màu sắc, trên phương diện công nghệ cải tiến thêm một bước, đem đấy thị trường ở tỉnh thành , nước ngoài thì đều có thể bán được với giá tốt.
Chỉ vào cái ghế thoạt nhìn rất bình thường mà trưởng thôn đang ngồi kia, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
– Lần trước, tôi ở một cửa hàng trên tỉnh đã nhìn thấy loại ghế này, một chiếc bán giá hơn một trăm tệ!
Lời này vừa nói ra, không ít người liền nhin xuống dưới cái ghế của mình, dường như cái ghế này trong nháy mắt đã biến thành bảo bối.
Dương Phẩm Chí lắc đầu nói:
– Người trong thôn đại đa số cũng đã tới qua huyện thị, trong huyện có một số xưởng tre trúc, chúng ta bán không lại với bọn họ!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
– Chúng ta rất nghèo khó, cái này quyết không thể bởi vì người khác đã làm thì chúng ta không làm. Tôi thấy mấu chốt chính là mọi người phải có một loại suy nghĩ thay đổi cái diện mạo ý tưởng lạc hậu của chính mình. Ví dụ như chiếc ghế này, bạn đem đi bán, thì sẽ có khả năng bán đi được, chỉ cần bán đi được, trong nhà sẽ có dầu tương mắm muối, sẽ có tiền học phí cho bọn trẻ. Giả sử bọn trẻ nhà mọi người đi ra khỏi mảnh đất này, sau này sự báo đáp của các em dành cho mọi người cực kì lớn lao. Nhưng, nếu như chúng ta cái gì cũng không làm, thì chúng ta sẽ mãi mãi nghèo khó! Mọi người ạ, vận mệnh là cần chính mình cố gắng đi thay đổi, chờ đợi không bao giờ giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
Lời nói này khiến cho mọi người đều suy nghĩ.
– Hàng tre trúc chỉ là một phương diện, tôi nghe nói gà ác ở đây cũng rất nổi tiếng, trước đây mọi người đều mang đến thành phố bán. Mọi người có nghĩ tới không, liệu có thể hợp lực tất cả mọi người, hình thành loại hình nuôi dưỡng quy mô hóa. Nếu như chúng ta có thể nuôi được một số lượng lớn gà ác, thu nhập của mỗi hộ gia đình phải chăng sẽ tăng rất nhiều?
Người nhà của cô gái được một ông chủ trong thành phố bao nuôi liền nói:
– Đồng chí Diệp, chúng tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này, có một vấn đề, chính là cần vốn đầu tư, nuôi dưỡng cần có kỹ thuật, nếu nuôi gà mà xuất hiện bệnh dịch gà, thì tổn thất sẽ rất lớn.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
– Đây quả thực là một vấn đề, khi nãy tôi cũng nói, mấu chốt là việc chúng ta có dám làm hay không. Như vậy đi, tôi thấy việc này vốn đầu tư cũng không cần nhiều, mấy ngàn tệ tiền vốn hẳn là có thể bắt đầu làm, số tiền này tôi sẽ đứng ra nghĩ cách, tôi cũng sẽ mời chuyên gia kĩ thuật của phương diện này ở trên huyện về đích thân hướng dẫn cho mọi người!
Trong mắt của mọi người đều hiện lện một sự phấn khởi.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Diệp Trạch Đào cảm thấy áp lực trên người rất lớn, mạnh miệng nói ra rồi, mấu chốt là vấn đề tiền vốn, xã chắc chắn sẽ không xuất tiền ra rồi. Số tiền này, làm không cẩn thận có khi chính mình phải đi mượn bạn bè rồi.
Sau khi uống rượu vào, Diệp Trạch Đào trong lòng kích động, cảm thấy không giúp đỡ người dân ở đây thì thật có lỗi với lương tâm của chính mình, cắn chặt răng, Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
– Dược liệu ở trong núi cũng là một vật quý, hiện nay giá dược liệu Đông y đang tăng, nếu như chúng ta có thể làm tốt, dược liệu cũng có thể bán được giá tốt.
Thanh âm của Diệp Trạch Đào trong bóng đêm truyền đi rất xa, tất cả đều yên lặng lắng nghe Diệp Trạch Đào nói, một loạt biện pháp phát triển từ trong lời nói của hắn dường như trong chốc lát đem những suy nghĩ còn mông muội kia điểm sáng. Mỗi người dân ngồi ở đây hai mắt đều sáng ngời.
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của mọi người, Diệp Trạch Đào hướng về phía Dương Phẩm Chí hỏi:
– Không biết trong thôn có bao nhiêu đảng viên?
Dương Phẩm Chí thật thà trả lời:
– Tôi là đảng viên, Quân Tử là đảng viên, lão Hoàng là đảng viên.
Diệp Trạch Đào cũng nghiêm túc nói:
– Thôn Âm Lương Thiến phải trở nên phát triển, quan trọng là phải có một số người dẫn đầu. Đảng viên phải có tác dụng khởi xướng như vậy. Tôi thấy mọi người nếu là Đảng viên, thì việc dẫn dắt người dân trong thôn phát triển nhất định phải đi phía trước!
Lúc này, Dương Quân đột nhiên nói:
– Lời nói của đồng chí Diệp đúng với suy nghĩ của tôi. Tôi còn một chút tiền, việc nuôi gà ác sẽ do tôi dẫn đầu, mỗi hộ gia đình đều đến nhận phần ở xưởng của tôi đi. Cũng còn phải nhờ đồng chí Diệp khẩn trương giúp chúng tôi mời kĩ thuật viên đến tiến hành phụ đạo!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
– Như vậy tốt lắm, tôi cho rằng cũng cần phải có quy củ, không thể đi theo con đường làm ăn tập thể, quân tử bỏ tiền, vậy sẽ chiếm 51 phần trăm, các gia đình khác tham gia, mỗi nhà một phần, lấy gà và trứng đến góp cổ phần là được rồi, như vậy cũng tốt , như thế này cũng có lợi cho việc phát triển về sau!
Lão Hoàng nói:
– Việc dược liệu ở trong núi giao tôi đi, mọi người không có việc gì thì đi vào trong núi đào bới, đến lúc đó sau khi chế xong chúng ta tập trung lại. Cái khác thì mọi người không có, chỉ có sức lao động, vác cũng phải vác ra ngoài. Điều tôi lo lắng chính là vấn đề tiêu thụ!
Diệp Trạch Đào biết rằng đây chính là mấu chốt, kiên trì nói:
– Được, việc này tôi sẽ mau chóng giúp mọi người tiến hành liên hệ, tuy nhiên, tôi cho rằng mọi người có thể mở một khoảnh đất đem những loại dược liệu có thể gieo trồng đến trồng. Đến lúc đó, tôi sẽ đi tìm hiểu một chút, xem loại dược liệu như thế nào thì bán được giá.
Thời gian trôi qua thật nhanh, dường như toàn bộ người dân thôn Âm Lương Thiến lập tức thể hiện sự nhiệt tình. Mọi người đều bàn bạc việc phải phát triển như thế nào.
Khi nhìn thấy ba người Đảng viên đang trở thành trung tâm của moi nguời dân trong thôn, trong lòng Diệp Trạch Đào tràn ngập một loại tình cảm phấn chấn kích động.