Đọc truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ – Chương 5: Sự suy đoán từ một chiếc xe
Bí thư huyện ủy huyện Thảo Hải, Cao Chấn Sơn ngồi trên chiếc xe việt dã, thấy xe chòng chành, lắc lư vì xóc mạnh, tâm trạng không tốt lắm, nhớ đến bản báo cáo của Phó chủ tịch huyện Quản Ngọc Quý, trong lòng thấy chán ngán vô cùng. Cái xã Xuân Trúc này rốt cuộc là sao đây, vừa mới xảy ra vụ cả xe chở người đều bị chết, giờ thiếu chút nữa lại xảy ra chuyện mười mấy học sinh bị ký túc xá đè chết. Nếu chuyện này mà xảy ra thì cái chức Bí thư huyện ủy của mình cũng tiêu.
Chủ tịch huyện đi họp ở huyện khác, mình đành đến xã Xuân Trúc trước xem sao.
Day nhẹ huyệt hai bên thái dương, nghĩ đến chuyện của huyện, thấy cần phải điều chỉnh lại một chút bộ máy ở xã Xuân Trúc thôi.
Rốt cuộc để ai gánh vác cái chức bí thư này đây?
Để xem đã!
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bàng Huy ngồi trong xe là người của Cao Chấn Sơn. Ông ngồi bên cạnh nhìn trộm nét mặt của Cao Chấn Sơn, hiểu rằng lần này phải tiến hành điều chỉnh bộ máy của Xuân Trúc rồi.
Lúc xe sắp vào xã, Cao Chấn Sơn đang nhìn xa xôi bỗng ngồi bật dậy, mắt hướng về chiếc xe việt dã vừa chạy vượt qua xe mình.
Ở cái huyện Thảo Hải này còn có người dám chạy vượt qua xe của bí thư sao?
Nhìn thấy nét mặt của Cao Chấn Sơn, tất thảy mọi người trong xe đều im lặng.
Cao Chấn Sơn chẳng hề nghĩ ngợi nhiều về chuyện chiếc xe vượt qua mình. Cái chính là ông ta đã nhìn thấy biển số của chiếc xe đó.
Thường xuyên đi các tỉnh thị nên Cao Chấn Sơn rất rành về biển số xe.
Xe nhanh chóng chạy vào xã, trong lòng Cao Chấn Sơn có chút bất an. Biển số xe của Ủy ban nhân dân tỉnh!
Những người leo lên được vị trí như của Cao Chấn Sơn đều cực kỳ nhạy bén với bất cứ chuyện gì. Dù chiếc xe này rất có thể chỉ là chạy ngang qua thôi, nhưng ai có thể dám chắc rằng chiếc xe này không phải đến huyện mình có việc gì.
Nghĩ tới biển số của chiếc xe đó, một người am hiểu biển số xe Ủy ban nhân dân tỉnh như Cao Chấn Sơn liền cảm thấy rất nghi ngờ. Xe của chính quyền tỉnh sao lại đến xã Xuân Trúc, lẽ nào xã Xuân Trúc đã bị Ủy ban nhân dân tỉnh để ý?
Nhìn thấy chiếc xe đã rẽ vào một khúc quanh, Cao Chấn Sơn lại ngồi dựa vào ghế.
Xe cứ chạy theo hướng chiếc xe của Ủy ban nhân dân tỉnh, Cao Chấn Sơn càng thêm lo lắng.
Xã Xuân Trúc không có đường quốc lộ, chắc chắn là xe chạy vào xã Xuân Trúc rồi, rốt cuộc là làm gì đây?
Lúc này, Diệp Trạch Đào đã nhận được điện thoại của gã thanh niên trai tráng độ 30 tuổi đi cùng người trung niên họ Trịnh lúc dọn dẹp mộ hoang lần trước, hắn liền đi ra đón.
Diệp Trạch Đào cũng là một người tốt, đã đồng ý giúp người họ Trịnh sửa lại phần mộ, khi người kia tới, hắn đích thân tiếp đón rất nhiệt tình
Đi tới ven đường gần cửa Ủy ban nhân dân xã thì nhìn thấy chiếc xe việt dã lần trước dừng ở bên đường.
Gã thanh niên đã đứng bên cạnh chiếc xe, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi tới, trên mặt nở một nụ cười hiếm hoi:
– Ông chủ Trịnh đi vội quá, quên đem theo tiền cho anh, còn nội dung chữ khắc trên bia mộ, ông chủ bảo tôi đưa đến, anh cầm lấy!
Nói xong liền đưa cho Diệp Trạch Đào một cái túi.
Nghe thấy đưa tiền tới, Diệp Trạch Đào mỉm cười, nói:
-Tốn có mấy đồng bạc, tìm vài người dân giúp một tý là được rồi!
Dù nói vậy nhưng vẫn nhận lấy.
– Bên trong có mười ngàn tệ, ông Trịnh còn đích thân viết nội dung khắc trên bia mộ, mong anh cố gắng giúp cho, ông chủ bảo tôi phải thay ông ấy cảm ơn anh.
Những lời nói này giống như mệnh lệnh vậy, Diệp Trạch Đào nghe xong có chút gì đó không vui những vẫn cười gật đầu.
Cắp cái túi dưới nách, Diệp Trạch Đào cười nói:
– Xin ông Trịnh cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm tốt, số tiền này, đến lúc đó thừa thiếu thế nào, tôi sẽ tính rõ ràng sau.
– Tôi là Ninh Quân, bên trong có số điện thoại liên lạc của tôi!
Người này nhìn Diệp Trạch Đào cười, ngồi vào xe chuẩn bị đi.
Thấy đối phương không dừng lại thì nhanh chóng bỏ đi, Diệp Trạch Đào vẫn cặp cái túi nhỏ lắc đầu.
Cả hai người đều không để ý tới chiếc xe của Cao Chấn Sơn đã chạy qua. Phía xa, Cao Chấn Sơn ngồi trên xe nhìn thấy Ninh Quân đưa cho Diệp Trạch Đào một cái túi đen nhỏ, tiếp đó, ánh mắt của Cao Chấn Sơn càng nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Việc Cao Chấn Sơn đến lần này không có trong thông báo của xã, nên lãnh đạo trong xã không một ai biết cả.
Xe càng ngày càng chạy tới gần, Ninh Quân đã khởi động xe.
Sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Trạch Đào, ánh mắt của Cao Chấn Sơn lại hướng về chiếc xe đang rời đi của Ninh Quân.
Lần này, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bàng Huy ngồi trong chiếc xe việt dã cũng đã nhìn thấy chuyện Ninh Quân đưa túi cho Diệp Trạch Đào, cũng thấy rõ tình hình chiếc xe việt dã của Ninh Quân, thấy cái biển số đó, ông ta có chút ngạc nhiên, xã Xuân Trúc mà lại có xe của Ủy ban nhân dân tỉnh vào, đây quả không phải là chuyện nhỏ!
Cao Chấn Sơn cứ nhìn theo chiếc xe việt dã đã rời đi. Bàng Huy nghĩ nhất định phải làm cho rõ chuyện này mới được.
Bàng Huy cũng đã nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng ngẩng đầu nhìn lên thấy chiếc xe trong huyện vượt qua. Vừa từ trường học bước ra, Diệp Trạch Đào căn bản không rõ là biển số xe của Ủy ban nhân dân tỉnh hay là ở tỉnh. Chỉ nhìn thấy Phó bí thư Sướng Minh Vĩ vừa biết tin liền chạy ra đón.
Vừa nhìn thấy Sướng Minh Vĩ chạy ra đón, Diệp Trạch Đào cũng giật mình, vội vội vàng vàng cặp cái túi đen chạy tới.
Bí thư huyện ủy tới mà không báo trước, khiến cho các lãnh đão xã Xuân Trúc một phen giật mình, rồi thì các lãnh đạo lớn nhỏ từ khắp mọi nơi nhanh chóng kéo về.
– Bí thư, ông đã tới!
Hai tay Sướng Minh Vĩ nắm chặt tay của Cao Chấn Sơn.
Vẻ mặt rất nghiêm túc, Cao Chấn Sơn hỏi:
– Tình hình ở trường học sao rồi?
– Tôi đang tiến hành công tác xây dựng lại.
Mặc dù chưa hề tới trường học làm gì nhưng Sướng Minh Vĩ vẫn mạnh miệng nói.
Cũng chưa vào Ủy ban xã nên Cao Chấn Sơn gật đầu một cái rồi nói:
– Chúng ta trực tiếp đến trường trung học xem sao!
Mọi người đều đã xuống xe, được sự hướng dẫn của Sướng Chính Thanh, kẻ trước người sau tiến về phía trường trung học.
Lúc đi ngang qua Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn nhìn Diệp Trạch Đào một cái, rồi thì Bàng Huy cũng nhìn hắn.
Sướng Minh Vĩ nãy giờ lén quan sát thái độ của Cao Chấn Sơn thấy vậy vội nói:
– Đây là sinh viên mới đến xã, tên Diệp Trạch Đào!
Sau một chút bất ngờ, Cao Chấn Sơn đưa tay về phía Diệp Trạch Đào hỏi:
– Có phải là Diệp Trạch Đào, người đã phát hiện ra sự nguy hiểm của ký túc xá rồi báo cho nhà trường không?
Sướng Minh Vĩ vội cười nói:
– Chính là cậu ấy đấy, nếu không có cậu ấy, lần này chắc xảy ra chuyện lớn rồi!
Nghe vậy, Cao Chấn Sơn không dùng một tay nữa mà dùng cả hai tay nắm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào. Lúc lắc mạnh, cái túi đen Diệp Trạch Đào cặp dưới nách bỗng rơi xuống đất.
Nhìn cái túi đen, rồi lại nhìn Cao Chấn Sơn đang nắm chặt tay mình, Diệp Trạch Đào nhất thời chưa biết nên nhặt cái túi đen lên hay là tiếp tục nắm tay.
Lúc này, đã xảy ra một chuyện khiến cho mọi người giật mình kinh ngạc, chỉ thấy Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bàng Huy đã khom mình nhặt cái túi đen của Diệp Trạch Đào lên, mỉm cười rồi đưa về phía hắn.
Cao Chấn Sơn lắc mạnh tay Diệp Trạch Đào, rồi vỗ vỗ vào vai hắn nói:
– Tôi thay mặt Huyện ủy cảm ơn cậu!
Xảy ra chuyện như vậy khiến cho thần tình của mọi người trong xã càng phức tạp hơn, ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào thôi thì đủ mọi thái độ khác nhau.
– Tên khốn kiếp Diệp Trạch Đào không ngờ lại lọt vào mắt xanh của Bí thư huyện ủy.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào cầm lấy cái túi đen ấy, Cao Chấn Sơn mỉm cười nói:
– Tiểu Diệp, cùng đi đến trường học xem sao!
Bàng Huy cũng chủ động qua vỗ vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
– Tiểu Diệp cừ lắm!
Bị các lãnh đạo vây quanh, Diệp Trạch Đào cười gượng, hắn biết chắc việc này nhất định khiến cho các lãnh đạo xã phải suy nghĩ.
Thật là không ngờ tới, đang định cùng xem một bộ phim sex với mấy giáo viên, kết quả lại thành ra thế này đây!
Diệp Trạch Đào có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Lúc này, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bàng Huy nghĩ thầm, lúc nãy sau khi nhặt cái túi đen lên, ông đã lén sờ xem trong túi đen là cái gì, cảm giác giống như có một xấp tiền trong cái túi đen ấy, khoảng chừng mười ngàn tệ.
Hơn mười ngàn tệ trong cái túi đen ấy!
Thật lạ!
Bàng Huy tin vào cảm giác của mình, chắc chắn là bên trong có tiền.
Nhìn Diệp Trạch Đào một hồi lâu, Bàng Huy nghĩ bụng, lái xe của Ủy ban nhân dân tỉnh đến đưa tiền cho thằng nhóc này, chẳng lẽ là người nhà thằng nhóc này sợ nó không có tiền xài nên đem đến?
Nếu quả đúng là đem tiền đến, vậy thì chuyện này chắc chắn không phải chuyện thường rồi!
Thật không ngờ , trong cái huyện này còn cất giữ một pho tượng đại thần!
Nghĩ lại cái điệu bộ bí mật của hắn, Bàng Huy cũng không dám hỏi.
Diệp Trạch Đào nào biết đến những chuyện như thế này, hắn cầm cái túi đen theo các lãnh đạo đi về phía trường học.
– Nhà của Tiểu Diệp ở đâu?
Cao Chấn Sơn vừa đi vừa nhìn Diệp Trạch Đào hỏi.
Lúc này, Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính Ngưu Thường Thắng đi bên cạnh thấy cơ hội nói chuyện trực tiếp giữa mình và Bí thư huyện ủy đã đến, vội nói:
– Bí thư Cao, đồng chí Diệp Trạch Đào là người của huyện chúng tôi, sinh viên, Đảng viên, nhà của cậu ấy…
Khỏi phải nói, Ngưu Thường Thắng rất rõ tình hình nhà Diệp Trạch Đào, liền nhanh nhảu giới thiệu mọi điều về Diệp Trạch Đào.
– Ồ, được lắm, được lắm, thảo nào lại nhanh chóng dẫn đầu như vậy. Dưới góc độ của một Đảng viên thì lại là chuyện khác, Tiểu Diệp giỏi lắm!
Nghe Ngưu Thường Thắng giới thiệu xong, trong lòng Cao Chấn Sơn và Bàng Huy vốn đã hoài nghi lại càng hoài nghi hơn.
Sao lại thế này, không ngờ lại có thể như vậy.
Dù là Cao Chấn Sơn hay Bàng Huy cũng đều không ngờ tình hình sẽ như vậy.
Nhìn thoáng qua thấy Diệp Trạch Đào đã bình tĩnh lại, vẻ mặt tươi vui, dáng vẻ thư sinh của hắn, Cao Chấn Sơn không không kìm nổi khẽ lắc đầu, bụng thầm nghĩ, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Bàng Huy lại càng không tin Diệp Trạch Đào đơn thuần chỉ là cái kiểu hoàn cảnh như vậy. Nếu chỉ đơn thuần như vậy thì Diệp Trạch Đào sao lại có thể tạo mối quan hệ với Ủy ban nhân dân tỉnh.
Không thể coi thường thằng nhóc này được!
Không thể không nói đến đặc điểm lớn nhất của các quan lại chính là thích phức tạp hóa vấn đề.
Cao Chấn Sơn càng suy nghĩ nhiều hơn, nếu Diệp Trạch Đào thực sự có nền tảng vững chắc ở tỉnh thì thông qua hắn có thể tạo dựng được nhiều mối quan hệ. Cứ tin là có đi!
Đến để mạ vàng à?
Chắc là lén đến để mạ vàng!
Cao Chấn Sơn đã có kết luận này.
Nhìn qua Bàng Huy, ông ta sớm đã quan sát kỹ thái độ của Cao Chân Sơn liền gật gật đầu.
Đoàn người đã nhanh chóng đến trường học.
Nhìn thấy cái ký túc xá sập đổ ấy, trên mặt Cao Chân Sơn lộ ra một vẻ nặng nề, trầm ngâm nhìn qua một lượt, sau đó vào trong thăm hỏi những học sinh chuyển vào phòng học, lấy tay xoa đầu một học sinh nói;
– Các em là niềm hi vọng của chúng ta, nhất định phải nghĩ cách khôi phục lại ký túc xá của trường. Huyện sẽ trích ra một số tiền, cố gắng xây dựng lại trường học, các đồng chí ạ. Nhất định phải đề cao giáo dục, nhất định phải cải thiện đời sống của các em….
Cao Chấn Sơn nói rất cảm động.
Nói một hồi, Cao Chấn Sơn nhìn về phía Diệp Trạch Đào trong đám đông, nói to:
– Lần này, đồng chí Tiểu Diệp đã dũng cảm đối đầu với nguy hiểm cứu được sinh mạng của mấy chục em nhỏ, thật là cảm động, ban Tuyên giáo phải tiến hành tuyên truyền sự việc này, Đảng chúng ta chính là cần những Đảng viên ưu tú như thế này. Chúng ta nhất định phải ra sức bồi dưỡng những đồng chí ưu tú như thế này!
Diệp Trạch Đào có phần ngạc nhiên nhìn Cao Chấn Sơn, hắn thực sự vẫn không ngờ rằng Cao Chấn Sơn lại đánh giá cao hắn như vậy.
Đừng nói là Diệp Trạch Đào mà đến cả các lãnh đạo xã cũng chẳng ai nghĩ tới chuyện này, mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Trạch Đào với ánh mắt phức tạp.