Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 26: Làm xiếc trên dây


Đọc truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ – Chương 26: Làm xiếc trên dây

Các ủy viên thường vụ quên mất chuyện kiến thiết lại trường học từ lúc nào không biết. Cuộc họp hôm nay rất thú vị. Ai cũng không ngờ rằng một cán bộ xã cỏn con như Diệp Trạch Đào lại dám chống đối với ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện. Đây là chuyện từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
Các ủy viên thường vụ nhận thấy rằng cuộc họp hôm nay có thêm tình tiết thú vị mới. Diệp Trạch Đào dựa vào cái gì mà dám đối chọi với Chung Thủ Phú như vậy? Nếu như nói Diệp Trạch Đào chỉ là một kẻ lỗ mãng, bất kể thế nào mọi người cũng không thể tin được. Từ biểu hiện của Diệp Trạch Đào ngày hôm nay, tất cả những gì hắn nói và làm đều nắm bắt được vấn đề mấu chốt, lí do cũng hợp tình hợp lý, hoàn toàn là một người rất tinh tế.
Cộng thêm cách đối đãi của Cao Chấn Sơn và Bàng Huy với Diệp Trạch Đào gần đây, xem ra Diệp Trạch Đào hẳn là có một sự hậu thuẫn rất lớn nào đó mà người ngoài không thể biết được.
Sau khi suy đoán đủ kiểu, họ lúc này cũng không dám nhiều lời trong cuộc họp nữa. Nói nhiều sai nhiều là luật sinh tồn trong giới quan trường rồi. Nhiều lúc không chú ý sẽ đắc tội với quan lớn. Nếu không hiểu rõ tình hình trước mắt, cách tốt nhất là im miệng lại.
Đặc biệt là sau khi thấy thái độ của Thôi Vĩnh Chí, mọi người lại càng không dám tùy tiện nói năng.
Xem ra Thôi Vĩnh Chí cũng đang cảnh giác với người thành niên này!
Là người trong cuộc, Chung Thủ Phú cũng là kẻ rất nhảy cảm. Thấy Thôi Vĩnh Chí không hề có ý giúp đỡ mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ bị xúc phạm. Gã cũng nhận thấy trong chuyện này có chút vấn đề, cũng nghĩ là sau lưng Diệp Trạch Đào có thể có người giúp đỡ. Cao Chấn Sơn là một Bí thư huyện ủy mà trọng dụng hắn như vậy. Điều này đủ để thấy rằng người đứng sau Diệp Trạch Đào là người có quyền lực không chỉ giới hạn ở mức thành phố. Nếu là thành phố thôi thì chức có to nhất cũng không to bằng Bí thư Thành ủy! Rõ ràng là không phải!
Gã rất hận Diệp Trạch Đào, thằng ranh này khiến gã không có đường rút lui. Tuy nhiên vì không thăm dò được tình hình gì ở hắn, lúc này nên buông tha cho hắn thì tốt hơn. Sau này có cơ hội, không xử chết thằng ranh này thì lời nói của mình cũng không cách nào nói ra.
Dáng vẻ tỏ ra nghĩa hiệp, Chung Thủ Phú ngồi xuống rồi nói:
– Tôi cũng có chỗ không đúng!
Chung Thủ Phú đã thừa nhận mình sai rồi!
Lần này đến lượt Lâm Dân Thư và Ôn Phương mở to hai mắt nhìn Chung Thủ Phú. Bọn họ thực không ngờ tình cảnh đang lúc nước sôi lửa bỏng như vậy bỗng chốc trở nên yên bình.
Thôi Vĩnh Chí nghiêm túc nói:

– Tiểu Diệp à, một người trẻ tuổi, thái độ tối thiểu cũng cần phải có. Hôm nay cũng đã đụng chạm đến Phó chủ tịch huyện rồi. Đổi lại thì thái độ của cậu cũng không tốt đâu đấy!
Dù sao Chung Thủ Phú cũng là người của Thôi Vĩnh Chí, gã vẫn phải đứng về phía Chung Thủ Phú mà nói đỡ giúp cho y.
Diệp Trạch Đào cũng nể mặt gã, vội đứng dậy nói:
– Chủ tịch huyện Thôi phê bình rất đúng. Sau này tôi nhất định rút kinh nghiệm, tăng cường học tập vấn đề này, nâng cao thái độ đúng mực của bản thân.
Lời nói này làm Chung Thủ Phú nhíu mày. Diệp Trạch Đào nói vậy là có ý gì, lẽ nào nói thái độ của gã chưa đủ đúng mực.
Cao Chấn Sơn cười ha hả nói:
– Được rồi, đều đã nói không đôi co chuyện này nữa rồi. Cậu xem, Tiểu Diệp có thể kiếm được số tiền này là không thể thay đổi được nữa. Thật ra mà nói, mặc dù mấy người đó có quan hệ với Tiểu Diệp, nhưng họ cũng có mục đích của riêng mình. Theo tôi được biết, sở dĩ công ty Phương Thảo Địa chi ra một khoản kinh phí lớn như vậy, mục đích là muốn xoay chuyển cục diện bất lợi của bọn họ. Nếu không cách nào làm được chuyện đó, mục đích của họ cũng không thể thành hiện thực. Vì vậy, khoản quyên tặng của công ty Phương Thảo Địa là có ý đồ cả. Nếu như chúng ta cứ cứng rắn thay đổi mục đích của khoản tiền này, như vậy thật khó xử cho Tiểu Diệp quá! Toàn huyện có nhiều trường học khó khăn như vậy, công ty Phương Thảo Địa không đầu tư cho huyện chúng ta nữa mà đầu tư cho nơi khác, cái họ muốn cũng cũng vẫn đạt được thôi. Đã có mục đích cả rồi, chúng ta cũng nên thúc đẩy chuyện này mới phải chứ!
Lời nói này cũng rất thực tế. Các ủy viên thường vụ suy tính một chút, cảm thấy yêu cầu của Chung Thủ Phú đúng là làm khó cho Diệp Trạch Đào.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Khải Công mỉm cười nói:
– Tôi thấy, việc này huyện không cần phải thay đổi đâu. Thông qua chuyện này, Huyện chúng ta có thể tạo quan hệ tốt với Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, đồng thời cũng có chút quan hệ với mấy doanh nhân kia. Đối với sự phát triển của huyện là có lợi. Đừng vì cái lợi nhỏ mà đánh mất cái lợi lớn. Tôi thấy có thể đặc biệt lập nên một tổ lãnh đạo nhỏ, xây dựng một trường trung học chất lượng cao cho xã, đối với việc tuyên truyền đối ngoại của tỉnh cũng là một chuyện có lợi mà thôi.
Hoàng Khải Công thường không phát biểu ý kiến một cách tùy tiện. Lúc nghe gã nói đúng ý của Diệp Trạch Đào, Thôi Vĩnh Chí cũng không tiện nói thêm vào!
Hành động trong cuộc họp hôm nay cũng chỉ là hành động nảy lòng tham nhất thời của gã, muốn mượn chuyện này để làm khó Cao Chấn Sơn. Nhưng thật ra trong lòng Thôi Vĩnh Chí cũng đồng ý quan điểm của Hoàng Khải Công.
Thầm than lên một tiếng, gã đã tính được sự nhu nhược của Lâm Dân Thư mà lại không đoán được Diệp Trạch Đào lại to gan như vậy. Nhìn lại lần nữa Diệp Trạch Đào, Thôi Vĩnh Chí cũng đã có cảm tình hơn với Diệp Trạch Đào.

– Ừ, ý kiến của Chủ nhiệm Hoàng rất đúng.
Thôi Vĩnh Chí gật đầu nói.
Sự việc phát triển đến mức này, đối với Cao Chấn Sơn mà nói là một kết quả không ngờ đến. Nếu không có Diệp Trạch Đào, không chừng gã đã bị mất hết thể diện rồi. Nghĩ đến chuyện Diệp Trạch Đào từng nói rằng Bí thư Thành ủy sẽ gặp chuyện không may, Cao Chấn Sơn thoáng liếc Thôi Vĩnh Chí. Trong lòng lại nghĩ nếu như quả thật như thế, Thôi Vĩnh Chí có đủ gan hung hăng làm càn như vậy không?
Cao Chấn Sơn cũng gật đầu nói:
– Tôi cũng cho rằng ý kiến của Chủ nhiệm Hoàng rất khách quan. Đã có khoản tài chính tốt như vậy, nói nhiều không phải nhiều, mà ít cũng không phải là ít. Khoản tiền này đủ để xây dựng được một ngôi trường tốt ở nông thôn. Đối với hình ảnh của huyện ta cũng là mặt tốt. Tôi thấy Tiểu Diệp đã làm được nhiều việc tốt như vậy, văn phòng của tổ lãnh đạo tốt nhất nên được lập tại xã Xuân Trúc. Tiểu Diệp sẽ nhận chức chủ nhiệm văn phòng ấy, chủ yếu là phụ trách việc này. Mọi người thấy sao?
Bàng Huy đồng ý nói:
– Tôi đồng ý với ý kiến này. Dù sao đồng chí Tiểu Diệp cũng có quen biết với các mối quan hệ. Để anh ta phụ trách là khá hợp lý.
Lúc này sắc mặt Chung Thủ Phú đã trở lại bình tĩnh, gã nói:
– Bản thân là Phó chủ tịch huyện chuyên quản lí về giáo dục, tôi cũng muốn xung phong nhận việc. Tôi nắm công việc này được chứ?
Gã vừa nói dứt lời, các ủy viên thường vụ mới chững lại, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía Chung Thủ Phú.
Hắn muốn làm gì thế?

Đây là điều mà mọi người đang nghi hoặc.
Mặc dù Thôi Vĩnh Chí cũng nhíu mày, nghĩ đến Chung Thủ Phú từ trước đến nay là kẻ thân cận đáng tin của gã, đành mỉm cười nói:
– Tôi thấy chuyện này cũng ổn đấy. Đồng chí Chung Thủ Phú đảm nhiệm vị trí tổ trưởng, các đồng chí phụ trách các ban ngành khác làm tổ phó. Đương nhiên là Bí thư và Chủ tịch xã Xuân Trúc cũng phải được tiến cử vào vị trí tổ phó chứ.
Cao Chấn Sơn gật đầu nói:
– Tôi thấy thế cũng được. Điều đó thì không vấn đề gì. Bây giờ điều cần làm là xem xét vấn đề huyện cần phải xuất ra bao nhiêu tiền hỗ trợ. Lão Thôi, anh thấy nên hỗ trợ bao nhiêu là hợp lý?
Thôi Vĩnh Chí nói:
– Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chi ra hai trăm nghìn. Chúng ta không thể hơn Đoàn thanh niên Tỉnh ủy được. Tôi thấy huyện cũng chi ra hai trăm nghìn là ổn.
Nói tới đây, Thôi Vĩnh Chí nghiệm túc nói với Diệp Trạch Đào:
– Tiểu Diệp, chủ yếu là ở cậu. Tôi thấy cậu nên lưu ý một chút. Nhất định phải nhanh chóng đem khoản tiền đó đặt đúng chỗ của nó một cách chu đáo.
Diệp Trạch Đào không ngờ phút chốc trở thành lãnh đạo tổ. Nghĩ đến lúc Chung Thủ Phú đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ lãnh đạo, trong lòng lo cho vấn đề an toàn của khoản tiền kia. Hiện tại hắn đã nói ra nhiều lời không hay, xem ra phải nhanh chóng cùng Giang Thuận Chương nghiên cứu xem làm thế nào đảm bảo an toàn cho khoản tiền ấy. Đừng để cho khoản tiền ấy chạy mất. Cuối cùng lại như dòng nước trôi đi không trở lại.
– Xin các vị lãnh đão hãy yên tâm. Tôi sẽ hoàn thành công việc thật tốt.
Diệp Trạch Đào chỉ có thể thể hiện thái độ như vậy.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc. Nhìn các vị lãnh đạo tuần tự đi ra, Diệp Trạch Đào ngoài việc cười khổ còn không tìm ra lời nào để nói.
Diệp Trạch Đào bất luận thế nào cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Bản thân hắn chỉ muốn thực sự làm điều gì đó vì lũ trẻ, kết quả lại đắc tội với các vị lãnh đạo. Khẳng định luôn là đắc tội với Bí thư Lâm Dân Thư rồi, lãnh đạo quản lý mình nữa đấy! Lúc Chung Thủ Phú đi ra có nhìn mình một cái, vẻ mặt đó có thể thấy Phó chủ tịch huyện tận đáy lòng cũng hận mình lắm đây!
Trong chốc lát đắc tội với hai người có quyền lực, bản thân mình chỉ là một cán bộ xã cỏn con thôi mà!

Mặc dù thế, Diệp Trạch Đào cũng không hề cảm thấy hối hận khi làm như vậy. Vì tương lai lũ trẻ, hắn cũng đành phải làm như thế thôi.
Đương nhiên là bản thân Diệp Trạch Đào cũng đang có tính toán cho riêng hắn. Theo lời Ninh Quân thì trong vòng hai ngày nữa, Bí thư Thành ủy sẽ xảy ra chuyện. Lần này hắn đã giành được công trạng cho phe của Cao Chấn Sơn. Hôm nay chuyện này đã giữ được uy tín cho Cao Chấn Sơn, Cao Chấn Sơn chắc hẳn rất hài lòng về hắn. Chỉ cần có sự che chở của Cao Chấn Sơn thì Thôi Vĩnh Chí có muốn động đến hắn cũng không dễ dàng đâu.
Hơn nữa Diệp Trạch Đào cũng âm thầm quan sát thái độ của Thôi Vĩnh Chí. Xem ra Thôi Vĩnh Chí có chút cảnh giác với người đứng sau hậu thuẫn cho mình. Gã không biết rõ ai đứng sau lưng mình, hắn tin là Thôi Vĩnh Chí cũng không dễ dàng thu thập được thông tin gì từ hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, người hiện tại hắn phải đối mặt chính là Bí thư Đảng ủy xã Lâm Dân Thư!
Ngẫm lại cách Lâm Dân Thư làm, Diệp Trạch Đào cảm thấy khó hiểu. Lâm Dân Thư rõ ràng là người của Cao Chấn Sơn, vì sao lại nhu nhược đến vậy? Lẽ nào gã cho rằng gã không chống lại Cao Chấn Sơn, Thôi Vĩnh Chí sẽ không buông tha cho hắn?
Sao lại có loại người như thế chứ?
Nghĩ đến việc mọi người làm mọi chuyện thành thế này, chính là vì nghi ngờ đằng sau mình có hậu thuẫn rất lớn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào có cảm giác kích động muốn cười to. Giả dụ bọn họ phát hiện hắn không hề có hậu thuẫn lớn sau lưng. Bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình như đang làm một chuyện rất nguy hiểm, chỉ cần vô ý một chút, phía trước hắn chính là vực sâu thăm thẳm.
Mặc kệ! Dù sao thì mình cũng có hai triệu năm trăm nghìn tệ. Dù không làm nhân viên công vụ nữa, cũng không đến mức không có cơm ăn. Ngày nào còn đi làm thì ngày đó dốc toàn tâm toàn ý làm chút chuyện tốt cho lũ trẻ!
Thấy Lâm Dân Thư mặt mũi sa sẩm đi ra ngoài, không hề nói với hắn một câu nào. Lại thấy Ôn Phương vội vã rời khỏi đó, Diệp Trạch Đào cũng bước ra ngoài theo.
Đã phải ra vẻ thì phải làm giống như đang ra vẻ chứ nhỉ?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.