Đọc truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ – Chương 1071- Điền Lâm Hỉ tới
Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1072 – Điền Lâm Hỉ tới
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
: kenwen
– Rất tốt! Rất tốt!
Giản Bạch Lâm đang nói đột nhiên nhận được điện thoại. Mọi người phát hiện sắc mặt của ông ta có sự thay đổi lớn, vội vàng kết thúc phát biểu, sau đó dẫn người rời khỏi khu kinh tế mới Giáp Hà.
Nhìn Diệp Trạch Đào đứng đối diện, Giản Bạch Lâm liền nói mấy chữ như vậy.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
– Bí thư Giản đến khu kinh tế mới Giáp Hà chỉ đạo cho chúng tôi không ít công việc. Tôi thay mặt khu kinh tế mới Giáp Hà cảm ơn Bí thư Giản.
Lúc này Dư Đạo Tranh lại không hiểu tình hình, nghiêm túc nói:
– Đồng chí Diệp Trạch Đào, Bí thư Giản có cái nhìn đối với khu kinh tế mới Giáp Hà. Trong cuộc họp, sau khi nghe các đại biểu phát biểu cũng không vui, hi vọng các anh để ý. Khu kinh tế mới Giáp Hà không phải là khu kinh tế mới khép kín, cũng không phải là khu kinh tế mới của riêng ai cả. Sắp tới Thành ủy sẽ đặc biệt nghiên cứu công tác ở đây.
Diệp Trạch Đào nói:
– Sao lại đi rồi? Công tác khu kinh tế mới Giáp Hà không hẳn chỉ nghe từ một phía chứ, nên đi sâu vào xem xét, hiểu thêm một chút tình hình của khu kinh tế mới Giáp Hà đã rồi hãy phát biểu, nếu không những lời nói ra lại mất đi căn cứ!
Làm sao mà Dư Đạo Tranh biết Giản Bạch Lâm đột nhiên muốn rời đi, biết là kết quả của cuộc điện thoại đó, nhìn Giản Bạch Lâm nói:
– Những lời của quần chúng vẫn có tính đại biểu. Hiểu được không ít vấn đề của khu kinh tế mới, tôi cũng rất chấn động. Sắp tới Thành ủy phải nghiên cứu kỹ lưỡng một chút.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn về phía Giản Bạch Lâm, nói:
– Hài lòng hay không, có thể phải để Tỉnh ủy nghiên cứu thôi!
Lời này!
Mọi người nghe thấy đều hít một hơi. Lời này mà Diệp Trạch Đào cũng dám nói!
Mà lại nói những lời này trước mặt Giản Bạch Lâm.
Lại nhìn về phía Giản Bạch Lâm vừa nãy phê bình khu kinh tế mới Giáp Hà trong cuộc họp, mọi người lại phát hiện ra tình hình mới. Sắc mặt của Giản Bạch Lâm vô cùng khó coi.
Vốn dĩ mọi người cho rằng Giản Bạch Lâm sẽ nổi giận, kết quả lại thấy sau khi Giản Bạch Lâm áp chế cơn giận thì khẽ gật đầu nói:
– Nói chung khu kinh tế mới Giáp Hà cũng không tệ lắm. Hi vọng các anh duy trì tình hình này, nhất định phải làm tốt công tác của khu kinh tế mới Giáp Hà. Trung ương cũng sẽ quan tâm đến sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà!
Nói xong những lời này, Giản Bạch Lâm vội vàng ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi.
Diệp Trạch Đào vẫy tay, tỏ ý tiễn các lãnh đạo.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vốn định giở trò thì bỗng nhiên xảy ra biến hóa. Thấy xảy ra thay đổi này, mọi người đều có chút luống cuống.
Đợi đoàn xe đã biến mất, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lam Nhất Thiên nói:
– Đội ngũ cán bộ của Giáp Hà cần chỉnh đốn, nhất định phải chỉnh đốn. Phải làm sạch đội ngũ cán bộ của Giáp Hà chúng ta!
Lam Nhất Thiên vội vàng nói:
– Xin chủ tịch thành phố Diệp yên tâm!
Quả thực là bây giờ các lãnh đạo của Giáp Hà rất kinh ngạc. Vốn chắc như đinh đóng cột vậy mà trong chốc lát lại xảy ra biến hóa. Không ai biết tình hình như thế nào. Nhưng, mọi người biết một điều, đó chính là việc Giản Bạch Lâm đến nhất định sẽ bị phê bình.
Ở đây, người duy nhất biết tình hình có lẽ chỉ có Ôn Phương. Đứng đó nhìn vẻ bình tĩnh của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương lại có dục vọng cực mạnh. Thực sự là muốn có thể nhào vào lòng Diệp Trạch Đào.
Thủ đoạn vốn đã chuẩn bị đâu vào đó, cũng không ngờ lại vội vàng rời đi khiến cho người đứng xem cũng phải vò đầu bứt tóc.
Đến Tỉnh ủy, Phó trưởng ban phụ trách tuyên truyền đến bên cạnh Giản Bạch Lâm hỏi nhỏ:
– Bí thư Giản, chuyện tuyên truyền này làm sao?
Giản Bạch Lâm hừ một tiếng, nói:
– Giải tán đi!
Quả thật bây giờ Giản Bạch Lâm cũng vô cùng buồn bực. Chuyện vốn đã được chuẩn bị xong xuôi đành phải dừng lại. Cuộc điện thoại này cũng không phải là người khác gọi, là anh trai của ông ta gọi tới, nói là tạm thời dừng tay.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng không còn nghĩ đến chuyện của Giản Bạch Lâm nữa. Có Bí thư Hạo Vũ nhúng tay vào, hắn tin trong thời gian ngắn, chuyện này cũng sẽ không có gì đâu.
Lái xe rời khỏi khu kinh tế mới, Diệp Trạch Đào đến một khách sạn sớm đã được sắp xếp trong thành phố.
Lúc Diệp Trạch Đào vào thì thấy Điền Lâm Hỉ và Nhạc Cảnh Phong đang ngồi ở đó.
– Sư phụ.
– Chủ tịch tỉnh Nhạc!
Diệp Trạch Đào chào hỏi hai người.
Lúc chào hỏi, Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Nhạc Cảnh Phong.
– Là Trạch Đào à!
Nhạc Cảnh Phong lại đứng dậy, bắt tay với Diệp Trạch Đào.
Điền Lâm Hỉ nói:
– Ngồi xuống đi.
Diệp Trạch Đào để Nhạc Cảnh Phong ngồi xuống trước, lúc này hắn mới ngồi.
– Trạch Đào, không phải trưa nay Bí thư Giản đến chỗ các cậu sao?
Nhạc Cảnh Phong hỏi một câu.
Điền Lâm Hỉ cũng nhìn qua.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
– Bí thư Hạo Vũ nói với tôi, chuyện khu kinh tế mới Giáp Hà có thể báo cáo trực tiếp với ông ta. Hôm nay Bí thư Giản đến là chuyện lớn, tôi cũng đã báo cáo với Bí thư Hạo Vũ rồi. Không ngờ Bí thư Hạo Vũ rất giận dữ, nói là bây giờ khu kinh tế mới Giáp Hà phát triển rất thuận lợi, không cần phải tùy ý phá vỡ không khí này!
Diệp Trạch Đào biết dụng ý mà Điền Lâm Hỉ đến, nhìn thấy Nhạc Cảnh Phong ở đây, cũng cố ý muốn mượn chuyện này nói một chút.
Quả nhiên, sau khi Diệp Trạch Đào nói ra những lời này, ánh mắt của Nhạc Cảnh Phong liền ngưng đọng, nhìn vào Diệp Trạch Đào.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
– Chuyện ở thủ đô rất phức tạp, nhưng đại phương hướng thì sẽ không thay đổi. Nếu rảnh thì cậu nói chuyện của khu kinh tế mới Giáp Hà với ông Phùng một chút, cũng để ông Phùng yên lòng mới được.
– Con định tranh thủ thời gian gọi điện báo cáo với ông ấy một chút.
Lúc này Nhạc Cảnh Phong càng chú ý hơn tới Diệp Trạch Đào, hỏi:
– Đồng chí Trạch Đào rất thân với ông Phùng?
Điền Lâm Hỉ cười ha hả nói:
– Tôi dạy Diệp Trạch Đào Ngũ Cầm Hí, kết quả là Trạch Đào chạy đi dạy cho ông Phùng. Mối quan hệ này rất rối, ha ha!
Phùng Minh Bang là người kế nhiệm tiếp theo. Nghe Diệp Trạch Đào lại có mối quan hệ tốt với nhà họ Phùng như vậy, Nhạc Cảnh Phong cũng thầm kinh ngạc.
Điền Lâm Hỉ nhìn về phía Nhạc Cảnh Phong, nói:
– Cảnh Phong, anh là người tín nhiệm của tôi. Lần này đến tỉnh Cam Ninh, mục đích của tôi một chính là thăm anh, hai là thăm Trạch Đào. Tôi hi vọng hai người có thể đi xa hơn nữa!
Nhạc Cảnh Phong vội vàng nói:
– Sức khỏe của cựu lãnh đạo rất tốt, có thể xem xét mọi nơi trong tỉnh Cam Ninh này, tỉnh Cam Ninh có rất nhiều nơi có thể xem xét.
Điền Lâm Hỉ cười ha ha, nói:
– Đừng thấy tôi đã về hưu, rất nhiều chuyện vẫn không dứt bỏ được. Thủ đô cũng có không ít chuyện phải quan tâm. Haiza, tôi cũng muốn đi xem xét xung quanh nhưng không có thời gian!
Diệp Trạch Đào nói:
– Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đã triển khai, chắc chắn là thủ đô rất nhiều việc.
Điền Lâm Hỉ liền nhíu mày nói:
– Trạch Đào, ta xem báo ở tỉnh các cậu. Chuyện cậu là đại biểu Quốc hội sao lại phức tạp như thế?
Nhạc Cảnh Phong biết, tuy những lời này là đang hỏi Diệp Trạch Đào nhưng kỳ thực là Điền Lâm Hỉ không vui lắm. Thầm khổ sở, chẳng qua chỉ là mình lơ là một chút, không ngờ Điền Lâm Hỉ lại vì chuyện này mà chạy tới tỉnh Cam Ninh.
Lại liên tưởng đến mối quan hệ rất thân thiết của Diệp Trạch Đào và nhà họ Phùng, Nhạc Cảnh Phong mới phát hiện ra, có lẽ trong chuyện này mình đã làm sai rồi.
May mà còn có thể bù lại!
Nghĩ đến đây, Nhạc Cảnh Phong nói:
– Cựu lãnh đạo, tôi đang định báo cáo chuyện này với ông. Tình hình trong tỉnh bây giờ cũng rất phức tạp!
Điền Lâm Hỉ xua tay, nói:
– Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, không có ý trách mọi người. Các anh, một người ở Tỉnh ủy, một người ở Thành ủy, mỗi người bảo vệ tốt trận địa của mình là tốt rồi. Nếu trận địa của mình mà bảo vệ không tốt nữa thì chỉ có thể là tôi nhìn nhầm thôi!
Sắc mặt Nhạc Cảnh Phong hơi biến đổi, vội nói:
– Xin cựu lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ không phụ kỳ vọng của cựu lãnh đạo!
Điền Lâm Hỉ cười ha ha nói:
– Trạch Đào, con làm không tồi, sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà rất nhanh. Lúc đến, mấy ông bạn già cứ khen con trước mặt ta.
Nhạc Cảnh Phong mỉm cười nói:
– Ở Giáp Hà, công tác của đồng chí Trạch Đào vô cùng tốt. Tôi tin là Tỉnh ủy cũng yên tâm với công tác của Giáp Hà!
– Chủ tịch tỉnh Nhạc, tôi cũng chỉ là làm những việc mình nên làm thôi!
Điền Lâm Hỉ gật đầu nói:
– Phải nhìn xa ra một chút, đừng để những thứ bề ngoài mê hoặc!
Nhạc Cảnh Phong nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nói:
– Đồng chí Trạch Đào, nếu trong công việc có khó khăn gì thì trực tiếp nói với tôi.
– Chủ tịch tỉnh Nhạc, tôi biết rồi.
Điền Lâm Hỉ vui mừng nói:
– Như vậy là đúng. Trạch Đào à, sau này có gì khó khăn thì tìm Chủ tịch tỉnh Cảnh Phong!
Mọi người nói chuyện rất vui vẻ.
Lúc Nhạc Cảnh Phong nhận được điện thoại, còn bắt tay Diệp Trạch Đào, muốn Diệp Trạch Đào đến nhà ngồi chơi một chút.
Thấy Nhạc Cảnh Phong đã rời đi, Điền Lâm Hỉ nói:
– Ngồi đi.
Sau khi ngồi xuống, Điền Lâm Hỉ nói:
– Người làm quan cũng phải tàn nhẫn, lúc nên sát phạt cũng phải quyết đoán!
– Tình hình sao rồi ạ?
Diệp Trạch Đào đang hỏi tình hình của Điền Lâm Hỉ.
Cười cười, Điền Lâm Hỉ nói:
– Cậu cũng thấy rồi, cái gọi là người theo gót, đòi hỏi người theo anh ta có thể nắm được anh ta, có mối quan hệ mật thiết với lợi ích của anh ta. Bây giờ tình hình thủ đô biến hóa bất định, quả thực mang lại phiền phức cho nhiều người. Những lúc như thế này càng phải dũng cảm xuống tay, phải thể hiện một chút!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
– Chính là như vậy, không có lực uy hiếp nhất định, người có cứng rắn như thế nào cũng có thể sẽ phản bội!
Lúc nói lời này, Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến Cố Minh Trung.
Diệp Trạch Đào quá rõ suy nghĩ của Cố Minh Trung. Bây giờ mình rất lớn mạnh, mạnh đến nỗi Cố Minh trung có quan hệ mật thiết với mình. Nếu có một ngày mình sụp đổ, với tính cách của Cố Minh Trung, rất có khả năng sẽ xuống đao với mình.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào đã rất rõ chuyện trên chốn quan trường này. Muốn người khác trung thành với mình, thì phải có vốn liếng để đối phương trung thành với mình. Lúc cần uy hiếp cũng phải ra tay.
Điền Lâm Hỉ nhìn về phía Diệp Trạch Đào vẻ khen ngợi, nói:
– Con có thể hiểu được những điều này là rất tốt. Tìm một mục tiêu trừng trị đi, phải thể hiện uy phong của mình ở khu kinh tế mới Giáp Hà mới được. Nếu không mọi người động cái lại chạy tới gây chuyện!
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
– Sư phụ nói rất đúng, mục đích đã có.
Điền Lâm Hỉ liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
– Lý Dương Kỳ thì sao?
Điền Lâm Hỉ suy nghĩ một lúc, nói:
– Không tồi, đây lại là một lựa chọn rất tốt.
Điền Lâm Hỉ rất rõ thủ đoạn của Diệp Trạch Đào, rất tin tưởng Diệp Trạch Đào, nói:
– Ta bí mật đến tỉnh Cam Ninh. Sẽ gặp một vài người, cố gắng tạo hậu thuẫn trong tỉnh cho con. Ít nhất cũng muốn con có một không gian vận tác ở thành phố Lan Phong. Chuyện thành phố Lan Phong trông chờ ở con đó!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, nói:
– Sư phụ yên tâm, con sẽ sắp xếp.