Đọc truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ – Chương 1068: Thế tấn công tuyên truyền
Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1069: Thế tấn công tuyên truyền
Thấy tờ báo tỉnh thành phố để trên bàn, Diệp Trạch Đào châm điếu thuốc.
Hôm nay mới sáng sớm đã đưa báo tới khiến Diệp Trạch Đào không thể bình tĩnh được. Sau khi xem hết nội dung, Diệp Trạch Đào liền có cảm giác, một vài lực lượng đã âm thầm kết hợp với nhau, đang phát động tấn công vào mình.
Nói chung thì cuộc gặp gỡ với Phổ Lệ Tiên cũng không tồi. Diệp Trạch Đào cũng tìm hiểu được một vài tình hình của xã Xuân Trúc. Sự thay đổi bây giờ của xã Xuân Trúc vô cùng lớn. Rất nhiều gia đình nghèo khó đã có cuộc sống tốt hơn. Diệp Trạch Đào rất vui vì sự thay đổi này. Nhờ vào nỗ lực của mình mà xã Xuân Trúc có được sự thay đổi lớn lao.
Phổ Lệ Tiên còn nhắc tới một chuyện. Trong một vài nhà ở xã Xuân Trúc cung cấp bài vị, ngoài bài vị thiên địa quân thân sư ra, còn có bài vị của Diệp Trạch Đào. Chuyện này khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy không biết nói gì. Mình còn sống sờ sờ ra đây mà cũng được cúng bái.
Đương nhiên, với những hành động tự phát ấy của người dân, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy ấm lòng. Người dân không cần gì hết, chỉ hi vọng có một môi trường sống tốt mà thôi.
Điều này cũng khiến Diệp Trạch Đào hạ quyết tâm nhất định sẽ làm nhiều việc vì dân hơn nữa.
Tâm trạng vốn rất tốt, bây giờ đọc những nội dung trên tờ báo này xong, bỗng nhiên chẳng còn tâm trạng nào nữa.
– Anh thấy chuyện này sao? (.
Diệp Trạch Đào hỏi Phó chánh văn phòng khu kinh tế mới Giáp Hà, Lam Nhất Thiên.
Từ khi Cố Minh Trung điều khỏi Giáp Hà, Lam Nhất Thiên liền nhận chức Phó chánh văn phòng. Bây giờ vẫn chưa bổ nhiệm Chánh văn phòng, thực ra trên thực tế Lam Nhất Thiên là Chánh văn phòng.
Diệp Trạch Đào cũng có lòng muốn bồi dưỡng nhân vật mà mình tín nhiệm này.
Hôm nay rất lạ, mới sáng sớm đã đưa báo tới. Bất luận là báo trong tỉnh hay báo thành phố đều hết lời khen ngợi khu kinh tế mới Giáp Hà, còn đặc biệt chỉ ra chuyện Diệp Trạch Đào đã được thêm vào làm đại biểu Quốc hội.
Nhìn những nội dung trên những tờ báo này, sắc mặt Diệp Trạch Đào không tốt cho lắm. Điều này cũng khiến Lam Nhất Thiên hơi kinh ngạc.
Một lần nữa Diệp Trạch Đào điều mình đến Giáp Hà, còn đặt mình vào vị trí quan trọng. Lam Nhất Thiên biết, Diệp Trạch Đào làm như vậy là coi trọng mình. Cho nên, Lam Nhất Thiên cũng muốn bày tỏ một chút, muốn Diệp Trạch Đào hiểu được mình cũng là một người có năng lực.
Nghe Diệp Trạch Đào hỏi, Lam Nhất Thiên biết Diệp Trạch Đào đang kiểm tra suy nghĩ của mình.
Lúc xem báo, Lam Nhất Thiên cũng không nghĩ nghiều, chỉ là vui mừng vì khu kinh tế mới có thể có được sự biểu dương của các cấp. Lúc này thấy dáng vẻ này của Diệp Trạch Đào, lại cẩn thận cân nhắc lại lần nữa, trong lòng ít nhiều cũng hiểu ra chút ít.
– Chủ tịch thành phố Diệp. Anh nói trong chuyện này có nội tình?
Lam Nhất Thiên thử hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì, biết rất nhiều chuyện Lam Nhất Thiên không đi sâu vào, muốn phân tích những nội tình trong rất khó.
– Đại biểu Quốc hội ở thành phố chúng ta có mấy người?
Diệp Trạch Đào hỏi gợi ý một câu.
Nghe Diệp Trạch Đào hỏi như vậy, Lam Nhất Thiên mới coi như thực sự hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, trong lòng bỗng căng thẳng, nói:
– Chủ tịch thành phố Diệp, theo tôi được biết, đại biểu Quốc hội của thành phố Lan Phong vẫn luôn do Bí thư Thành ủy đảm nhận!
Diệp Trạch Đào tán thưởng nhìn về phía Lam Nhất Thiên, nói:
– Anh nói đúng!
Theo lệ thường của thành phố Lan Phong, đại biểu Quốc hội là do Bí thư đảm nhận, lần này lại hoàn toàn khác. Dư Đạo Tranh cũng chỉ là đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh. Đại biểu Quốc hội vốn do Dư Đạo Tranh đảm nhận lại rơi vào tay Diệp Trạch Đào, chắc chắn Dư Đạo Tranh sẽ không vui.
Ngoài Dư Đạo Tranh không vui ra, các ủy viên thường vụ Thành ủy kia có bao nhiêu người vừa lòng chứ?
Vào lúc này, tuyên truyền việc này ra khắp nơi, âm mưu của chuyện này rất đáng để nghiên cứu.
Lam Nhất Thiên đã hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Bây giờ lại nhìn về phía những tờ báo này, Lam Nhất Thiên biết quả nhiên nội dung trên báo có âm mưu bên trong.
– Chủ tịch thành phố Diệp, như vậy là có người rắp tâm mượn chuyện này để biến anh thành bia đỡ đạn.
Thấy cuối cùng Lam Nhất Thiên đã hiểu được đạo lý bên trong, Diệp Trạch Đào cũng vui mừng, nói:
– Nhất Thiên, để ý chuyện văn phòng một chút, phải khơi mào trọng trách lên.
Từ chuyện trên báo bỗng chuyển sang chuyện công việc, Lam Nhất Thiên bỗng có chút không theo kịp. Nhưng, anh ta nghe hiểu ý này của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào hi vọng mình có thể tiếp nhận chức Chánh văn phòng. Sau này chỉ cần không có vấn đề gì xảy ra, chức Chánh văn phòng khu kinh tế mới Giáp Hà sẽ là của mình.
– Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực.
Lam Nhất Thiên rất cảm kích nói.
Lam Nhất Thiên vô cùng biết ơn Diệp Trạch Đào. Từ trước tới giờ vẫn là Diệp Trạch Đào dìu đỡ mình.
Từ văn phòng của Diệp Trạch Đào đi ra, trong lòng Lam Nhất Thiên vẫn còn rất vui. Hôm nay vấn đề Diệp Trạch Đào kiểm tra, mình vẫn không bị vấp. Tuy vẫn có sự chỉ điểm của Diệp Trạch Đào nhưng dù sao mình cũng đã trả lời được.
Nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng, Diệp Trạch Đào lại hút một hơi thuốc, ánh mắt nhìn vào trang báo kia một lần nữa.
Tuy là đại biểu Quốc hội, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng nó lại đại diện cho vinh dự. Cả cái thành phố Lan Phong này chỉ có một mình mình trở thành đại biểu Quốc hội. Bản thân điều này cũng đủ để khiến nhiều người không thoải mái, bây giờ lại còn ra sức tuyên truyền. Xem ra có một vài người định dùng thế tấn công tuyên truyền để chỉnh đốn mình!
Chưa cần nói người trong tỉnh sẽ có cái nhìn gì đó, chỉ cần các thành viên trong bộ máy của thành phố Lan Phong thôi, chẳng lẽ mọi người không nghĩ gì.
Việc tuyên truyền rất khéo léo, thích hợp. Nếu quá lời, ngược lại sẽ gây ra sự phản cảm ọi người. Lần này cao giọng tuyên bố chuyện mình là đại biểu Quốc hội, cũng rất có dã tâm đấy.
Hơn nữa, bỗng nhiên lại giở trò này, có ý như muốn đánh để mình trở tay không kịp!
Những tờ báo này xuất hiện, Diệp Trạch Đào biết cục diện cân bằng của thành phố Lan Phong đã bị phá vỡ.
Sẽ có thay đổi như thế nào đây?
Lấy đại biểu Quốc hội châm ngòi nổ, liên kết những người phản đối mình lại?
Đang suy nghĩ chuyện này thì Lỗ Nghệ Tiên gọi tới.
Từ trong điện thoại có thể nghe được, dường như Lỗ Nghệ Tiên đang gọi từ một nơi tương đối yên tĩnh.
– Anh Diệp, có rảnh không, em muốn nói vài chuyện với anh.
Từ sau khi điều Lỗ Nghệ Tiên đến đảm nhận chức Chánh văn phòng Ban tuyên giáo Thành ủy, Lỗ Nghệ Tiên đã nhanh chóng trưởng thành. Cũng là vì người một phe với Diệp Trạch Đào nên đứng vững rất nhanh.
– Em nói đi.
Đối với người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào cũng không biết nói như nào mới được. Trước mặt mình là một người rất dịu dàng nhưng nghe nói đứng ở vị trí Chánh văn phòng lại rất quyết đoán.
– Anh Diệp, em phát hiện ra mấy ngày nay Trưởng ban Lý rất hay đến văn phòng của Bí thư Đoạn. Bề ngoài, hai người họ không có gì, những lại âm thầm thân mật. Anh cũng phải chú ý một chút!
Thì ra quả nhiên là Lý Kỳ Dương và Đoạn Nghĩa Hội giở trò sau lưng.
Nghe Lỗ Nghệ Tiên báo cáo tình hình này xong, Diệp Trạch Đào biết suy đoán của mình là đúng, nhất định là có người đã thầm giở trò.
Chỉ có hai người này liên thủ thôi sao?
Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ.
Lỗ Nghệ Tiên lại nhỏ giọng nói:
– Anh Diệp, thời gian này Trưởng ban Lý có thế lực rất mạnh trong Ban, chia nhau tìm người nói chuyện.
Lỗ Nghệ Tiên là người mình cài vào. Lý Kỳ Dương không thể không biết chuyện này. Đã không ngừng tìm người nói chuyện, thì Lỗ Nghệ Tiên cũng gặp chút khó khăn.
Diệp Trạch Đào quan tâm nói:
– Em vẫn ổn chứ?
Nghe Diệp Trạch Đảo hỏi thăm, Lộ Nghệ Tiên liền cảm thấy tâm tình không thoải mái lắm, nói:
– Anh Diệp, Trưởng ban Lý cũng đã tìm em nói chuyện!
– Nghệ Tiên, anh chỉ có thể nói với em như thế này. Nếu ở Ban tuyên truyền em cảm thấy không thoải mái thì nói với anh, anh sắp xếp vị trí khác cho em, đừng tự chịu ủy khuất.
Có một vài lời, Diệp Trạch Đào thật sự không tiện nói. Tên Lý Kỳ Dương kia cũng là một tên công tử. Lỗ Nghệ Tiên lại là người phụ nữ xinh đẹp thế kia, Lý Kỳ Dương thấy Lỗ Nghệ Tiên mà không nghĩ gì sao?
Quả nhiên, nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, Lỗ Nghệ Tiên liền nức nở nói:
– Anh Diệp, ngày nào Lý Kỳ Dương cũng nhắn tin cho em!
Diệp Trạch Đào hỏi tình hình mới biết, Lý Kỳ Dương này dùng số điện thoại khác liên lạc với Lỗ Nghệ Tiên. Lần nào cũng gửi những tin nhắn bậy bạ cho Lỗ Nghệ Tiên, còn ép Lỗ Nghệ Tiên làm tình nhân của anh ta. Nói nếu Lỗ Nghệ Tiên không nghe lời anh ta thì sẽ trừng trị Lỗ Nghệ Tiên.
Diệp Trạch Đào nghe vậy liền nổi giận. Tên Lý Kỳ Dương khốn nạn này, không ngờ lại làm những chuyện như thế.
– Nghệ Tiên, em nghe này, nếu anh ta dám làm loạn, em làm ầm mọi chuyện lên cho anh. Anh muốn xem ai dám loạn!
– Anh Diệp, em nghe theo anh!
Tâm trạng của Lỗ Nghệ Tiên bỗng tốt lên.
Gọi xong cuộc điện thoại này, tâm trạng của Diệp Trạch Đào không thoải mái lắm. Hoàn toàn không nghĩ đám công tử này đến thành phố còn làm loạn như vậy, công nhiên uy hiếp cấp dưới!
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Trạch Đào hơi lo lắng. Lần này toàn là đám công tử đến, nếu đều làm loạn cả lên thì những nữ cán bộ trong bộ máy sẽ nguy hiểm. Có mấy ai có thể chống chọi được sự dụ dỗ và áp lực của chúng?
Nghĩ đến chuyện Lý Kỳ Dương làm, Diệp Trạch Đào cũng hết cách. Không ngờ tên tiểu tử này lại dùng sim điện thoại khác gửi tin nhắn. Trong tin nhắn chắc chắn cũng không thể tra ra thân phận. Làm như vậy là công nhiên đùa giỡn cấp dưới!
Trong chốn quan trường này, Diệp Trạch Đào cũng đã nhìn thấy quá nhiều thứ, nhưng quả thực chưa thấy chuyện như thế này. Những tên công tử này ăn chơi cũng thật khác người!
Chuyện này, dù Lỗ Nghệ Tiên đem tin nhắn ra cũng không thể chứng minh là do Lý Kỳ Dương gửi!
Diệp Trạch Đào quả thật là hơi đau đầu.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào liền chuyển chuyện này sang nội dung trên báo.
Bây giờ thì đã hiểu, chính là Lý Kỳ Dương và Đoạn Nghĩa Hội âm thầm chỉnh sửa những nội dụng tuyên truyền này. Mục đích chính là đẩy mình đến chỗ đối lập với mọi người.
Từ chuyện này có thể thấy thủ đoạn của Đoạn Nghĩa Hội. Tên tiểu tử này rất lợi hại. Thông qua chuyện này tiến hành thăm dò một lượt, xem rốt cuộc có bao nhiêu người đứng về phía đối lập với mình. Đồng thời, cũng thông qua chuyện này muốn khơi dậy lòng ghen ghét, đố kỵ của mọi người với mình.
Đối phương đã không nhịn được, đã bắt đầu xuất chiêu. Sắp tới mình làm sao đây?
Nghĩ mới yên bình được một thời gian, chiến sự này lại đến, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy hết cách. Chuyện lần này có thể thấy Đoạn Nghĩa Hội và Lý Kỳ Dương là tiên phong. Trong chuyện này có Dư Đạo Tranh không?
Nghĩ đến lực lượng các bên đều đang âm thầm câu kết với nhau, đương nhiên Diệp Trạch Đào không dám khinh thường. Lực lượng của những đối thủ lần này mạnh hơn bao giờ hết.