Đọc truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ – Chương 1062: Đúng là người đứng đầu địa phương…
Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1063: Đúng là người đứng đầu địa phương…
Đại biểu Quốc hội ư?
Diệp Trạch Đào có cảm giác vị trí này cũng có tác động không nhỏ.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhận ra mình không để mắt đến một vài người quan trọng ở địa phương, Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc thành phố Lan Phong dường như là hai nơi rất khác biệt với những chỗ khác. Lần này rất nhiều lãnh đạo Thành ủy gặp chuyện không may nhưng Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc lại không chịu ảnh hưởng lớn, đây đúng là một chuyện kỳ lạ.
Có lẽ phải tìm hiểu kỹ hai nơi này một chút rồi!
Rất nhiều người cho rằng hai nơi này là nhà dưỡng lão, Diệp Trạch Đào hoàn toàn không đồng ý. Nếu hai nơi này phát huy năng lực thực sự của mình thì vô cùng to lớn, tuyệt đối không thể coi thường.
Nghĩ tới chuyện của Hội đồng nhân dân thành phố, trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ lay động. Nhìn lại tình hình của Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc Tỉnh, đúng là khiến hắn thấy một sự đặc biệt khác, lần chống tham nhũng này Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc Tỉnh cũng không bị ảnh hưởng lớn.
Kỳ quái!
Diệp Trạch Đào thật sự chưa từng gặp tình huống như vậy.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Lan Phong tên là Trương Thanh Nhàn, ban đầu là Phó Bí thư Thành ủy được chuyển sang làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân.
Nếu là bình thường, Bí thư Thành ủy đều sẽ kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, ở thành phố Lan Phong thì Bí thư Thành ủy lại không kiêm nhiệm chức vụ này.
Nhìn Trương Thanh Nhàn đang đứng đối diện cười tủm tỉm, Diệp Trạch Đào trong lòng không dám coi thường vị Chủ tịch Hội đồng nhân dân này. Tuy hai người cũng không qua lại nhiều, Diệp Trạch Đào cũng tỏ vẻ tôn kính nói:
– Xin chào Chủ tịch Trương!
Bắt tay Diệp Trạch Đào thật chặt, Trương Thanh Nhàn nhiệt tình nói:
– Đồng chí Trạch Đào, mau ngồi xuống nói chuyện!
Vẻ mặt Trương Thanh Nhàn đều lộ vẻ chào mừng Diệp Trạch Đào.
Nhìn vị Chủ tịch cao to, dáng vẻ oai phong, Diệp Trạch Đào suy nghĩ rất nhiều về Trương Thanh Nhàn.
Cố Minh Trung đã sớm điều tra qua về Trương Thanh Nhàn. Trương Thanh Nhàn xuất thân là một cán bộ tổ chức, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy đến Phó Bí thư Thành ủy, sau đó đến vị trí Chủ tịch Hội đồng nhân dân. Hoàn toàn có thể nói đây chính là người dẫn đầu địa phương thành phố Lan Phong.
Điều khiến cho Diệp Trạch Đào tò mò là: khi Vu Chi Hán đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Lan Phong, Vu Chi Hán là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, kiêm nhiệm một chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố hẳn không phải khó khăn gì, nhưng chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân lại do Trương Thanh Nhàn nắm giữ.
Hiện giờ Vu Chi Hán đã mất chức, Dư Đạo Tranh đã đến, Trương Thanh Nhàn vẫn tiếp tục là Chủ tịch Hội đồng nhân dân.
Năng lực thực sự rất lớn!
Đối với những người không thể nhìn ra như thế này, Diệp Trạch Đào bình thường đều vô cùng coi trọng.
– Mời ngồi, mời ngồi.
Trương Thanh Nhàn kéo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, ông ta cũng ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào nhìn quanh văn phòng làm việc của Trương Thanh Nhàn, thấy trong phòng trồng một vài cây xanh, còn trồng mấy chậu hoa lan khá đẹp, còn có thêm một vài dụng cụ làm vườn, nhìn qua thì đúng là một nơi để dưỡng lão.
Ánh mắt quét qua Diệp Trạch Đào một lượt, Trương Thanh Nhàn mỉm cười nói:
– Khu kinh tế mới Giáp Hà phát triển thật nhanh, chuyện này chúng tôi cũng không nghĩ tới. Sau khi đồng chí Trạch Đào đến đây, toàn bộ thành phố Lan Phong phát triển thật kinh người, thật khiến người khác phải khâm phục!
– Đâu có, việc này chủ yếu là do sự ủng hộ của các lãnh đạo tỉnh thành phố!
Ha hả cười, Trương Thanh Nhàn nói:
– Khiêm tốn quá, thành phố Lan Phong nhiều năm qua không phát triển được. Cậu đến chỉ trong một thời gian ngắn thì có sự phát triển lớn như vậy, việc này mặc dù cũng có liên quan đến việc được các lãnh đạo ủng hộ nhưng mấu chốt vẫn phải dựa vào chính bản thân cậu. Là một người dân Lan Phong, tôi thấy sự phát triển sau này của thành phố Lan Phong, trong lòng cũng cảm thấy xúc động. Những người như chúng tôi già rồi, tương lai của Lan Phong phải nhờ vào các đồng chí trẻ tuổi!
Diệp Trạch Đào biết rằng Trương Thanh Nhàn thật ra cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi, những lời này của ông ta khó mà nói lên được điều gì.
– Chủ tịch Trương còn đang ở độ tuổi khỏe mạnh, sao có thể nói già rồi được. Sự phát triển của thành phố Lan Phong còn cần đến các vị cầm lái mới được.
Trương Thanh Nhàn cảm động nói:
– Tôi là người địa phương tỉnh Cam Ninh, đã ở thành phố Lan Phong công tác nhiều năm, có cảm tình với thành phố Lan Phong. Thấy thành phố Lan Phong vẫn luôn không phát triển được, trong lòng cũng thấy thật sự sốt ruột! Khu kinh tế mới Giáp Hà trong một ngày mà đã xảy ra biến đổi lớn như vậy, tôi thật không ngờ đấy, đặc biệt lần này dự án của các cậu rất quan tâm đến nhân dân. Chuyện này làm tôi thấy được hy vọng khiến quần chúng nhân dân thành phố Lan Phong thoát khỏi cảnh nghèo đói, tôi tin rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai thành phố Lan Phong sẽ trở nên tốt hơn!
Trương Thanh Nhàn thoáng cái đã nói nhiều như vậy, Diệp Trạch Đào trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể nhận ra những điều Trương Thanh Nhàn nói rốt cuộc có bao nhiêu phần là tự đáy lòng.
Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, Diệp Trạch Đào bình thường cũng sẽ không dễ dàng tin những lời từ miệng một cán bộ nói ra, có rất nhiều câu thật giả lẫn lộn.
Diệp Trạch Đào vẫn chân thành nói:
– Khi tới thành phố Lan Phong, tôi cũng nhìn thấy phần lớn cán bộ đều có phẩm chất tốt, bọn họ đều có một khát vọng thay đổi, khát vọng phát triển. Mấu chốt chính là những lãnh đạo Thành ủy như chúng ta, suy nghĩ thống nhất thì nhất định có thể kéo các cán bộ và quần chúng nhân dân thoát khỏi con đường nghèo khó!
Gương mặt Trương Thanh Nhàn lại nở một nụ cười, nói với Diệp Trạch Đào:
– Những lời của cậu khiến toàn thân tôi nóng bừng lên! Ôi, Hội đồng nhân dân này, tất cả mọi người đều nói đây là nơi dưỡng lão. Thật ra, Hội đồng nhân dân chúng tôi cũng tràn ngập nhiệt tình đấy. Thành phố Lan Phong đang phát triển, các đồng chí trong Hội đồng nhân dân cũng muốn cống hiến một phần công sức đó!
Diệp Trạch Đào nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy sửng sốt, một Chủ tịch Hội đồng nhân dân không ngờ lại gọi nơi này là chỗ để dưỡng lão, đây là ý gì?
Diệp Trạch Đào quyết sẽ không tin tưởng một Chủ tịch Hội đồng nhân dân thật sự có suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ đây chỉ là thăm dò?
– Chủ tịch Trương, những lời này của ngài tôi cũng không dám đồng ý, ai nói rằng nơi này là chỗ để dưỡng lão? Tôi cho rằng Hội đồng nhân dân có tác dụng trên nhiều phương diện. Trong mọi công việc ở thành phố Lan Phong, chúng tôi đều phải nhìn thấy bóng dáng của Hội đồng nhân dân mới được!
Trương Thanh Nhàn nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói một cách đầy ẩn ý:
– Công việc của Hội đồng nhân dân cũng cần đến sự ủng hộ của mọi người đấy!
Hai người đều có ý thăm dò đối phương, qua việc thăm dò này, Trương Thanh Nhàn rõ ràng cảm thấy hài lòng. Từ trong lời nói của Diệp Trạch Đào có thể biết rằng Diệp Trạch Đào ủng hộ công việc của Hội đồng nhân dân.
Nếu đã như vậy, Trương Thanh Nhàn cũng không tiếp tục chủ đề cũ mà mỉm cười nói:
– Đồng chí Trạch Đào, trong cuộc họp Hội đồng nhân dân thường vụ vừa rồi, cậu được chọn làm đại biểu Quốc hội bổ sung. Mời cậu đến đây chính là vì việc này, trở thành đại biểu Quốc hội, nhưng cậu chỉ là một thành viên của Hội đồng nhân dân, ha ha.
Diệp Trạch Đào hỏi:
– Chắc lần này Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân bổ sung thêm không ít đại biểu?
– Đồng chí Dư Đạo Tranh ở Tỉnh ủy là đại biểu Mặt trận Tổ quốc Tỉnh, việc này có phần không tốt, cho nên đại biểu Quốc hội thành phố lần này chỉ bổ sung thêm một người là cậu, ngoài ra còn có một số đại biểu Hội đồng nhân dân Tỉnh và thành phố nữa.
Những câu này vào tai Diệp Trạch Đào thì có quá nhiều tin tức rồi, Dư Đạo Tranh giành phần đến thành phố Lan Phong, theo lý thuyết thì việc y trở thành Chủ tịch Hội đồng nhân dân là vấn đề không lớn, nhưng hiện giờ để y làm đại biểu Mặt trận Tổ quốc Tỉnh thì lại rất khó. Chuyện này khẳng định rằng có tồn tại rất nhiều mặt vấn đề, lãnh đạo Tỉnh không tham gia, đây là một mặt, lại để một người đứng giữa làm thay lại là một mặt khác.
Lại nhắc đến Trương Thanh Nhàn là người đang giữ chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Diệp Trạch Đào cảm thấy Trương Thanh Nhàn cũng không hy vọng Dư Đạo Tranh tranh giành chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân.
Chẳng lẽ Trương Thanh Nhàn đối với việc Dư Đạo Tranh đến có chút lo lắng, đang hy vọng hình thành một mối quan hệ liên thủ với mình?
Diệp Trạch Đào lập tức suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Trương Thanh Nhàn liền thở dài:
– Tôi thấy trong sách phong thủy nói rằng, cái tên sẽ ảnh hưởng đến tương lai của một người. Tên tôi là “Trương Thanh Nhàn”, cứ tưởng sẽ được thanh nhàn, không ngờ thành phố Lan Phong thoáng cái đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng khá bận, ha ha.
Diệp Trạch Đào cũng có chút ngơ ngác, nhưng Trương Thanh Nhàn lại đem chuyện này và cái tên liên hệ với nhau, cũng mỉm cười nói:
– Không ngờ Chủ tịch Trương đề cập đến phương diện lớn như vậy!
Lại cười ha hả, Trương Thanh Nhàn nói:
– Thành phố Lan Phong tuy đã xảy ra chuyện như vậy, thật ra có lúc chúng tôi cũng thấy chỉ đơn thuần là suy nghĩ, bước tiếp theo có lẽ sẽ càng thêm mơ hồ!
Còn nói ra như vậy, chẳng lẽ Trương Thanh Nhàn đang ám chỉ điều gì?
Diệp Trạch Đào đối với người tên Trương Thanh Nhàn này cũng có chút khó hiểu rồi.
– Chủ tịch Trương, khu kinh tế mới Hà Khai đang trên đà phát triển, rất cần sự ủng hộ của các vị. Tôi có một suy nghĩ, có nên tổ chức mời những vị đại biểu cấp cao đến khu kinh tế mới Giáp Hà kiểm tra chỉ đạo công việc?
Trương Thanh Nhàn liền cao hứng nói:
– Đây là chuyện tốt, nếu như có thể khiến các đại biểu của chúng ta hiểu rõ công tác ở khu kinh tế mới Giáp Hà, tin rằng bọn họ sẽ có nhận thức rõ ràng về sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà, đây là chuyện tốt!
– Vậy cứ quyết định như thế đi. Việc này kính mong Chủ nhiệm Trương giúp đỡ một chút, chúng tôi nhất định sẽ dùng toàn bộ nhiệt huyết dâng tràn để tiếp đón các vị đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố!
Trương Thanh Nhàn liền cười ha ha nói:
– Xem ra người một nhà nhất định không tệ, hiện giờ đồng chí Trạch Đào cũng là người một nhà của chúng tôi, sau này người một nhà đừng nói hai lời. Hội đồng nhân dân nhất định sẽ ủng hộ công tác tại Giáp Hà!
Sau khi hai người nói chuyện một hồi, lúc đi ra trong đầu Diệp Trạch Đào đầy những lời nói của Trương Thanh Nhàn.
Thật là thú vị!
Diệp Trạch Đào nhận ra, lần này đến Hội đồng nhân dân, từ Trương Thanh Nhàn lại biết được một chút gì đó.
Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi liền có cảm giác, dường như Trương Thanh Nhàn đang tự nói với mình. Lần này tuy thành phố Lan Phong chống tham ô, tham nhũng lớn như vậy, nhưng còn có rất nhiều tầng sâu đến mức cũng không đào ra được.
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Độ nghi ngờ của Diệp Trạch Đào càng lớn hơn nữa, nói theo đạo lý này thì bộ máy lãnh đạo tỉnh Cam Ninh và thành phố đều đã bị rối loạn, những người nên dính vào cũng đã dính vào rồi, sao Trương Thanh Nhàn lại cho rằng thực sự chưa hề đào bới được gì?
Rất kỳ quái!
Trương Thanh Nhàn nói chuyện rất không rõ ràng, căn bản là không thể biết được điểm mấu chốt gì đó trong lời nói của ông ta.
Chẳng trách rất nhiều người nói tỉnh Cam Ninh nước rất sâu. Hiện giờ xem ra tình hình của tỉnh Cam Ninh chính mình cũng không thực sự thăm dò rõ ràng!
Diệp Trạch Đào có một ý tưởng mới, và mối quan hệ với Trương Thanh Nhàn cũng có thể gần thêm một chút. Trương Thanh Nhàn mới thật sự là một người Lan Phong có hiểu biết!