Đọc truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ – Chương 1056: Suy nghĩ của Trịnh Thành Trung
Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1057: Suy nghĩ của Trịnh Thành Trung
Khi Diệp Trạch Đào đến nhà Trịnh Thành Trung, Trịnh Thành Trung sớm đã thói thác một số sự việc để đặc biệt về nhà chờ.
Thấy con gái mình hưng phấn cùng Diệp Trạch Đào đi vào nhà. Trên mặt Trịnh Thành Trung nở nụ cười mãn nguyện.
Từ sau khi con gái có quan hệ với Diệp Trạch Đào thì mỗi ngày đều thấy nụ cười. Đây là việc tốt!
Từ trước tới nay Trịnh Thành Trung vẫn luôn cảm thấy mình nợ con gái rất nhiều, đã bù đắp lại rất nhiều. Hiện giờ nhìn con gái đã thoát khỏi được bóng tối đương nhiên là trong lòng rất vui.
Phương Mai Anh lại càng vui mừng thấy con gái và con rể cùng dắt tay nhau đi vào mặt bà sớm đã nở nụ cười rất mãn nguyện. Cơ bản là không thấy được phong thái uy nghiêm của cô ta ở tỉnh Cam Ninh.
– Tiểu Nhu, để hai bố con họ nói chuyện với nhau.
Phương Mai Anh kéo Trịnh Tiểu Nhu vào phòng ngủ.
Trịnh Thành Trung muốn vào thư phòng nói chuyện, liền đứng dậy nói:
– Đi vào đây nói chuyện.
Thư phòng của Trịnh Thành Trung là một nơi được giữ bí mật rất cao. Diệp Trạch Đào hiểu được ngay là Trịnh Thành Trung có điều thầm kín muốn nói với mình.
Sau khi hai người ngồi xuống, Trịnh Thành Trung nói:
– Đến Lan Phong lần này con làm việc rất tốt
Trước mặt Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào cũng không cần dấu diếm điều gì liền đem kế hoạch lúc trước của mình và sự việc phức tạp diễn ra sau đó được hóa giải nói ra cho bố vợ nghe.
Sau khi nói xong, Diệp Trạch Đào thở dài nói:
– Kế hoạch không thay đổi nhanh như vậy. Con cũng không tưởng tượng ra tình hình lại như vậy!
Trịnh Thành Trung không hề nghĩ đến chuyện này không ngờ kết quả trong chuyện này lại nằm ngoài kế hoạch của Diệp Trạch Đào. Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung phát hiện ra mình có phần chưa hiểu rõ về Diệp Trạch Đào rồi.
Đây là lần đầu ông nhìn thấy một con người trẻ tuổi, trúc trắc của Diệp Trạch Đào.
Trịnh Thành Trung ghép hình ảnh của Diệp Trạch Đào lúc mới bước vào cửa nhà mình và Diệp Trạch Đào hiện đang ngồi trước mặt mình. Đáng tiếc là ông ta không thể dung hòa ấn tượng của mình về hai người làm một.
Trưởng thành nhanh quá!
Lần này theo kế hoạch Diệp Trạch Đào lại làm ra được một tiếng vang lớn như vậy, lại không bị ảnh hưởng bởi lợi ích trước mắt, dốc hết sức hóa giải. Từ ý nghĩa của chuyện này có thể thấy Diệp Trạch Đào đã có cái nhìn đại cục, không còn là loại làm quan chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt.
– Lần này con làm rất tốt. Bí thư Hạo Vũ đã khen ngợi con rất nhiều lần, nói con rất có cái nhìn đại cục.
Tuy rằng hiện giờ Diệp Trạch Đào không còn cảm thấy vui mừng như trước kia khi nhận được lời khen của cấp trên nữa. Nhưng khi nghe thấy lời khen của Bí thư Hạo Vũ ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy rất kích động, vui mừng nói:
– Có được sự ủng hộ của Bí thư Hạo Vũ chúng con làm việc cũng dễ hơn.
Trịnh Thành Trung rất hài lòng với người con rể này, mỉm cười nói:
– Ông Vi Thiên đã bị Bí thư Hạo Vũ phê bình rồi. Sau này con ông ta sẽ phối hợp với con nhịp nhàng hơn.
Đối với những đối tượng con ông cháu cha như thế này Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm nhiều lắm, lắc đầu nói:
– Mấy tên công tử này không có kinh nghiệm thực tế. Nếu như không có sự nâng đỡ của bậc cha chú ở thành phố Lan Phong rất dễ gặp chuyện.
Trịnh Thành Trung là một người tự thân tiến lên, sao lại không hiểu được chuyện như Diệp Trạch Đào nói. Lúc này, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Hiện tại nhân dân trong nước của chúng ta đối với việc phát triển con nhà quan chất đầy oán giận. Việc này thật là làm khó người khác.
Diệp Trạch Đào nói:
– Tình hình là như thế này. Những người dân thấp cổ bé họng chỉ có thể liều sống liều chết tiến về phía trước. Một số người cha ông làm quan con đường phát triển của họ quả thật là quá thuận lợi, rất dễ dàng leo lên chức to. Ví như mấy tên công tử ở thành phố Lan Phong có thể thấy năng lực thì không có mà vẫn còn sĩ diện, lại còn làm ra những chuyện khác người. Lần này chuyện phong thủy lại làm ra chuyện như vậy. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì nước ta thật là mất mặt.
Trịnh Thành Trung thở dài một tiếng đáp:
– Tình hình là như thế này, đây là việc mà không ai muốn thấy cả nhưng hiện trạng lại như vậy. Con không biết đấy thôi việc điều chỉnh bộ máy hoạt động của thành phố Lan Phong trong chuyện này chứa rất nhiều tình cảm.
Trong chuyện này Trịnh Thành Trung cũng hết sức bất lực.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được suy nghĩ của Trịnh Thành Trung trong chuyện này, cũng biết rằng trong chuyện này Hô Diên Ngạo Bác đã đắc tội không ít người. Thêm vào chuyện bọn người Bí thư Hạo Vũ muốn có được sự cân bằng liền đã để những người đó đến thành phố Lan Phong. Tin rằng việc điều chỉnh bộ máy hoạt động ở trên tỉnh cũng sẽ được điều chỉnh như vậy.
– Việc điều chỉnh bộ máy hoạt động ở trên tỉnh cũng như vậy sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Trịnh Thành Trung liền gật đầu nói:
– Hiện giờ tỉnh Cam Ninh đã trở thành một tỉnh trọng điểm ở phía Tây.
Diệp Trạch Đào nghĩ chuyện này cũng không khác gì với suy nghĩ của mình là mấy. Mọi người đều đang bắt đầu tiến hành tranh đoạt ở tỉnh Cam Ninh rồi.
– Bộ máy hoạt động của tỉnh ủy sẽ quay về đúng chỗ. Việc này không thể kéo dài thêm được nữa.
– Đúng vậy, nếu còn tiếp tục kéo dài sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển của tỉnh Cam Ninh.
Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ tình hình ở tỉnh Cam Ninh, cũng gật gật đầu.
– Trạch Đào, hôm nay bố gọi con đến là muốn nói chuyện với con một chút.
Trịnh Thành Trung lại trở lên nghiêm túc.
– Bố, bố cứ nói.
Những lúc không có người ở đây Diệp Trạch Đào cũng xưng hô như vậy.
Trịnh Thành Trung rõ ràng cũng rất thích được nghe gọi như vậy, khuôn mặt nở ra nụ cười nói:
– Bố chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tiểu Nhu. Sự thăng tiến hiện nay của con cũng chính là mong muốn lớn nhất của bố. Lần này nhất định là sẽ giữ lại chức, cho dù là giữ lại chức đi nữa thì cũng phải đến mấy năm. Nếu như bố hết nhiệm kỳ rồi sau đó nghỉ hưu thì con cũng sẽ mất đi một chỗ dựa. Tuy rằng chúng ta rất phản cảm đối với những tên con ông cháu cha nhưng tình hình trong nước là như vậy. Nếu như người khác cũng làm chuyện như vậy chúng ta cũng phải thanh ột chút, không làm chuyện như vậy. Đó là một hành động hết sức ngu xuẩn.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thành Trung phân tích chuyện này cho Diệp Trạch Đào nghe. Diệp Trạch Đào chăm chú nghe, gật đầu liên tục.
Thực ra suy nghĩ của Trịnh Thành Trung cũng giống với suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Người khác đều làm như vậy. Đều dùng hết khả năng của mình dùng nguồn tài nguyên của dân tộc giúp đỡ thế hệ sau. Nếu như bản thân mình cảm thấy phản cảm mà không làm thì việc này chỉ có thể làm gia tăng thêm lực lượng của một số người mà hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào gật đầu Trịnh Thành Trung khen thầm trong lòng. Người con rể này trong lòng cũng rất có chính khí, mà cũng tỏ ra rất năng động. Đây mới là một người có tốt chất chính trị.
– Hiện giờ con đang nghĩ phải làm sao để làm tốt công việc của Khu kinh tế mới Giáp Hà. Những việc khác con cũng không nghĩ nhiều.
Đây cũng là những lời nói thật lòng của Diệp Trạch Đào. Đối với Diệp Trạch Đào mà nói hắn rất hài lòng với sự phát triển hiện tại của mình. Từ một cán bộ bình thường phát triển tới ngày hôm nay. Trong một thời gian không dài mà đã trở thành một cán bộ cấp phó thành phố còn có thể không hài lòng sao?
Mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung nói:
– Trong chế định của chúng ta có rất nhiều chính sách thể hiện lỗ hổng bên trong. Những cán bộ trẻ, có tài hoặc là những công viêc mang tính chất đặc thù có thể đề bạt đặc biệt. Điều này không phải ngẫu nhiên mà được đề tại đây. Có sự tồn tại của điều này tạo điều kiện cho rất nhiều việc không hợp lý cũng trở lên hợp lý hơn.
Diệp Trạch Đào nghĩ thấy cũng đúng. Trong quá trình tuyển dụng cán bộ cũng có không ít yêu cầu cứng ngắt. Nhưng trong số yêu cầu cứng ngắt đó lại có một điều khoản với nội dung như vậy. Lại nghĩ tới những thông báo được đề bạt trên truyền thông. Những chuyện đó đều tồn tại một vấn đề rất lớn đó là những người được đề bạt không hoàn toàn là những người có thành tích nổi bật. Vấn đề quan trọng là nội dung công việc mà bọn họ làm không làm cho quần chúng nhân dân tin tưởng và thán phục.
Trịnh Thành Trung lại nói tiếp:
– Bố đã cho người lên Trung ương ghi danh cho con theo học lớp Tiến sĩ kéo dài trong vòng một năm rồi. Sau này sẽ làm Tiến sĩ. Quan trọng là kinh nghiệm học trong trường Đảng, nó sẽ giúp ích cho con trong những bước phát triển tiếp theo.
– Lớp học Tiến sĩ này cũng thật là dễ dàng! Con sẽ nỗ lực!
Diệp Trạch Đào liền cười lên.
Lúc này Trịnh Thành Trung mới mỉm cươi nói:
– Con có kin nghiệm làm việc ở vài nơi, lại còn học tập trong trường Đảng. Tuy rằng có trẻ tuổi một chút cho nên chỉ có thể dùng “đặc biệt xuất sắc” đưa vào thôi!
Diệp Trạch Đào đã hiểu là Trịnh Thành Trung muốn rằng bước tiếp theo mình càng phát triển hơn.
Trịnh Thành Trung nói:
– Phát triển của con không mang tính nhảy vọt đều là một bước tiến, một dấu chân. Chỉ có một sự thiếu sót duy nhất là thời gian nhận chức ngắn một chút mà thôi. Nhưng ở trong nước ta, thành tích của con không ai dám coi thường cả. Đây chính là thế mạnh của con. Cố gắng tranh thủ thế mạnh của mình. Nó sẽ thúc đẩy sự phát triển sau này của con.
– Bố, Bộ máy làm việc ở thành phố Lan Phong giờ vẫn còn chưa đi vào quy củ.
Biết được suy nghĩ của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào gượng cười.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
– Làm bất cứ chuyện gì cũng cần tiến một bước và nhìn ba bước. Chỉ có như vậy con mới có thể tiến ngày càng xa. Nếu con thấy không thuận mắt với bộ máy làm việc của thành phố Lan Phong thì tại sao lại không tranh thủ cơ hội này để phát triển?
Diệp Trạch Đào nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Trịnh Thành Trung nói:
– Theo sự điều chỉnh bộ máy chính quyền ở tỉnh con. Trọng điểm trong bước tiếp theo của Cam Ninh chính là khu kinh tế mới Giáp Hà. Nếu như trong một thời gian ngắn con có thể làm cho khu kinh tế mới Giáp Hà phát triển lên, thì sẽ không có ai còn nghi ngờ năng lực của con nữa. Con cũng có thể đính vào cái chữ “đặc biệt xuất sắc”. Đến lúc đó, nếu như bộ máy hoạt động của thành phố Lan Phong có sự điều chỉnh rất tự nhiên con có thể trở thành cán bộ Giám đốc sở.
Khi Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc mình hiện giờ mới xếp thứ năm, cười nói:
– Hiện giờ con mới xếp thứ năm. Bố bảo con trong thời gian một năm có thể lên Sở, độ khó quả là không nhỏ. Đầu tiên là con phải ngồi lên chức Phó chủ tịch thường trực thành phố mới đúng.
Trịnh Thành Trung cười ha ha nói:
– Con ý à, còn nói không suy nghĩ, con đã để ý tới chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố rồi.
Diệp Trạch Đào cũng cười lên nói:
– Không giấu gì bố. Đối với mấy người hiện tại ngồi trên bộ máy hoạt động của thành phố. Thực sự là con thấy không vừa mắt. Họ muốn dùng mấy chiêu đó để lăn lộn ở thành phố Lan Phong. Theo con thấy độ khó không hề nhỏ chút nào.
Trịnh Thành Trung rất sâu sắc nói:
– Nếu đã như vậy bố cho rằng việc duy trì hiện trạng của thành phố Lan Phong như vậy là rất tốt rồi.
Trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, cách nghĩ của Trịnh Thành Trung cũng rất tốt. Để mấy tên công tử ngồi lên vị trí lãnh đạo ở thành phố Lan Phong. Thực sự chuyện này đang ình thời gian và không gian phát triển.
– Ý của bố là nuôi bọn họ?
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói;
– Đương nhiên rồi, việc này cần phải xem năng lực của con đến đâu rồi. Nếu như con có thể duy trì tốt cục diện này. Đây là một hướng phát triển của con. Một mặt duy trì hiện trạng này, một mặt cần phải phát triển khu kinh tế mới Giáp Hà. Bọn họ có thể tỏa sáng thì con cũng có lợi không ít. Đến lúc đó, con có muốn phát triển thì cũng không gì có thể ngăn cản được.
Diệp Trạch Đào phát hiện ra đối với sự phát triển của mình Trịnh Thành Trung vẫn còn có suy nghĩ riêng của ông.