Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 218: Chung kết (Thượng)


Bạn đang đọc Hồng Phai Xanh Thắm: Chương 218: Chung kết (Thượng)

Dù nghi vấn đầy bụng thì cũng không đỡ được mệt nhọc uể oải, Minh Lan nhào vào ổ chăn mềm mại, đặt lưng xuống liền ngủ, lần này ngủ một mạch không mơ mộng gì. Nhóc Đoàn nằm trong lòng mẹ thút tha thút thít, chốc lát sau cũng thiếp đi, trên khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt, trong lúc ngủ say ngón tay nhỏ bé vô thức túm tay áo mẹ.
Hai mẹ con ngủ quên trời quên đất, tỉnh dậy đã là buổi trưa, chính là giờ lành khai trương cổng chợ.
Nhóc Đoàn ngoan ngoãn hơn rất nhiều, tỉnh dậy không khóc không gào, Thúy Vi đút một miếng nó ăn một miếng, song quấn chặt lấy Minh Lan, ai đòi ôm nó đều tỏ ra đề phòng, tay túm chặt quần áo mẹ. Cả phủ đầy việc chờ Minh Lan, nàng đành phải dỗ nhóc mập: “Chúng ta đi thăm chị nhé, tay chị đang đau lắm, con giúp chị thổi được không?”
Nhóc mập mở đôi mắt to sáng, chần chừ giây lát mới ngoan ngoãn gật đầu, được Thúy Vi ôm tới chái phòng nơi Dung nhi đang nghỉ ngơi. Ngay lập tức, các vị quản sự vội vã tiến lên, lặng lẽ chờ ở hành lang theo trình tự, thay phiên hồi bẩm công việc.
Một đêm hỗn loạn, nửa đêm lửa cháy, tổn thất đương nhiên lớn.
Chỗ nhà cũ thiệt hại bảy, tám phần, may mà nhà thờ vẫn bình yên vô sự, tổ tiên họ Cố ban đầu xây nhà thờ ở nơi hẻo lánh râm mát, Minh Lan đã thấy rất chuẩn. Đáng tiếc bên kia thì không có vận may thế này, cả mảnh núi rừng đều bị hủy hoại. Thật tiếc hồng mai vừa hé nụ, đào rừng mới kết quả xanh biếc và cả mấy cây hoa đẹp đẽ tốn bao nhiêu bạc mới mua được, tất cả đều hoá thành vụn gỗ.
Lúc tìm tòi trong rừng còn phát hiện mấy thi thể cháy khét lẹt, Minh Lan đau lòng những con hươu non lộc non bị chết cháy vô tội, tức giận sai người lấy chiếu rách bọc lại, cộng thêm mấy thi thể kẻ cướp ngoài cửa, đồng loạt đưa đến phủ Thuận Thiên.
Ngoại trừ hai chỗ này, những chỗ còn lại trong Trừng viên ít bị hư tổn, đấy là chưa nói đến Cát ma ma trong lúc hoang mang đốt cháy nửa cái bếp.
Phòng ốc núi rừng bị hư tổn nặng đến đâu thì dù sao vẫn là vật chết, rồi sẽ có thể xây dựng lại, thật sự đáng tiếc vẫn ở phía sau.
Tra xét tỉ mỉ, đêm này gia đinh hộ vệ phủ Hầu tổng cộng thương vong ba mươi hai người, trong đó mười bốn người bị thương nhẹ, trọng thương chín người, còn lại… đã tới thế giới cực lạc rồi. Minh Lan than thở khôn nguôi, dặn dò Hách Đại Thành an táng trọng thể người đã mất và trợ cấp nhiều cho vợ con và thân nhân của người bị thương.
Minh Lan nói một việc, Hạ Hà liền đặt bút ghi vào trong vở, Lục Chi ở bên cạnh đánh bàn tính, sắc mặt còn khó coi hơn cả Minh Lan, mới tính qua, riêng tiền trợ cấp đã tốn hai vạn lượng bạc!
Đợi nhóm quản sự hồi bẩm xong xuôi nối đuôi ra ngoài, da mặt Lục Chi đã xanh như vỏ dưa hấu, Minh Lan đành phải an ủi con bé nhân tiện an ủi chính mình: “…Em nghĩ mà xem, đêm qua nếu không có người liều chết ngăn cản, chúng đã thành quỷ từ lâu rồi! Bây giờ trời quang mây tạnh, uống nước phải nhớ nguồn, càng không thể làm kẻ dưới thất vọng.”
Lục Chi miễn cưỡng gật đầu.
Dù nói như thế, nhưng tính thêm kinh phí xây lại phòng ốc hàng ngày, số bạc Minh Lan tiết kiệm được mấy năm nay gần như tiêu hết một nửa, hừ hừ, thật cmn giống anh Bá Hổ từng nói, của đi thay người!
Minh Lan che ngực hồi lâu mới dịu bớt nỗi xót của, chưa kịp thở ra một hơi, thoáng thấy bóng tà, bên ngoài chợt có người báo, phủ Anh quốc công có người tới chuyển lời.
“Đêm qua họ Trương không bị kẻ cướp tấn công?” Minh Lan nghe thấy vậy liền ngạc nhiên.
Nàng dâu đến chuyển lời đứng bên cạnh cửa, thưa rõ ràng: “Đúng vậy. Hôm qua nhà họ Trương thái bình cả đêm, chính Trương phu nhân cũng không ngờ đến phủ các vị ra nông nỗi này, sáng nay vừa nghe nói liền sai người tới hỏi thăm.”
Minh Lan lại hỏi: “Còn phủ quốc cữu thì sao?”
Nàng dâu nói: “Người đến nhắn lại, bây giờ bên ngoài vẫn đang giới nghiêm, tin tức không chính xác, tình hình chi tiết… không rõ lắm.”
Minh Lan trầm mặc rất lâu, nghi vấn tồn tại trong lòng nàng cả đêm càng ngày càng hiện rõ đáp án.
Sau, nàng gọi các vị quản sự ngoại viện tới hỏi, tiếp tục xử lý công việc, Đồ Long mệt mỏi đến bẩm trong phủ đã dọn dẹp sạch sẽ, cửa trước cửa sau đều không lởn vởn bóng dáng kẻ nào nữa, Hách Đại Thành và vợ Liêu Dũng phân công kẻ ở người hầu thu dọn sửa sang lại phòng, sân… Bận bịu hơn một canh giờ, vừa rảnh rỗi, Minh Lan bèn nghĩ tới Dung nhi, nàng mau chóng đứng dậy, bảo người đỡ lại chái phòng thăm con bé.
Dợm bước ra cửa, bỗng thấy Tiểu Đào hớn hở chạy vào, miệng mỉm cười ngọt như mật, vẻ mặt hạnh phúc mồn một. Minh Lan dừng chân ngắm nghía, dài giọng: “Về rồi hả? Vết thương của cậu Thạch đỡ hơn chưa.”
Tiểu Đào ngốc nghếch trả lời: “Vết thương? A… Anh Thạch bị thương một ít ngoài da thôi, cậu Cả Đồ bảo không nghiêm trọng.”
Minh Lan buông giọng chế giễu: “Vậy sao giờ em mới về?” Bà chủ ngủ dậy xử lý xong hết công việc rồi mà hầu gái hạng nhất sát người vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Tiểu Đào xấu hổ: “Anh Thạch bảo… anh ấy bảo, đêm qua thật sợ hãi, máu văng khắp nơi, đằng trước đằng sau cửa đều có người chết, anh ấy nhớ lại mà tim đập thình thịch, sợ tới nỗi không ngủ được!”
Lục Chi đang tính sổ sách ở trong phòng nghe thấy mà nổi cả da gà, tí nữa thì gục đầu vào nghiên mực, Hạ Hà đang dìu Minh Lan loạng choạng suýt ngã, cắn môi nhẫn nại, sau cùng không nhịn nổi bèn bật hỏi: “Nói thế mà em cũng tin?”
Tiểu Đào ngơ ngác: “Anh Thạch lừa em làm gì?”
Hạ Hà thẳng thắn buột miệng: “Cầm đao giết người còn không sợ, làm sao lại sợ gặp ác mộng chứ! Hắn đang lừa em đấy, hắn thích em nên mới muốn ở bên nhiều hơn!”
Tiểu Đào tức khắc đỏ mặt, cánh tay rắn chắc tròn lẳn “nhẹ nhàng đẩy” con bé một cái, hờn dỗi nói: “Ai da, cái gì mà thích hay không… Chị, chị thật là đáng ghét!” Nói rồi lại e thẹn bảo Minh Lan: “Phu nhân, em qua giúp Lục Chi.” Sau đó xoay cơ thể tròn trùng trục vào trong phòng.
Hạ Hà bị đẩy lảo đảo suýt nữa thì bập trán lên khung cửa, Minh Lan tốt bụng đỡ nó một cái, cất giọng thương hại: “Đừng đấu võ mồm với nó, cũng đừng lôi thằng nhóc Thạch ra trêu đùa, chỉ có em chịu thiệt thôi.”
Hai vợ chồng nó, một đứa ngốc nghếch không sợ ai, một đứa da mặt dày như tường thành, hoàn toàn là ông trời se duyên. Minh Lan nghĩ, chi bằng gửi thư cho vợ chồng họ Thạch, đợi đứa bé trong bụng sinh ra liền có thể chuẩn bị hôn sự cho chúng.
Nghĩ đến sau này Tiểu Đào gả xa tới tận Giang Hoài, Minh Lan không khỏi chua xót trong lòng, nàng im lặng cúi đầu bước đi, vài bước liền đến chái phòng, nghe bên trong vẳng tiếng cười nói con trẻ.
Sải bước vào cửa trái, đi vào buồng trong, Dung nhi đang tựa đầu giường, phía trong là cái chân mập để lên người chị gái của nhóc Đoàn, phía ngoài ngồi bên mép giường là Nhàn nhi. Dưới cửa sổ lần lượt ngồi Thiệu thị và Thu Nương, Thôi ma ma ngồi một mình bên bàn tròn như ý, nhẹ nhàng thổi bát thuốc đen đặc, trên trán có vết máu bầm, được dán hai cái thuốc dán hình hoa mai lên trên.
Thấy Minh Lan tiến vào, ai nấy sắc mặt khác nhau. Thu Nương mỉm cười đứng dậy thi lễ, nào ngờ Thiệu thị còn nhanh hơn chị ta, bật dậy nhanh như thỏ, vẻ mặt thấp thỏm, bộ dạng âu lo, cứ như hồi ông chồng chị ta mất. Minh Lan gật nhẹ đầu với Thu Nương, không thèm ngó ngàng đến Thiệu thị, đi thẳng đến giường.
Dung nhi vốn đang âu sầu ủ rũ nhìn về bát thuốc trong tay Thôi ma ma, thấy Minh Lan liền vui vẻ bảo: “Mẫu thân, người đến rồi…” Nói rồi định đứng dậy. Minh Lan vội tiến lên đè lại nó, dịu dàng nói: “Đừng dậy, mau nằm xuống.” Lại hỏi chỗ bị thương có đau hay không, có khó chịu ở đâu không, Dung nhi cắc đầu: “Bôi thuốc xong thì không đau nữa.”
Minh Lan thương xót, bụng nhủ đợi thuốc hết hiệu lực tất nhiên càng đau hơn. Nàng gạt hàng tóc mai dày dặn của cô bé ra, sau trán tầm hai, ba tấc là chỗ thuốc mỡ màu xanh sẫm gắt mũi, ẩn hiện vết máu khô doạ người, nàng than thở: “May mà con nhiều tóc, nếu ít tóc làm sao che được chỗ bị thương. Ôi, bị thương thế này, ít cũng phải nửa năm không được mang trâm vòng châu ngọc, nặng quá lại đau da đầu.”
Dung nhi sờ lên đầu, nói thoải mái: “Em Nhàn bảo dù sao con búi kiểu rủ xuống cũng không đẹp, sau này chải ngôi giữa là được, chẳng phải mẫu thân mới cho con một hộp hoa lụa mà, không sao đâu.” Khuôn mặt con bé vốn nghiêng về vẻ mạnh mẽ khí khái, mỗi lần búi kiểu tóc dịu dàng yêu kiều đấy đều thấy kỳ quặc.
Nhắc đến Nhàn nhi, con bé không thanh thoát tinh nghịch như trước, từ lúc Minh Lan vào, nó vẫn một mực cúi đầu, nghe thấy lời này bèn hơi ngẩng lên, dè dặt nhìn Minh Lan.
Minh Lan đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nói, cất giọng dịu dàng: “Hai đứa thân như chị em ruột, có cháu khuyên nhủ cái Dung, ta cũng yên tâm.”

Nhàn nhi rưng rưng nước mắt, khuôn mặt non nớt toát vẻ xấu hổ xen lẫn trưởng thành sớm, nó nhẹ nhàng gật đầu. Thiệu thị ngồi bên cạnh há mồm dợm nói, song đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Minh Lan thì không nói nên lời, chị ta vốn định nói lời xin lỗi, nhưng trước mặt mọi người lại không dám mở miệng.
Minh Lan quay sang cầm cái tay nhỏ bé đầy băng gạc của Dung nhi. Nàng đã nhìn con dao găm của kẻ cướp, cực kỳ sắc bén, may mà tính con bé cứng cỏi, lúc đó tức quá nên nắm chặt lưỡi dao, bằng không nếu hơi buông lỏng, chỉ e dao trượt thì tay nó chia thành hai nửa.
Tuy vậy vết thương vẫn sâu tận xương, da thịt nứt nẻ, Minh Lan nhìn vô cùng sợ hãi, thầy thuốc bảo, sau này dù miệng vết thương lành lại, chỉ e bàn tay cũng không được linh hoạt như trước kia.
“Đợi mấy hôm nữa bỏ giới nghiêm, ta sẽ gửi thư cho tiên sinh hai con, ôi, may mà thương ở tay trái, viết chữ làm gì cũng không sao, có điều thêu thùa… làm sao được…” Bức vải đặt trên khung thêu vuông vức, cần phải một tay cầm kim ở trên, một tay lùa kim ở dưới, hai tay phối hợp: “Làm sao mà học thêu của Hồng đại nương nữa đây…”
Dung nhi vui sướng buột miệng: “Thật ư? Con không cần học với Hồng đại nương nữa? Úi…” Chưa dứt lời liền thấy một ngón tay véo vào người, Nhàn nhi đang ra sức nháy mắt ra hiệu với nó, Dung nhi chợt vỡ lẽ, tức khắc cúi đầu, buông giọng yếu ớt: “Phụ lòng đại nương hết mực dạy bảo, con gái rất bất an.”
Minh Lan vốn đang u sầu đầy cõi lòng, thấy vậy cũng không khỏi bật cười.
Nét mặt biến đổi gượng gạo, giọng nói cứng nhắc, phối hợp chẳng ăn khớp tí nào, kém xa so với màn biểu diễn mây trôi nước chảy của mình năm đó. Nhớ năm đó lúc chị em trong nhà ganh đua, kể cả Như Lan cũng hơn hẳn hai cô bé này, càng đừng nhắc tới Mặc Lan diễn xuất ở mức thượng hạng và chính bản thân mình. Quả nhiên có cạnh tranh mới có tiến bộ ư?
Hai cô bé thấy Minh Lan nở nụ cười bèn đồng loạt cúi đầu, chán nản thẹn thùng, Minh Lan cười vỗ nhẹ lên khuôn mặt chúng: “Ừm, thế này tốt hơn nhiều, ra dáng lắm, về sau nhớ diễn lại cho tiên sinh của các con xem.”
Thốt ra lời này, cả phòng đều cười, Thôi ma ma ngừng khuấy thìa cho thuốc đỡ nóng, lắc đầu mỉm cười, Nhàn nhi hào hứng tựa vai vào Dung nhi, hai chị em che miệng nhỏ giọng vui đùa, Thu Nương tiến lên hai bước, hòa cùng: “Phu nhân tinh ý quá, mấy việc như đọc sách xem sổ không gây khó dễ cho cô Cả nhà ta, nhưng việc kim chỉ thì phiền phức lắm!”
Minh Lan mỉm cười: “Học may vá vốn để tu dưỡng tính khí, thể hiện phụ đức, tiểu thư những nhà như chúng ta cũng không cần phải luyện quá thành thạo, bằng không các bà chuyên thêu thùa hết việc để làm.” Lời này tỏ vẻ lão luyện thành thục, trong lòng nàng rất tự đắc, suy nghĩ giây lát bèn nói thêm: “Không cần thuê cái gì to lớn, nhưng việc kim chỉ tầm thường vẫn phải biết.” Dứt lời quay sang bảo Thu Nương: “Chị vất vả chút, dạy dỗ hai tiểu thư thật kỹ càng.”
Dung nhi vội vàng gật đầu như trống bỏi, Nhàn chi che miệng cười trộm, Thu Nương vội bày tỏ thái độ: “Phu nhân yên tâm, đây vốn là bổn phận của tôi.” Kỳ thực lời này không ổn, bổn phận của vợ bé vốn là hầu hạ ông chủ và bà Cả, tuy nhiên cho đến giờ, chị ta tự giác bản thân càng ngày càng giống bà mẹ già.
Minh Lan mỉm cười, hỏi vết thương trên đầu Thôi ma ma thế nào, Thôi ma ma liên tục đáp “không sao”.
Thu Nương rất thông minh, trông Minh Lan vẫn nhăn mày bèn tự bổ sung: “Thầy thuốc đã kê đơn thuốc cho Thôi ma ma, còn bảo hiện giờ không sao, để sau này trở lại khám lần nữa.”
Minh Lan gật đầu, thực ra với nàng thì tốt nhất vẫn nên đi chụp X quang mới bảo đảm, nhưng thời này làm gì có thứ ấy, đành phải dặn dò Thôi ma ma nghỉ ngơi thật nhiều.
Thấy được tán thưởng, Thu Nương càng ra sức: “Trưa nay tôi đã nhìn qua dì Nhược Mi, cô ấy đang cho con bú, hai mẹ con đều rất khỏe mạnh.”
Minh Lan thoải mái nói: “Tốt quá, bằng không tôi chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Công Tôn tiên sinh.”
Đêm qua đại loạn một trận, cơ hồ ai cũng bị ảnh hưởng, không phải bị sợ hãi thì chính là bị thương da thịt, nào ngờ bình yên vô sự nhất là lại Thu Nương và Nhược Mi vốn ngày thường không đáng tin tưởng cho lắm.
Từ lúc hai người họ chuyển vào chái phòng trong viện của Thiệu thị, kỳ thực ai nấy đều sợ hết hồn.
Hai bà hầu chăm sóc cho Nhược Mi nghe lời bà chủ dặn dò, lại biết nàng vợ bé mảnh mai quý giá này mẫn cảm hay lo, sợ xảy ra chuyện, hai bà dứt khoát nấu một bát trà an thần thật đặc, thần không biết quỷ không hay trộn vào trong chén thuốc.
Nhược Mi ngủ thẳng tới bình minh, hoàn toàn không biết ban đêm ánh đao bóng kiếm cỡ nào, đến khi tỉnh lại đã là trời quang mây tạnh, tinh thần sảng khoái, con trai cũng ngủ say sưa trong lòng vú nuôi, sáng sớm, hai mẹ con liền phấn chấn trở về viện của mình.
Minh Lan cực kỳ tán thưởng hai bà hầu lanh lợi, kể cả vú nuôi, ba người mỗi người được thưởng mười lượng bạc.
Còn Thu Nương thì lo sợ cả đêm, ngay lúc không thấy Dung nhi đâu, chị ta vốn muốn đi tìm nhưng lại bị bà hầu dọa sợ nên ở lại.
“Dì đã quên phu nhân dặn dò rồi à? Phu nhân dặn đi dặn lại, bất kể xảy ra chuyện gì đều không được rời phòng, tiểu thư không biết đi đâu, tự nhiên sẽ có đứa ở bà hầu đi tìm, dì không cần đi, đến lúc đó ai cũng biến mất lại thành ra hỏng bét!”
Do gần đây bị Minh Lanh lạnh nhạt bắt phải theo quy củ, Thu Nương sợ hãi cái uy của bà chủ, đành phải ngoan ngoãn đợi trong phòng, không dám đi lại lung tung, chỉ dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trước nửa đêm vô sự, sau nửa đêm ồn ào.
Tiếng đao kiếm va chạm ngay ở ngoài sân, trong đêm khuya hỗn loạn tiếng đáp lời tiếng kêu gào thảm thiết, chị ta nghe mà sợ đến mềm người, suýt thì nhảy cửa sổ chạy mất, ai biết chưa đợi chị ta hạ quyết tâm mở cửa sổ ra, kẻ cắp đã bị hộ vệ canh giữ ngoài cửa dọn dẹp sạch sẽ.
Kế đến, các hộ vệ, bà tử tiến vào báo bình an, chị ta và đám hầu gái thở phào nhẹ nhõm, thấy sắc trời mờ sáng bèn cảm thấy cả người lẫn tinh thần đều mệt mỏi bèn thay nhau đi tìm phòng nghỉ ngơi. Từ đầu đến cuối, Thu Nương chỉ hoảng sợ về mặt tư tưởng, còn đâu hết sức an toàn, coi như là nghe phải chuyện ma.
“…Ai cũng kêu đêm qua nguy hiểm, nhưng chúng tôi còn chẳng biết kẻ cướp tròn méo thế nào.” Nói đến đây, Thu Nương không hẳn chỉ vì nịnh nọt bà chủ, trong lòng chị ta thật sự cảm kích Minh Lan bảo vệ chu toàn: “Dì Nhược Mi cũng nhờ tôi khấu đầu tạ ơn giùm với phu nhân, bảo nhờ có phu nhân tính toán thỏa đáng mà mẹ con họ mới có thể bình an, chẳng bị thương đến một sợi tóc.”
Lúc nói lời này, chị ta không hề có ý châm chọc, song Thiệu thị chột dạ dâng lòng xấu hổ, trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, cuối cùng không nén nổi bèn nói: “…Em dâu… Chị, chị… chị hồ đồ… suýt nữa làm hại nhóc Đoàn…” Nói rồi viền mắt đỏ ửng, lấy khăn lau mắt: “Nếu thằng bé có mệnh hệ gì, chị đúng là không còn mặt mũi nào gặp em…”
Không mặt mũi thấy tôi?
Minh Lan thầm giễu cợt, nói nhẹ thật, nếu chị ta thật sự hại chết con trai, chính mình kiểu gì cũng phải lột da chị ta ra!
“Chị dâu có sai gì đâu? Lòng người khó dò, chị dâu không tin nổi em, muốn tự tìm chỗ ẩn thân cũng phải thôi.” Nàng nói vừa bén nhọn vừa châm chọc, Nhàn nghi nghe vậy liền khó xử cúi đầu.
Thiệu thị cuống lên, liên tục nhận lỗi. Minh Lan mặc kệ chị ta một lát, để xem chị ta định biện hộ thế nào, ai ngờ Thiệu thị nói năng lộn xộn, bụng dạ cũng không sâu sắc, quanh đi quẩn lại chỉ có vài lời như “tôi hồ đồ, tôi không tốt”, câu chữ không hay, nước mắt cũng không đủ đáng thương. Ngay cả Nhàn nhi nghe mà cũng âm thầm chán nản, thoái thác thế này thì người ta thông cảm thế nào được.
Thiệu thị nghẹn ngào một lúc, vốn đinh ninh em dâu xưa nay tốt tính, cho dù trong lòng vẫn giận nhưng trước mặt mọi người cũng sẽ nể nang chị ta, nào ngờ đợi mãi vẫn không thấy Minh Lan mở miệng nói lời khoan thứ, chỉ buông lời lạnh nhạt, sau đó quay sang trêu đùa nhóc Đoàn, chị ta khó xử đứng nguyên tại chỗ.
Minh Lan lại một lần nữa cảm thán, họ Thịnh mới là có nhân tài.
Nếu hôm nay đổi thành dì Lâm, gặp phải tình cảnh tự thỉnh tội thế này, bảo đảm có thể từ việc hối tiếc thân thế mà khóc lóc kể lể đến tận chuyện trời đất mênh mông mà chẳng biết dựa vào ai, bởi vậy mới làm ra việc hồ đồ như thế, nói đến nỗi khán giả phải đau lòng rơi lệ, thương nàng bạc mệnh phải làm vợ lẽ, cuối cùng quên tiệt lỗi sai.
Trong lòng nghĩ vậy, Minh Lan cũng không dài dòng nữa, dặn dò Dung nhi vài câu, sau đó quay sang bảo Thiệu thị: “Có chuyện này, vốn định vài hôm nữa mới nói với chị. Nhưng tôi thấy chị vẫn khỏe lắm, chi bằng hôm nay giải quyết luôn.”
Thiệu thị giật nảy, gượng cười bảo: “Sao… là chuyện gì?”
“Còn việc gì nữa? Là dì Nhiệm.” Minh Lan từ tốn xoay người đứng dậy: “Dẫn kẻ cắp vào trong nhà, bao nhiêu đôi mắt nhìn thấy, phải xử lý chứ.”
Nói xong lời này, nàng vịn tay Hạ Hà dẫn đầu ra khỏi phòng, Thiệu thị bạc mặc, loạng choạng chực ngã, định không đi theo, Hạ Trúc đứng ở bên cạnh nhanh nhẹn tiến lên nâng cánh tay chị ta, nửa đỡ nửa kéo ra khỏi phòng.

Một nhóm người chuyển ra khỏi mái hiên, từ cửa trái ra khỏi Gia Hi cư, dọc theo con đường nhỏ trải đá cuội hướng về phía Bắc. Minh Lan đỡ bụng, đi chầm chậm, Thiệu thị không dám giục, đành nhẫn nhịn nhắm mắt theo đuôi.
Thực ra cũng chỉ mới đi vài bước, Thiệu thị lại bừng tỉnh cảm thấy lâu dài, trán toát mồ hôi. Nhóm người đi tới chái phòng phía Tây của dãy nhà sau, bên trong không trang trí, chỉ có một cái bàn tròn như ý, ba, bốn cái ghế bao quanh, bên cửa sổ đặt một chậu hoa cực lớn, cỏ khô bùn nứt, hiển nhiên lâu lắm không có người chăm sóc.
Hạ Hà nhỏ giọng: “Đang bận nên chỉ kịp quét dọn sơ qua, mong phu nhân chớ trách.”
Minh Lan ngắm nghía, thấy cửa sổ sáng sủa, mặt đất không lấm bụi bèn buông giọng hài lòng: “Có ít thời gian không cần phí sức nhiều, như vậy tốt lắm rồi.” Nàng vừa vịn bàn ngồi xuống vừa nói: “Đừng dông dài nữa, mau gọi người dẫn lên đi.”
Hạ Hà đồng ý ra ngoài, Hạ Trúc thấy thế bèn vứt Thiệu thị lên ghế, vội vã vòng qua bàn, chuyển sang hầu hạ Minh Lan.
Chỉ giây lát sau Hạ Hà trở lại, đằng sau có ba nhóm người đi theo, dẫn đầu là Đồ Hổ, tiếp đó là hai thị vệ kẹp một người phụ nữ tay chân bị trói chặt, cuối cùng hai bà hầu kéo một đứa hầu gái bị trói gô tiến vào. Thị vệ ném người phụ nữ xuống, sau đó khoanh tay đề phòng đứng sang bên cạnh, hai bà hầu cũng học theo ném đứa hầu gái xuống trước mặt Minh Lan.
Thiệu thị cúi đầu nhìn, người phụ nữ đó có thân hình đẫy đà, đôi mắt đẹp tím bầm thành đường chỉ, bộ dạng chật vật, tóc tai rối tung, quần áo bẩn thỉu, không phải dì Nhiệm lại là ai?
Còn người khác tất nhiên là Bích Ti.
Thiệu thị vỗ ngực ngạc nhiên, chợt nghe Minh Lan mỉm cười bảo: “Cậu Hai Đồ vất vả từ đêm qua đến giờ, vốn nên nghỉ ngơi dưỡng sức, việc này giao cho người khác là được, cần gì đích thân đến?”
Đồ Hổ cười nói: “Bên ngoài đã thu dọn gọn gàng, mau xử lý bọn này mọi người mới yên tâm nghỉ ngơi được.” Nói rồi khom lưng rút tấm vải trong miệng người phụ nữ: “Phu nhân, ngài hỏi đi!”
Bích Ti cũng bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng “hừ hừ” nhỏ bé, ngửa cổ nhìn Minh Lan, ánh mắt toát vẻ khẩn cầu.
Minh Lan không nhìn nó, ngoảnh lại nhìn Thiệu thị, cười nói: “Tôi biết hỏi gì đây! Đây là người tri kỷ của chị dâu, hay là chị dâu hỏi đi.”
Thiệu thị xấu hổ, không dám ngẩng đầu đối diện với ba kẻ vạm vỡ, đành nhìn dì Nhiệm, cất giọng yếu đuối: “…Tôi, tôi… tại sao cô lại phải dẫn kẻ cắp vào nhà…” Bất kể ở nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, chị ta chưa hề quản lý việc nhà bao giờ, cất tiếng hỏi vừa không có uy, vừa không có lực.
Dì Nhiệm vừa thấy Thiệu thị liền khóc lóc sướt mướt, kêu gào: “Phu nhân, oan cho tôi quá… Tôi nào dám… Là do kẻ cướp ép buộc… Lấy đao đè lên cổ tôi…”
Còn chưa dứt lời, Minh Lan liền bật cười: “Dì Nhiệm này, muốn lừa gạt cũng phải nhìn xem đây là chỗ nào. Cô nhìn xem, bây giờ cô lừa dối phu nhân nhà cô là sẽ thoát được hả?”
Dì Nhiệm nghe vậy liền liếc nhìn Đồ Hổ và hai thị vệ, co rúm người lại.
Vì Thiệu thị ở góa nên đứa hầu nàng dâu bên người chị ta cũng thường ăn vận theo kiểu chững chạc u tối, thường ngày không tô son trát phấn, không đeo trâm mang vòng, trước kia Minh Lan ít để ý, giờ nhìn kỹ mới thấy tuy một mắt xanh đen, gò má sưng cao vẫn không giấu được dung mạo bất phàm của dì Nhiệm. “Bị ép buộc nên phải dẫn kẻ cướp đến Khấu Hương uyển hay là thông đồng với ngoại tặc, cô tưởng người ngoài đều mù cả hay sao?”
Dì Nhiệm biết Minh Lan khác với Thiệu thị, là nhân vật lợi hại, nhưng dù sao vẫn ôm lòng may mắn, mạnh miệng: “Tối lửa tắt đèn, có lẽ nhìn nhầm…” Lại giãy giụa cơ thể bị trói chặt, liên tục dập đầu với Thiệu thị: “Phu nhân, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, ngài phải giúp tôi!”
Thiệu thị dợm lên tiếng, ánh mắt chạm phải gương mặt băng giá của Minh Lan liền rụt lại.
“Được lắm, không thấy quan tài không đổ lệ!” Minh Lan hừ lạnh: “Được, để tôi nói rõ ràng.”
Nàng chỉ vào Thiệu thị: “Phu nhân nhà cô ngày thường luôn sống thanh tịnh, ít để tâm tới chuyện bên ngoài, làm sao chị ấy biết được tôi giấu Đoàn nhi ở đâu! Cung ma ma nhà các cô nói rồi, là cô báo cho chị dâu biết, lại ra sức xúi giục chị ấy tra đến tột cùng.”
Thiệu thị mặt đỏ như máu, đầu gần như dán vào ngực, dì Nhiệm cứng họng, Minh Lan cười lạnh lẽo: “Tôi tự phụ làm việc cũng coi như bí ẩn, nào ngờ bị cô thám thính được, hừ, cô đừng có bảo vô ý nghe thấy! Rõ là ngày thường cô mưu tính sâu lắm!” Việc này không thể chỉ bằng vài câu tán gẫu thông thường là dò la ra được, nhất định phải lúc nào cũng lưu ý động tĩnh ở Gia Hi cư.
Dì Nhiệm run rẩy, vẫn còn chống chế: “…Tôi, tôi là vì phu nhân và tiểu thư nên mới lưu ý…”
Minh Lan mặc kệ cô ta ngụy biện, tiếp tục nói: “Chị dâu nghe lời cô xong, cô bèn thừa dịp ngoại viện đang rối loạn, gọi Bích Ti tới hỏi. Chị dâu không giỏi ăn nói, chỉ ngồi yên một chỗ, còn cô thì ở bên cạnh khéo léo hỏi han, lấy lợi ra dụ, cuối cùng hỏi được chi tiết.
Bích Ti bị bó thành cục ra sức giãy giụa kêu lên, hai mắt như phun lửa, oán hận trợn trừng dì Nhiệm. Dì Nhiệm không phải kẻ chuyên làm việc gian ác, không dám nhìn ánh mắt Bích Ti.
“Tốt! Cho dù cô chống chế rằng cô vì chủ nhân mới lưu ý tình hình trong viện của tôi, đã hỏi thăm ra tung tích Đoàn nhi, cô vốn nên ẩn nấp cùng với nhóm chị dâu, bảo vệ sát người mới đúng chứ! Kết quả cô chạy đi đâu?”
Minh Lan tỏ vẻ mỉa mai, liên tục chất vấn, dì Nhiệm đều không đáp được.
“Cô lấy cớ cần đi nhà xí chạy ra ngoài, gặp bà hầu Diêm ở phòng ấm, cô bảo đến lấy ít đồ ăn khuya cho chị dâu, bà Diêm nói lúc đó trong phủ vẫn chưa bốc cháy. Tiếp đến Sùng ma ma trông cửa trong nhìn thấy cô chạy về phía Tây, lúc đó nhà cũ phía Đông đã nổi lửa ngút trời, cuối cùng là ông Phúc trông cánh rừng nhìn thấy cô, lúc đó rừng núi phía Tây vừa mới cháy.”
Minh Lan từ từ cao giọng, ngữ điệu càng ngày càng đanh thép: “Cô là người phụ nữ trong nhà, lúc đại loạn chạy tới cánh rừng ngoại viện làm gì, rõ ràng là đến chi viện kẻ cắp! Mà đêm qua hễ có ai gặp cô đều bảo không thấy có ai đè dao vào cổ cô, cô còn dám ngụy biện hả?!”
Dì Nhiệm bị ép tới nỗi chân tay luống cuống, Đồ Hổ đứng bên lộ vẻ tàn nhẫn, cất giọng lạnh giá: “Phu nhân cần gì phải nhiều lời với tiện nhân này, cứ giao cho tôi, tôi dỡ từng cái xương một của nó ra, để xem nó có nói hay không!”
Minh Lan xua tay, nàng là nhân viên thời đại pháp chế, dù sao cũng phải tiên lễ hậu binh.
Dì Nhiệm sợ hãi vô ngần, rúm ró liều chết cách Đồ Hổ xa một chút, hét lên the thé: “Nhị phu nhân tha mạng! Tôi nói, tôi không dám chống chế nữa!”
Minh Lan lạnh lùng: “Cô biết tôi muốn hỏi cái gì chứ.”
Dì Nhiệm cắn môi, chịu đựng tay chân tê liệt, run giọng: “…Là bên Thái phu nhân… bên kia sai người tới tìm tôi.”
Minh Lan khép mắt lại, lẩm bẩm: “Tôi cũng đoán là bà ta.”
“…Không, không phải mỗi tôi, ngoại viện cũng có người của Thái phu nhân, hẹn sẵn đến lúc sẽ mở cửa thả người vào, nào ngờ hai vị họ Đồ điều được rất nhiều người dũng mãnh từ thôn trang tới, lại đích thân theo dõi chặt chẽ cổng trước cổng sau, không có cơ hội ra tay.” Dì Nhiệm kể lể đứt quãng.
Đồ Hổ nghe mà giận tím mắt, quát: “Là thằng ranh ăn cây táo rào cây sung nào!”

Dì Nhiệm sợ hết hồn, vội nói: “Là… là kẻ gác cổng Hàn Tam…”
Đồ Hổ sửng sốt: “Hàn Tam…? Nhưng thằng đó đã bị bắn tên chết đêm qua rồi.” Tức khắc hắn nhấc người dì Nhiệm lên, quát: “Chẳng lẽ vì để thoát thân mà mi tự tiện vu oan?”
Dì Nhiệm gào lên như heo bị chọc tiết: “Chính là Hàn Tam! Chính là hắn! Vốn tôi chỉ là người dò la tin tức, nào ngờ đêm hôm qua Hàn Tam lén truyền tin cho tôi, bảo việc có thay đổi, hai cổng không thể mở, không có người vào được, bảo tôi hỏi thăm chỗ ẩn thân của Đoàn nhi rồi tới cánh rừng phía Tây tiếp ứng!”
Đồ Hổ buông tay, xui xẻo mắng to: “Không ngờ lại để hạt cát dưới mí mắt!” Nói rồi liên tục tạ tội với Minh Lan.
Minh Lan chẳng biết nên khóc hay cười, người đã chết rồi, nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành, đâu có gì xui xẻo. Đồ Hổ vẫn tức giận, nói thẳng tra xét mà chính xác thì sẽ thu lại bạc trợ cấp cho gia quyến Hàn Tam.
Thiệu thị im lặng lắng nghe, bấy giờ không thể nhẫn nại, cất giọng khàn khàn: “…Tôi, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, lại cùng hầu một chồng, trước kia tôi cũng không đối xử tệ với cô, tại sao cô lại…”
Dì Nhiệm vốn đang co quắp khóc lóc trên mặt đất, nghe vậy chợt như núi lửa bùng nổ, cô ta bật dậy, hằn học nhìn Thiệu thị, gầm lên: “Mày còn dám nói không đối xử tệ với tao! Đều do mày hại! Đều do mày! Mày là đồ đàn bà ngu dốt giả nhân giả nghĩa!”
Bộ ngực đầy đặn của cô ta nhấp nhô phập phồng, thở phì phò: “…Chị em của hồi môn đều lần lượt lấy chồng, tao nhỏ tuổi nhất, vốn nghĩ đến tuổi cũng được ban hôn sự vẻ vang, nào ngờ… nào ngờ, mày lại đem tao cho cái kẻ bệnh lao ấy…! Hắn còn sống được mấy ngày chứ, mày ở góa một mình không đủ còn phải kéo theo tao à!”
Thiệu thị bị cô ta chửi choáng váng, hồi lâu mới phản ứng lại, the thé biện giải: “Cô, cô làm sao dám nói ông cả là… là bệnh lao…?! Từ khi sinh Nhàn nhi tôi nhiều năm không mang thai được nữa, thấy cô có dáng vẻ dễ sinh con trai mới cố ý cất nhắc cô, tương lai nếu sinh được cậu chủ chẳng phải cô cũng được vẻ vang còn gì!”
“Hừ, cất nhắc cái rắm!” Dì Nhiệm tựa như biến thành người khác, tóc tai xổ tung, điên cuồng kêu lên: “Thân thể hắn ta thế nào mày không rõ à?! Mấy năm gần cuối hắn còn không quan hệ được, sinh con trai cái rắm! Tao đã bảo không muốn, cái đồ ngu nhà mày lại còn bảo tao xấu hổ, e thẹn, còn vui vẻ đến khoe với Thái phu nhân, giả vờ hiền lành, kết quả Thái phu nhân trực tiếp bày rượu cho tao…”
Nghĩ tới chuyện cũ, cô ta không cầm nổi nước mắt: “Đến tình cảnh đó, tao không chịu cũng không xong.”
Thiệu thị hồn xiêu phách lạc, lẩm bẩm: “Hóa ra cô thật sự không muốn…” Trong lòng chị ta, Cố Đình Dục là người đàn ông hạng nhất tốt nhất thiên hạ, lại là ông chủ phủ hầu, thêm nữa ngày thường chị ta toàn thấy hầu gái muốn bám lấy đàn ông làm vợ bé, tại sao lại…?
Minh Lan thản nhiên theo dõi, về lý mà nói, việc xấu của hầu gia tiền nhiệm nhà họ Cố không nên được thảo luận, có điều nghĩ hai vợ chồng nhà này, một kẻ còn sống thì bắt nạt chồng nàng, một kẻ thì đêm qua suýt nữa hại con trai nàng, Minh Lan liền không ngăn chặn, miệng nhướn châm chọc, lẳng lặng lắng nghe.
“Tao hầu hạ tên bệnh lao đó chưa được năm lần, lúc hắn còn sống, mày bắt tao sống như quả phụ, lúc hắn chết rồi mày cũng không chịu thả tao ra! Còn bảo cái gì mà sống nương tựa lẫn nhau! Tao mới bao nhiêu tuổi, mày lại nhẫn tâm như thế ư!”
Thiệu thị nghe mà tay chân lạnh buốt, hốt hỏng: “Tôi, tôi thật tình muốn để cô được dưỡng già trong phủ, tôi…”
“Dưỡng cái đầu mày! Dưỡng cái gì mà dưỡng, tao vẫn còn trẻ, còn nửa đời nữa cơ mà!” Dì Nhiệm chửi bới ầm ĩ: “Chính mày làm quả phụ tẻ nhạt, muốn tìm bạn giải buồn thì có!”
Thiệu thị bị chửi quay cuồng trời đất, muốn giải thích không được, sắc mặt đỏ bừng, Minh Lan xem mà hả cơn giận, cho đến khi thấy Thiệu thị tức run rẩy rơi nước mắt mới chậm rãi nói: “Hay cho kẻ miệng lưỡi giảo hoạt, chị dâu quả nhiên mai một cô nhỉ. Có điều tôi có một câu hỏi, cô và chị dâu làm bạn nhiều năm, đương nhiên cũng biết tính tình chị ấy dịu dàng, dễ nói chuyện, nếu cô thật muốn lấy chồng thì nói thẳng là được. Cho dù khiến chị ấy không vui cũng chưa chắc đã phạt cô, kiểu gì cũng thả ra ngoài. Chỉ sợ cô không phải chỉ vì muốn lấy chồng, đúng không?”
Nhìn sắc mặc dì Nhiệm thay đổi, Minh Lan bèn biết mình đoán trúng.
Vợ bé mất ông chủ muốn tái giá vốn không phải việc khó, nhưng gả cho người tử tế lại không dễ, người tốt đứng đắn làm gì để mắt tới loại tàn hoa bại liễu như cô ta, hoặc phải có nhiều của cải, hoặc phải có người cất nhắc mới được.
Dì Nhiệm vốn muốn gả cho quản sự có thể diện trong phủ hầu, nhưng anh em họ Cố trở mặt, Minh Lan làm sao để vợ bé từng hầu hạ Cố Đình Dục làm vợ quản sự đắc lực? Còn Thiệu thị từ lúc ở goá luôn tích cóp của hồi môn cho Nhàn nhi, càng ngày càng coi trọng bạc, bản thân muốn tái giá đã khiến Thiệu thị bất mãn, nhiều nhất là giả lại giấy bán thân cho đi, làm sao chịu cho nhiều tiền của.
Nghĩ đi nghĩ lại, còn chẳng bằng nương nhờ Thái phu nhân, ít ra cũng hứa hẹn hơn.
“Tôi…” Cô ta định giải thích tiếp nhưng lại bị Minh Lan ngăn lại.
“Cho dù cô có khổ tâm hay bất đắc dĩ…” Minh Lan từ tốn nói: “Nhưng tôi chưa bao giờ đối xử tệ hại với cô, hai chị em cái Dung cũng chưa từng, ông An bị đâm chết rìa rừng chưa từng, mấy đứa hầu bà hầu chết thảm trước cửa Khấu Hương uyển càng chưa từng! Vì cô từng đau khổ mà có thể thông đồng với ngoại tặc, làm hại tính mạng người khác ư!”
Minh Lan vỗ mạnh xuống bàn, mặt như sương lạnh, giương đôi mắt lạnh lẽo, dì Nhiệm không biết nói sao, chán nản cúi đầu. Minh Lan ngoảnh lại bảo: “Tôi đã hỏi xong, mời cậu Hai Đồ đưa cô ta đi.”
Đồ Hổ chỉ chờ những lời này, hắn nhặt tấm vải lên nhét vào miệng dì Nhiệm, hai thị vệ lại áp giải dì Nhiệm, hắn dẫn đầu nhanh chóng ra ngoài, chỉ còn lại tiếng kêu không ra tiếng của dì Nhiệm vẳng lại.
Thiệu thị cứng đờ tại chỗ hồi lâu, hai tay siết chặt khăn, vẻ mặt tựa như khó xử, tựa như tức giận, lại tựa như đau lòng, mãi mới bật thốt: “…Cô, cô ta bị đưa đi đâu…?”
Minh Lan chỉ ra cửa, ra hiệu cho Hạ Trúc đi đóng cửa, đồng thời trả lời: “Đưa đến chỗ đại nhân Lưu Chính Kiệt.” Nói rồi nhoẻn cười: “Chúng là người lương thiện, dù là nội tặc cũng không nên giết hại tùy tiện, giao cho quan phủ đi.”
Thiệu thì dù tối dạ cũng nghe ra ý tứ trong lời Minh Lan, chị ta ngập ngừng khẽ khàng hỏi: “Lộ Nương… sẽ bị xử lý thế nào…” Lộ Nương là tên của dì Nhiệm.
“Vậy phải xem Lưu đại nhân thẩm vấn thế nào? Nếu đêm qua tập kích chỉ là phường trộm cắp tầm thường thì dì Nhiệm chẳng qua chỉ mang tội tiếp tay cho kẻ xấu, nếu đêm qua đám người đó là đồng bọn của phản tặc thì cô ta…” Minh Lan dửng dưng nói.
Làm phản tặc, kết quả thông thường không ngoài treo cổ chặt đầu…, nếu là cấp bậc thủ lĩnh, có lẽ còn có thể hưởng thụ hình phạt có hàm lượng kỹ thuật cao như “lăng trì”.
Thiệu thị trăm mối ngổn ngang, lúc thương xót lúc sợ hãi, chợt nằm sấp xuống bàn nấc lên, Minh Lan chẳng hề thương hương tiếc ngọc, cất giọng lạnh lùng: “Chị dâu đừng vội khóc, xử lý dứt điểm chuyện này đã, thế nào?” Thiệu thị lúc này mới ngạc nhiên phát hiện trên đất còn có Bích Ti, bên cạnh còn có hai bà hầu, ngượng ngùng lau nước mắt ngồi ngay ngắn.
Bà hầu được Minh Lan ra huệu bèn rút tấm vải trong miệng Bích Ti ra, Bích Ti vừa nghe dì Nhiệm khai liền biết bản thân gây đại họa, nó sợ tới mức bật khóc, vừa nói được liền vội vàng cầu khẩn: “Phu nhân, nô tì biết sai rồi! Nô tì đáng chết, mời phu nhân bỏ qua cho nô tì lần này!” Dứt lời vừa liên tục dập đầu vừa liên tục xin tha.
Hạ Hà thấy gương mặt xinh xắn của nó toàn vết bùn và vết máu thì thầm thấy đáng thương, chẳng ngờ nghe Minh Lan chỉ chính mình ra lệnh: “Lấy ra đi.” Con bé vội vã lấy lại tinh thần, mau chóng lấy một cái bọc nhỏ ra khỏi tay áo, đặt lên bàn.
Đó là một đôi vòng tay được bọc trong khăn lụa, chất vòng bằng vàng ròng, đánh thành hình lá sen tròn xoe, trên nạm vài hạt ngọc trai lấp lánh chói mắt, chốt mở còn nạm một hòn ngọc mắt mèo to như hạt đậu.
Vừa thấy vật ấy, sắc mặt Thiệu thị tức khắc biến đổi, chị ta chột dạ nhìn Minh Lan, chỉ thấy Minh Lan nhàn nhã nghịch vòng tay: “Đôi vòng tay này vốn là quà sính lễ mà họ Cố đưa cho chị, quả nhiên là vật quý hiếm.”
Thiệu thị không dám trả lời, chỉ gật bừa.
“Chính vì đôi vòng tay này mà mi dám bán đứng ta và Đoàn nhi?” Minh Lan buông giọng nhẹ nhàng.
Bích Ti run rẩy, khóc lóp: “Không, không phải… Nô tì thấy thường ngày phu nhân rất tin tưởng đại phu nhân nên mới tưởng có nói cũng không sao…”
“Thôi ma ma từng dặn mi như thế nào? Đừng nói là Đại phu nhân, ngay cả con trời cũng không được hé lộ nửa chữ.” Minh Lan lạnh nhạt: “Những lời này mi đều mặc kệ phải không?”
Bích Ti không phản bác được, đành liên tục khấu đầu cầu xin tha thứ, lại nhìn sang Hạ Hà và Hạ Trúc, mong mỏi bọn họ cầu xin giúp mình.
Hạ Trúc mềm lòng, dợm mở miệng liền bị Hạ Hà kéo tay áo ngăn lại.
Không phải Hạ Hà vững tâm hơn, mà là con bé hiểu rõ tính tình chủ nhân, hễ là việc Minh Lan đã quyết định thì hiếm người có thể thay đổi, huống hồ, nó liếc nhìn xung quanh, chầm chậm cúi đầu.
Tình huống thế này, Minh Lan dắt nó và Hạ Trúc tới hầu hạ là có ý gì?
Tiểu Đào sắp lấy chồng xa, Lục Chi cũng sắp đến tuổi phải thả ra ngoài, một hai năm tới, hầu gái lớn tuổi trong Gia Hi cư đều sẽ thay đổi. Thúy Tụ và Xuân Nha dù được phu nhân yêu thích nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ, như vậy còn lại chính là… Hạ Hà là đứa sáng dạ, âm thầm hạ quyết tâm, bây giờ cần người hầu hạ biết bổn phận, ít tự coi là thông minh đấy.
Minh Lan nhìn Bích Ti liên tục dập đầu, trong lòng cũng thương xót: “Mi từ bé vốn không có chí hướng cao xa gì, lại không thông minh khéo léo, cũng chẳng đủ trung thành cần mẫn, chỉ cần cho mi ăn ngon mặc đẹp là mi đã biết đủ.” Nếu đặt ở hiện đại thì nó là đứa cực kỳ biết điều, tuyệt đối không nảy sinh dã tâm thăng tiến.

“Mi ở bên cạnh ta nào giống làm hầu gái, cả ngày ham ăn biếng làm, chọn nhẹ sợ nặng, may mà mấy đứa Đan Quất khoan dung không so bì với mi. Dù ta không thích mi, nhưng dù sao cũng ở với nhau mười năm, con người đâu phải cỏ cây.”
Người ta bảo nếu thích hồi tưởng thì đã đến tuổi về già, Minh Lan chợt tỉnh giấc mộng Dương Châu, chuyện cũ hiển hiện trước mắt, lần lượt bị phản bội tổn thương, lần bị rời xa chia cách, quay đầu nhìn lại mới kinh ngạc phát hiện bản thân đã già rồi.
“Dù sao thì mi chưa bao giờ gây ra phiền phức gì.” Bích Ti tính tình lười nhác, vừa không giống Nhược Mi thờ ơ lạnh nhạt, vừa không giống Yến Thảo ranh mãnh lắm suy tính, muốn trèo cành cao. “Ta vốn tưởng, đợi Tiểu Đào Lục Chi đi rồi, ta sẽ tìm một người biết thương mi, lấy chồng với của cải sung túc, để mi sống đời an nhàn, cũng coi như vẹn toàn duyên phận chủ tớ.”
Bích Ti tràn ngập bối rối, không biết Minh Lan nói vậy có ý gì, chợt nghe thấy tiếng leng keng, trước mắt ánh lên màu vàng, hoá ra Minh Lan cầm vòng tay và cả khăn lụa ném xuống trước mặt nó, đồng thời lên tiếng.
“Ta không phạt mi, cũng không đánh chửi mi. Có điều, duyên phận chúng ta coi như hết.” Minh Lan than vãn: “Ta nhớ trong nhà mi còn có anh trai chị dâu và mẹ già, ta thả mi về nhà vậy. Vòng tay này cho mi, mấy năm nay mi tích cóp được của cải cũng cho mang theo hết, bất luận là mua đất hay mua cửa hàng… Dù sao thì mi tự thu xếp đi.”
Nói xong câu này, Minh Lan liền vẫy tay với hai bà hầu.
Bích Ti choáng váng, chỉ nghe thấy bốn chữ “thả mi về nhà”.
Không được! Nó không thể về nhà! Từ lúc ông nội và cha lần lượt qua đời, trong nhà càng ngày càng xuống dốc mới phải đưa nó bán cho nhà họ Thịnh, mẹ già mềm yếu, anh trai vô dụng, chị dâu lại hà khắc. Huống chi trong nhà kham khổ, phải làm việc nặng nhọc, chắt chiu từng đồng từng cắc, đâu có tể so sánh với ở bên cạnh Minh Lan ăn ngon mặc đẹp, mười ngón tay không dính nước, nhàn nhã qua ngày.
Nó lập tức mnốn gào khóc xin tha, nào ngờ bà hầu ra tay nhanh như chớp, trong miệng nhanh chóng bị bịt lại bằng tấm vải, chẳng nói được gì.
Nó liều mạng vùng vẫy, gào thét khản đặc, không ngừng nháy mắt ra hiệu xin tha với Minh Lan, chỉ hận tay hai bà hầu kẹp chặt như sắt, khiến nó không thể động đậy, nó đành trơ mắt nhìn bản thân bị lôi ra xa.
Ra khỏi cửa, một bà hầu còn nhỏ giọng châm chọc: “Tao bảo này, mày yên đi cho tao nhờ! Mày còn tưởng bản thân là chủ nhân quý giá phỏng.” Bà khác thì cười chê: “Phu nhân thật quá nhân từ, loại con ở suýt thì làm hại tính mạng cậu chủ thế này, theo tôi á, phải bán đi thật xa mới hả giận!”
Lời nói lạnh nhạt thi thoảng vẳng vào trong phòng, Hạ Hà cay mắt, hai năm nay nó ở chung phòng với Bích Ti, sớm chiều chung sống, dù không thân như chị em thì thấy kết cục này cũng khó chịu trong lòng. Nó nghĩ, đợi sau này nó có thể ra vào phủ dễ dàng, nó sẽ thường xuyên đến thăm Bích Ti, giúp đỡ một tay.
Sự đời nào ai đoán được, vài năm sau nó lấy chồng là một vị quản sự nhỏ tiền đồ hứa hẹn, nó theo chồng tới phía Nam giúp nhà họ Cố quản lý điền trang, vừa đi là mấy năm, lúc gặp lại Bích Ti đã là mười năm sau. Lúc đó nó không dám tin người phụ nữ thô lỗ hẹp hòi, mặt đỏ mồm to này lại từng là cô bé eo nhỏ như liễu, thích màu xanh, ưa việc nhàn nhã.
Xử lý Bích Ti xong, Minh Lan cũng sa sút tâm tình, một lát sau nàng mới lên tiếng: “Hạ Hà, em đi thu dọn hành lý cho nó, từng đường kim mũi chỉ đều cho nó mang theo, đừng để người khác giành mất. Hạ Trúc, em ra ngoài đi, để tôi và đại phu nhân nói chuyện riêng.”
Hai cô bé nhỏ giọng đáp ứng, một đi thẳng ra ngoài, một rón rén đóng cửa lại.
Bấy giờ trong nhà chỉ còn lại hai người họ, Thiệu thị căng thẳng, đứng ngồi không yên như chim sợ cành cong, nhác thấy Minh Lan nhìn chăm chú vào mình càng hoảng hốt: “Em dâu, em đừng dọa chị, lần này chị sai rồi! Chị không tốt… Chị…”
Nghe dì Nhiệm khai hết, dù lời lẽ nhận sai vẫn y hệt nhưng độ chân thành thì lại tăng cao, từng chữ đều phát ra từ tận đáy lòng.
“Chị dâu rốt cuộc sai ở đâu?” Minh Lan ép hỏi: “Là không nên nghe dì Nhiệm xúi bẩy, vẫn là không nên nghe theo lời tôi?”
Thiệu thị cứng họng, tức khắc nghẹn đỏ mặt.
“Để tôi bắt mạch cho chị dâu nhé.” Minh Lan áp sát từng bước: “Chị dâu có hai cái sai, một là không chịu tin tôi, hai là quá dễ dàng tin người ngoài! Suy cho cùng, chị dâu vốn chẳng tin tôi bao giờ, dì Nhiệm nói tôi lấy chị ra làm bia đỡ, làm ngụy trang cho Đoàn nhi chị liền tin!”
Thiệu thị nào dám lên tiếng, chỉ liên tục xua tay: “Không, không, không… sao lại thế…”
“Tôi nói thẳng nhé!” Minh Lan vỗ hai tay, chống bàn đứng dậy: “Kinh thành đại loạn, dám đến quấy rối phủ hầu chỉ có hai loại người, không phải vì tiền thì chính là mưu đồ xấu xa. Tôi cố ý sai người thắp đèn đuốc sáng choang cho Gia Hi cư chính là để dẫn dụ bọn chúng đến, hừ, cả phủ này còn có nhiều tiền tài hơn chỗ tôi ở sao? Đám cướp đó vào được phòng tôi xong, chỉ sợ đều không thể ra được nữa!”
Thiệu thị há miệng, lắp bắp: “Chị, chị đã bảo, làm sao sân của em lại sáng như vậy…!”
“Nếu là đến vì mạng người… Hừ, hai anh em hầu gia bất hoà, ồn ào đâu chỉ một lần, nửa kinh thành ai chẳng biết! Bất kể trong cung tới bắt bớ hay là bà mẹ chồng kiêm mẹ kế của chúng ta đều sẽ chỉ nhằm vào mẹ con tôi, liên quan gì đến mẹ con chị! Được thôi, nếu chẳng may đến chỗ chị… nhưng sân của chị bao quanh bởi hồ nước cơ mà! Hai phía đều sát gần mặt nước, chẳng lẽ kẻ cướp còn có thể mang bè theo người đến tập kích?! Chỉ có duy nhất một lối vào, dễ thủ khó công, tôi sắp xếp bao nhiêu hộ vệ, cậu Cả Đồ còn bảo, trừ khi kẻ cướp vọt vào gấp ba, còn không tuyệt đối không thể!”
Minh Lan chống hai tay lên bàn, khí thế ép người, sợ tới nỗi Thiệu thị mấy bận muốn chui xuống bàn.
“Tôi nói thật với chị, trong lòng tôi đề phòng nhất kỳ thực chính là đằng thái phu nhân! Phản tặc lại không phải người của bà ta, số lượng tới quấy rối có hạn, tôi sợ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Trong phủ này còn có bao người cũ chứ, lòng người khó lường, lúc hỗn loạn, đứa ở bà hầu ra ra vào vào, một cây trâm một gói thuốc, một cục đá một cái gai, Đoàn nhi bé như thế, làm sao mà phòng bị được! Nhưng trước khi chuyện xảy ra, việc như thế làm sao tôi có thể nói ra được!”
Thiệu thị khóc không ra nước mắt, gần như muốn quỳ xuống trước mặt Minh Lan, chị ta mềm người, cầu khẩn: “Em dâu, chị nhất thời hồ đồ, có mắt không tròng, không biết phân biệt, nếu, nếu thật… Chị đền mạng cho Đoàn nhi…”
“Tôi sẽ không bắt chị dâu đền mạng.” Minh Lan lạnh lùng thốt: “Xưa nay tôi vẫn thích Nhàn nhi, dù hầu gia không vui thì tôi cũng sẽ thu xếp tốt cho nó. Nhưng Đoàn nhi nếu thật sự bị chị hại chết, chị nghĩ tôi sẽ làm thế nào?”
Thiệu thị rùng mình, xua loạn hai tay: “Không, không… không liên quan tới Nhàn nhi…” Chị ta đột nhiên cảm kích Dung nhi vạn phần, nếu không phải con bé thà chết cứu em thì cho dù mẹ con họ sống sót, chỉ e ngày sau cũng chịu khổ.
“Thật nguy hiểm, suýt nữa thì…” Minh Lan vẫn còn sợ: “Nếu không phải cái Dung cương liệt quả cảm, Đoàn nhi đã mất mạng rồi. Lúc này tình hình thế nào thật khó mà tưởng tượng nổi.”
Thiệu thị không dám suy nghĩ tiếp, chưa kể tới Minh Lan, chỉ riêng lửa giận của Cố Đình Diệp đã có thể đốt mẹ con chị ta thành tro rồi, chị ta càng nghĩ càng sợ, trong nhất thời lòng bàn tay, sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh.
Minh Lan thản nhiên nhìn chị ta mới nói: “Hôm nay tôi nói thế này, không phải vì chị mà là vì Nhàn nhi.”
Thiệu thị đờ người như khúc gỗ, ngẩng đầu không rõ.
“Lúc chị lén đến Khấu Hương uyển ẩn nấp, vốn chỉ nghĩ dắt theo một mình Nhàn nhi đúng không?” Minh Lan than thở: “Nhàn nhi là đứa bé ngoan, ngay lúc nguy cấp mà vẫn còn nhớ Dung nhi, gọi nó đi theo.”
Thiệu thị tức khắc nước mắt tràn mi, ngẩng đầu khóc lóc: “Con gái ngoan của mẹ! Mẹ suýt nữa hại con, con lại cứu lấy mẹ!”
Nhàn nhi gọi Dung nhi, Dung nhi lại cứu được Đoàn nhi, gián tiếp cứu chính nó và mẹ nó, quả nhiên ý trời, thiện có thiện báo! Trong lòng nàng chợt dâng niềm thành kính vạn phần với thần linh đất trời, với nhân quả tuần hoàn.
Minh Lan đẩy cửa ra, gần đi khỏi liền nghiêm túc nói: “Chị dâu yên tâm, chỉ cần sau này chị dâu không hồ đồ nữa, tôi sẽ coi hai đứa nó như con gái ruột.” Dừng lại giây lát: “Tôi nói lời giữ lời.”
Nói xong, nàng không quay đầu lại, vịn tay Hạ Trúc rời đi.
Đêm đó, ăn cơm xong, Lục Chi tới báo Cung ma ma chuyển tin, Thiệu thị đã đem đầu đuôi sự việc kể lại cho Nhàn nhi, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc một hồi, dù Thiệu thị vẫn mãi tự trách nhưng dần yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Nhàn nhi mang đôi mắt sưng đỏ đến thỉnh an Minh Lan, bất an ngại ngùng, Minh Lan thương hại sờ đầu, bảo nó đến chơi với Dung nhi và nhóc Đoàn.
Có điều đối với Thiệu thị thì nàng không tốt được như vậy. Dù vẫn giữ lễ nghĩa như cũ, nhưng sắc mặt lạnh nhạt, không nói dư thừa một câu, làm Thiệu thị lại sợ tới mức nghe lời răm rắp.
Minh Lan từng tưởng, nếu trước đó Thiệu thị sợ mình như sợ Thái phu nhân, cho dù dì Nhiệm có ra sức xúi bẩy đến mấy thì có lẽ chị ta cũng không dám chạy tới chỗ nhóc Đoàn ẩn nấp. Thu Nương chính là ví dụ tốt nhất.
Tiểu nhân sợ uy không sợ đức, chiêu bài cảm hoá không phải đều dùng được với tất cả mọi người.
Đối với hiện thực bất đắc dĩ, Minh Lan thổn thức khôn nguôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.