Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa

Chương 6


Đọc truyện Hồng Nương – Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa – Chương 6

Hắn bị ánh mắt sùng bái tỏa sáng của nàng nhìn chăm chú làm chân tay có chút luống cuống, thực sự không biết nên phản ứng thế nào, đành đứng dậy.

“Đến giờ luyện binh rồi.”

Bóng lưng Phạm Lôi Đình cứng đờ không vừa ý bước nhanh ra ngoài, nhưng Hỉ Thước rất vui mừng, mặt mày hớn hở đi theo, giọng nói trong trẻo không ngừng vang lên.

“Lôi Đình đại nhân, có phải lúc nãy ngài sợ tiểu nhân buồn đúng không? Ngài đau lòng vì tiểu nhân đúng không? Có phải không? Có phải không? Không phải thẹn thùng nha, trong lòng có cảm giác gì thì nói ra nha!”

“Lại hô to gọi nhỏ nữa Gia diệt ngươi!”

“…”

Chờ đến xế chiều ngày hôm đó ra khỏi hoàng cung, Phạm Lôi Đình theo thói quen trước tiên đưa nàng đến cửa Vạn năm Hồng nương lầu, thấy nàng xuống ngựa, sau đó thân thể nhỏ nhắn nhảy nhảy nhót nhót bước lên bậc thang, hắn liền thúc tuấn mã dưới thân trở về phủ, lại nghe thấy nàng hô một tiếng.

“Chờ đã.”

Phạm Lôi Đình quay đầu lại, ánh tà dương phủ lên người hắn một vầng sáng vàng nhạt khiến cả người bá đạo uy mãnh cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.

“Làm sao?”

Hỉ Thước nhất thời nhìn đến thất thần, hồi lâu sau mới tiến lại gần nhỏ giọng thẹn thùng nói: “Cảm tạ ngài.”

Tim hắn đập loạn, còn chưa kịp nói gì, bóng người xinh xắn kia liền như một làn khói chạy vào trong nhà.

Phạm Lôi Đình nhìn nàng vội vã khép cửa gỗ vào, một lúc sau, khóe miệng lộ ra tia cười.

Hóa ra, nàng cũng thẹn thùng.

Hôm sau trời vừa sáng, Hỉ Thước mới bê chậu nước đi vào, đã thấy Phạm Lôi Đình ăn mặc chỉnh tề, mái tóc dày dài cũng đã được cột lên rồi, dáng vẻ khôi ngô cao lớn mà trầm tĩnh ngồi ở đằng kia, một đôi mắt sáng quắc chăm chú nhìn nàng làm tim nàng nhảy lên một cái.

“Lôi, Lôi đại nhân sớm a!” Ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là cúi đầu kiểm tra xem mình đã mặc đúng trang phục chưa.

“Thay bộ đó đi.” Sắc mặt hắn u ám vừa nói vừa chỉ vào bộ trang phục được đặt trên bàn gỗ đen.

Hỉ Thước có chút mê muội, nhưng vẫn đặt chậu nước xuống, cầm bộ y phục trông khá quen mắt. “Lôi Đình đại nhân, đây là?”

“Gia sai người may suốt đêm.” Tay hắn tát nước lên khuôn mặt màu đồng, tự mình rửa mặt, vừa lạnh nhạt nói: “Hôm nay muốn vào bên trong vườn Ngự Uyển, ngươi mà giả trang một tên sai vặt là làm trái lệnh cấm.”

“Thật sao.” Nàng giũ bộ y phục cấm vệ quân màu đen viền bạc kia, không khỏi cảm thấy mới mẻ, nở nụ cười: “Lôi Đình đại nhân làm sao biết thước đo của tiểu nhân?”

Phạm Lôi Đình đang dùng trà đặc súc miệng, nghe vậy suýt phun ngụm trà ra ngoài.


“Khụ khụ… Gia đoán.” Hắn lau nước trà bên mép, sắc mặt hơi lúng túng.

Hắn là người tập võ, ánh mắt xưa nay rất nhạy bén, vì vậy… Sao có thể thừa nhận gần đây hắn thường hay nhìn chằm chằm vào thân hình cô nương nhà người ta được?

“Lôi Đình đại nhân thật lợi hại.” Lần thứ hai nàng dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn hắn, sau đó liền cao hứng ôm đồ đi ra đằng sau tấm bình phong.

Sau đó chính là tiếng ma sát cởi xiêm y, âm thanh dẫn dắt người ta mơ màng vô tận.

Hắn chợt cảm thấy cổ họng khô rát, liên tục uống một chén lại một chén trà nguội, chốc lát ấm trà đã bị uống hết sạch.

“Còn chưa xong?” Thanh âm hắn có tia căng thẳng, bởi vì trong tay không còn trà làm nguội lạnh cảm giác khô nóng từ cổ họng xuống bụng dưới.

“Sắp xong rồi.” Nàng đành phải từ tấm bình phong đi ra, tay nhỏ đang cố gắng giải quyết cái đai lưng khó nhằn kia.

Phạm Lôi Đình nhìn nàng chằm chằm, không nói một lời.

Bầu không khí trầm mặc quá lâu, Hỉ Thước khônh nhịn được ngẩng đầu nghi ngờ, lại phát hiện bả vai hắn chấn động, khóe miệng nhếch lên một đường khả nghi.

Đây là hắn đang nén cười sao?

“Nhìn trông rất buồn cười.” Trên mặt nàng có một tia bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay, trên tay còn cầm cái đai lưng kia: “Tiểu nhân cũng không có cách nào đeo vào a!”

Bộ y phục cấm vệ quân rất vừa vặn, bộ quân trang mặc lên người vốn khí khái anh hùng nhưng ở trên người nàng lại thay đổi thành kiểu khác, nhìn thế nào cũng chỉ có thể dùng hai chữ khả ái để hình dung.

Hỉ Thước gãi đầu bối rối, mặc như vậy tiến cung có thực sự tốt hơn không?

“Rất đẹp. Giơ tay lên.” Hắn cầm đai lưng bằng thép mềm trên tay nàng, động tác nhẹ nhàng từ tốn cuốn xung quanh vòng eo nhỏ của nàng, nhanh nhẹn thuần thục bện lại, thấp giọng nói: “Đai lưng này được chế tạo từ loại thép tốt nhất của Miến Điện, nếu như gặp nguy hiểm, có tác dụng làm vũ khí.

“Ừm.” Nàng không dám thở mạnh một cái, chỉ cảm thấy bản thân dựa vào hắn rất gần, rất gần…

Gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở trầm mạnh của hắn, nóng rực, lại nguy hiểm, nhưng khiến người ta không hiểu vì sao lại cảm thấy an tâm, sao tim nàng lại đập nhanh đến như vậy?

Hai gò má của nàng đỏ ửng tươi đẹp như hoa đào, nín thở lại, lồng ngực đều âm ỉ đau đớn.

Hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, cố gắng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ chuyên tâm giúp nàng đeo đai lưng, nhưng chóp mũi vẫn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, như vị ngọt của quả đào, một lúc sau, động tác của hắn hơi khác thường lại có phần vụng về.

“Thủ lĩnh, sắp đến giờ rồi ạ.”

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ, đánh thức không khí ám muội như sương mù này.


Phạm Lôi Đình như chạm phải bỏng vội vàng thu tay về, Hỉ Thước cũng lùi lại một bước dài, thở hổn hển mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp không dám nhìn hắn.

“Dừng, vừa nãy mới xảy ra chuyện gì vậy? Trúng tà sao?”

“Ách,” Hắn hắng giọng, âm thanh hơi khàn khàn, “Như vậy cũng gần được rồi, đi thôi!”

“Vâng…” Nàng khẽ hừ một tiếng ngại ngùng, chợt cảm thấy không đúng, suýt nữa bị giọng nói uốn éo buồn nôn của chính mình làm cho nổi đầy da gà. “Khụ, ta là nói, tiểu nhân tuân mệnh.”

Đáy mắt hắn xuất hiện ý cười.

Sau đó cũng không ai nhắc lại chuyện “Không khí mờ ám ” vừa mới xảy ra trong phòng nữa, mãi đến khi vào cung, cũng đã là giờ mão, cứ vậy một buổi sáng trôi qua.

Lúc ăn trưa, Hỉ Thước cầm khay theo bản năng mà tránh hắn thật xa, tình nguyện làm lính mới cùng nói chuyện phiếm với cấm vệ quân cũng không dám đến lại gần hắn.

Trêu đến Phạm Lôi Đình khó chịu một trận, nàng còn chưa ăn được miếng cơm nào vào miệng, đã bị lôi trở lại.

“Bồi Gia ăn.” Hắn bá đạo ra lệnh.

“Dạ.” Nàng đành phải khuất phục bên dưới Vu đại nhân (con hổ) oai vũ, ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn xới cơm, dùng bữa.

“Ăn.” Hắn lạnh nhạt gắp một chiếc đùi gà kho bỏ vào bát cơm của nàng.

“Ai? Tiểu nhân sao?”

“Nhìn người ngươi từ trên xuống dưới ngoại trừ… Bên ngoài không quá hai lạng thịt.” Hắn hơi mất tự nhiên đành nhìn chằm chằm vào bát cơm của mình, “Gia bảo ngươi ăn thì ăn đi.”

“Cảm tạ Lôi Đình đại nhân.” Tuy không hiểu hết ý tứ của hắn, nhưng đùi gà kho ngũ vị hương thơm ngon thế này ai mà không thích, lúc đầu Hỉ Thước hơi do dự, sao đó liền cao hứng bắt đầu gặm thịt gà.

Nhìn nàng ăn mà khuôn mặt nhỏ vui thích thỏa mãn, tâm trạng Phạm Lôi Đình cũng khá vui vẻ. “Sau khi ăn no, theo Gia đi tuần tra vườn Ngự Uyển.” Hắn dừng một chút, nghiêm túc dặn dò, “Trong vườn Ngự Uyển là nơi của hậu cung phi tần, nhớ kỹ thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến hành động.”

Miệng nhỏ bóng mỡ còn đang gặm đùi gà, nhưng nghe vậy nàng vẫn vội vội vàng vàng gật đầu. “A, tiểu nhân đã biết, tiểu nhân không phải người chưa từng va chạm với cuộc sống, sẽ không làm Gia gặp rắc rối.”

Tốt xấu gì năm đó nàng cũng được Ngọc Hoàng Đại Đế tin tưởng, nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, cứ yên chí nha!

“Hiểu rõ là tốt rồi.” Ánh mắt hắn trở nên nhu hòa. “Ăn đi.”

Tiến vào vườn Ngự Uyển, Hỉ Thước thành thật đứng bên ngoài Thượng thư phòng của Hoàng đế, yên lặng chờ đợi hắn tiếp kiến hoàng thượng xong đi ra.


Tất cả cấm vệ ngự lâm quân đều biết bên người thủ lĩnh có thêm một tên sai vặt thân cận, mọi người đều hiếu kỳ đến đòi mạng, nhưng cũng không ai dám nhiều lời đi hỏi nội tình bên trong.

Có thể tin chắc một điều — Vị Hỉ Tử này tuyệt đối là do thủ lĩnh bao che.

Thấy nàng đứng ở bên trong trạm gác, tầm mắt liên tục nhìn về phía Thượng thư phòng, một tên cấm vệ quân suy nghĩ một chút, rót một bát trà đưa qua.

“Uống trà không?”

“Cảm tạ.” Hỉ Thước cảm kích nở nụ cười nhìn hắn, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Xin hỏi đại ca xưng hô thế nào?”

Người cấm vệ quân kia bị nàng dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn chăm chú cả người sợ hãi: “Triệu, Triệu Đông.”

“Hóa ra là Triệu ca ca.” Nàng cong mắt cười, ân cần hỏi: “Không biết Triệu đại ca lấy vợ hay chưa?”

“Còn, còn chưa lấy.” Triệu Đông theo bản năng lùi về phía sau một bước.

“Ai nha! Thế thì quá tốt rồi, chúng ta thật có duyên nha!” Nàng cao hứng suýt nữa làm đổ bát trà trên tay, nhanh chóng đặt qua một bên, khẩn thiết cầm tay Triệu Đông: “Chính là chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay khi nào Triệu ca ca xong việc? Nhà ở nơi nào? Có rảnh rỗi cùng cô nương gia uống chén trà hay không? Kết giao bằng hữu? Quen biết một chút?” “Này này chuyện này…” Triệu Đông cuống cuồng cố gắng rút tay về.

“Không cần thẹn thùng mà, người xưa có câu nam lấy vợ, nữ gả chồng — a a a–” Thân thể nàng đột nhiên bị xách lên, nụ cười nhiệt tình hoàn toàn biến thành tiếng kêu hoảng sợ.

Hỉ Thước vừa quay đầu lại, thấy Phạm Lôi Đình xanh mặt trừng mắt nhìn nàng, bàn tay lớn vững vàng cầm cổ áo nàng.

“Gia muốn ngươi chờ ở chỗ này, không phải để ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, trên trán nổi đầy gân xanh.

Nàng nuốt nước miếng một cái, còn chưa mở miệng, một bên Triệu Đông đã cuống quýt xua tay chứng minh sự trong sạch.

“Thủ lĩnh, không phải ta không phải ta…”

Phạm Lôi Đình lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi –“

Triệu Đông liền đổ mồ hôi lạnh.

“Không phải hắn sai!” Tuy Hỉ Thước rất sợ, nhưng không muốn liên lụy đến người khác, đôi mắt tròn to tràn đầy khẩn cầu. “Là ta mãnh liệt muốn giới thiệu cô nương cho hắn, hắn không nói gì, đều tại ta ép hắn, đại nhân ngài đừng trách hắn có được không? Có được hay không vậy?”

Nói đến đây, lại kéo dài giọng nói ngọt ngào hấp dẫn, khuôn mặt màu đồng của Phạm Lôi Đình hơi ửng đỏ một cách khác thường, sự khó chịu đang thiêu đốt trong lồng ngực cũng dịu đi không ít.

“Lại dám táy máy tay chân thử xem!” Hắn hừ một tiếng, sắc mặt hơi nguôi giận, từ từ thả nàng xuống: “Muốn đi rồi à?”

“Tiểu nhân có thể hỏi Triệu ca ca cách thức liên lạc không?” Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Tiểu nhân cũng biết lợi dụng việc công là không tốt, nhưng hiếm khi có cơ hội này…”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, hồi lâu sau đột nhiên gầm lên một tiếng: “Triệu Đông!”

“Có thuộc hạ.” Triệu Đông một chân quỳ xuống, nắm tay đặt lên ngực hành lễ: “Thủ lĩnh có lệnh, lên núi đao xuống biển lửa, không do dự!”

“Đưa ngày tháng năm sinh cho Hỉ Tử, khi nào nàng an bài xong, ngươi liền đi xem mắt.”


“… Thuộc hạ tuân mệnh.”

Ánh mắt Hỉ Thước tràn đầy sùng bái, cười đến tận mang tai: “Lôi Đình đại nhân đúng là anh hùng cái thế—“

Phạm Lôi Đình có vẻ lúng túng, khuôn mặt sừng sộ mạnh mẽ trừng nàng một cái: “Lần sau không được viện cớ này nữa.”

“Cái gì?” Khuôn mặt tươi cười của nàng trong nháy mắt xụ xuống.

Chỉ trong chốc lát như vậy, nàng nghĩ mình có thể ung dung hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn có mười vạn cấm vệ quân làm thủ hạ, chỉ cần ra lệnh một tiếng, tùy tùy tiện tiện cũng có thể kết duyên mười đôi cuối cùng kia a!

“Hôn sự của Gia còn chưa làm tỏa đáng ngươi còn không ngại kiếm thêm chuyện?” Dường như nhìn thấu sự tính toán trong lòng nàng, hắn lạnh lùng hừ nói.

“Vậy tiểu nhân đem hôn sự của đại nhân làm thỏa đáng, có phải là có thể –“

“Tùy tâm trạng.”

“Tiểu nhân hầu hạ đại nhân có tốt không? Xoa bóp chân cũng được a, hơn nữa còn tìm bát quyển cùng ngài a —” Gương mặt tròn trịa tràn đầy nịnh nọt.

Phạm Lôi Đình không để ý đến nàng, ngạo mạn bước đi, mặc cho cái người kia chạy theo ở phía sau lấy lòng, các cấm vệ quân đều trố mắt nhìn cảnh ấy.

Này này chuyện này… Đây là thủ lĩnh cao to uy mãnh, kiên cường nhanh nhẹn, trầm mặc ít lời của bọn họ sao?

Đi dọc Ngự hoa viên, Hỉ Thước đuổi theo ở phía sau đã thở hồng hộc, lại không dám lớn tiếng ồn ào, đôi chân ngắn liều mình bước theo, đuổi kịp Đại lão gia cao to khôi ngô kia.

Nhưng vào lúc này, Phạm Lôi Đình chợt dừng bước, hại Hỉ Thước phía sau không kịp giảm tốc độ, đụng vào cái lưng cứng rắn kia.

“Ừ.” Nàng che mũi đau đến rơi lệ, vốn định kháng nghị, lại phát hiện có người khác tới.

Đó là một nữ tử trang nhã mặc trang phục cao quý, mắt ngọc mày ngài, mái tóc chải kiểu phi yến được tô điểm bằng những hạt ngọc trắng muốt, tà váy màu đỏ phiêu dật, mỉm cười đối diện với Phạm Lôi Đình.

Hai bên còn có hai thị nữ đi theo, thấy Phạm Lôi Đình vội cúi người thỉnh an.

“Nô tỳ thỉnh an đại nhân.”

Phạm Lôi Đình gật gù, vẻ mặt lạnh nhạt hướng nữ tử trang phục lộng lẫy ôm quyền hành lễ: “Bái kiến Phượng Hoa tiểu thư.”

“Lâu không gặp, đại nhân vẫn oai hùng hiên ngang như trước.” Hơi thở Phượng Hoa như hoa lan, tiếng nói mềm mại uyển chuyển mang theo ba phần e thẹn. “Hôm nay Phượng Hoa được Thái phi triệu kiến vào cung thỉnh an, Thái Phi nói, muốn Phượng Hoa thong thả hồi tướng phủ, đi dạo trong Ngự hoa viên, nếu đại nhân không bận công vụ, chẳng biết có thể bảo vệ Phượng Hoa đến Thanh Hà Trì thưởng hoa không?”

Hỉ Thước – mắt hạnh mở to, vô cùng hiếu kỳ nhìn cảnh tượng trước mặt, không nhịn được chọc chọc vào lưng hắn, liều mình nháy mắt trước ánh mắt buồn bực của hắn.

Ai ai ai, cái này không đúng ư.

Phạm Lôi Đình trừng mắt cảnh cáo nàng một chút, quay đầu nhìn Phượng Hoa thì đã khôi phục gương mặt lạnh lùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.