Bạn đang đọc Hồng Nhan: Chương 7
Đời người phải uống bao nhiêu rượu mới không biết say
Đời người phải say bao nhiêu lần mới không sợ bóng tối
Nét tiều tụy giấu ở đuôi mắt em chẳng ai có thể nhìn thấu (*)
Thấm thoắt đã đến Tết, vết thương của Tiêu Phàm tuy chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng có thể làm các việc nhẹ nhàng như… bổ củi, treo đèn lồng, gánh nước…
– Tại sao ta phải làm tất cả mọi việc ? –Hắn bất mãn gào lên.
Thu Thủy thản nhiên nói :
– Ngươi nhìn xung quanh xem, ngoài ngươi ra thì còn ai thích hợp hơn để làm mấy việc đó chứ. Ta là bà chủ ở đây nha, cho ngươi ăn nhờ ở nhờ lẽ nào còn phải phục vụ ngươi, miễn đi !
– Người giúp việc ở đây chết hết rồi sao ?
– Tết nhất đến nơi phải cho họ đoàn tụ gia đình chứ, ta là bà chủ rất có lòng thương người đó.
Tiêu Phàm uất hận ném bó củi vào giữa sân, nhìn sang phòng bếp thì thấy Tế Tuyết đang loay hoay gói bánh.
– Ngươi biết làm hả ? –Hắn nghi hoặc hỏi.
Nàng ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương, cười khổ.
– Không biết ! Từ nãy tới giờ ta thử làm theo cách Thu Thủy dạy rồi nhưng vẫn không được.
Tế Tuyết thân là vương gia, bao năm sống trong cung điện xa hoa, có kẻ hầu người hạ, bảo nàng đi gói bánh thật sự là còn khó hơn đánh trận.
Tiêu Phàm ngồi xuống bên cạnh, từ tốn chỉ cách làm cho nàng. Tế Tuyết ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ rằng những việc này hắn cũng rất thành thạo.
– Là ai dạy ngươi ?
– Lúc nhỏ ta đi theo một đám thợ mỏ làm phục dịch. Những việc gì phải biết thì ta đều biết. –Hắn bình thản nói, vẻ mặt không lộ ra chút khổ sở nào.
Nàng biết câu chuyện của hắn chắc chắn vô cùng bi thảm. Những gia đình nghèo khó thường bán con cho các nhà giàu làm người hầu, tuy chỉ được một khoản tiền tương đối nhưng chí ít cũng biết con mình được ăn ở tử tế. Nếu bán con làm phục dịch cho thợ mỏ sẽ được trả nhiều tiền hơn, có điều cuộc sống sau này của đứa trẻ chỉ có thể tùy vào may rủi. Trước mắt chờ đợi chúng là những ngày tháng làm việc quần quật từ sáng đến tối, còn thường xuyên trở thành bao cát để họ trút giận.
– Ngày ấy cơ cực vô cùng, ta luôn ghen tị vì sao có những kẻ chẳng cần làm gì cũng được ăn sung mặc sướng, còn ta làm việc luôn chân luôn tay, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi lại phải sống cuộc sống không bằng chó lợn. Đám thợ mỏ đó ăn cơm nhưng lại chỉ cho ta ăn củ mài, bọn họ bảo ta nếu muốn ăn cơm thì phải ngoan ngoãn nghe lời họ, làm mấy chuyện rất ghê tởm phục vụ họ. Ta đương nhiên là không đồng ý, cho dù khổ hơn nữa cũng sẽ không làm như vậy. Thế là ta thậm chí còn bị bỏ đói thường xuyên.
Tế Tuyết càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại. Ở Diệm quốc, trẻ em bị bán đi làm nô lệ đương nhiên phải nghe lời chủ, việc bị chủ bỏ đói đến chết hay đánh đập cũng là lẽ thường.
– Hôm ấy là sáng mùa đông, tuyết rơi rất nhiều, lấp kín cả khu mỏ, đám thợ mỏ tạm thời phải nghỉ một ngày. Bọn họ đột nhiên nảy ra ý định tra tấn ta, đem lột sạch quần áo của ta, trói gô vào cọc rồi dùng roi da đánh lên người ta.
Lời nói của Tiêu Phàm gợi lên một mảnh kí ức từ rất lâu đã lạc mất của nàng, đứa trẻ cả người trần trụi tím tái vì lạnh, khắp nơi trên thân thể là vết roi xé rách da thịt, máu chảy đầm đìa, nhìn giống như một miếng giẻ tàn tạ cáu bẩn.
– Một người trong hoàng thất đã ra tay cứu ta. Ngươi biết đó là ai không ?
Nàng mặc áo khoác lông chồn màu trắng, đứng giữa trời tuyết , hai mắt sáng lấp lánh như thu hết tia nắng của mặt trời, dung mạo tuyệt thế khiến cho người ta nghi ngờ phải chăng là tiểu yêu hồ lạc tới. Phía sau là binh lính của Hàn Băng cung, ai cũng nghiêm nghị như tượng đá, tỏa ra khí thế uy nghiêm làm đám thợ mỏ kinh hãi.
– Thả nó ra ! –Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, tức thì một hộ vệ đi tới tháo dây trói cho Tiêu Phàm.
Cơ thể gầy yếu của hắn nằm gọn trong lòng hộ vệ. Tiêu Phàm được đưa về Hàn Băng cung chữa thương, tuy chỉ được ở chỗ của người hầu nhưng đối với hắn mà nói thì đó đã là đặc ân lớn nhất.
– Thì ra đó là ngươi, vì sao lúc đầu không nói với ta ?
– Ta đã nói rồi, ta nợ ngươi hay không ngươi đâu có biết.
Những việc từ trước tới giờ hắn làm cho nàng hóa ra vì muốn báo đáp ơn cứu mạng ngày ấy.
– Sau đó chuyện gì xảy ra với ngươi ? –Nàng đưa hắn về cung xong, sai người chăm sóc hắn thì cũng quên bẵng chuyện đó.
– Người tiếp phẩm nhận ta làm con nuôi, rồi ta theo ông ấy rời khỏi phương bắc.
Nói đến đây, hắn ngừng lại không kể nữa. Nhìn vào mắt hắn, nàng cảm thấy dường như đó mới chỉ là bắt đầu ột câu chuyện dài, có một tảng băng chìm dưới đáy biển mà hắn đang cố không cho nàng biết.
Mọi người ai cũng có bí mật, vết thương sâu kín trong lòng khó khăn lắm mới có thể đóng vảy đương nhiên không muốn chọc vỡ.
Tế Tuyết lặng lẽ gói bánh cùng Tiêu Phàm, đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện liền quay sang hỏi hắn.
– Này, sao lúc ở kinh thành vừa nhìn thấy ta trong phòng ngươi liền biết ta là nữ nhi ?
– Khụ… -Tiêu Phàm đỏ mặt ho lên vài tiếng, hắn không nghĩ đến chuyện đã qua lâu rồi mà nàng còn nhắc lại.
Thấy hắn chần chừ không trả lời nàng càng thêm hiếu kì.
– Nói đi chứ, sao ngươi lại biết ?
– Cái này… nếu nói ra ngươi nhất định sẽ tức giận. –Hắn liếc nhìn phản ứng của nàng, không khỏi chột dạ. –Ta thấy không nói vẫn hơn.
Tế Tuyết lắc đầu.
– Không, ta sẽ không giận. Ngươi mau nói đi !
– Thật chứ ? –Hắn dường như vô cùng nghi ngờ khả năng này, lúng túng giải thích. –Kì thực là ta không hề cố ý, ngươi nhất định phải tin ta. Ta trốn ở trong kĩ viện theo dõi ngươi, lúc ngươi… thay quần áo, ta …thật sự là vô tình thôi.
Nàng khẽ nhếch miệng cười lạnh.
– Vậy hả ?
Một thanh âm thảm thiết từ trong nhà bếp vọng ra làm người ta phải giật mình. Thu Thủy đang ngồi uống trà liền lắc đầu thở dài.
– Haiz… những người trẻ tuổi tinh lực thật dư thừa, ở trong nhà bếp lạnh lẽo như thế mà cũng ” làm” được !
Lúc Tiêu Phàm bước về phòng thì bắt gặp ánh mắt kì quái của Thu Thủy. Hắn vội vã kéo lại cổ áo nhằm che đi vết răng hằn rõ trên cổ. Thu Thuỷ chép miệng.
– Tiêu Phàm ơi Tiêu Phàm, ta cứ tưởng ngươi cao lớn như thế sẽ ” ở trên” chứ, hóa ra là cô vợ nhỏ bị người ta chèn ép.
Tiêu Phàm dở khóc dở cười bỏ vào phòng, làm sao giải thích được rằng hắn vô tình nhìn con gái nhà người ta thay quần áo, kết quả là bị cắn một phát. Đến trước gương, hắn kiểm tra vết thương trên cổ lại thấy nó đã thẫm lại, nhìn qua rất giống một dấu hôn, ái muội muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hắn nhỏ giọng làu bàu, chẳng qua là nhìn một chút, có mất mát gì đâu. Cái đêm Mã Dũng và Tế Diệc Hàn chết nàng còn ôm riết lấy hắn không chịu buông, rõ ràng là hắn chịu thiệt nha !
———————————————————————————————–
.30 Tết.
Tế Tuyết, Tiêu Phàm và Thu Thủy ngồi xung quanh nồi bánh đang sôi ùng ục. Củi cháy lép bép dưới đáy nồi, tỏa ra hơi nóng làm mặt ai cũng ửng hồng. Bầu không khí này thật khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Trong ba người, chỉ có Tế Tuyết chưa bao giờ canh nồi bánh. Thu Thủy là tiểu thư khuê các, những ngày còn nhỏ mới thường nghịch ngợm theo những người trong bếp làm mấy việc này, khi nàng lớn lên thì mẫu thân không cho nàng tùy tiện như vậy nữa. Còn Tiêu Phàm, lúc sống cùng gia đình, nhà hắn nghèo đến nỗi cơm không có mà ăn, nói chi đến Tết. Sau này theo đám thợ mỏ làm phục dịch, lúc nào hắn cũng sống trong mệt mỏi, sợ hãi, chưa bao giờ hắn đón Tết thật sự.
Ba người họ, mỗi người một tâm tư, đều đem vết thương của mình giấu kín vào trong, cố gắng tìm lấy chút ấm áp trong đêm lạnh lẽo.
Đêm sang canh, pháo hoa nổ tung thành những chùm sáng rực rỡ trên nền trời, Thu Thủy cầm vò rượu lên, cụng ly với Tế Tuyết và Tiêu Phàm.
Rất lâu về sau, Tế Tuyết vẫn nhớ như in khoảnh khắc ba người họ ngồi cạnh nhau trong đêm giao thừa, không chúc tụng, không cười nói, chỉ đơn giản là cùng nhìn năm cũ trôi qua. Tuy rằng thời điểm mà người ta vẫn cho là thiêng liêng ấy qua đi một cách vô cùng nhạt nhẽo, Tế Tuyết vẫn cảm thấy không tệ cho lắm. Ít nhất thì năm nay nàng cũng không phải ở một mình.
Thu Thủy dường như đã say, lảo đảo đứng dậy hướng về phía hoa viên. Mái tóc dài và xiêm y tung bay trong gió, nhìn từ phía sau chỉ thấy cô đơn đến xé lòng.
Tiếng hát khàn khàn vang vọng trong đêm, cuồng ngạo, bi thương, mệt mỏi. Có lẽ chỉ vào những lúc không tỉnh táo, người phụ nữ mạnh mẽ ấy mới để lộ ra sự yếu đuối của mình.
Giang hồ cười ngạo tan ân oán
Nụ cười ai cũng giấu lưỡi dao
Hồng trần ngạo nghễ cười cô độc
Ta đâu với tới trái tim cao
Trăng vẫn sáng ngời đường muôn nẻo
Năm tháng trôi đi chẳng đổi lòng
Chẳng yêu được cũng chẳng thể buông tay
Không quên được tình cảm của người…
Đó là đêm yên bình cuối cùng mà ba người họ cùng trải qua.
Sáng hôm sau, Tế Tuyết vừa bước chân ra khỏi phòng liền thất kinh nhìn khung cảnh bên ngoài. Xác người chết ở khắp nơi, thân thể họ như bị thứ gì đó xoáy nát ra, máu chảy không ngừng. Mọi vật bị phủ trong màu đỏ tươi của máu giống như có một cơn lũ máu vừa càn quét nơi này.
Trên hành lang, Thu Thủy và Tiêu Phàm ngồi cạnh nhau. Vết thương trên người Tiêu Phàm do vận động mạnh nên lại vỡ ra, hắn suy kiệt tựa người vào tường.
Thu Thủy quệt vệt máu trên khóe miệng, thản nhiên nói:
– Hồng huyết thủy quả nhiên lợi hại, có thể một lúc giết sạch thập đại cao thủ của Xích Hổ môn.
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt về đống thi thể trong hoa viên.
– Lũ khốn hèn hạ, nếu bọn chúng không hạ độc ngươi thì ta đã để cho chúng một con đường sống.
– Với thể trạng hiện giờ của ngươi mà dùng Hồng Huyết thủy, ta thấy ngươi mới không ình đường sống.
– Chẳng phải tại ngươi ngớ ngẩn bị chúng hạ độc nên ta mới phải ra tay sao
– Đồ đần như ngươi mà dám chê ta ngớ ngẩn hả, nếu ngươi không sợ đánh thức tiểu yêu nghiệt đang ngủ trong kia nên mới cố trong ba chiêu giết sạch bọn chúng thì có bị thương nặng như vậy không!
Trương đại phu đột nhiên lù lù xuất hiện.
– Vẫn còn sức cãi nhau, xem ra các ngươi còn lâu mới chết. –Ông đánh giá tình hình của hai người trước mặt, thấy Thu Thủy không có thương tích bên ngoài, còn Tiêu Phàm thì máu trên vai đã sớm tuôn ra như suối. –Lũ phiền phức này, sáng mồng một cũng không cho làng xóm được yên. Ơn cứu mạng kiếp này của ta các ngươi có làm trâu ngựa mấy kiếp cũng không báo đáp nổi.
Tiêu Phàm cười châm chọc.
– Lão yêu quái, ông ngày càng lợi hại nha. Ta còn chưa gọi mà ông đã biết đường tìm đến. Từ bao giờ giác quan của ông lại nhạy bén như cẩu thế?
Bàn tay nhăn nheo của Trương đại phu liền túm lấy tai hắn, giật mạnh một cái.
– Tiểu tử hỗn láo, nếu không phải tiểu công tử xinh đẹp kia chạy tới tìm ta thì có biếu vàng ta cũng không thèm để ý hai ngươi.
– Ai da… đau! Lão yêu quái, ông nhớ đấy.
Tế Tuyết đứng sau ôm hộp thuốc của Trương đại phu, bất đắc dĩ nói:
– Đại phu, hai người họ bị thương không nhẹ đâu, ông mau xem đi!
Tối hôm ấy, Tế Tuyết cùng Tiêu Phàm sắp xếp hành lý xong thì Thu Thủy cũng đã chuẩn bị rời đi.
– Lần này làm liên lụy hai người rồi. –Thu Thủy áy náy nói. –Châu công tử, miếng ngọc này ngươi giữ dùm ta. Tới phương bắc nhất định sẽ qua sông Lệ, phiền ngươi ném nó xuống sông.
Tế Tuyết ngắm nhìn miếng ngọc bội màu xanh, một mặt khắc chữ Thủy, mặt còn lại khắc chữ Chi, nhất định là vật hẹn ước giữa Thu Thủy và Chu Kính Chi. Nàng cẩn thận đút nó vào trong áo.
– Được, sẽ làm theo lời ngươi. Thu Thủy, bây giờ ngươi định đi đâu?
– Tới Sa trấn, nơi đó có bằng hữu của ta, tạm thời có thể ẩn thân một thời gian.
Sa trấn xuôi về phương nam, ngược với hướng của Tế Tuyết và Tiêu Phàm. Lần chia tay này không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
Tiếng móng ngựa chạm lên mặt đường trong đêm tối trở nên vô cùng rõ ràng. Tế Tuyết hoàn toàn không tập trung vào việc cưỡi ngựa, đầu óc nàng mông lung suy nghĩ, nàng luôn cảm thấy trong lời nói của Thu Thủy có cái gì đó không hợp lí. Cô ấy nói muốn đến Sa trấn. Sa trấn, Sa trấn…
Nàng vội vã ghìm cương ngựa. Tiêu Phàm ngạc nhiên cũng dừng lại.
– Có chuyện gì thế ?
– Tiêu Phàm, Thu Thủy không thể đến Sa trấn được. Trên đường ta đến kinh thành nghe nói cả vùng An Bang đều bị dịch bệnh chết rất nhiều người, hiện giờ chẳng khác nào vùng đất ma, không có ai sinh sống. Sa trấn cũng thuộc An Bang.
Tiêu Phàm bực mình nói :
– Phải ngăn đồ ngốc đó, cô ta to đầu nhưng có biết gì về phòng bệnh đâu, khéo tới đấy cũng nhiễm bệnh luôn
Hai người vội vã phi ngựa quay lại thì đã không thấy bóng dáng của Thu Thủy nữa. Trên núi Phù Vân đột nhiên xuất hiện rất nhiều chấm sáng, giống như có một đoàn người đang cầm đuốc ở trên đó. Nghe thấy tiếng vỗ cánh của một con cú mèo khổng lồ Tiêu Phàm bất giác kêu lên.
– Hỏng rồi, bọn họ đều đã đến đây.
– Ai ?
– Những người muốn bắt Thu Thủy.
Trời tối nên phải mất gần hai canh giờ Tế Tuyết và Tiêu Phàm mới lên được trên núi. Vừa đi nàng vừa nhủ thầm, sẽ không sao đâu, võ công của Thu Thủy tốt như vậy, cô ấy nhất định không có chuyện gì. Khi đã tới gần, Tiêu Phàm rất nhanh ôm lấy Tế Tuyết, lặng lẽ di chuyển lên trên một tảng đá cao để quan sát.
Có khoảng năm mươi người đang ở trên núi, ai cũng mang vũ khí, dáng vẻ từ nho nhã hào sảng đến thô lỗ xấu xí, tất cả đều có đủ.
Khung cảnh đẫm máu ấy nàng suốt đời cũng không thể quên. Thi thể của Thu Thủy nằm trên nền đất rừng lạnh lẽo. Người đàn ông áo tím cầm trên tay chiếc đầu của Thu Thủy, mái tóc dài bết dính lại vì máu.
Bàn tay của Tiêu Phàm che mắt nàng.
– Đừng nhìn !
Nàng có thể nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của hắn. Hắn kéo nàng áp mặt vào ngực mình, nói nhỏ :
– Ngươi lập tức rời khỏi đây ! Đi thật nhanh, rõ chưa ?
Nàng biết hắn muốn làm gì, nhưng bọn họ đông như thế, một mình hắn có thể thay đổi cái gì đây.
Tế Tuyết biết mình ở lại chỉ làm vướng tay hắn, mà nàng càng không có khả năng cản hắn lại. Khi nàng định gật đầu thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người họ.
– Tiêu công tử, Châu công tử ! –Người gác cửa ở Mai Hồng viện mỉm cười hiền lành với Tế Tuyết và Tiêu Phàm.
– Nhị Ngưu, ngươi sao lại tới đây ? –Tiêu Phàm ngạc nhiên hỏi hắn.
Nhị Ngưu vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, sau đó nhanh như chớp điểm huyệt đạo của Tiêu Phàm. Hắn bình thản nói :
– Hai vị công tử, Thu Thủy cô nương đã dặn dò ta không được để hai vị tham gia vào chuyện này.
Một người gác cửa bình thường ở kĩ viện hóa ra lại lợi hại như vậy, Tế Tuyết không khỏi kinh ngạc. Nàng nhìn khuôn mặt tức giận, gân xanh nổi đầy trên trán của Tiêu Phàm thì bất giác lo lắng thay cho Nhị Ngưu.
– Nhị Ngưu, ngươi có thể không quan tâm Thu Thủy chết như thế nào, nhưng ta thì có. Mau giải huyệt đạo cho ta !
Nhị Ngưu bất đắc dĩ lắc đầu.
– Tiêu công tử, với cơ thể hiện nay mà dùng Hồng Huyết Thủy thì công tử sẽ chết chắc. Thu Thủy cô nương đã biết trước công tử sẽ quay lại nên mới để ta ở đây.
– Nếu ta không dùng ngươi sẽ giải huyệt cho ta ?
– Ở kia toàn cao thủ võ lâm, không dùng Hồng huyết thủy công tử làm sao hạ bọn họ đây ? Chuyện này hai vị cứ nên đứng ngoài thì hơn.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười lạnh.
– Nhị Ngưu, ngươi thật sự định mặc kệ Thu Thủy ?
– Ta đã thề rằng sẽ không trái ý cô ấy, huống chi quyết định của Thu Thủy là chính xác, bọn họ tập trung đông đảo như vậy, liều mạng xông vào cũng chẳng ích gì.
– Đồ hèn ! –Tiêu Phàm giận dữ mắng Nhị Ngưu. Sau đó hắn đột nhiên trở nên âm trầm. –Nói cho ta, làm sao bọn họ phá được Cửu thủy diệu linh quang ?
Bộ kiếm pháp đó chín chiêu thức biến hóa khôn lường, chưa từng có ai hóa giải được nó. Thiên hạ đồn đại rằng trừ phi tìm được bí kíp Hư phong đã thất truyền của Chu gia, nếu không thì e rằng tất cả những người muốn thử đối đầu với Dạ Lan đều sẽ thành oan hồn.
– Họ có được bí kíp Hư phong của Chu gia. Chu Kính Chi đã giao nó ra.
– Không thể nào, làm sao hắn… -Tiêu Phàm gần như không thể tin vào những gì Nhị Ngưu nói.
Tế Tuyết tuy sống ở phương bắc nhưng mấy tin tức này nàng cũng có chút hiểu biết. Xem ra lần này cái chết của Thu Thủy do một tay Chu Kính Chi góp sức.
Thu Thủy rốt cục đã có lỗi gì với hắn ? Cô ấy vì hắn mà buông bỏ tất cả ân oán giang hồ, vì hắn mà chấp nhận sinh con đẻ cái. Nếu Thu Thủy có sai lầm thì đó chính là đã yêu hắn, yêu một kẻ bội nghĩa bạc tình.
– Nhị Ngưu, giải huyệt cho ta ! –Tiêu Phàm lạnh lùng nói.
Nhị Ngưu vẫn kiên quyết lắc đầu.
– Công tử hà tất phải lãng phí mạng sống như vậy ? Thu Thủy cô nương đã như ngọn đèn cạn dầu, sinh mệnh vốn dĩ chẳng thể kéo dài được bao lâu nữa. Cho dù hôm nay không bị võ lâm vây bắt thì cô ấy cũng không qua nổi tháng giêng này đâu. Ngay cả chuyện hậu sự cô ấy đều dặn dò ta cẩn thận rồi.
Tế Tuyết không buồn để ý đến hai người đang tranh cãi, nhảy xuống khỏi tảng đá, đến gần chỗ đám đông. Nàng luôn đến muộn, không hiểu vì sao mỗi khi muốn cứu ai đó thì kết quả lại là phải chứng kiến người đó chết thảm.
Đêm lạnh lẽo, khu rừng đầy mùi máu tanh. Thiếu niên khoác áo lông màu trắng, dung mạo tuyệt diễm xuất hiện từ bóng tối. Dưới ánh trăng mờ ảo, cả người nàng giống như phát ra ánh sáng bàng bạc.
Mọi người không hẹn đều tự hỏi, nơi này phải chăng có yêu hồ ?
Nàng dừng lại trước mặt nam nhân áo tím, cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài rồi dùng nó bọc lấy chiếc đầu của Thu Thủy. Người đàn ông sững sờ nhìn nàng, vô thức buông tay.
Nhị Ngưu cũng đi theo nàng từ lúc nào, hắn lấy một tấm vải lớn đã chuẩn bị sẵn, đặt thi thể Thu Thủy vào trong rồi vô cùng nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Người phụ nữ xinh đẹp nhưng kì quặc thường bắt nàng chơi cờ cùng đã không thể tỉnh lại được nữa.
Gương mặt cô ấy lúc nào cũng mang một vẻ bi thương khiến người ta đau lòng.
Một nam nhân thô lỗ đột nhiên lên tiếng :
– Các ngươi là ai ? Ai cho phép các ngươi tự tiện mang xác ả đi ! Dạ Lan tội ác tày trời, phải đem treo ả ở cổng thành để răn đe bọn hắc đạo.
Cô ấy chết rồi, đã chết rồi vì sao còn không thể buông tha !
Cơn gió lướt qua mang theo mùi xạ hương và hổ phách hòa lẫn vào nhau. Nàng nhìn bóng tối bao trùm khu rừng, con ngươi màu bạc lóe lên tia tàn nhẫn.
Tế Tuyết đột nhiên nở nụ cười lu mờ nhật nguyệt, đôi mắt lấp lánh cong cong như vầng trăng khuyết màu bạc.
– Nếu ta cứ muốn mang cô ấy đi thì sao ?
– Phải bước qua xác ta ! –Gã hung hăng đe dọa.
Nàng thản nhiên gật đầu.
– Được ! Còn kẻ nào muốn để bọn ta bước qua xác thì mời ra mặt luôn !
Một số người không cam lòng liền bước lên phía trước. Tế Tuyết nhìn khắp một lượt, cười khẽ.
Ánh mắt màu bạc của nàng dừng lại ở góc tối, đối diện với đôi đồng tử đỏ tươi khát máu của kẻ đang ẩn trong bóng đêm. Thứ mùi của hổ phách và xạ hương ấy chỉ có trên người hắn.
– Giết bọn họ, bản đồ đến Bất Tử thành sẽ là của ngươi ! –Giọng nói lạnh lùng vang lên làm bầu không khí phút chốc ngập tràn khiếp sợ.
Người đeo mặt nạ bước ra từ bóng tối. Gương mặt giấu sau chiếc mặt nạ bạc khiến người ta không thể trông được biểu tình của hắn, nhưng đôi đồng tử đỏ tươi màu máu đã báo trước hắn không phải danh môn chính phái gì.
Chỉ một tích tắc, khi ai nấy còn chưa kịp hiểu tình huống đang diễn ra thì những kẻ bước lên muốn ngăn cản Tế Tuyết đều đã đầu lìa khỏi cổ. Thân hình cao lớn không đầu vẫn đứng nguyên tại chỗ, máu phun ra như suối.
Tập hợp ở đây đêm nay toàn võ lâm cao thủ. Vậy mà người đeo mặt nạ kia ra tay lúc nào, dùng vũ khí gì không ai hay biết. Bọn họ vừa khiếp sợ lại vừa tức giận.
Người đeo mặt nạ chứng kiến biến chuyển của đám đông, lạnh lùng bỏ thêm một câu.
– Cứ tới thêm vài người đi, ta không ngại phiền đâu !
Cục diện đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn. Người đeo mặt nạ ra tay tàn độc như vậy khiến cho rất nhiều nhân sĩ võ lâm tức giận, một loạt rút vũ khí tấn công hắn.
Nhân lúc không ai chú ý, Tế Tuyết và Nhị Ngưu nhanh chóng rời đi. Hai người đến gần chỗ Tiêu Phàm, Nhị Ngưu giải huyệt đạo cho hắn, bình thản nói :
– Tiêu công tử, đi thôi !
Tiêu Phàm lặng lẽ rời khỏi chỗ, đưa tay giành lấy thi thể Thu Thủy. Hắn đột nhiên liếc mắt về phía đám đông.
Tế Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ đang nhìn theo bọn họ, bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp.
– Hắn là Chu Kính Chi ? –Trực giác mách bảo nàng rằng đây nhất định là người mà Thu Thủy yêu.
Tiêu Phàm dường như không muốn thấy kẻ đó thêm một chút nào, hắn quay lưng bỏ đi.
Cơn tức giận giống như sóng thần không gì cản nổi, nàng bất chấp tiếng gọi của Tiêu Phàm, đi xuyên qua đám đông hỗn loạn, tới trước mặt Chu Kính Chi.
– Trước khi mất Thu Thủy có thứ này giao lại cho ta.
Hắn ngỡ ngàng nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm gợn lên từng cơn rung động mãnh liệt.
Tế Tuyết đưa miếng ngọc bội về phía hắn. Chu Kính Chi run rẩy giơ tay ra muốn đón lấy thì nàng bất ngờ ném nó vào đống lửa đang cháy hừng hực.
– Ngươi không xứng !
Hắn căn bản không xứng với tình cảm của Thu Thủy, không xứng để Thu Thủy nặng lòng suốt nhiều năm.
Nàng nói xong liền quay lưng bỏ đi. Hành động này thật sự rất trẻ con, nàng biết rõ như vậy nhưng không sao kiềm chế được.
Xin lỗi, Thu Thủy, ta không chờ được đến lúc tới sông Lệ mới ném nó đi, ngươi sẽ không trách ta chứ ?
(*) trích Lạc hoa