Bạn đang đọc Hồng Nhan: Chương 32
Hương hoa lan toả trong vườn đào, hẳn là người đã rơi vào tưởng tượng
Ánh trăng ngoài cửa sổ sao có thể hiểu được ánh nến bị bao phủ trong cuộc sống đau buồn
Gió sương xếp thành cầu
Bắc qua mặt hồ hướng về anh
Nhìn anh quay người đi
Anh không nói ra những gì chất chứa trong lòng nhưng em vẫn hiểu được điều anh muốn
Trọng lượng của một câu nói yêu nhau
Khiến hai ta tỏ ra do dự
Em gỡ bỏ hoá trang, xoá đi son đỏ, dũng cảm cùng anh không cần phải trốn chạy
Em giữ ước mơ sâu trong tận đáy lòng…
( trích Gỡ bỏ hoá trang )
Tiêu Phàm nhẹ nhàng chui vào trong chăn, cẩn thận không gây ra tiếng động. Tế Tuyết đang nằm im đột nhiên cựa quậy, rúc vào trong ngực hắn. Vì ở ngoài đình lâu nên làn da hắn vẫn lạnh cóng. Nàng nhíu mày mở mắt ra.
– Chàng đi đâu vậy, người chàng lạnh quá!
Hắn cười gượng gạo, gỡ tay nàng đang bám trên người mình.
– Ừ, ta ra ngoài đi dạo một lúc, nàng nằm cách xa ta sẽ không bị lạnh.
Tế Tuyết nhạy cảm nhận ra hắn không bình thường. Nàng cố ý quấn chặt lấy hắn.
– Ta làm chàng ấm lên là được.
Trong lòng Tiêu Phàm giống như có ai nhóm lửa, khoé môi hơi cong lên. Nàng nằm sát bên hắn, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Hắn cảm thấy nếu nàng biến thành một con mèo cũng rất tốt, hắn sẽ nuôi nàng cả đời. Có điều… nàng bây giờ nắm cả giang sơn trong tay, chắc chắn sẽ không tình nguyện đi theo hắn.
————————————————————————————————-
Tử Y ném quyển y thư vào một góc tường, tức giận đẩy đổ cả mấy giá sách trong Thái Y viện.
Hắn đã lục tìm suốt mấy ngày mà không có kết quả, không có bất cứ một manh mối nào về việc kéo dài mạng sống cho Tế Tuyết.
– Thanh Vân, đừng trút giận lên Thái y viện nữa, ngươi làm ấy vị thái y sợ đến nỗi đồng loạt xin cáo bệnh ở nhà rồi đấy! –Tế Tuyết nhàn nhã đứng ở cửa nhìn Tử Y.
– Hừ, một đám vô dụng, hỏi tới cái gì cũng không biết!
Nàng tiến lại gần hắn, thái giám đi sau biết ý liền dựng một cái ghế bị đổ xuống, cẩn thận lau sạch cho Tế Tuyết rồi ngay lập tức lui ra ngoài.
Tế Tuyết giơ bàn tay trái của mình lên, ba ngón tay bị rút mất móng tay giờ đã lành vết thương nhưng móng tay còn chưa mọc lại hết.
– Thanh Vân, xuất cung một chuyến đi.
Tử Y khó hiểu chờ nàng tiếp lời.
– Trong Bát vệ của Phượng Hoàng Cung có một người gọi là Ly, Thuỷ báo rằng cô ta đang ở trong khách điếm Xuân Phong ở phía nam thành. Ta muốn ngươi đi tìm cô ta. Ả rút của ta ba móng tay, nên làm thế nào tuỳ ý ngươi.
Ánh mắt Tử Y lạnh đi vài phần, mơ hồ nổi lên sát ý.
– Nhớ là phải để người còn sống. –Nàng rút từ trong tay áo ra một bức tranh. –Ta hoạ lại dung mạo ả rồi, ngươi theo đó mà tìm, cẩn thận kẻo ra tay nhầm.
Tử Y trợn mắt nhìn bức tranh, phải vận dụng hết trí tưởng tượng hắn mới nhận ra được trong tranh là gương mặt người, có điều hắn không biết làm sao trên đời lại có người trông kì dị như vậy.
– Nàng chắc là cô ta nhìn giống bức tranh này chứ?
– Hừm, thực ra thì cũng có một vài điểm khác… nói chung là ngươi cứ dựa vào đó là được.
Sau khi bỏ thời gian nghiên cứu bức tranh Tử Y đi đến một kết luận, đó là không cần xem cái bức tranh quái quỷ này làm gì. Nếu hắn thật sự dựa theo nó mà tìm người thì chắc sẽ giết chết mấy con khỉ đầu chó thay vì một người phụ nữ.
– Đừng về muộn, yến tiệc tối mai ngươi nhất định phải có mặt.
Tế Tuyết nói xong liền trở về Ngự thư phòng, nàng đã đi con đường này thì không thể quay lại. Phương Thiếu Lăng đối với Tiêu Phàm là mối nguy hại tiềm tàng, không thể giết hắn thì phải tìm cách kiềm chế hắn.
Trong đầu nàng thoáng hiện lên hình ảnh cô gái có đôi mắt to, xinh đẹp nhưng có phần hung dữ ở trước cửa Mai Hồng Viện.
Phương Quân Di, muội muội mà Phương Thiếu Lăng vô cùng thương yêu.
—————————————————————————————————-
Hoàng cung tổ chức yến tiệc linh đình, không chỉ các quan viên mà ngay cả gia quyến của họ cũng được tham dự. Tế Tuyết đăng cơ chưa lâu nhưng thân là thiên tử mà hậu cung ngay một bóng hồng cũng không có, dịp yến tiệc này chính là cơ hội để các tiểu thư quan lại trưng diện mong lọt vào mắt rồng, hoặc chí ít cũng có thể câu được một vị hoàng thân quốc thích nào đó.
Tế Tuyết cầm ly rượu nhưng không uống, nàng liếc mắt về phía Phương Thiếu Lăng. Hắn đi cùng một cô gái trẻ khá xinh đẹp, tuy chưa thể coi là quốc sắc thiên hương nhưng đôi mắt to tròn long lanh vô cùng linh động, nhìn thoáng qua cũng biết là người hoạt bát đáng yêu. Nghĩ đến dáng vẻ hung dữ giương nanh múa vuốt của cô ta với nàng năm ấy Tế Tuyết không khỏi buồn cười.
Trương ngự sử thấy nàng chú ý đến Phương Quân Di thì vô cùng biết ý lên tiếng:
– Phương tiểu thư cầm kỳ thi hoạ tinh thông, thật hiếm có dịp gặp mặt. Hôm nay nhân dịp yến tiệc mời tiểu thư hiến một điệu múa để mọi người cùng thưởng thức.
Phương Quân Di nghe vậy có hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã nhận lời. Cô ta định múa điệu Lạc hoa, không ngờ Tế Tuyết đột nhiên lên tiếng.
– Phương tiểu thư biết điệu Mời trà chứ?
Thanh âm của nàng vừa vang lên thì hết thảy mọi tiếng cười nói trong điện đều ngừng lại, ai nấy căng thẳng chờ đợi xem Tế Tuyết có ngụ ý gì.
– Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ biết ạ.
– Vậy múa điệu đó đi, trẫm muốn xem!
Người hầu đem hai tách trà đưa cho Phương Quân Di, cô ta khéo léo nâng chúng lên, muốn bắt đầumy nhan va hoa7.
– Khoan đã, sao trong tách lại không có nước? –Tế Tuyết làm như vô tình hỏi.
Người hầu nghe xong liền mang nước lên định đổ vào hai chiếc tách. Nàng tiếp tục lạnh lùng nói:
– Ý của trẫm là nước trà, ngươi cho cái gì vào bên trong vậy?
Người hầu sợ đến run rẩy cả người, vội vã quỳ xuống:
– Hoàng thượng, nô tỳ sẽ đem trà lên ngay ạ, xin Hoàng thượng bớt giận.
– Trẫm muốn trà còn nóng, phải pha bằng nước vừa đun sôi xong.
Đến lúc này thì tất cả mọi người trong điện đều kinh hãi nhìn về phía hai huynh muội họ Phương, rõ ràng là Tế Tuyết cố tình làm khó bọn họ.
Phương Quân Di đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Phương Thiếu Lăng, hắn chỉ im lặng ngồi tại chỗ không lên tiếng.
Nước trà nóng bỏng rất nhanh được mang lên. Phương Quân Di cắn môi cầm lấy hai chiếc tách, lông mày hơi nhăn lại.
Vì độ nóng của tách trà nên hai bàn tay Phương Quân Di nhanh chóng đỏ ửng, cô ta cố gắng thực hiện các động tác của điệu múa một cách uyển chuyển nhưng ai cũng nhận ra trông chúng rất buồn cười. Vừa phải giữ tách trà nóng lại phải làm sao cho nước trà không đổ ra, trán Phương Quân Di lấm tấm mồ hôi, đôi mắt vừa chịu đựng vừa ấm ức, nhìn vô cùng động lòng, Tế Tuyết cảm thấy nếu nàng là nam nhân thì không chừng đã xúc động muốn bảo vệ cô ta rồi cũng nên.
Tiếc là nàng không phải, mà người phải như Tử Y thì lại chẳng mảy may xúc động.
Phương Quân Di hơi co một chân lên, nghiêng người làm động tác múa. Tử Y đứng ở góc điện khẽ xoay xoay viên đá nhỏ trong tay, nhân lúc không ai chú ý liền bắn nó vào chân cô ta.
– Á! –Phương Quân Di hét lên một tiếng đau đớn, cả người mất thăng bằng sắp đổ ập về phía trước.
Ngay lúc cô ta sắp ngã thì Tiêu Phàm nhanh chóng ôm lấy eo Phương Quân Di giúp cô ta giữ trọng tâm. Hai người dựa sát vào nhau, nước trà trong tách không bị đổ mà chỉ sóng ra ngoài.
Tay Phương Quân Di lúc này đã bị nước nóng làm bỏng rát. Cô ta đau đớn đến phát khóc nhưng không dám buông tách trà ra mà chỉ quỳ xuống.
– Tiểu nữ thất lễ xin Hoàng thượng tha tội!
Phương Thiếu Lăng cũng bước ra cúi đầu xin cho em gái hắn. Tế Tuyết thản nhiên cười rộ lên.
Màn kịch diễn đến đây là tốt rồi!
– Phương ái khanh và Phương tiểu thư bình thân. Ái khanh vì trẫm ngày đêm lao lực, chỉ chút chuyện nhỏ này sao trẫm có thể tính toán chứ.
Yến tiệc kết thúc, Tế Tuyết trở về phòng nghỉ ngơi thì phát hiện Tiêu Phàm đã đợi nàng ở bên trong. Hôm nay hắn cứu nguy Phương Quân Di trên điện, một màn anh hùng cứu mỹ nhân này nhất định sẽ trở thành tin tức nóng nhất kinh thành ngày mai.
– Sao chàng làm vậy? –Nàng lạnh lùng hỏi.
– Ta làm gì?
– Chàng biết rõ ta muốn chỉnh huynh muội Phương Thiếu Lăng mà còn cố tình giúp Phương Quân Di, chàng định chống đối ta hay là bị vẻ đáng thương của con bé đó làm động lòng?
– Ta không có, ta chỉ…
– Giải thích thế nào thì sự thật cũng rành rành trước mắt rồi. Ta không phải đồ ngốc, chàng nghĩ ta sẽ tin chàng à?
– Nàng thật vô lý!
– Ta vô lý thì sao!
Tử Y khoanh tay đứng bên ngoài nghe hai người tranh cãi. Một lúc sau Tiêu Phàm giận dữ bỏ ra khỏi phòng. Tế Tuyết thì ném tất cả những thứ gì có thể ném được khiến căn phòng biến thành một bãi chiến trường đúng chuẩn, chỉ thiếu vài xác chết tô điểm.
– Haiz… ta thấy thật oan uổng cho Tiêu Phàm. Hắn đỡ Phương Quân Di chỉ vì sợ nước trà nóng đó sẽ hắt lên người nàng. Nàng lại đổ cho hắn có ý đồ lăng nhăng, thật là…
Tế Tuyết im lặng không đáp. Nàng đương nhiên biết, chỉ là mọi việc nhất định phải diễn tiến như vậy, không thể khác được.
Năm ngày trôi qua Tiêu Phàm không tới tìm nàng, Tế Tuyết cũng không chủ động đi gặp hắn.
Sự việc với Ly nàng không nghĩ hắn lại dễ dàng cho qua như vậy. Ả điên đó dám động đến nàng thì đương nhiên phải trả giá, có điều trừng phạt ả chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là nàng muốn dùng lí do này để gây xích mích với Tiêu Phàm.
Hắn là cung chủ Phượng Hoàng cung, người của hắn bị nàng giáo huấn mà hắn lại không có phản ứng gì thì chẳng phải rất vô lý sao.
Cánh cửa bị đẩy ra, Thuỷ nhanh chóng bước vào báo cáo, mấy ngày nay hắn đều theo dõi Tiêu Phàm.
– Hoàng thượng, Bình Nam vương và Phương tiểu thư ba ngày trước đã gặp nhau bên bờ sông Phúc Bồn Tử. Theo phán đoán của thuộc hạ thì Phương tiểu thư đã nảy sinh tình ý với Bình Nam vương, thường tìm cách tiếp cận với ngài ấy.
– Phản ứng của hắn thế nào?
Thuỷ lưỡng lự một chút rồi trả lời:
– Có vẻ… không cự tuyệt.
Bàn tay cầm bút của Tế Tuyết vô thức xiết chặt. Không cự tuyệt? Đây chẳng phải là chấp nhận sao?
Tế Tuyết cười tự giễu, nàng đau khổ gì chứ, cái nàng muốn chính là đẩy hắn ra càng ngày càng xa. Khi hai người căng thẳng, cãi vã chính là thời điểm thích hợp nhất để người thứ ba xuất hiện.
Đã như vậy nàng cũng nên góp một tay giúp họ bồi đắp tình cảm.
tp 11
Năm Nguyên Khánh thứ nhất, Bình Nam vương Tế Duyệt nhận thánh chỉ tới vùng Triệu Lăng cứu trợ dân chúng gặp nạn đói.
Đêm trước khi xuất phát Tiêu Phàm quả nhiên đã tới tìm Tế Tuyết.
– Nàng còn giận ta sao? –Hắn vùi đầu lên vai nàng, vòng tay ôm nàng càng chặt thêm.
Tế Tuyết cười khẽ, không trả lời.
Là nàng gây chuyện với hắn, nếu giận thì phải là hắn giận nàng mới đúng.
– Chàng đi đường xa nhớ phải chú ý chăm sóc bản thân. Chuyện ở Triệu Lăng tuyệt đối không thể sai sót, chàng là cánh tay phải của ta, cả triều đình đều đang nhìn vào chàng.
Trong mắt Tiêu Phàm thoáng qua tia mất mát. Nụ cười cũng trở nên ảm đạm.
Nàng tránh nhìn vào mắt hắn, trong lòng khổ sở đến muốn khóc. Nàng biết hắn nghĩ gì, hắn chắc chắn cho rằng nàng thực ra chỉ quan tâm đến việc củng cố vương vị.
Nàng…đúng là mong hắn nghĩ thế.
Đêm yên lặng trôi qua, hơi ấm của Tiêu Phàm khiến Tế Tuyết vừa lưu luyến vừa khó chịu. Nàng không nỡ rời xa hắn nhưng lại vô cùng sợ hãi, nếu nàng tiếp tục ở cạnh hắn thì đến lúc phải tuyệt tình sẽ càng khó khăn hơn.
Đợi đến lúc bóng lưng Tiêu Phàm khuất khỏi tầm mắt Tế Tuyết mới gỡ được gương mặt lãnh đạm, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Xa cách lần này không đơn giản chỉ là tạo thanh thế cho hắn.
– Hoàng thượng, đúng như sắp xếp của hoàng thượng, Phương tiểu thư đã trốn khỏi Phương gia, chuẩn bị theo Bình Nam vương tới Triệu Lăng.
Tự tay đẩy người mình yêu nhất đến bên người khác cũng giống như cắt bỏ máu thịt của mình, đau đớn đến không thở được.
Nhưng mà… nàng còn lựa chọn khác sao?
Tin tức từ Triệu Lăng truyền về cho thấy Tiêu Phàm xử lý rất tốt, hắn thậm chí còn thuận tay lôi ra một đống quan lại tham nhũng ức hiếp dân lành. Bây giờ dân chúng khắp Triệu Lãng đều coi hắn như Bồ tát sống
Tế Tuyết vô cùng hài lòng, nàng đương nhiên dự đoán được năng lực của hắn.
Vừa xong việc ở Triệu Lăng Tiêu Phàm đã nhận được thánh chỉ mới tới miền đông dẹp nạn sơn tặc.
Nạn sơn tặc ở khu vực giáp ranh giữa ba tỉnh miền đông đang vô cùng phức tạp. Đám thổ phỉ ở đó không hoạt động riêng lẻ mà liên kết tương trợ lẫn nhau, hiện giờ chưa có ai dẹp yên được bọn chúng.
Nơi ấy vất vả nguy hiểm nhưng cũng là chốn thích hợp nhất để người xung quanh biết Tiêu Phàm thật sự có tài. Thời gian của nàng quá gấp rút, việc gì có thể để hắn lập công thì nàng tuyệt không bỏ qua.
Từ xưa tới nay loạn thế hay thái bình đều có thể xuất ra anh hùng, có điều anh hùng phải mang ra nơi đầu sóng ngọn gió cho số đông nhìn thấy thì người ta mới biết mà tung hô.
– Nghe nói Phương Quân Di luôn đi cùng Tiêu Phàm kể từ lúc cứu trợ ở Triệu Lăng cho tới khi dẹp thổ phỉ ở miền đông. Tình cảm phát triển rất tốt, rất đúng ý nàng. Cô gái đó cũng biết tận dụng thời cơ lắm, đã liều mình hứng hộ Tiêu Phàm một nhát dao. –Tử Y vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Tế Tuyết. –Nói thật ta thấy cô ta toàn làm chuyện thừa thãi, đám giặc cỏ ấy Tiêu Phàm chỉ búng móng tay một phát là xong, nhát dao kia cô ta chẳng đỡ thì cũng không trúng hắn, tự nhiên lại chạy vào làm gì không biết. Ha, bây giờ khắp nơi đều truyền tụng sự tích anh hùng cứu mỹ nhân rồi mỹ nhân lại cứu anh hùng, lâm ly vô cùng.
Tế Tuyết đang thưởng hoa, đây là loại hoa trà đặc biệt trân quý, nghe nói khắp Diệm quốc chỉ còn lại mười cây. Hương thơm ngọt ngào mê đắm khiến người ta say mê, cánh hoa mịn màng như lụa.
Bông hoa màu hồng phấn vốn đang khoe sắc rực rỡ chỉ trong chốc lát đã bị nàng bóp nát.
– Phải khiến ta bực mình thì ngươi mới hài lòng phải không?
Tử Y vô tội lắc đầu.
– Ta nào dám, đây là ta đang thuật lại tin tức gần đây cho nàng nghe đấy chứ.
Nhìn sắc mặt lạnh tanh của nàng Tử Y bất đắc dĩ thở dài.
– Tế Tuyết, ngay từ đầu ta đã không đồng ý với cách làm của nàng rồi. Nàng khiến hắn đau khổ cũng tự làm mình bị thương. Ngai vàng đâu phải là thứ hắn muốn, nàng hết lần này tới lần khác đẩy hắn vào vòng tay Phương Quân Di sẽ có lúc già néo đứt dây, hắn thật sự thay lòng thì nàng phải làm sao?
Tế Tuyết cười khổ.
– Nếu ta còn sống thì còn có thể tính chuyện tương lai, nhưng ta là một kẻ sắp chết thì còn lo lắng những điều đó để làm gì.
– Ta đã nói rồi, nàng sẽ không chết! -Giọng Tử Y thoáng cái biến lạnh.
Tế Tuyết trầm mặc nhìn những cánh hoa rơi rụng dưới mặt đất. Tử Y cho tới giờ vẫn không chịu chấp nhận sự thật này, hắn không ngừng tìm kiếm y thư cùng dược vật quý hiếm khắp nơi để chữa trị cho nàng.
Cái chết đã được báo trước, dùng thời gian còn lại để sống cùng Tiêu Phàm rồi rời bỏ hắn, khiến hắn rơi vào đau đớn triền miên là loại việc tàn nhẫn thế nào? Nàng dùng một năm này đẩy hắn ra xa, từng chút một bào mòn tình cảm của bọn họ, khiến hắn hận nàng, chán ghét nàng. Tới cái ngày nàng rời đi hắn sẽ không quá mức thương tâm.
Nàng chỉ có một năm nhưng Tiêu Phàm còn cả tương lai phía trước, nàng chỉ có thể ở cạnh hắn một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng Phương Quân Di có thể cho hắn cả đời. Cô ta xét về tướng mạo hay nhân phẩm đều không có gì đáng chê, quan trọng nhất cô ta là muội muội mà Phương Thiếu Lăng coi như bảo bối. Có cô ta bên cạnh Tiêu Phàm thì Phương Thiếu Lăng sẽ phải lo lắng ném chuột vỡ bình hoa.
Ngày Tiêu Phàm trở về Tế Tuyết ra lệnh tổ chức đại tiệc chào đón hắn. Tiêu Phàm không thích thú mấy thứ tiệc tùng này nhưng hắn cũng hiểu đây là tục lệ không thể bỏ qua được.
Nàng ngồi trên bục cao, vẻ mặt lạnh nhạt không mang theo tia tình cảm nào, cả buổi cũng không nhìn hắn.
Phương Quân Di cũng có mặt, cô ta còn cố ý chọn vị trí ngồi gần Tiêu Phàm. Tế Tuyết nâng ly rượu uống cạn, dòng chất lỏng vừa cay vừa nóng trôi xuống cổ khiến cảm giác khó chịu càng dâng lên.
– Phương ái khanh, muội muội của khanh xinh đẹp lạ hiệu lễ nghĩa, công dung ngôn hạnh vẹn toàn, còn chưa có hôn ước. Bình Nam vương tài mạo song toàn, hai người thật là một đôi trời sinh, ý khanh thế nào?
Hoàng thượng đã có ý thì hỏi chẳng qua để lấy lệ, đạo lý này ai cũng hiểu rõ. Phương Thiếu Lăng đương nhiên vạn phần không muốn nhưng lại chỉ có thể từ chối yếu ớt.
– Thần đa tạ Hoàng thượng khen ngợi, nhưng muội muội tính tình còn ngỗ nghịch, chỉ e là Bình Nam vương không vừa ý.
– Bình Nam vương thấy thế nào? –Nàng hướng về phía Tiêu Phàm thản nhiên hỏi hắn.
Bàn tay cầm ly rượu của Tiêu Phàm xiết chặt đến mức nổi cả gân xanh. Hắn cười lạnh một tiếng rồi nhã nhặn đáp lời:
– Thần xin nghe ý chỉ của Hoàng thượng.
Nàng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Hôn sự của Tiêu Phàm và Phương Quân Di cứ thế mà thành.