Bạn đang đọc Hồng Nhan: Chương 29
Người yêu nhất trong lòng đã không còn bên cạnh
Cánh hoa bay rợp cả trời xanh
Tầm xuân đơn côi, dệt kén một mình
Năm tháng vụt bay mình ta vẫn quá si tình, quá điên loạn
Tơ duyên khó dứt, quyển sách rách nát chẳng thể ghi lại
Mỗi một phận hồng nhan
( trích Điện Tiêu Phòng )
tp va tt14
Trời lại đổ tuyết, ngựa phi như bay nhằm hướng một trấn nhỏ gần thành An Kì. Trước khi đến Tiêu Phàm đã sắp xếp để Trương đại phu ở trong trấn đề phòng có việc bất trắc, quả nhiên phải nhờ tới ông ta thật.
Tế Tuyết vẫn bất động trong lòng hắn, vết thương nằm ở nơi chí mạng khiến Tiêu Phàm không dám làm liều. Bây giờ mọi hy vọng của hắn đều đặt ở Quỷ y Trương Ký.
Trấn nhỏ này cách thành không xa, có điều trong hai ngày bọn Tiêu Phàm rời đi ở đây bất ngờ có cơn bão tuyết rất lớn. Tuyết trắng bao phủ khắp nơi, đường đi cũng bị tuyết đóng thành lớp cao tới tận đầu gối, ngựa không còn là phương tiện di chuyển hữu ích nữa.
Lúc này sắc trời đã dần tối, Tiêu Phàm xuống ngựa, nhìn con đường mờ mịt phía trước, không nói không rằng tiếp tục bước đi.
Nam Thần giữ lấy cánh tay hắn.
– Ngươi định làm gì? Trời đã tối rồi, tuyết đóng dày như thế còn đang rơi tiếp nữa, ngươi sẽ bị lạc đấy.
– Không cần theo ta! –Hắn lạnh nhạt trả lời.
Liễu đứng một bên cũng lo lắng lên tiếng:
– Đừng đi vội, huynh băng bó vết thương lại đã. Tuyết rơi nhiều thế này đi một lúc hai chân cũng đóng băng, huynh muốn chết dọc đường sao?
Tiêu Phàm lười tranh luận với hai người họ, hắn sờ bàn tay Tế Tuyết thấy hơi lạnh đi thì sợ hãi cởi áo khoác ra, bao chặt quanh người nàng.
– Tây Thần, đừng làm chuyện dại dột nữa, người ấy không cứu được nữa đâu! Nếu huynh cứ tiếp tục thì ngay cả huynh cũng mất mạng đấy.
Tiêu Phàm đang dợm bước đi, nghe thấy lời ấy liền quay lại nhìn Liễu.
– Câm miệng! –Hắn tựa hồ gầm lên.
Cả Liễu và Nam Thần đều kinh hãi đứng yên tại chỗ. Tròng mắt của Tiêu Phàm đã chuyển dần thành màu đỏ. Sắc đỏ yêu dị khiến người ta không khỏi nghĩ đến khung cảnh máu tươi tràn ngập ở trên thành.
Lúc Tế Tuyết đổ gục xuống trong lòng hắn Tiêu Phàm gần như đã phát điên. Hắn bất chấp cả cơ thể vẫn còn thương tích sau trận chiến lần trước để sử dụng Hồng huyết thuỷ.
Thức thứ mười tám, Nhất thiên huyết vũ, Nam Thần chỉ kịp kéo Liễu nấp vào sau một bức tường để né tránh. Tiêu Phàm không còn tỉnh táo nữa, hắn ra chiêu nhất định không chú ý đến sự sống chết của bọn họ.
Nam Thần chỉ chứng kiến thức thứ mười tám của Hồng huyết thuỷ một lần duy nhất do Trầm Quân sử dụng. Lần này vừa ra khỏi chỗ nấp, nhìn một bãi xác chết máu thịt lẫn lộn hắn cũng không khỏi kinh sợ. Khi ấy một tay Tiêu Phàm còn bận ôm Tế Tuyết, chỉ dùng một tay có thể phát ra uy lực lớn đến thế rõ ràng là đã vượt qua Trầm Quân.
Tròng mắt chuyển thành màu đỏ là dấu hiệu của việc cơ thể đã đạt đến cực hạn khi luyện Hồng huyết thuỷ. Trầm Quân làm sao có thể duy trì tình trạng ấy suốt nhiều năm vẫn là điều không ai biết. Thể trạng của Tiêu Phàm chắc chắn không thể so được với Trầm Quân, nếu tiếp tục hắn nhất định sẽ chết.
Nhìn bóng lưng Tiêu Phàm ngày càng xa, Liễu nóng vội muốn khuyên giải lại bị Nam Thần can ngăn.
– Không muốn chết thì im lặng đi!
– Nhưng huynh ấy sẽ chết mất!
Nam Thần buồn bực thở dài.
– Hắn điên rồi, muội làm gì cũng vô ích. Nếu người ấy chết thì hắn cũng không sống nổi nữa đâu, mặc kệ hắn đi!
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Bóng đêm u ám trùm lên cảnh vật. Đi bộ một lúc lâu trong tuyết khiến hai chân Tiêu Phàm đã bắt đầu lạnh cóng. Máu từ vết thương của hắn nhỏ dọc đường đi làm xuất hiện trên nền tuyết trắng một dải hoa đỏ rực rỡ.
tt va tp6
Tiêu Phàm không ngừng nói chuyện với Tế Tuyết, hắn kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện khi hắn còn bé, những chuyện trước đây hắn chưa từng nói với nàng.
Hắn không nhớ hình dáng của cha, cũng không nhớ nổi cuộc sống cẩm y ngọc thực mà mình từng có như thế nào. Kể từ khi hiểu chuyện hắn đã ở trong một ngôi nhà tồi tàn, bên tai luôn là lời mắng chửi không ngớt của bà nội.
Hắn chẳng may phạm lỗi nhỏ cũng bị mắng té tát, không phạm lỗi thì bà nội cố moi móc ra lỗi để mắng chửi, hắn ấm ức cãi lại liền bị bà nội cầm cả một thanh củi lớn đánh tới tấp. Những khi ấy mẹ hắn lại chạy ra đỡ thay cho hắn.
Bà nội thấy thế cũng chẳng hề dừng tay, còn đánh thậm tệ hơn. Hắn ghét bà nội, bà không làm gì ngoài việc ngồi một chỗ than thân trách phận, chửi rủa mẹ con hắn. Mẹ nói bà tuổi cao sức yếu không thể làm việc, hắn không tin, lúc bà cầm gậy đánh người sức chẳng yếu chút nào.
Một nhà ba miệng ăn chỉ trông cậy vào tiền công thêu thùa của mẹ hắn, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày, những lúc không có hàng đặt thêu thì đành phải chịu đói.
Kì quặc là ngay cả khi hắn chẳng có nổi một củ khoai lót dạ thì bà nội vẫn luôn có cơm trắng để ăn. Thật không công bằng! Mẹ hắn đối với thắc mắc này của hắn thì chỉ cười rầu rĩ, mẹ nói rằng mẹ nợ bà nội, mẹ đã hứa với cha hắn rằng nhất định sẽ chăm sóc bà nội chu đáo.
Một năm bà nội lâm bệnh nặng, gia cảnh túng quẫn, tiền công thêu thùa ngày thường đủ sống đã là may làm sao gánh được chi phí thuốc thang đắt đỏ. Mẹ hắn cắn răng tự bán mình vào kỹ viện, kể từ đó những ngày như địa ngục mới thật sự bắt đầu.
Bà nội rất nhanh đã khỏi bệnh, mà lúc ấy Tiêu Phàm chỉ mong bà đừng hết ốm, bởi vì việc đầu tiên bà làm sau khi khoẻ lại là rủa xả mẹ hắn là thứ lăng loàn mất nết. Mẹ hắn lâm vào cảnh đó là vì ai? Chẳng phải vì bà nội sao, hắn không hiểu vì sao bà lại nhẫn tâm đến như vậy.
Rất nhiều đêm hắn không ngủ được, cứ lặng lẽ ngồi một mình trong bóng tối nhìn về phía cổng. Hắn luôn hy vọng mẹ hắn sẽ trở về thăm hắn.
Nhưng mẹ hắn không về. Đám trẻ con xung quanh bắt đầu chế giễu hắn có một người mẹ làm kỹ nữ. Cho dù điều đó là sự thật nhưng mẹ hắn không phải là hồ ly tinh không biết xấu hổ như chúng nói, mẹ vì bất đắc dĩ. Ngày nào Tiêu Phàm cũng cùng đám trẻ con đáng ghét đó đánh nhau mấy trận, khắp người hắn đầy vết thâm tím. Trước đây khi hắn bị thương luôn có mẹ quan tâm hắn, đau lòng vì hắn, nhưng giờ thì không còn ai ôm hắn, an ủi hắn nữa.
Cây liễu trước sân nhà thi thoảng lại treo một cái bọc nhỏ có chứa bạc, Tiêu Phàm biết chắc đó là của mẹ hắn. Mẹ có trở về, có điều luôn về một cách vụng trộm, mẹ cố tình né tránh hắn và bà nội.
Một ngày, người ta đem một phụ nữ mặt bị rạch nát vứt xuống trước căn nhà tồi tàn của hắn. Tiêu Phàm không thể tin nổi, nếu chẳng phải có nốt ruồi son trên bàn tay hắn tuyệt đối không tin đây là mẹ hắn, người mẹ xinh đẹp mà dịu dàng của hắn.
Ngày mẹ hắn qua đời tuyết cũng rơi rất nhiều, nhiều đến nỗi đường sá đều không thể đi lại được. Bà nội phá lệ im lặng, không đánh cũng không chửi.
Sau khi chôn cất mẹ hắn, chỉ ít ngày sau hắn bị bán đi làm nô dịch cho đám thợ mỏ ở phương bắc. Những ngày ấy cho dù phải làm việc vất vả đến cả người đều rã rời hắn vẫn không dám ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh gương mặt bị rạch nát của mẹ hắn lại xuất hiện.
Hắn sợ phải đi ngủ, sợ những cơn ác mộng luôn luôn đeo bám hắn.
Thế rồi hắn gặp nàng, ngày được nàng cứu sống, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài hắn có thể ngủ an ổn không sợ hãi. Trong mơ hắn nhìn thấy gương mặt nàng, thấy đôi mắt bạc lấp lánh ánh sáng dường như còn rực rỡ hơn cả mặt trời.
Hắn vì nàng mà chờ đợi chừng ấy năm. Hắn muốn quên đi đoạn quá khứ đầy khổ sở kia. Tiêu Phàm yếu ớt đã chết kể từ ngày hôm ấy, hắn muốn mình mạnh mẽ, muốn trở nên tài giỏi để có thể đứng cạnh nàng.
Khi hắn ôm theo bao hy vọng tới phương bắc tìm nàng thì lại thấy nàng và Diệc Hàn ở cạnh nhau, bức tranh hài hoà tuyệt mỹ ấy hoàn toàn không có chỗ cho hắn. Hắn thất vọng tới cùng cực.
Hắn không biết mình nên tiếp tục cố gắng vì ai, vì điều gì. Điểm tựa duy nhất của hắn đột nhiên biến mất khiến hắn không sao thích ứng nổi.
Lúc ấy hắn vô cùng thấu hiểu cảm giác của Trương Bắc Nhạn. Hắn vẫn biết Trương Bắc Nhạn một lòng vì cung chủ, hắn từng khuyên cô ta bỏ cuộc nhưng Trương Bắc Nhạn kiên quyết không nghe. Hắn nói “Bắc Nhạn, ngươi đúng là mù quáng!”, thế nhưng hoá ra hắn cũng chẳng hơn gì. Cho dù biết trong lòng người ấy không có mình hắn vẫn không thể từ bỏ được.
Cung chủ muốn mang Bắc Nhạn gả đi. Tiêu Phàm chưa bao giờ thấy Trương Bắc Nhạn khổ sở đến vậy. Cô ta vừa uống rượu vừa khóc, không biết đã uống hết bao nhiêu bình Trương Bắc Nhạn liền ôm chầm lấy hắn, nói rằng muốn ở bên cạnh hắn. “Ta sẽ quên cung chủ, ngươi cũng quên người kia đi, từ nay hai chúng ta cùng ở bên nhau!”.
Trương Bắc Nhạn đối với hắn giống như người thân, ngoài mẹ hắn, cô ta là người duy nhất cho hắn sự ấm áp, che chở bảo vệ hắn. Hắn không biết thứ tình cảm ấy gọi là gì, nhưng hắn không nỡ nhìn cô ta chật vật đau đớn.
Ngày hôm sau, trước mặt tất cả mọi người hắn tuyên bố Trương Bắc Nhạn đời này là người của Tây Thần, tuyệt đối không thể gả cho ai khác. Hắn thành công cứu Trương Bắc Nhạn không cần xuất giá nhưng lại khiến ối quan hệ của hai người họ trở nên mập mờ khó xác định.
Trương Bắc Nhạn chủ động gần gũi hắn, cô ta làm những món hắn thích, thêu khăn tay cho hắn, làm túi thơm tặng hắn. Có lẽ đối với cung chủ Trương Bắc Nhạn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Còn hắn thì sao? Đôi lúc hắn tự hỏi phải chăng hắn thật sự muốn bỏ cuộc? Hắn không nghĩ đến nàng nữa, không cố tìm hình bóng nàng qua dáng vẻ của Trương Bắc Nhạn nữa, cũng không ngớ ngẩn mà chú ý đến những người mặc đồ trắng đi trên đường nữa. Nhưng hắn không thể quen nổi với việc coi Trương Bắc Nhạn là người mình yêu, cứ giống như mình đang làm chuyện loạn luân vậy. Cô ta có thể là mẹ, là chị, là em gái, hắn có thể vì cô ta vào sinh ra tử, chỉ duy nhất việc yêu cô ta là không thể.
Rất nhiều ngày trôi qua hắn không nghĩ đến nàng, có lẽ việc quên nàng cũng không khó khăn như hắn tưởng.Thế nhưng chỉ một bức tranh của Lương Đông Vân, dãy tường thành khó khăn lắm mới dựng được trong lòng hắn đã nhanh chóng sụp đổ.
Trương đại phu cầm cây đèn bão đi đi lại lại trước cổng, lo lắng nhìn bầu trời đen kịt.
Nếu dựa theo tính toán của bọn họ thì giờ này Tiêu Phàm phải về tới đây rồi mới phải, chỉ e có bất trắc.
– Trương Ký! –Tiếng gọi khàn khàn của Tiêu Phàm làm Trương đại phu giật mình.
Tiêu Phàm cả người đầy tuyết, còn ôm theo một người khác. Vì người này được bọc kĩ trong áo khoác nên Trương đại phu không nhận ra là ai. Ông ta vội vã chạy đến giúp hắn.
Vừa đưa được Tế Tuyết vào nhà thì Tiêu Phàm không trụ nổi, ngã gục xuống đất. Trước khi bất tỉnh hắn chỉ kịp túm lấy vạt áo Trương Ký, thều thào hai chữ: “Cứu nàng!”
—————————————————————————
Bầu trời mùa đông xám xịt ảm đạm. Từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh của tuyết.
Tử Y an tĩnh ngồi trước bàn đá, bàn tay với mười ngón thon dài khéo léo tách lớp màng mỏng bên trong một thân tre ra. Loại màng này có tác dụng cầm máu rất tốt, Tử Y dùng chúng để giết thời gian, hắn cố không suy nghĩ lung tung về việc mình bị cầm chân ở Trúc gia trang.
Đã mười mấy ngày kể từ khi hắn đến đây, rốt cục thứ mà Tế Tuyết muốn Trúc trang chủ giao cho hắn là cái gì, vì sao ông ta lần lữa nhiều ngày như vậy?
Một a hoàn mang trà nóng đặt lên bàn cho Tử Y, còn liếc trộm hắn một cái. Tử Y lúc này đột nhiên ngừng tay, ngẩng đầu lên hỏi cô ta:
– Trà này vừa mới mang về phải không?
– Dạ phải, Phạm đại nhân vừa từ tây nam về mang theo.
Tử Y lập tức đứng dậy ra ngoài. Phạm đại nhân từ tây nam tới Trúc gia trang nhất định là có tin tức quan trọng.
Đã mấy ngày nay hắn luôn thấy bứt rứt khó chịu, cảm thấy có chuyện không ổn nhưng lại không có tin tức gì. Lần này phải hỏi Phạm đại nhân cho rõ.
Tử Y vừa đi đến gần rừng trúc thì có tiếng nói vọng đến, hắn núp mình vào sau một bụi trúc lớn.
– Trúc trang chủ, ngài nghĩ có khi nào Phương Thiếu Lăng đang giam giữ vương gia không?
– Ta nghĩ không thể, Mộc Thiệu Đình vì chuyện lần này đã làm loạn lên rồi, Phương Thiếu Lăng không thể không dè chừng hắn. Nếu Phương Thiếu Lăng thật sự dám động tới vương gia thì Mộc Thiệu Đình nhất định sẽ làm phản ngay lập tức. Vương gia để Mộc Thiệu Đình vào quân đội chính là vì ngày hôm nay.
Phạm Thái không cho là phải, Tế Tuyết mất tích trên thành, không rõ sống chết. Khi quân đội của Phương Thiếu Lăng kéo đến thì trên đó còn kinh khủng hơn bãi chiến trường bên dưới. Sở dĩ bọn họ cho rằng Tế Tuyết vẫn còn sống vì không phát hiện bất cứ mảnh áo quần nào của nàng ở hiện trường. Nếu nàng đã chết thì ắt phải để lại dấu vết gì đó.
– Giả như vương gia thật sự đã… nhưng bị người ta giấu thi thể đi thì sao? –Phạm Thái e dè nêu giả thiết.
– Cũng có thể, nhưng ngươi đã nói lúc ấy có người kéo vương gia lên thành, còn giết chết Ngũ hoàng tử, không chừng người đó đã cứu vương gia cũng nên.
– Nếu thế thì vì sao lại bặt vô âm tín?
– Ta không biết, chúng ta hiện tại chỉ có thể chờ thôi. Vấn đề bây giờ là Tử Y công tử, không thể lưu hắn lại đây lâu hơn nữa, ta nghĩ hắn đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cả Phạm Thái và Trúc trang chủ giật mình.
– Trúc trang chủ, ngươi nên có lời giải thích thoả đáng, nếu không mặt trời ngày mai có mọc hay không ta e là ngươi cũng không biết đâu.
tu y8
Tử Y mở chiếc hộp Trúc trang chủ đưa, ông ta nói rằng Tế Tuyết đã dặn ông ta giao nó cho hắn.
Bên trong hộp là Đông trùng hạ thảo của Đế điệp, quảng mộc hương vạn năm và Hắc khổ sâm.
Tử Y cười chua chát. Nàng đã chuẩn bị tất cả, đêm ấy nàng nói với hắn những lời ấy… bảo hắn sau này tìm một cô gái tốt rồi sống an ổn đến hết đời. Thứ này là dược liệu để chế thuốc bách độc bất xâm. Nàng đã dự tính rời bỏ hắn.
Chỉ có mình hắn ngu ngốc cứ tưởng rằng sau khi trở về có thể nói rõ ràng với nàng, còn bảo nàng chờ hắn…
– Tế Tuyết, ta hận nàng, hận nàng… Tốt nhất là nàng chết đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa! –Tử Y gào lên điên cuồng. Hắn bóp nát tất cả dược vật trong hộp, biến chúng thành những mảnh vụn tan nát trên sàn nhà.
Vì sao? Hắn ở cạnh nàng nhiều năm như thế, hắn chỉ hy vọng nàng có thể chờ hắn một lần…
Nàng rơi vào tay Tế Khắc chắc chắn đã rất khổ sở, nhất định là bị chúng tra tấn chết đi sống lại. Mười mấy năm hắn coi nàng như viên ngọc, cẩn thận che chở nàng… thế mà nàng lại để cho bọn chúng có cơ hội đày đoạ nàng.
Nàng có từng nghĩ đến cảm nhận của hắn không? Có từng nghĩ hắn sẽ vì quyết định ngu ngốc ấy của nàng mà đau đớn đến tê tâm liệt phế không?
Hẳn là không, trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có Tiêu Phàm.
Khi ấy rõ ràng hắn đã nghi ngờ nàng có chuyện giấu hắn, nhưng hắn lại bị sự thân thiết của nàng lừa gạt. Ở vào thời điểm ấy nàng thà rằng lừa hắn, đẩy hắn đi cũng không sẵn sàng tin tưởng hắn
Nàng viết trong thư dặn Trúc trang chủ tìm cách cầm chân hắn ở Trúc gia trang càng lâu càng tốt. Nàng không muốn hắn tham gia vào bất cứ chuyện gì tiếp theo.
Tử Y cưỡi ngựa rời khỏi Trúc gia trang giữa đêm, hắn không biết nên đi đâu. Quay lại chỗ Tế Tuyết? Giờ này nếu nàng còn sống thì có lẽ đã ở cạnh Tiêu Phàm. Người có thể đột nhập lên thành rồi giết sạch đám binh lính, biến chỗ đó thành một bãi nhầy nhụa nhất định là Tiêu Phàm.
Nàng đã có người nàng muốn, hắn trở về hay không cũng đâu còn ý nghĩa gì. Hắn đột nhiên nhận ra rằng ngay một chỗ để đi hắn cũng không có.
Trên đời này có ai thật sự cần hắn hay không?
Cha hắn chỉ muốn có hắn để duy trì dòng dõi Phùng gia, những người xung quanh chán ghét thân thể đầy chất độc của hắn nhưng lại phải nể sợ hắn vì hắn sẽ là cốc chủ tương lai.
Bởi vì nàng chưa từng sợ hắn, chưa từng chán ghét hắn, chưa từng nghĩ sẽ mưu cầu điều gì ở hắn, vì thế mà hắn muốn ở bên nàng.
Hắn hy vọng ít nhất trên đời này có người cần hắn chỉ bởi vì bản thân hắn, không liên quan đến việc hắn sẽ mang lại lợi ích gì, không ngờ điều ấy hoá ra lại quá mức xa xỉ.