Hồng Nhan

Chương 1


Bạn đang đọc Hồng Nhan: Chương 1


Vũ Tuyên Đế năm thứ 6, bầu trời Diệm quốc đột nhiên xuất hiện chòm sao Hắc Mẫu Đơn. Các nhà tiên tri đều vô cùng hoảng sợ, cho rằng đó là điềm báo yêu nghiệt sắp xuất hiện, ngày tận số của Tế gia đang tới.
– Hoàng thượng, theo tính toán của chúng thần, yêu nghiệt này sẽ ra đời vào cuối tháng giêng, là một nữ nhi vô cùng xinh đẹp. Nhan sắc của nó sẽ khiến thiên hạ đại loạn, chính là hồng nhan họa thủy.
Lúc ấy trong hậu cung có Châu quý phi đang mang thai, dự kiến thời gian sinh nở sẽ vào tháng giêng. Khắp nơi đều đồn đại rằng đứa trẻ trong bụng Châu quý phi chính là yêu nghiệt hại nước.
Ngày 21 tháng giêng, Châu quý phi đau bụng chuyển dạ, chòm sao Hắc Mẫu Đơn đột nhiên lấp lánh rực rỡ trên nóc điện Chiêu Dương. Các nhà tiên tri đều khẳng định hài tử sắp chào đời kia là yêu nghiệt chuyển thế, cầu xin hoàng thượng ban rượu độc cho quý phi, không nên để yêu nghiệt ra đời. Đế vương không chấp thuận.
Ngày 22 tháng giêng, cả Diệm quốc lo sợ chờ đợi, Châu qúy phi vẫn chưa sinh được.
Ngày 23 tháng giêng, Châu quý phi hạ sinh một hoàng tử
– Các ngươi là một lũ vô dụng, tiên đoán bậy bạ, nói nhi tử của trẫm là yêu nghiệt. Châu quý phi hạ sinh hoàng tử, vậy yêu nghiệt đang ở đâu ? – Vũ Tuyên Đế nổi cơn thịnh nộ.
Đám quan lại sợ hãi, liên tục dập đầu xin tha tội. Hoàng thượng ra lệnh tống tất cả vào ngục, chờ ngày xét hỏi. Qua một đêm, năm vị quan tiên tri đều uống thuốc độc tự sát trong nhà lao, một lời cũng chưa khai.
Vũ Tuyên Đế năm Minh Đạo thứ mười, thất hoàng tử Tế Tuyết mới 2 tuổi đã được phong vương, đất phong là toàn bộ phương bắc rộng lớn.

Một tháng sau khi sắc phong, Tuyết vương cùng Châu quý phi rời khỏi kinh thành tới Hàn Băng cung.
Không ai hiểu lí do thật sự đằng sau thánh chỉ của Vũ Tuyên Đế, còn ông ta lại không hiểu vì sao Châu quý phi xin ông ra một đạo thánh chỉ như vậy, chỉ có bà đỡ cho Châu quý phi đêm ấy biết sự thật, hài tử kia là một bé gái.
Phương bắc lạnh lẽo khắc nghiệt nguyên bản vốn là một tiểu quốc gọi là nước Thương. Sau khi Diệm quốc trở nên hùng mạnh đã thôn tính luôn cả nước láng giềng, nhưng vì nơi này đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt nên hầu như bị lãng quên. Khắp cả Thương quốc khi xưa đã bị quân đội Diệm quốc tàn phá, thứ duy nhất còn sót lại là Hàn Băng cung xa hoa. Tương truyền rằng tòa cung điện này được xây dựng trong suốt 57 năm, tiêu tốn gần như toàn bộ nhân lực và vật lực của Thương quốc.
Kể từ sau khi Châu quý phi đến phương bắc, bà đã tạo nên một kì tích mà không ai ngờ đến. Dưới lòng đất hoang vu là những mỏ đá quý, vàng bạc với trữ lượng khổng lồ. Phương bắc từ chốn lạnh lẽo không người trở thành nơi nhộn nhịp buôn bán, khai thác. Người ta đồn đại rằng Hàn Băng cung có một kho tàng khổng lồ, vàng bạc châu báu trong đó có thể mua cả một quốc gia.
Lụa trắng bay, tóc xanh lay động
Dung mạo người đẹp tựa tranh
Phút giây thoáng qua chỉ có thể lặng lẽ nhìn nhau, lòng rối bời *
Thiếu niên áo trắng vuốt nhẹ cánh hoa lan. Đôi đồng tử màu xám lạnh lẽo chú mục vào cây hoa như thể đó là tạo vật cuối cùng còn sót lại trên thế gian này.
– Bẩm vương gia, năm tên sát thủ đều đã tự vẫn.- Nam tử áo đen cung kính nói.
Tế Tuyết không rời mắt khỏi cây hoa, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

– Đốt chúng thành tro làm thức ăn cho Hắc Lan.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua mang theo thứ hương thơm ngào ngạt đầy mê hoặc, phảng phất trong đó là mùi của chết chóc.
Mái tóc đen óng mượt như tơ khẽ lay động. Nàng đột nhiên bẻ gẫy một cánh hoa, chất dịch đỏ sẫm rỉ ra từ vết gãy, rơi xuống nền đá, vỡ tung ra thành những chấm nhỏ li ti, dính lên đôi giày màu trắng.
Mã Dũng quỳ xuống, định lau đi vết bẩn thì một giọng nói quyến rũ vang lên.
– Mã tướng quân, những thứ dính bẩn điện hạ sẽ không dùng lần thứ hai đâu, lau đi cũng chẳng để làm gì.
Nam tử yêu nghiệt bước lại gần, đôi mắt hoa đào liếc về phía mấy nha hoàn đang đứng hầu khiến các nàng đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Tế Tuyết hừ nhẹ, gã Tiêu yêu nghiệt này mỗi lần xuất hiện tức là sắp có chuyện trời long đất lở.
– Hương Thảo, mang cho ta đôi giày khác !
Nha hoàn Hương Thảo giật mình, vội vã rời khỏi băng viên. Mã Dũng đặt chiếc ghế bọc nhung ấm áp lại gần Tế Tuyết, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, thoải mái tựa lưng vào ghế.
– Tiêu Phàm, có chuyện thì nói, không có thì mau biến về mấy cái kĩ viện của ngươi, đừng làm phiền bản vương.

Tiêu Phàm bất mãn nhìn thiếu niên dung mạo tuyệt diễm đang ngồi, hờn dỗi nói.
– Tuyết vương điện hạ, ta tới là có ý tốt nha, sóng ngầm ở kinh thành sắp trở thành sóng thần rồi, ngươi vẫn còn thảnh thơi như vậy…
Mã Dũng cẩn thận tháo bỏ đôi giày dính bẩn, thay bằng giày mới. Hành động cung kính như đang chạm vào bảo vật khiến người ta có cảm giác hắn không phải đang hầu hạ mà đang nâng niu một thứ đồ dễ vỡ.
– Liên quan gì đến ta.
Nàng đã nhận tước vương, đồng nghĩa với việc từ bỏ hoàng vị. Đám hoàng tử sinh trưởng trong cung lòng dạ thâm sâu khó lường, nàng căn bản không phải là đối thủ của họ. Nếu lỡ bất cẩn để lộ thân phận nữ nhi thì ngay cả tính mạng cũng mất, nói gì tới danh lợi.
Tiêu Phàm nở nụ cười quyến rũ đến thần tiên cũng phải động lòng.
– Tế Tuyết, ngươi rốt cục ngu ngốc thực hay giả vờ ngu ngốc. Ngươi tưởng nhận tước vương rồi thì mấy chuyện đấu đá đó thiếu phần ngươi sao ? Nếu ngươi là tên vương gia nghèo rớt mồng tơi thì ai thèm chú ý chứ, nhưng ngươi lại làm chủ cái mỏ vàng phương bắc, người trong thiên hạ đã sớm coi Hàn Băng cung là quốc khố của quốc khố. Các vị hoàng tử ai cũng sợ ngươi câu kết với kẻ địch của mình, làm chỗ dựa về tiền bạc cho họ. Trận sóng thần này ngươi chạy không thoát đâu.
Bàn tay đặt trên thành ghế hơi xiết lại. Tên họ Tiêu chết dẫm ! Mấy chuyện phức tạp nàng đã gác sang một bên để đầu óc thảnh thơi vài ngày, hắn lại còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn tới đây làm phiền nàng.
– Ta tự biết cân nhắc. Nếu không còn gì nữa thì ngươi mau cút khỏi cung điện của ta đi, tránh để đám cung nữ vì ngươi mà đánh nhau như lần trước.
Trên đời này kẻ nào nói chỉ có hồng nhan mới gây họa đích thực là nói láo. Ai dám bảo nam sắc không gây họa. Cứ nhìn tên yêu nghiệt Tiêu Phàm thì biết, lần đầu hắn xuất hiện ở Hàn Băng cung, nô tì lớn nhỏ đều vì hắn mà hồn xiêu phách lạc. Tiết trời rét đến đóng băng cả nước mà mấy cung nữ dám ăn mặc khêu gợi để câu dẫn hắn. Kết quả là kẻ nọ xúc xiểm kẻ kia, đánh nhau đến loạn cả trời đất.
– Tế Tuyết, sao ngươi lúc nào cũng mang bộ mặt vô cảm đó ra tiếp ta vậy ? Ta quan tâm ngươi nên mới tới báo tin nha.- Tiêu Phàm làm ra vẻ bị tổn thương sâu sắc.

– Ta thấy kĩ viện chưa thỏa mãn được ngươi nên tới chỗ ta trêu hoa ghẹo nguyệt thì có.
– Oan uổng quá !
– Nha đầu Ngâm Tâm lần trước qua lại với ngươi sau đó liền có thai, ngươi không định bảo ta ngươi và nó mới chỉ nắm tay chứ.
Tiêu Phàm toát mồ hôi lạnh. Thế này là sao ? Tiêu công tử hắn một đời phong lưu lại có ngày phải đổ vỏ cho kẻ khác. Thề có trời đất hắn cùng lắm mới sờ soạng nha hoàn kia chút chút, còn chưa đến bước cuối cùng. Cái thai kia tuyệt đối không phải của hắn.
– Bọn ta rất trong sáng. Không tin ngươi cứ hỏi Ngâm Tâm mà xem.
– Khỏi cần phiền phức, nó chết rồi.- Nàng thản nhiên nói.
Hắn khẽ rùng mình, cơn gió vừa thổi qua không hiều vì sao lại lạnh buốt đến tận tâm can. Đứa trẻ nhân hậu năm xưa và Tuyết vương lãnh khốc hôm nay vốn dĩ không còn là một người . Thời gian và quyền lực đã thay đổi nàng.
Ánh mắt hắn chợt chạm vào cái nhìn màu xám lạnh lẽo của nàng. Lần đầu tiên nàng nhận thấy sự bối rối trong đôi mắt hoa đào lả lơi của hắn.
Nhiều năm về trước, nàng từng cứu sống một đứa trẻ bị đám thợ mỏ đánh đập, đứa trẻ ấy chính là Tiêu Phàm. Hắn biết rõ chuyện khi xưa nàng đã quên nhưng hắn vẫn khắc ghi trong lòng. Uống của người một ngụm nước thì phải đáp đền bằng cả một dòng sông, đạo lí này hắn rất hiểu. Điều duy nhất hắn không hiểu là ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nàng đã đi đâu mất. Những gì hắn nhìn thấy bây giờ chỉ còn là màu xám lạnh lẽo như băng.
* trích Tinh hoa phù mộng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.