Bạn đang đọc Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng: Chương Q.2 – Chương 25: Vì Vân Mộc Trần Quỳ Xuống Cầu Xin Quỷ Y
Tuyết Ninh vội vã phân phó hai người đưa Vân Mộc Thần tới hậu viện, Lãnh Nguyệt Hàn đang ngồi nghe đàn trong phòng, chợt nhìn thấy bóng dáng đang vội vội vàng vàng của Tuyết Ninh thì khẽ nheo mắt lại, hắn đã ở Nguyệt Lạc các cả một ngày rồi cũng không có nhìn thấy nàng. Trong lòng hắn một mực phủ nhận chuyện bản thân mình tới đây là vì muốn được thấy nàng.
Chỉ thấy nàng vội vàng đi lướt qua hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người người khác, cũng không có liếc mắt nhìn hắn lấy một lần. Lôi Kình nói nhỏ vào tai Lãnh Nguyệt Hàn: “Gia, hình như là thái tử nước Vân Thủy “
Lời này vừa nói ra, nhiệt độ ở xung quanh Lãnh Nguyệt Hàn trong nháy mắt giảm xuống vài độ, ở tầm nhìn của hắn, Lãnh Nguyệt Hàn cũng không thấy rõ ràng người đang được bọn họ đưa vào là người phương nào, nhưng hắn lại không nghĩ đến người đó sẽ là Vân Mộc Thần. Đáng lẽ hiện tại hắn đã trở về nước rồi, tại sao lại chạy tới nơi này cầu y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt Hàn khẽ nhìn về phía Lôi Kình, ngay lập tức hắn liền hiểu ý lặng lẽ đi theo sau.
Tuyết Ninh vội vã phân phó hai người đưa Vân Mộc Thần tới hậu viện, Lãnh Nguyệt Hàn đang ngồi nghe đàn trong phòng, chợt nhìn thấy bóng dáng đang vội vội vàng vàng của Tuyết Ninh thì khẽ nheo mắt lại, hắn đã ở Nguyệt Lạc các cả một ngày rồi cũng không có nhìn thấy nàng. Trong lòng hắn một mực phủ nhận chuyện bản thân mình tới đây là vì muốn được thấy nàng. Chỉ thấy nàng vội vàng đi lướt qua hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người người khác, cũng không có liếc mắt nhìn hắn lấy một lần. Lôi Kình nói nhỏ vào tai Lãnh Nguyệt Hàn: “Gia, hình như là thái tử nước Vân Thủy ” Lời này vừa nói ra, nhiệt độ ở xung quanh Lãnh Nguyệt Hàn trong nháy mắt giảm xuống vài độ, ở tầm nhìn của hắn, Lãnh Nguyệt Hàn cũng không thấy rõ ràng người đang được bọn họ đưa vào là người phương nào, nhưng hắn lại không nghĩ đến người đó sẽ là Vân Mộc Thần. Đáng lẽ hiện tại hắn đã trở về nước rồi, tại sao lại chạy tới nơi này cầu y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Lãnh Nguyệt Hàn khẽ nhìn về phía Lôi Kình, ngay lập tức hắn liền hiểu ý lặng lẽ đi theo sau. Tuyết Ninh bảo mấy người kia đem VÂn Mộc Trần mang tới gian phòng của mình, sau khi đặt hắn lên gường, nàng liền bắt mạch cho hắn. Tuyết Ninh hết sức chăm chú bắt mạch cho Vân Mộc Thần, thời gian học y của nàng chưa lâu, bình thường nàng chỉ chuẩn đoán mấy loại bệnh thông thường ọi người ở Nguyệt Lạc các, nàng căn bản không có chút kiến thức gì về việc chữa trị độc dược.
Nàng cảm thấy lo lắng và sợ hãi, căn cứ vào những gì từng xem qua trong sách y thuật, Văn Mộc Thần đã trúng phải một loại độc dược được gọi là Thất Diệp Tán, về cách giải độc, nàng cũng chỉ mới xem qua sách thôi.
Sắc mặt Tuyết Ninh khẩn trương hỏi Hàn Phong: “Chủ nhân của ngươi trúng độc đã lâu chưa?’
Hàn Phong nói: “Đã là ngày thứ ba.”
Tuyết Ninh nhìn Vân Mộc Thần, hiện tại sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch. Nàng lo lắng, cắn cắn môi, với bản lãnh của nàng hiện giờ không thể giải được loại độc này, nàng chưa từng chữa trị qua, nên không thể mạo hiểm cứu Vân Mộc Thần được.
Nàng xoay người nhìn Hàn Phong phân phó: “Để ý chủ nhân nhà ngươi.” Nói xong liền đi ra ngoài, đột nhiên Hàn Phong quỳ xuống đất, dập đầu trước Tuyết Ninh nói: “Cảm tạ cô nương.”
Tuyết Ninh không nói gì, nhanh chóng ra khỏi phòng, nàng đi về phía viện của Quỷ Đạo Tử.
Tuyết Ninh đi tới viện của Quỷ Đạo Tử, vừa bước vào cửa nàng đã nhìn thấy Quỷ Đạo Tử đang ngồi uống rượu trên chiếc bàn đá đặt ở giữa sân. Nhìn thấy Tuyết Minh tới, lão cười đùa hỏi: “Thế nào, ngươi không cứu được hắn sao?”
Tuyết Ninh gật đầu nói: “Nguyệt Lạc muốn nhờ sư phụ cứu hắn” Quỷ Đạo Tử uống một ngụm rượu, lắc đầu nói: “Ta sẽ không cứu hắn.”
Tuyết Ninh vội vàng hỏi: “Tại sao?”
Quỷ Đạo Tử thấy Tuyết Ninh khẩn trương như vậy, giọng điệu của lão có phần kỳ lạ: “Nha đầu, quan hệ của ngươi và hắn như thế nào, sao lại muốn cứu hắn đến vậy?”
“Chỉ là quan hệ bạn bè thôi, có thể gọi là bằng hữu của nhau.”
Quỷ Đạo Tử lắc đầu không tin, lão thành thực nói: “Nha đầu, ta sẽ không cứu hắn, ngươi cũng đừng lãng phí thời gian nữa, cả đời này của ta chỉ xem bệnh cho đúng một người, ngoài ra ta sẽ không cứu bất kỳ người nào khác.”
“Người đó là ai?”
Quỷ Đạo Tử tiếp tục uống rượu, thần bí nói: “Thiên cơ bất khả lộ”, tiếp sau đó chỉ nghe phịch một tiếng, Tuyết Ninh quỳ xuống trước mặt lão. Quỷ Đạo Tử cả kinh lập tức đứng lên, hô: “Không được, không được” trong lòng âm thầm kêu khổ, sao nàng có thể quỳ trước mặt lão được, chủ nhân mà biết chắc chắn sẽ không để mình sống trên đời nữa.
Lão vừa nói, vừa đỡ Khương Tuyết Ninh dậy, nhưng Tuyết Ninh lại quật cường quỳ trên mặt đất nói: “Nếu sư phụ không đồng ý cứu hắn, ta sẽ không đứng lên.”
Quỷ Đạo Tử thở dài: “Nha đầu, ngươi làm như vậy không phải đang làm khó lão nhân gia ta sao? Ta từng lập một lời thế độc rằng ta sẽ không xem bệnh cho người nào khác trừ người đó ra.”
“Sư phụ, Nguyệt Lạc cầu xin người, Nguyệt Lạc thiếu nợ hắn một ân tình, giờ đây không thể trơ mắt nhìn hắn chết. Sư phụ không cần phải xem bệnh cho hắn, người chỉ cần nói cho Nguyệt Lạc biết làm cách gì mới có thể cứu được hắn, Nguyệt Lạc cầu xin sư phụ.”
Cho dù Quỷ Đọa Tử đã nói hết lời với nàng, nàng vẩn cầu xin lão đi cứu người kia. Quỷ Đạo Tử lắc đầu, sau đó đi vào trong nhà, Tuyết Ninh khổ sở quỳ ở nơi đó.
Giọng nói của Quỷ Đạo Tử truyền đến: “Thất Diệp Tán, đúng như cái tên của nó có nghĩa là trúng độc không quá bảy ngày. Nói về loại độc này cũng không phải chỉ cần một hai lời là có thể nói hết, đại phu bình thường khó có thể giải được nó.” Tuyết Ninh mừng thầm trong bụng, sư phụ nói như vậy chắc hẳn đã đồng ý dạy nàng cách cứu Vân Mộc Trần rồi.
Tuyết Ninh cất cao giọng nói: “Theo bản chép tay của sư phụ có ghi lại, thì độc dược này có thể điều chế thuốc giải để trị độc.” Quỷ Đạo Tử ở bên trong phòng hồi đáp: “Có thể, cái khó ở đây là phải tiên lượng chính xác dược liệu thì mới có thể điều chế thuốc giải, tuyệt đối không thể để ra sai sót gì, có rất nhiều dược liệu nước Nguyệt Lạc không có, muốn kiếm được sợ rằng cũng phải mất đến năm ngày. Đến lúc đó, chỉ sợ người bạn kia của ngươi đã không qua khỏi.”
“Còn có phương pháp nào khác không sư phụ?”
Quỷ Đạo Tử đi đi lại lại ở trong phòng, lão tự hào nói: “Đương nhiên là có, chính là dược do chính ta nghiên cứu điều chế ‘Bích Ngọc Thanh Tâm Hoàn’, có thể giải bách độc,…” Còn chưa dứt lời, lão chợt lấy tay che miệng của mình: “Uống rượu vào là hỏng việc ngay, tại sao lại nói lung tung thế này, nên tranh thủ thời gian đi ngủ thôi.”
Tuyết Ninh vui vẻ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, Bích Ngọc Thanh Tâm Hoàn, nàng từng thấy nó trên đầu giường của sư phụ, lần này Vân Mộc Trần được cứu rồi.
Tuyết Ninh hướng về phía gian phòng đã tắt đèn nói: “Đồ nhi cám ơn sư phụ.”