Bạn đang đọc Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng: Chương Q.2 – Chương 17: Tuyết Ninh Ngoan Độc, Ta Không Thích Ngươi (1)
Liên tiếp vài ngày sau, Tuyết Ninh coi Lãnh Nguyệt Hàn không tồn tại, muốn làm gì thì làm, ngồi nghe những người kia kể chuyện, rồi cùng với công tử nói chuyện về đàn cầm, dường như quên mất sự tồn tại của Lãnh Nguyệt Hàn
Lãnh Nguyệt Hàn cũng không chủ động nói chuyện với Khương Tuyết Ninh, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng cười, nhìn nàng lắng nghe người khác kể chuyện, dù sao đi tới chỗ nào đều có Tuyết Ninh
Trong lúc lơ đãng Tuyết Ninh ngẩng đầu tìm bóng dáng Lãnh Nguyệt Hàn, mỗi lần ngẩng đầu luôn luôn thấy Lãnh Nguyệt Hàn, bọn hắn đang cùng đám Lãnh Nguyệt Hàn đùa giỡn
Tuyết Ninh cười nhẹ lắc đầu, không biết Lãnh Nguyệt Hàn muốn làm gì, chẳng lẽ hắn cực kỳ rảnh rỗi sao, trong cung không có việc gì làm sao, thái hậu làm sao có thể để hắn xuất cung
Tất cả mọi người ở Dung Thành đều nói, tướng công của Nguyệt Lạc cô nương đến đây, muốn mang Nguyệt Lạc cô nương về nhà, nghe nói bộ dạng tướng công Nguyệt Lạc cô nương tuấn tú lịch sự, cũng chỉ có người như vậy mới xứng đôi với Nguyệt Lạc cô nương, dần đần, tháng sau Lạc các xem Lãnh Nguyệt Hàn càng ngày càng nhiều
Thời gian trôi qua cực kỳ vô vị, trừ bỏ Quỷ đạo tử cùng Truy Phong cãi nhau, nếu không thì Lãnh Nguyệt Hàn cùng với Truy Phong trợn mắt nhìn đối phương, sinh hoạt vô vị như nước
Trăm người khách, nữ nhân càng ngày càng nhiều, không cần nói cũng biết, Lãnh Nguyệt Hàn ra tay, Tuyết Ninh cũng chẳng muốn hỏi, mỗi ngày trừ bỏ việc làm ăn, liền đi theo Quỷ đạo tử học y
Quỷ đạo tử khen Tuyết Ninh có thiên phú trời cho, trò giỏi hơn thầy. Đối với lời khen của Quỷ đạo tử Tuyết Ninh cũng không nói gì. Chỉ là Tuyết Ninh không hiểu, gần đây Quỷ đạo tử luôn hỏi vấn đề: Mình có thích Lãnh Nguyệt Hàn không
Ngày ấy, tuyết Ninh vẫn như cũ ở sân mở dược liệu, hồng di gần đây luôn ho khan, mình muốn đưa thuốc cho hồng di. Quỷ đạo tử thần bí tiến tới trước mặt Tuyết Ninh, vẻ mặt có ý cười hỏi: “Nha đầu, ngươi nói cho sư phó nghe ngươi rốt cuộc cso thích Lãnh Nguyệt Hàn không”
Tuyết Ninh lúc này thả thuốc xuống, nhìn Quỷ đạo tử, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Vì sao nhiều ngày nay sư phó luôn hỏi vấn đề này”
Quỷ đạo tử cười xấu hổ, suy nghĩ trong đầu nói: “ngươi xem ngươi cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm một nơi tốt để quy tụ, ta nhìn ngươi với Lãnh công tử kia a, trai tài gái sắc cực kì xứng đôi” rốt cục cái khó ló cái khôn lấy cớ, nói xem nhẹ nhõm thở dài một hơi
Đứng ở nơi xa Truy Phong khinh thường hừ lạnh, trong lòng thầm nói: Không biết Lão đầu tử này có chủ ý gì, hắn như thế nào cũng không nhìn ra người lạnh lùng kia cùng cô nương xứng đôi, chính hắn cũng thấy chủ tử cùng với cô nương xứng đôi
Tuyết Ninh khẽ cười nói: “Sư phó lo lắng Nguyệt lạc không gả được sao”
Quỷ đạo tử vẻ mặt đứng đắn nổi giận nói “Nối bậy, đồ nhi nhà ta xinh đẹp làm sao có thể không thể gả được, chỉ là vi sư nhìn Lãnh Nguyệt Hàn có khí chất phi phàm, nhất định là nhân tài hiếm có, theo ta đồ nhi vừa vặn gặp được” nói xong vẻ mặt đầy ý cười nhìn Khương Tuyết Ninh, chưa từ bỏ ý định hỏi: Vậy ngươi có thích hắn hay không” tư thế truy hỏi sự việc kỹ càng
Tuyết Ninh dừng lại công việc trong tay nhìn Quỷ đạo tử, bình tĩnh nói: “Không thích” nói xong xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm dược liệu
Vẻ mặt Quỷ đạo tử thất vọng đứng ở đó, Truy Phong cực kì đắc ý, người nào cũng không chú ý Lãnh Nguyệt Hàn đã đến, khi Truy Phong cùng quỷ đạo tử thấy Lãnh Nguyệt hàn, Lãnh Nguyệt Hàn đi tới bên người Tuyết Ninh
Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ cười khổ, tốt cho câu “Không thích” trả lời thật nhanh gọn mà lưu loát, không mang theo một tia do dự nào
Âm thanh lạnh lùng ở bên người Tuyết Ninh vang lên: “Ngươi thật sự không thích ta”
Tuyết Ninh ngẩn đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn, Quỷ đạo tử lôi kéo Truy Phong, khẩn trương rời đi, Truy Phong vô cùng không muốn, mình phải ở lại bảo vệ cô nương. lại bị Quỷ đạo tử cường bạo lôi đi
Không gian yên tĩnh. Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ngươi không phải đều đã nghe được sao” nói xong nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Hàn gằn từng tiếng lặp lại nói: “Ta không thích ngươi” khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, ác độc nói
Lãnh Nguyệt Hàn mạnh mẽ chế trụ đầu Tuyết Ninh, không hề báo truows hôn lên cánh môi đỏ bừng của Tuyết Ninh, mặc cho Tuyết Ninh vùng vẫy cũng không buông ra, giống như qua một thế giới khác, Lãnh Nguyệt Hàn mới buông Tuyết Ninh ra, cánh môi đổi sẫm đầy máu tươi, cứ như vậy cách nhau một bước, bốn mắt nhìn nhau
Lãnh Nguyệt Hàn giơ tay sờ sờ cánh môi đầy máu tươi, vẻ mặt chua sót cười nói: “Ninh nhi thật sự nhẫn
tâm, tuyệt không nhớ tình cảm phu thê giữa ngươi và ta.”
Tuyết Ninh ngoài miệng dính đầy máu tươi, không rõ mình với Lãnh Nguyệt Hàn, khóe miệng tràn đầy ý cười khinh thường, giống như bị yêu tinh mê hoặc, vô tình nói: “Tình cảm phu thê, ta nghĩ căn bản giữa chúng ta không có, ngươi đã nghe thấy, tốt lắm, hôm nay chúng ta nói chuyện rõ ràng đi.”
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh không nói gì, Tuyết Ninh không chút nào gọi là nhượng bộ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, mời người trở về cho. Mặc kệ người vì mục đích gì mà đến đây, ta nghĩ sẽ không đạt được, ta không còn là Khương Tuyết Ninh của trước kia, ta là Nguyệt Lạc.”
Lãnh Nguyệt Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là hoàng hậu của trẫm” trong lòng bổ sung thêm: lời tiên đoán chỉ định ngươi là hoàng hậu.
Tuyết Ninh cười nhẹ: “Hoàng hậu của ngươi là Khương Tuyết Ninh, không phải Nguyệt Lạc, Khương Tuyết Ninh đã bị hảo hoạn thiêu cháy rồi.” Khẩu khí tràn ngập cự tuyệt nói.
Nói xong lời này, Tuyết Ninh liếc mắt một cái nói tiếp: “Ngày ấy vì tiễn đưa thái tử Vân Thủy quốc, bởi vì trẫm có rất nhiều chuyện để xử lí, không có cùng ngươi hồi cung, chính vì như thế mới khiến cho thái hậu chui vào chỗ trống, ngươi cũng biết, trẫm nhìn ngươi cùng với nam nhân khác nằm cùng một chỗ mà đau lòng, đối phương cũng là ngươi để ý.” Tuyết Ninh không nói gì.
Lãnh Nguyệt Hàn tiếp tục nói: “Trẫm lúc ấy đã sớm mất đi lí trí, lại thêm ngươi một lời giải thích cũng không có, trẫm hạ lệnh đem ngươi cùng Vân Mộc Trần nhốt vào Thiên lao, ngươi cũng biết trong lòng trẫm cũng rất thống khổ, khi uống rượu lại càng muốn gặp ngươi, nhưng vẫn nhịn xuống đi Thiên lao thăm ngươi, ngươi lại cùng với Vân Mộc Trần ở trong Thiên lao vừa cười vừa nói, ngươi làm thế sao trẫm có thể chịu nổi.”
Tuyết Ninh hồi tưởng lại ngày mình cùng Mộc Trần nói chuyện về thế kỉ 21 lại không hề nghĩ tới Vân Mộc Trần thật sự tin tưởng, hai người giống như tri kỷ, trò chơi cùng nhau thật vui, không nghĩ tới lúc đó Lãnh Nguyệt Hàn lại vào trong Thiên lao.
Lãnh Nguyệt Hàn liếc nhìn Tuyết Ninh một cái, tràn đầy hối hận nói: “Ngươi biết không, khi ta nhìn thấy ngươi không giải thích một câu nào, nhưng lại vì Vân Mộc Trần cầu tình, ha ha… ngươi cư như thế mà thích hắn sao, trẫm lúc ấy đã sớm mất đi lí trí, sau đó mới ở trước mặt Vân Mộc Trần làm tổn thương ngươi.”
Tuyết Ninh đột nhiên đẩy Lãnh Nguyệt Hàn ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Đủ rồi, Lãnh Nguyệt Hàn, đừng nói nữa, ngươi còn nghi ngờ và nhục nhã ta còn chưa đủ sao.”
Lãnh Nguyệt Hàn cười chua chát, tiếp tục nói: “Đương nhiên trẫm biết, tất cả đều là âm mưu của thái hậu, khi phát điên đến Thiên lao, lại thật không ngờ chỉ là một vùng biển lửa, ngươi cũng biết trẫm hối hận, trẫm đau lòng, nếu như ngay từ lúc đầu trẫm đối xử với ngươi tốt, thì chỉ là xuất phát từ một người nam nhân thích chinh phục, trẫm muốn lợi dụng ngươi, nhưng ở trận trò chơi này, trẫm đã sớm thích ngươi, thậm chí thích ngươi từ lúc nào trẫm cũng không biết, có lẽ tại phượng đài lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, có lẽ…”
Tuyết Ninh lạnh lùng cắt ngang lời nói của Lãnh Nguyệt Hàn: “Đủ rồi, Lãnh Nguyệt Hàn, thả ta đi đi, chúng ta căn bản không cùng đường, càng không thể ở một chỗ, ta vốn cho rằng chỉ cần ta an phận thủ thường thì có thể yên tĩnh sống qua ngày, nhưng khi vừa vào Hầu môn, huống chi là hoàng cung, thái hậu uy hiếp, người thì lợi dụng, tất cả các người đều coi ta là con cờ, mà ta chẳng qua muốn yên tĩnh sinh hoạt, ta muốn nhường nhịn, các ngươi liền được một tấc lại muốn tiến lên một thước, đừng buộc ta phải hận các ngươi, buộc ta thay đổi.” Giọng nói tràn đầy ý hận cùng với thống khổ.
Lãnh Nguyệt Hàn lần đầu tiên thấy Tuyết Ninh kích động như vậy, khi yếu ớt mỏng manh vươn tay nghĩ muốn bắt cái gì, thế nhưng Tuyết Ninh lại lui về phía sau một bước, cự tuyệt sự đụng chạm của Lãnh Nguyệt Hàn.
Tuyết Ninh cười lạnh: “Là các ngươi buộc ta phải thay đổi, là các ngươi để cho ta giải thích, chỉ là nhường nhịn, cũng không thể đổi lấy yên bình, một ngày nào đó, ta sẽ đem những thứ thống khổ này, toàn bộ trả lại những người đã làm tổn thương ta.”
Bây giờ Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy mình thực sự đã sai, vì cái gì ngay lúc đầu không chịu tin tưởng, vì cái gì đến lúc mất đi mới hiểu được tình cảm của mình.
Khương Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, ánh mắt trống rỗng, không chút biểu tình nói: “Lãnh Nguyệt Hàn thả ta đi đi, hoàng cung không thích hợp với ta.”
Lãnh Nguyệt Hàn chưa từ bỏ ý định nói: “Ninh nhi, ngươi cho ta một cơ hội nữa có được hay không, hãy cùng trầm hồi cung. Trẫm nhất định bảo vệ ngươi an toàn.” Giọng nói mang theo tia nghẹn ngào cùng cầu xin.
Trong nháy mắt Tuyết Ninh ngây ngốc, lần đầu tiên thấy Lãnh Nguyệt Hàn cầu xin, chỉ tiếc là nàng không phải Khương Tuyết Ninh, nàng là Nguyệt Lạc, sớm đã lạnh, không dễ dàng bị cảm động, và không dễ dàng tin tưởng.