Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng

Chương 111: Nguyệt Lạc Độc Sủng Hậu Cung. (1)


Đọc truyện Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng – Chương 111: Nguyệt Lạc Độc Sủng Hậu Cung. (1)


Nghe nói bên cạnh Hoàng đế nước Nguyệt Lạc có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, phong thái tài hoa, đẹp đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng. Luôn ở trong cung, làm bạn với vua, lại không thấy phong phi, cũng không có chức tước gì, chỉ biết kỳ danh là Nguyệt Lạc, đẹp đến nỗi khiến ánh trăng phải nghiêng mình hạ phàm.
Nghe nói hoàng đế nước Nguyệt Lạc trao cho nàng vô vàn sủng ái, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Từ khi nàng vào cung, hoàng đế đều sủng ái hàng đêm, không tới chỗ phi tần khác trong cung. ĐiendànLequyDoon
Nghe nói hoàng đế muốn xây cho nàng một Nguyệt Lạc các trong cung, không hề kém điện Nguyệt Lạc của hoàng hậu. Nhưng lại bị nàng từ chối, vì thế Nguyệt Lạc bước vào cung điện của hoàng thượng, đây là người đầu tiên trước giờ chưa từng có. Mà Nguyệt Lạc chỉ nguyện làm bạn bên vua, không nhận những thứ xa xỉ, sủng ái kia.
Nhưng tất cả, chỉ là nghe nói? Nghe nói? dienddanlleeqquuyydon

Tuyết Ninh vận một bộ váy xanh nhạt mỏng manh, tóc dài buông xoã, chỉ dùng một sợi vài dệt tơ xanh biển buộc lại, trâm ngọc cắm nghiêng, tua trâm rủ xuống như chuỗi nước lấp lánh, rung qua rung lại như hạt mưa bay. Váy lụa tốt nhất phấp phới theo gió, như đoá mai thanh khiết lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi đầy thản nhiên. điendanllequyddon
Trong nét mặt bình tĩnh lộ ra vài phần hờ hững nhạt nhẽo, tựa vào lan can im lặng trông ra xa, như hoa sen giữa ao, hoặc như chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài phát ra từ miệng Tuyết Ninh, Tuyết Ninh kéo váy, nhẹ nhàng ngồi lên ghế trong đình. Mình đã bị giam trong cung này gần một tháng rồi.
Ngày đó trận lửa lớn thiêu rụi cung Phúc Thọ, Thái hậu chết cháy, Lãnh Nguyệt Hàn không ngững không định tội Thái hậu, còn chôn cất thật trang trọng, chỉ lấy cớ Thái hậu qua đời, không lập Bạch Phượng nhi làm hoàng hậu nữa, Bạch gia tất nhiên không dám nói gì. ĐiendànLequyDoon
Huống chi Bạch Chấn Hùng vẫn còn cảm thấy có lỗi với Thái hậu, Hoàng thượng bố trí như vậy là hợp tình hợp lí, không thể nói gì hơn.
Ngay đêm hôm đó Tuyết Ninh đã nói rõ mọi chuyện với Lãnh Nguyệt Hàn, quyết định rời đi, còn nhớ lúc ấy, khuôn mặt tức giận của Trấn Quốc Công, trừng mắt nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh chỉ cười nhẹ không nói gì, nghe Trấn Quốc Công nói: “Hoàng Thượng, cô nương này là?”
Biết rồi còn hỏi, Lãnh Nguyệt Hàn không đáp, cho dù nàng là Khương Tuyết Ninh mình cũng sẽ không thừa nhận, dù Phượng nhi không thành Hoàng hậu, cũng không đến lượt người khác.
Lãnh Nguyệt Hàn như đang giới thiệu một người lạ, nhiệt tình kéo Tuyết Ninh giới thiệu với Trấn Quốc Công: “Gia gia, đây là Nguyệt Lạc cô nương trẫm quen ở Dung Thành. Nếu không nhờ nàng cứu trẫm, trẫm đã rơi vào tay Thái hậu rồi.” Giọng nói tràn đầy khen ngợi với Tuyết Ninh. điendanllequyddon

Bạch Chấn Hùng híp mắt quan sát Tuyết Ninh, cô nương này có dáng người giống y hệt Khương Tuyết Ninh, ngay cả nét mặt cũng giống. Nhưng nhìn dáng vẻ của Hoàng thượng, lại không giống vậy, Bạch Chấn Hùng cũng phân vân. Rốt cuộc có phải không?
Dường như Lãnh Nguyệt Hàn nhìn ra nghi ngờ của Trấn Quốc Công: “Gia gia, có phải ngài thấy dáng dấp của nàng giống y hệt Khương Tuyết Ninh? Cho rằng nàng chính là Khương Tuyết Ninh.” Một câu nói thẳng ra nghi ngờ của Bạch Chấn Hùng
Bạch Chấn Hùng không nói gì, ngầm suy xét, Hoàng thượng nói về Khương Tuyết Ninh, giọng điệu như đang nói về một người không hề liên quan đến mình.
Tuyết Ninh cười khẽ: “Sao, dung nhan và dáng dấp của Nguyệt Lạc giống Hoàng hậu trước đây của Hoàng thượng lắm sao?” Nói xong còn hành động như vô thức, tự xoa lên dung nhan tuyệt đẹp của mình, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
Bạch Chấn Hùng không nói gì, chỉ âm thầm quan sát hai người, thấy Hoàng thượng đúng là coi trọng nữ tử này, Bạch Chấn Hùng thở dài một cái, đứng dậy hành lễ với Lãnh Nguyệt Hàn: “Việc riêng của Hoàng thượng thần không tiện hỏi đến, chỉ là cựu thần hi vọng có thể nhớ kĩ câu hồng nhan hoạ thuỷ.” Nói xong, trực tiếp hành lễ lui ra khỏi điện Cần Chính.
“Trấn Quốc Công coi ta là yêu nữ hại nước hại dân ư?” Khương Tuyết Ninh cười nói nhìn theo bóng lưng Trấn Quốc Công.

Lãnh Nguyệt Hàn im lặng, vẫn cười nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh quay đầu lại nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, khó hiểu mình có gì đáng xem.
Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ: “Ninh Nhi, bỗng dưng ta phát hiện mấy ngày nay, giữa chúng ta không hề có cãi vã, cứ yên ổn như vậy, trẫm cảm thấy trong lòng rất ấm áp.” Trong lời nói không có mỉa mai, không có lạnh lùng, không có thương hại, chỉ thành thật kể lại một sự thật.
Nụ cười trên mặt Tuyết Ninh ngưng lại, mình có thể hiểu ý trong lời nói của Lãnh Nguyệt Hàn, Tuyết Ninh không quan tâm nói: “Lãnh Nguyệt Hàn, mọi việc ở đây đã xong, ngày mai ta sẽ rời đi.” Giọng nói bình tĩnh, không chút bất ổn.
Nụ cười trên mặt Lãnh Nguyệt Hàn cứng đời, lạnh lùng đến vậy: “Tại sao phải rời đi? Ngươi muốn đi đâu? Chẳng lẽ những ngày nay ngươi vẫn không hiểu lòng trẫm?” Giọng nói ngập tràn đau khổ khó phát hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.