Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng

Chương Q.2 - Chương 35: Chương 19: Ngươi Chỉ Đáng Khiến Người Ta Căm Hận (2).


Bạn đang đọc Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng: Chương Q.2 – Chương 35: Ngươi Chỉ Đáng Khiến Người Ta Căm Hận (2).


Tuyết Ninh cười khẽ: “Ta là ai, không phải trong lòng Thái hậu nương nương đã rõ rồi sao?
Thái hậu đột ngột quay đầu lại nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, gằn giọng hỏi: “Thiên Diện, ngươi nói, rốt cuộc nàng là ai, tại sao lại dẫn nàng tới tẩm cung của ai gia?”
“Hoàng đế giả” một khắc trước còn vâng vâng dạ dạ, bây giờ cao ngạo ngẩng cao đầu, khí thế khinh thường thiên hạ, ánh mắt không ai sánh kịp. Nhìn Thái hậu đầy cừu hận, Thái hậu sẽ không nhận lầm Lãnh Nguyệt Hàn, trên đời này không còn người thứ 2 cái ánh mắt như thế.
Tuyết Ninh đưa tay gỡ mặt nạ ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Cô cô, đã lâu không gặp, sao đã quên Tuyết Ninh rồi?”
Thái hậu ngồi phịch xuống ghế quý phi, không thể tin nổi chỉ vào Khương Tuyết Ninh nói: “Ngươi không chết.”
Tuyết Ninh cười nhẹ: “Cô cô, muốn Tuyết Ninh cứ thế mà chết đi ư, không ngại hãm hại Tuyết Ninh huỷ hoại sự trong sạch của Tuyết Ninh, còn định phóng hoả thiêu chết Tuyết Ninh. Thậm chí bây giờ còn muốn giết Hoàng thường, càng không tiếc hạ lệnh giết tất cả dân chúng trong Dung Thành?”

Thái hậu cười như điên: “Haha. thật không ngờ cuối cùng ai gia lại bị các người đùa giỡn.” Chỉ vào Tuyết Ninh nói: “Thì ra Nguyệt Lạc cô nương danh tiếng lẫy lừng chính là ngươi, cả ngươi cũng muốn tìm ai báo thù, chuyện này đừng trách ai gia, bọn họ đều chết vì người…”
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng cắt ngang lời Thái hậu: “Đừng viện cớ cho tội lỗi của mình, làm hỏng kế hoạch của lão nhân gia người, trẫm thật có lỗi.”
Thái hậu nổi giận nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt Hàn:
“Không cần nói linh tinh với ai gia, được thôi, các ngươi đã tự dẫn xác đến đây, càng tốt, ai gia đỡ phải phái người đi khắp nơi tìm ngươi.”
Ra lệnh: “Người đâu, bắt bọn họ, giết ngay lập tức.” Vừa dứt lời, trong cung Phúc Thọ xuất hiện một đám người mặc áo đen, tấn công Lãnh Nguyệt Hàn và Khương Tuyết Ninh. Lãnh Nguyệt Hàn vẫn trấn tĩnh như thường, Thái hậu đang chuẩn bị xem trò hay không ngờ rằng, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ phất tay một cái. Toàn bộ người mặc áo đen đều bị điểm huyệt đứng yên không thể động đậy.
Quay đầu, tay Lãnh Nguyệt Hàn chế trụ cổ Thái hậu, Thái hậu không thể tin nổi nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, mình ngàn tính vạn tính lại không tính được võ công của Lãnh Nguyệt Hàn lợi hại đến vậy.
Linh Lung đang chuẩn bị tấn công Lãnh Nguyệt Hàn, lại nghe thấy tiếng cảnh cáo lạnh lẽo của Tuyết Ninh: “Nếu ngươi không muốn chủ tử của ngươi chết, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Linh Lung chỉ có thể cắn môi bất lực nhìn Thái hậu.
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Thái hậu kinh hoàng không thể tin nổi, nở nụ cười tà mị mê hoặc lòng người: “Sao, Thái hậu cực kỳ tôn quý, giết người không ghê tay của ta, sợ à?” Trong giọng nói không hề che giấu châm biếm, kích thích màng nhĩ của Thái hậu.
Thái hậu không giải thích, cũng không nói năng gì, chỉ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, dường như nhìn xuyên qua Lãnh Nguyệt Hàn thấy một người khác, ánh mắt không tiêu cự lại đầy thâm tình.
Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mày, tay còn chưa siết, Thái hậu bất ngờ lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thiếp có đẹp không, có phải đẹp hơn Liên phi kia nhiều hơn không?” Lông mày Lãnh Nguyệt Hàn càng cau chặt lại, bà điên này còn nói cái gì nữa, Liên phi là mẫu phi của mình, hơn nữa nàng còn tự xưng là thần thiếp.
Tuyết Ninh không thèm quan tâm Thái hậu đang diễn kịch gì, bỗng nhiên Thái hậu lại trở lại bình thường, cười lớn nói:
“Lãnh Nguyệt Hàn, ngươi muốn giết ai gia ư, ngươi quên rằng, ngày mai là đêm trăng tròn, nếu không có ai gia, ngay cả đêm mai ngươi cũng không sống nổi. Ngươi dám giết ai gia, muốn đồng vu quy tận với ai gia không? Ha ha” Nói xong cười điên cuồng.

Sắc mặt Lãnh Nguỵêt Hàn lãnh lẽo, đột ngột siết chặt tay, tiếng cười điên dại của Thái hậu đứt quãng dần, cuối cùng không thể cười nổi.
Sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Nguỵêt Hàn khiến người ta sợ hãi, như Diêm Vương, lời nói chẳng thèm quan tâm: “Vậy ngươi thử xem, xem trẫm có dám giết ngươi không?” Năm ngón tay từ từ siết chặt, Thái hậu trợn to mắt không dám tin, cánh tay đang rũ xuống, từ từ đưa lên, định phản kích.
Tuyết Ninh đột ngột lên tiếng: “Lãnh Nguyệt Hàn, buông nàng ta ra đã.” Lãnh Nguỵêt Hàn liếc qua Tuyết Ninh, lại nhìn qua Thái hậu đang giãy dụa dưới tay mình, vung tay lên ném Thái hậu xuống đất.
Thái hậu chống tay đứng dậy, nhìn Lãnh Nguỵêt Hàn và Khương Tuyết Ninh, bỗng nhiên cười rộ lên: “Liên phi, ngươi cứ đắc ý đi, ngươi xem con của ngươi, bây giờ có thể bóp cổ ai gia, uy hiếp ai gia. Có thể báo thù cho ngươi rồi, có phải ngươi rất đắc ý không, ngươi cái đồ đáng bị chà đạp kia, tại sao ngay cả ông trời cũng giúp ngươi?”
Lãnh Nguyệt Hàn nghe thấy Thái hậu lại nhục mạ mẫu phi của mình, không thèm để ý đá một cái, khiến Thái hậu văng ra xa lạnh giọng cảnh cáo: “Ngươi còn dám bất kính với mẫu phi của ta một lần nữa trẫm sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
Thái hậu tự lau vết máu bên khoé miệng, nhìn Lãnh Nguỵêt Hàn cười nhạt, đảo mắt qua, cảnh cáo Linh Lung không được hành động thiếu suy nghĩ.
Tuyết Ninh đi tới bên cạnh Thái hậu, nâng cằm Thái hậu lên, nói: “Tội tình gì, cho dù có tổn thương Liên phi nương nương nhiều hơn nữa, ngươi hành hạ Lãnh Nguyệt Hàn bao năm nay thì có tác dụng gì. Người đã chết rồi, Liên phi nương nương không thấy gì cả, chỉ tự làm khổ mình, cớ sao ngươi lại?”
Thái hậu bất ngờ đẩy Khương Tuyết Ninh ra quát to: “Chuyện của ai gia, không đến lượt ngươi xen vào, đừng giả vờ làm người tốt trước mặt ai giả, Khương Tuyết Ninh ngươi thật giả tạo, không phải ngươi hận ai gia đến chết sao? Bây giờ nói những cái này làm gì, thương hại ai gia ư, ha ha, ai gia không cần!”

Tuyết Ninh cười nhạt: “Đúng vậy, ta giả tạo, nhưng không thương hại ngươi, ngươi không có gì đáng để người ta thương hại.” Tiếp đón ánh mắt của Thái hậu gằn từng chữ: “Ngươi chỉ xứng làm người ta căm hận.”
Thái hậu nghe xong cũng không tức giận, cười đồng ý: “Đúng vậy, chỉ xứng làm người ta căm hận.” Trong nói tràn đầy bi thương.
Lãnh Nguyệt Hàn nói: “Ninh Nhi không cần dây dưa với nàng ta, trẫm muốn giam nàng ta vào thiên lao, chiêu cáo tội của nàng ta khắp thiên hạ, ngũ mã phanh thây.” Từng câu mang theo hận thù, không nương tình.
Tuyết Ninh lại không đồng ý cười nói: “Hoàng thượng đừng sốt ruột, chẳng lẽ ngươi không muốn biết khúc mắc giữa Thái hậu và mẹ ngươi sao?”
Thái hậu nghe xong ngửa mặt lên trời cười to: “Haha, khúc mắc, giữa ai gia và nữ nhân kia chỉ có thù hận, chưa từng có lễ tiết.” Tuyết Ninh nhíu mày, rốt cuộc là có bao nhiêu thù hận, có thể khiến Thái hậu trở thành như thế, dường như chỉ cần nhắc tới Liên phi và hoàng thường, tâm trạng của nàng ta liền trở nên vô cùng kích động.
Nhưng Tuyết Ninh rất tò mò, cau mày nhìn về phía Lãnh Nguyệt Hàn, thầm hỏi, chẳng lẽ, Lãnh Nguyệt cứ cam tâm tình nguyện bị Thái hậu hành hạ mười tám năm như thế, mà không biết tại sao, chỉ vì hận thù của Thái hậu với Liên phi nương nương ư, e rằng không đơn giản như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.