Đọc truyện Hồng Nhan Loạn – Chương 3: Loạn
Đình đài liền kề hồ nước thanh u tịch mịch, không có bao lơn ngăn cách, sắc nước xanh biếc như quyện thành một khối với thềm ngọc bạch sắc, một bóng người thướt tha đang ngồi trên bậc thềm, như tạc vào ngọc, như hòa vào nước.
Mái tóc đen nhánh, mềm mại, bồng bềnh như gấm lục buộc bởi dải tơ sắc bạc càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Quy Vãn, gương mặt tú lệ vô song treo lên một nét cười ngợt nhạt. Đơn côi lặng lẽ ngồi trên thềm ngọc, trầm ngâm đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Tay ngọc khua động làn nước, vô số đợt sóng lăn tăn từ bàn tay nàng lan dần ra xa. Dường như cảm thấy điều này có chút thú vị, nàng lặp đi lặp lại động tác ấy mãi không chán, dòng suy tư cũng theo đó mà trôi xa tới tận đâu. Những chuyện phát sinh trong nửa tháng nay, ý vị sâu xa khiên người ta phải nặng lòng suy tư, nàng cần phải cẩn thận sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Nửa tháng trước, nàng là thiếu nữ vẻ vang nhất kinh thành, được gả vào phủ Thừa tướng, gả cho người dưới một người mà trên vạn kẻ.
Hỉ phục chẳng may rách một đường, dưới bàn tay khéo léo của Linh Lung đã sửa sang nguyên vẹn, không nhìn ra một chút tì vết. Có điều, không nhận ra nghĩa là chưa từng có chuyện sao? Vết rách bị chỉ thêu giấu che thì vết rách sẽ không tồn tại sao?
Người vốn không thích lừa mình dối người.
Gợn sóng lăn tăn từng vòng từng vòng, bàn tay ngấm dần hơi lạnh từ làn nước, nàng vẫn không có ý định rụt tay lại.
Phu quân của nàng, quyền binh ngất trời, trong triều ngoài nội không người sánh bằng, hơn nữa, còn là nam tử anh tuấn dịu dàng, lễ độ nho nhã, lại rất biết quan tâm người khác. Con người ấy tựa hồ không có bất cứ khuyết điểm nào. Nàng nở nụ cười có phần chua chát.
Ấy vậy mà thật không ngờ, đêm tân hôn, ngay cả vị phu quân vô cùng hoàn mỹ trong truyền thuyết của mình dáng hình ra sao nàng cũng chưa được tỏ tường.
Người đã vào cung rồi, trong cung có chuyện cấp bách, dẫu là tân lang cũng không thể né tránh. Nàng là Thừa tướng phu nhân nên biết thông cảm cho người một chút, dù sao cũng là thiếu niên đắc chí, sau này việc của người còn phải cậy nhờ nàng đỡ đần, Trương ma ma tươi cười giải thích cho nàng.
Chẳng phải nam nhân không thể ở lại trong cung qua đêm sao?
Thừa tướng đâu phải người thường, người có lệnh bài vua ban, có thể tự do ra vào hoàng cung, thậm chí Hoàng thượng còn ban riêng cho người một biệt quán trong cung nữa.
…
Phu quân của nàng đúng là quyền thế che trời.
Đêm tân hôn cứ mơ hồ trôi đi trong những hoa ngôn sảo ngữ, những lời tán tụng nịnh hót như thế.
Hôm sau, còn những nỗi bàng hoàng lớn hơn chờ đón nàng. Đang dùng bữa sáng đột nhiên phu quân nàng gấp gáp trở về, người vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc ấy, vừa ngẩng đầu đã lặng người thất thần.
Phu quân của nàng chính là nam nhân cùng xin quẻ với Diêu Huỳnh nửa năm trước, có điều người giờ hơi khác xưa, so với lần đầu gặp gỡ nét mặt đã dày thêm một phần thâm trầm, lại nặng một phần uy nghiêm bất lộ.
Đầu óc nàng bỗng chốc rối bời, nửa năm trước bắt gặp không hề hay biết thân phận, vốn còn tưởng chàng và Diêu Huỳnh là một đôi trai anh hùng gái thuyền quyên. Vậy mà, một tháng sau ngày lễ Phật ấy chợt hay tin Diêu Huỳnh được triệu vào cung làm phi. Lúc đó, nàng còn cảm khái không thôi, bất chợt cũng từng nghĩ tới chàng trai tuấn nhã đi cùng hôm ấy.
Thật không ngờ, giờ người lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, mà lại với thân phận như vậy.
Bờ môi hé mở, nàng muốn nói chuyện, mà chẳng biết xưng hô sao cho phải, tốt nhất là im lặng chờ chàng mở lời trước.
Lâu Triệt mỉm cười chân thành, nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt, lòng có biết bao áy náy muốn bày tỏ lại không biết bắt đầu ra sao, ngẫm ngợi một chút, lời đầu tiên lại là: “Bữa sáng hợp khẩu vị nàng chứ?”
Chàng lại có thể hỏi nàng đồ ăn sáng có ngon không ư? Quy Vãn không kiềm được bật cười khúc khích, thật không tưởng được đây chính là cái người quyền thế khuynh đảo trong ngoài đó sao?
Tiếng cười của nàng phá vỡ cục diện bế tắc, Lâu Triệt có ý tán thưởng, nhìn nụ cười như hoa xuân bừng nở của Quy Vãn, đột nhiên như nhớ tới điều gì, sắc mặt không thay đổi nhưng trong mắt không mảy may ý cười.
Nhận thấy sóng mắt không động của chàng, Quy Vãn thu lại ý cười, bình thản nhìn chàng, lòng tự dặn lòng, phu quân hẳn đang có chuyện quan trọng muốn nói.
Truyền cho tất cả người hầu ra ngoài, sảnh rộng thênh thang chỉ còn lại hai người.
Tuy trong lòng đã cẩn thận dự tính mọi bề, nhưng những điều được nghe thấy tiếp theo vẫn khiến người chấn động vạn phần.
Lâu Triệt nói với vợ, chàng không thể trở thành một người chồng tốt, sẽ cần rất nhiều rất nhiều cảm thông thấu hiểu và tha thứ từ nàng.
Nàng cười, hỏi chàng, phải chăng vì Diêu Huỳnh?
Lâu Triệt lặng người, bất đắc dĩ trả lời, đúng vậy.
Nghe lời đáp chắc nịch như chém đinh chặt sắt ấy, người giật mình lại là Quy Vãn, nàng ngẩng đầu, nhìn Lâu Triệt.
Nam tử nho nhã mỉm cười nhợt nhạt, nụ cười như gió xuân lướt qua mặt, ánh mắt đậm chút chua chát không dễ nhận ra.
Hóa ra, ngay cả nam nhân quyền thế ngút trời này cũng có những chuyện không thể làm được, có những tiếc nuối bất đắc dĩ.
Chứng kiến biểu cảm bình thản của Quy Vãn, Lâu Triệt có cảm giác như được giải thoát, bất kể thế nào, chàng cũng không thể nói cho tận sự áy náy, bày tỏ cho hết nỗi hổ thẹn với nàng.
Hai người yên lặng hồi lâu, Quy Vãn bất chợt lên tiếng, sau này thiếp phải làm sao đây?
Lâu Triệt dịu dàng nói với nàng, ngoại trừ tình yêu, bất kể cái gì ta cũng có thể dâng hết cho nàng.
Quy Vãn kinh ngạc nhìn chàng, người hiểu Lâu Triệt vừa hứa hẹn với nàng, một lời hứa vô cùng trân quý.
Lâu Triệt chân thành, dịu dàng tiếp lời, chỉ cần người đồng ý, ta sẽ săn sóc nàng, chở che nàng, sủng ái nàng. Chỉ cần là thứ nàng muốn, dẫu bạc vàng châu báu, kỳ trân dị bảo hay địa vị quyền thế, ta đều hết lòng hết sức thành toàn cho nàng.
Quy Vãn thật sự ngơ ngẩn, chăm chú nhìn thẳn vào mắt chàng, nàng hỏi, chàng sẽ thỏa mãn mọi ước nguyện của thiếp?
Phải, thỏa mãn mọi ước nguyện của nàng, ta sẽ cho nàng những hư vinh mà tất thảy nữ nhân trên đời này đều ao ước có được.
…
Có thể thỏa mãn mọi ước nguyện của nàng.
Bàn tay ngâm trong nước giá lạnh như băng, nàng thu tay lại, nhìn theo làn sóng gợn lăn tăn dần vào tĩnh lặng. Nàng mỉm cười, bóng dáng nàng in xuống mặt hồ phẳng lặng, tựa như có hai mỹ nhân tuyệt sắc đang mặt đối mặt, lộ ra một vẻ đẹp đẽ quỷ dị.
Nên làm sao đây? Rốt cuộc nàng nên làm sao đây?
Lớn lên trong gia tộc phú quý, nàng đã quen với chuyện giành giật, mình tranh ám đấu, cũng chẳng lạ chuyện tam thê tứ thiếp, đối với tình ái, lòng nàng đã lạnh nhạt, tuyệt không thiết tha cưỡng cầu. Phu quân như vậy chẳng phải là tốt nhất sao.
Chẳng những không hề yêu cầu nàng điều gì, cũng không ép uổng bắt nàng gánh vác trọng trách gì; còn hứa hẹn cho nàng đầy đủ địa vị, quyền thế, thể diện, để nàng được hưởng thụ những thứ sang quý nhất trên đời. Nửa tháng qua, đúng như lời chàng hứa hẹn, hai người bên nhau như huynh muội thân thiết. Hơn nữa, chàng còn vô cùng cưng chiều nàng, kỳ trân dị bảo khắp trong nước lần lượt dâng tới trước mắt nàng, ca ca nàng thăng quan tam phẩm chỉ sau một đêm. Hết thảy vinh hoa phú quý khoác lên người nàng.
Chàng đang lấy lòng nàng, tận tâm tận lực thỏa mãn nàng.
Có được phu quân như vậy, nàng còn thiếu gì?
Còn thiếu gì nữa đây?
Bờ môi Quy Vãn hé ra một nụ cười, nàng cười, cười thật yêu kiểu yểu điệu, cười thật ngạo nghễ kiêu kỳ, cười đến khinh cuồng. Nàng không hiểu, thật sự không hiểu nổi, tưởng chừng nàng có được tất thảy đấy mà lại như chẳng có gì; rốt cuộc nàng mong muốn điều gì đây, đến chính nàng cũng mơ hồ không rõ.
Bàn tay vẫn lạnh băng, nàng vươn tay, chăm chú dõi theo mười ngón tay ngọc thuôn dài mảnh mai, bất chợt ánh mắt trầm ngâm ngắm nhìn vòng ngọc mang trên cổ tay. Chất ngọc sáng trong, lấp lãnh óng ả như da thịt của nàng, bạch ngọc thanh thuần ẩn hiện hoa văn li li đỏ thắm như tơ máu. Tay khẽ nhấc, hoa văn nhẹ nhàng lưu đọng, tựa như vật sống. Người bình thường tuyệt đối không thể mơ tưởng tới vật như vậy, vòng này dùng bạch ngọc Dương Chi nức tiếng thiên hạ chế tác thành, càng quý giá hơn chính là vân hoa hồng sắc lưu động trong khối ngọc. Vòng tay Hồng ngâm Dương Chi – cống phẩm vô giá của Đại Quỳnh quốc – giờ đây đang trên tay nàng.
Chiếc vòng thế này, giá trị đủ nuôi cả kinh thành suốt ba tháng; trân quý biết bao, xa hoa biết bao, cũng mỉa mai, chua chát biết bao.
Không thể kìm lòng, nửa tháng nay nàng thường nghĩ về Diêu Huỳnh.
Cô gái dấn mình chốn thâm cung thăm thẳm kia, rốt cuộc số kiếp nàng ấy là may mắn hay là bất hạnh đây?
Quy Vãn cất tiếng thở dài nhè nhẹ, nàng thật không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì. Suốt nửa tháng qua, ít nhiều nàng đã thấu suốt ngọn ngành sự tình, nhưng với cô gái vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm với mình ấy, nàng vẫn không thể phân biệt rạch ròi, suy cho cùng là oán hận, là muộn phiền hay là bất đắc dĩ.
Nghe nói Diêu Huỳnh được tuyển vào cung, được Thánh thượng hết lòng hết dạ sủng ái nên chưa đầy nửa năm đã được phong Quý phi. Nhưng Huỳnh phi tựa hồ vẫn không cách nào thích nghi được với cuộc sống tranh đấu, giành giật trong thâm cung; mọi sự đều nhờ Lâu Triệt hậu thuẫn cho nàng, che mưa chắn gió cho nàng, giúp nàng củng cố địa vị và quyền thế.
Huỳnh phi kia đã nghĩ gì, có cảm thấy hổ thẹn áy náy chăng, nên mới ráng tìm cho tình nhân một thê tử không hề thua kém mình? Chẳng trách lúc nhận được ngự chỉ ban hôn với Thừa tướng, chính Quy Vãn nàng cũng cảm thấy thật lạ lùng, hóa ra bên trong còn ẩn tàng nguyên do nhường ấy.
Còn phu quân nho nhã của nàng đang nghĩ gì đây? Cùng yêu một nữ nhân với Hoàng đế, chỉ vì quyền thế thiên lệch nên không thể không buông tay, nhưng vẫn không cam tâm vì nữ nhân ấy mà ngoạn lộng quyền thuật, sự thành cũng bởi quyền mưu mà bại cũng bởi hai chữ quyền mưu.
… Loạn, loạn hết rồi, tất thảy đều loạn. Mơ mơ màng màng cũng loạn, đến khi thấu suốt tỏ tường vẫn thấy loạn.
Không màng tới cũng loạn, chủ tâm tới cũng loạn, có khi còn loạn càng thêm loạn.
Không nhớ nữa, không nghĩ nữa, lòng đã thấy phiền chán.
Bàn tay chống đỡ nâng cả cơ thể lên, nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân có phần tê dại, nàng vén những sợi tóc mềm tản mát, cúi người soi bóng xuống mặt hồ trong vắt, chỉnh trang dung nhan.
* * *
Lâu Triệt tìm vào hậu hoa viên trong phủ, bắt gặp mỹ cảnh tuyệt diệu đang bày ra trước mắt.
Nước trong bầu bạn cùng thềm ngọc, Quy Vãn tựa mình trên bậc thềm, đang soi bóng xuống mặt nước trong veo như gương sáng, vuốt lại tóc mây bồng bềnh. Động tác tự nhiên, thanh nhã, dung nhan tuyệt mỹ mê đắm lòng người, thật là nhân diện phù dung, tư thái ngọc liễu, phong tình không lời nào kể hết, tao nhã không mắt nào xem chán.
Thê tử của mình kiều diễm nhường nào, chàng tự biết rõ.
Ngoài vẻ xinh đẹp mỹ lệ, nàng còn nhiều điểm đặc biệt khác, bản tính nàng lãnh đạm dửng dưng, cao quý mà vẫn mang một nét tiêu sái tự nhiên.
Chàng đã khiến nàng chịu nhiều thiệt thòi, nợ nàng một hạnh phúc, vì vậy chàng tận tâm tận lực bù đắp cho nàng những thứ khác.
Chàng đã hứa với nàng, sẽ thỏa mãn mọi ước nguyện của nàng. Lúc nàng đòi hỏi hạnh phúc, chàng sẵn sàng nguyện ý để nàng tự do, như một vị đại ca chắp cánh cho tiểu muội mình được bay cao, bay xa.
Tiến lại phía sau Quy Vãn, Lâu Triệt dịu dàng gọi tên nàng: “Quy Vãn!”
Nàng quay đầu lại, vừa thấy chàng liền nở nụ cười rực rỡ như hoa thắm: “Phu quân đại nhân!”
Sau ngày cưới người bắt đầu gọi chàng như thế, phu quân chỉ là thân phận, đại nhân là địa vị, cách xưng hô mới thật chuẩn xác làm sao.
Lâu Triệt nghe tiếng nàng, bật cười, chẳng biết từ bao giờ chính chàng cũng quen với cách xưng hô đầy ngọt ngào của nàng.
“Ở nhà có buồn không?” Nửa tháng nay, ngày nào cũng có phu nhân các vị quan lại quyền quý viếng thăm Thừa tướng phủ. Đối phó với chúng nhân thế tục, nàng luôn có cách riêng của mình, thậm chí còn xử lý vô cùng thành thạo.
Về bản chất nàng khác hẳn nữ tử nhu ngược, yếu đuối trong thâm cung kia.
Nàng không hề hồn nhiên, ngây thơ như biểu hiện bề ngoài; nàng có chính kiến, lòng nàng rất kiên cường, hơn hẳn dáng vẻ mỏng manh kia.
Đối diện ánh mắt mang ý thăm dò của nàng, Lâu Triệt đề nghị: “Ta đưa nàng ra ngoài chơi, được không?” Giọng nói ẩn ước biết bao ý cưng nựng.
Vậy là có thể ra ngoài sao? Lòng Quy Vãn rộn lên hân hoan, nàng vội vã đứng bật dậy, thành thật đáp: “Thiếp buồn muốn chết rồi, chàng đưa thiếp ra ngoài sao? Đi đâu vậy?”
Nhìn bộ dạng hào hứng của nàng, Lâu Triệt cũng vui vẻ theo, chàng cười cười: “Hôm nay ngoài thành rất náo nhiệt, hẳn nàng sẽ thích lắm!”
“Ừm, lâu lắm rồi thiếp không được ra ngoài.” Phủi sạch bụi bặm trên người, nàng liền bước thẳng ra ngoài, chợt quay đầu lại: “Không phải nói đưa thiếp đi chơi sao? Mau đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi kìa!”
Lâu Triệt trông theo vẻ mặt háo hức như trẻ con của Quy Vãn, cũng cảm thấy nhiễm niềm khoan khoái không dứt ấy, bước theo sau nàng.
Hai người vừa ra đến cửa, lão quản gia đã gấp gáp chạy tới, sắc mặt nghiêm túc.
Quy Vãn vừa trông, lòng tự đoán được hẳn đã xảy ra chuyện, thoảng qua một nụ cười nhạt như gió.
Quản gia thi lễ: “Gia, phu nhân, thưa có lệnh, truyền gấp trong cung đưa tới!”
Quả như vậy, Quy Vãn bình lặng không động. Lâu Triệt nhận thư, nhanh chóng liếc xem, sắc mặt không chút biến đổi, chàng mỉm cười quay đầu nhìn Quy Vãn, áy náy nói: “Quy Vãn, trong cung có chuyện rồi, hôm nay không đi cùng nàng được. Thật không phải.”
Nhìn nụ cười ấm áp, phong thái dịu dàng của chàng, nàng không để bụng: “Không sao đâu. Thiếp đi một mình cũng được mà.”
“Lúc ra ngoài nhớ đem theo nhiều người một chút.” Thiếu nữ ra khỏi cửa, nhất là một thiếu nữ xinh đẹp xuân sắc không gì sánh bằng, chuyện an toàn hẳn nhiên là mối quan ngại hàng đầu.
Quy Vãn mỉm cười, có chút tinh quái giảo hoạt: “Phu quân cứ an lòng”
Thấy nụ cười của nàng, Lâu Triệt yên tâm, quay người bước nhanh ra phía cổng, chớp mắt bóng dáng đã biến mất khỏi tầm mắt Quy Vãn.
Quay lại, thấy quản gia vẫn cung kính đứng một bên, Quy Vãn phân phó: “Chuẩn bị cho ta một bộ nam trang vừa người.”
Quản gia gật đầu một cái, không hỏi thêm lời nào, cũng không thể hiện thái độ gì, nhất mực cung kính lui xuống. Nhìn bộ dáng người này, Quy Vãn biết rõ, không đầy một nén nhang nữa thôi, áo quần chỉn chu sẽ được đặt sẵn trước mặt nàng. Chỉ cần nhìn qua kẻ hầu người hạ trong nhà nàng cũng đủ hiểu vì sao giữa chốn quan trường khốc liệt mà hoạn lộ của Lâu Triệt có thể thông suốt như ý đến vậy rồi.
Cười thầm tự giễu bản thân nghĩ quá sâu xa, tốt nhất nên nhanh chóng thay đổi y phục, lát nữa đi dạo phố thì hơn. Chưa đầy một nén nhang sau, cửa sau Thừa tướng phủ thường ngày vốn im ỉm cửa đóng then cài nay bỗng chốc mở toang, một thân ảnh mảnh mai bước ra, áo bào thêu chỉ bạc, hông chít đai ngọc, tay phe phẩy quạt giấy, dung mạo tú mỹ tuyệt luân, mắt liếc bốn bề, tỏa ra thần thái khiếp người.
Sau khi nhận định rõ phương hướng, nàng liền hường về chốn xa hoa, náo nhiệt nhất kinh thành – Bách Hoa phố – mà đi tới.
* * *
Suốt dọc con phố, đèn giăng hoa kết rực rỡ tưng bừng, quả thực cực kỳ náo nhiệt, Quy Vãn chưa từng ra ngoài vào lúc thế này, mọi thứ xung quanh đều có vẻ vô cùng mới mẻ.
Người trên đường ai nấy sắc mặt mừng vui, nàng không khỏi có chút khó hiểu, hôm nay đâu phải ngày hội, cớ gì đâu đâu cũng rộn rã như đang ăn mừng vậy? Vừa hay bắt gặp một ông lão sắc mặt hòa ái đang bày quán ven đường, nàng sáp lại gần, thấp giọng thì thầm: “Lão bá à, hôm nay kinh thành náo nức quá nhỉ, có chuyện gì sao?”
Ông lão chẳng buồn ngẩng mặt: “Chàng trai trẻ này, chắc bình thường chỉ biết rong chơi vui đùa không màng chuyện quốc gia đại sự phải không? Hôm nay là ngày Lâm Thiếu tướng quân đại thắng dẫn binh trở về, lát nữa quân khải hoàn sẽ đi qua Bách Hoa phố này.”
Là thiếu niên chiến tướng được xưng tụng “Khải Lăng chi tường” đó sao? Con ngươi Quy Vãn khẽ chuyển, cũng có chút tò mò muốn xem thử vị thiếu niên anh hùng nghe nói ngang tài ngang sức với phu quân nàng rốt cuộc ra sao.
Ông lão làu bàu: “Người trẻ tuổi thời nay đúng là…” Lời chưa nói hết, ngẩng mặt thấy Quy Vãn đang mỉm miệng cười, ông lão nhất thời ngây người, bao nhiêu ý còn chưa nói đã vội nuốt trọn lại, không thốt nên lời.
Quy Vãn gật đầu với ông lão một cái, tươi cười cảm ơn rồi thẳng đường tiến về trung tâm Bách Hoa phố.
Ông lão vẫn đứng ngây tại trận, miệng còn lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi thời nay… trông đều đẹp đẽ vậy sao?”