Đọc truyện Hồng Nhan Loạn – Chương 11: Nước mắt mẫu nghi
Trời tạnh ven rừng màu hửng sáng
Trong thành chiều tối lạnh thêm sầu(1).
(1) Nguyên văn: “Lâm biểu minh tễ sắc, thánh trung lăng mộ hàn”, trích từ “Chung Nam vọng dư tuyết” của Tổ Vịnh, Trần Trọng San dịch.
Chớp mắt đã sang đầu năm Thiến Tái thứ hai, năm nay trời giáng một trận tuyết lớn hiếm thấy xuống kinh thành, ứng với câu ngạn ngữ “tuyết lành trút xuống, báo trước năm được mùa”, đúng là điềm lành trăm năm khó gặp. Đáng tiếc, mới ngay đầu năm đã xảy ra đại sự chấn động cả kinh thành, Thánh thượng thân chinh tới chùa lễ Phật cầu cho năm sau mưa thuận gió hòa, điềm lành lai đáo, đột nhiên ở Hộ Quốc tự lại xuất hiện một vị tăng nhân buông lời gièm pha, rằng đương kim Huỳnh phi là “họa quốc chí nguyên”(2). Thánh thượng nổi giận lôi đình, sai người lôi tăng nhân ra chém, sự đã rồi mới hay tăng nhân là hòa thượng vô cùng nổi danh trong dân gian, được người đời xưng tụng “Phật tăng” Chí Không đại sư. Ngay lập tức, kinh thành một phen giông tố vân vũ, người người sôi nổi bàn tán chuyện này.
(2) Họa quốc chí nguyên: Mầm họa đất nước.
Thế nhưng chuyện lớn kinh động trong ngoài lại chẳng mảy may ảnh hưởng đến phủ Thừa tướng, năm nay Tướng phủ mới rước về một vị phu nhân, không khí vô cùng tưng bừng, náo nhiệt. Ngoài trời, tuyết sa kín đất, trắng xóa một mảnh đất trời, tuyết trắng dát ánh bạc lạnh lẽo lên vạn vật. Trong Thừa tướng phủ, hoa đăng giăng mắc lấp lánh sắc màu, vô cùng nhiệt náo. Giữa đại viện Tướng phủ, một lão nhân vận y phục quản gia, cước bộ ổn trọng sải bước tiến về phía lầu tây. Thấy cửa phòng khép chặt, có điều bất ngờ, dợm bước tiến lên, nhịp nhàng gõ cửa, miệng cất tiếng gọi: “Quản công tử, Quản công tử!”
Trong lầu nghe tiếng người gọi, cánh cửa hé mở, một công tử đang tuổi thiếu niên bước ra, áo lụa sắc xanh đậm, mày thanh mắt sáng, dáng vẻ văn nhã tuấn mỹ, mang theo nụ cười thân mật, lại tỏa ra một thứ cảm giác sang quý, thanh sạch, đẹp đẽ khó nói thành lời. Bản thân quản gia kiến thức lịch duyệt, đã gặp qua biết bao loại người, trông thấy thiếu niên này vẫn phải tấm tắc không thôi, quản gia cung kính thi lễ: “Quản công tử, hôm nay tiền viện đang nấu rượu mai hoa, Tướng gia và phu nhân có lời mời người sang tiền viện.”
Quản Tu Văn đã vào Tướng phủ được tròn hai tháng. Nhớ lại hai tháng trước, thật như đang lạc trong mộng huyễn, hắn ôn hòa gật đầu với quản gia: “Phiền quản gia!”. Tiện tay đóng cửa, hắn theo gót quản gia hướng thẳng về phía tiền viện.
Suốt dọc đường đi, nha hoàn ma ma tấp nập ngược xuôi, thấy Quản Tu Văn đi qua ai nấy đều cúi đầu hành lễ, hắn cũng mỉm cười đáp lại. Quản gia tự đáy lòng có phần tán thưởng, người người trong phủ đều biết, ít lâu trước phu nhân vào cung dẫn về một công tử nhược quán(3), chẳng ai biết lai lịch của hắn, chỉ biết phu nhân nói hắn là nhân tài có thể trau dồi. Vừa vào Tướng phủ không được bao lâu, ngay đến Tướng gia cũng rất thưởng thức tài năng của hắn, thu nhận làm học trò, thậm chí còn tiên đoán, khoa thi mùa xuân năm nay nhất định hắn sẽ đậu cao. Thân làm quản gia ở Tướng phủ đã bao năm, lão thừa hiểu lời Tướng gia nói ra chưa từng sai.
(3) Nhược quán: Cách thời xưa dùng để gọi thanh niên khoản hai mươi tuổi.
Phải chăng vị này chính là Trạng nguyên tương lai? Lão quản gia đưa mắt liếc người đang bước bên cạnh một cái, càng đáng quý là người này dẫu học rộng tài cao nhưng không hề kiêu ngạo, đối xử với người xung quanh trước sau vô cùng thân mật, lễ nghĩa.
Hai người vừa tới cửa tiền viện lại bắt gặp Lâu Triệt đang từ đối diện đi tới, hai người dừng bước, Lâu Triệt tới gần, nụ cười như gió xuân thoảng tới trước mặt.
Quản Tu Văn khom mình hành lễ, miệng gọi: “Tiên sinh.” Nhìn bộ dáng có phần gấp gáp của Lâu Triệt, hắn cũng đoán được Lâu Triệt nhất định đang muốn vào cung, trong lòng vô thức dậy lên một thứ cảm giác bài xích. Sẵn tiện đang cúi đầu, hắn khép hờ hai mắt, giấu đi một tia chán ghét đang dâng trong đáy mắt.
Lâu Triệt vừa nhận được cấp báo từ trong cung, Hoàng thượng lòng như lửa đốt triệu chàng nhập cung, xem ra lại là chuyện liên quan tới lời đồn “Họa quốc” mới đây. Lòng vốn đã ngao ngán nhưng quân vương có lệnh, thân làm thần tử sao có thể chống lại.
Nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt, Lâu Triệt lại nhớ tới chính mình ngày trước, Quản Tu Văn thiên tư hơn người, đích thực đáng tài Trạng nguyên, có điều không hiểu vì cớ gì mà Lâu Triệt và chàng thiếu niên trong sáng này không cách nào thân mật được. Dẫu mang thân phận thầy trò nhưng vẫn có cảm giác giữa hai người còn một bức tường xa cách. Lâu Triệt cười thầm tự giễu bản thân đã nghĩ ngợi quá nhiều, nói không chừng về sau thiếu niên này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho mình. Lâu Triệt gật đầu với Quản Tu Văn, chân không dừng bước tiến thẳng ra ngoài.
Người đã đi xa, quản gia mới dám ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đứng cạnh mình, hết hồn, lại nhìn kỹ mộ lần nữa – vẫn là thiếu niên trong sáng đang mỉm cười – mới hay vừa rồi quả nhiên là hoa mắt, chẳng biết thế nào lại nhìn ra gương mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm của thiếu niên được chứ.
Quản Tu Văn theo quản gia vào tiền viện, chái đông tiền viện khác với hồ sen ở chái tây, nơi này là một vườn mai. Bước vào mai viện thật có cảm giác tạo vật đất trời.
Trong thế giới lấp lánh ánh bạc, vô vàn điểm hồng tươi hút lấy ánh mắt, cánh mai đỏ thắm nổi bật trên nền tuyết trắng, trên cành, trên cả bàn tay nha hoàn. Tuyết động đầu cành, nụ mai li ti lấp ló trong tuyết trắng, thật là bạch lí thấu hồng, đẹp không bút mực nào tả xiết, văn chương kim cổ cũng vì những khi hồng bạch trong nhân gian này mà hiến lộ biết bao tình thơ ý họa. Hương mai đưa ngan ngát, hương rượu thanh thanh thoảng qua, hai thứ hương quyện lấy nhau, mê mẩn đoạt hồn lại gần đã nghe hương thơm thấu tận tâm can.
Bọn nha hoàn tay cầm kéo sắc len lỏi giữa những cội mai, nói cười râm ran, thiếu chút nữa Quản Tu Văn còn tưởng mình lạc vào chốn tiên cảnh.
Bất giác nở nụ cười, hắn nhìn về phía trong rừng mai, đột nhiên cảm thấy nghẹn thở.
Áo trắng như tuyết, vạt hồng như mai, tóc đen óng ả như lụa mềm, chân mày thanh thanh như dáng núi xa, ánh mắt như ánh sao đêm lấp lánh, dung mạo tựa mai hoa trong giá lạnh, nước da thanh khiết hơn bạch tuyết, nét cười dịu dàng như nước chảy, quả thật phong tình vạn chủng.
Lòng không kìm được, bước chân ngưng lại giữa chừng, hắn ngưng thần dõi theo mỹ cảnh bày trước mắt. Đến tận khi thấy nữ tử kia mỉm cười vẫy tay gọi mình, hắn mới từ từ định thần, thu lại ánh mắt, chậm rãi bước lại gần, ghé tới bên bàn khom mình hành lễ: “Phu nhân!”
Quy Vãn nhìn thiếu niên trước mặt, có chút sửng sốt, kẻ này thật hợp y phục hoa lệ, vận lên mình rồi rất có dáng một công tử quyền quý, nàng mỉm cười đáp lại: “Tu Văn, ngồi đi!” Dẫu biết bản thân và thiếu niên này không có chút quan hệ huyết thống nhưng vẫn cảm thấy ở hắn một chút cảm giác thân mật, gần gũi.
Quản Tu Văn ngồi xuống, nha hoàn bưng một ly mai hoa tửu đến bên, hắn đưa tay nhận chén, thoáng ngửi, quả thực thanh hương đạm viễn, khuấy động tâm tư. Thấy bộ dạng ngẩn ngơ như tỉnh như say của hắn, Quy Vãn bật cười thành tiếng, buông lời châm chọc: “Thế nào, không uổng cất công tới đây một chuyến chứ?”
Mỉm cười đáp lại, Quản Tu Văn không nói gì, nhẹ nhàng nâng chén nhấp một ngụm rượu, vị rượu thanh mà không nhạt, êm mà không gắt, mùi hương vương vấn mãi trong khoáng miệng thật lâu không tan, hắn nhịn không được cất lời khen tặng: “Quả là cực phẩm.”
“Hẳn nhiên rồi.” Quy Vãn nâng ly rượu mới nấu xong, khẽ nhấp một ngụm, giải thích: “Đây là mỹ tửu Hoàng hậu ban cho, vốn còn tưởng vị rượu rất nhạt, thật không ngờ nấu cùng mai hoa lại thành thứ rượu ngon đến vậy.” Lời vừa dứt, nụ cười đã hơi nhạt đi, nghĩ tới Hoàng hậu trong thâm cung, Quy Vãn lại có chút xót xa. Sau hôm mở tiệc trong cung ba ngày, Hoàng hậu gửi thiệp mời triệu nàng tiến cung, những tưởng Hoàng hậy có ý làm khó dễ, ai ngờ mẫu nghi thiên hạ thanh tao cao nhã, mẫn tiệp khéo léo, cư xử lễ độ ân cần, khiến nàng không kìm được có vài phần thân thiết, lại càng cảm thấy yêu quý Hoàng hậu. Hai người thường xuyên qua lại, đã kết thành bằng hữu.
Hoàng hậu thanh tao, tú lệ tựa như mai hoa trong gió sương, vô vàn cánh hồng điểm xuyết, chịu nghe, chịu xem, chịu thưởng thức mới thấy hết vẻ đẹp. Đáng tiếc, trong mắt Hoàng thượng chỉ có Huỳnh phi khuynh thành tựa đóa mẫu đơn kiều diễm. Chứng kiến ánh mắt đìu hiu cô quạnh của Quy Vãn, Quản Tu Văn khẽ nhăn mày, một khắc ấy, đất trời nén lặng không một tiếng động, chỉ còn tiếng nói cười văng vẳng giữa rừng mai và mùi hương thoang thoảng quẩn quanh bên cánh mũi.
Quy Vãn bản tính tiêu sái tự nhiên, nhận ra không khí đang có vẻ chùng xuống lạnh băng, liền ung dung nở nụ cười: “Trạng nguyên gia, sao lại nín thinh rồi? Lẽ nào mai hoa tửu hương nồng nàn đã câu dẫn thần hồn ngươi rồi sao?” Từ khi Lâu Triệt nói Quản Tu Văn nhất định đậu cao, mỗi khi muốn châm chọc Quy Vãn đều dùng ba chữ “Trạng nguyên gia” để gọi hắn.
Nghe nàng gọi vậy, thiếu niên kia lộ ra biểu cảm ngu ngơ thẹn thùng, thấy Quy Vãn đang ngó nghiêng, bật ra nụ cười tinh quái, lòng hắn thất kinh, buột miệng: “Đâu có!”.
Mỗi lần thấy hắn ngượng ngùng vì bị gọi là Trạng nguyên gia, Quy Vãn lại bật cười, không khí trong mai viện ấm áp chan hòa, vui vẻ an lành.
Giữa lúc hai người đang vui vẻ chuyện trò, quản gia hớt hải chạy từ ngoài vào, nhìn biểu cảm có chút kích động của lão quản gia, Quy Vãn nghiêm mặt trông lão lại gần.
Quản gia khẽ khom người, trên tay hé ra một tấm thiệp mời vàng chói, hổn hển bẩm báo: “Bẩm phu nhân, Hoàng hậu truyền người gấp.”
Cau mày đỡ tấm thiệp mời, trên thiệp nguệch ngoạc mấy chữ tựa hồ viết trong lúc gấp gáp. Quy Vãn thất kinh, Hoàng hậu tính tình cẩn trọng trước sau, chữ viết ra đoan chính tú lệ như chính con người nàng, đến giờ thiệp mời vài chữ cũng viết lách, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Quy Vãn bật dậy, lập tức truyền lệnh: “Chuẩn bị xe, ta tới cung Hoàng hậu.” Quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng bằng vẻ mặt xin lỗi, nàng gấp gáp ra ngoài.
Thiếu niên tay nâng chén rượu, lo lắng trông theo bóng lưng nàng mỗi lúc một xa dần.
* * *
Hai tháng qua nàng đã ra vào tẩm cung của Hoàng hậu vài lần, chưa từng bị ngăn cản tại cửa, hôm nay điện Hoàng hậu lại canh chừng cẩn trọng, có vẻ nghiêm ngặt khác hẳn ngày thường. Mặc cho thị nữa hầu cận Hoàng hậu hết lời giải thích, thị vệ nhất định không cho nàng qua cửa.
Quý Vãn có chút bực bội, lấy kim bài vẫn mang bên mình ra, kim bài chói sáng lấp lánh, trên mặt chỉ có một chữ “Lâu”. Thị vệ thoáng trông thấy kim bài, dáng vẻ bệ vệ không biết hay biến đi đâu, lùi sang một bên nhường đường cho nàng. Không tưởng được, lệnh bài của Lâu Triệt lại uy quyền hơn cả khẩu dụ của Hoàng hậu; Quy Vãn nhất thời im lặng, đây vốn là một thế giới vô cùng hoang đường mà, kẻ chân chính nắm thực quyền trong tay mới là kẻ mạnh.
Gặp chuyện không hay ngay trước đại điện, Quy Vãn càng không thể an lòng, nàng theo cung nữ tiến vào trong điện.
Hoàng hậu đang tựa mình trên ghế quý phi, có vẻ đang trầm tư ngẫm ngợi chuyện gì, hoàn toàn không nhận ra Quy Vãn đã vào đến nơi. Cung nữ bước tới bẩm báo, Hoàng hậu mới hé mắt phượng, hai mắt mơ hồ rớm lệ, trông thấy Quy Vãn bèn nở nụ cười dịu dàng: “Quy Vãn đó sao?” Một câu này chứa đựng thứ tình cảm gì? Quy Vãn không nhận ra được, chỉ biết lúc nghe Hoàng hậu gọi tên mình, lòng nàng khẽ run.
“Hoàng hậu!” Quy Vãn từ từ tiến lại gần, đến bên ghế quý phi mới dịu giọng thăm hỏi: “Thân thể có điểm bất an sao?”
Khẽ lắc đâu, Hoàng hậu khe khẽ run lên, Quy Vãn đưa tay nắm lấy đôi tay ấy, cất tiếng hỏi: “Hoàng hậu đừng gấp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lòng bàn tay truyền tới từng đợt sức lực, Hoàng hậu cuối cùng cũng hé ra được một nụ cười: “Quy Vãn, ngươi có biết sự kiện chùa Hộ Quốc không?” Giọng nói run rẩy cho thấy Hoàng hậu đang vô cùng băn khoăn bất an.
“Thưa biết, là chuyện Hoàng thượng xử tử Chí Không đại sư sao?”
“Hoàng thượng muốn tra cho rõ chuyện này, cả ta và phụ thân đều dính líu vào đó.” Hoàng hậu dứt lời, khuôn mặt càng âu sầu đau khổ, “Hoàng thượng đã đổi khác rồi, người thay đổi rồi, không chịu nghe ta giải thích một lời. Không phải ta, ta không có làm mà.” Hoàng hậu vốn uyển chuyển nay liền thất thần, mất hết dáng vẻ sang quý thường ngày, chỉ biết nức nở không thành tiếng.
Quy Vãn sững sờ, đây mới chân chính là chính trị, không có chỗ nào cho tình nghĩa lên tiếng. Bình tĩnh siết nhẹ tay Hoàng hậu, Quy Vãn ôn nhu hỏi: “Chuyện này không phải do người và quốc trượng gây ra?”
Hoàng hậu đột nhiên chấn kinh, nức nở đáp: “Đến cả ngươi cũng không tin ta sao? Không phải ta, cha ta cũng không làm, chúng ta không làm ra chuyện như thế. Tại sao ngay cả ngươi cũng không tin tưởng ta?”
Vội vã lắc đầu tỏ ý không phải, Quy Vãn bình tĩnh nói: “Không phải vậy, thần thiếp chỉ muốn hiểu tường tận mọi chuyện trước, sau đó mới có thể tính toán đưa ra đối sách được. Trước tiên người chớ nên hoảng hốt.” Nghe được những lời dịu dàng êm ái của Quy Vãn, Hoàng hậy đã thôi kích động, từ từ lấy lại nét bình tĩnh ngày thường, nhận ra mình có phần thất thố, bèn ngượng ngùng cười chân thật với nàng.
Rốt cuộc cũng thấy lại được vẻ dịu dàng và bình tĩnh thường ngày của Hoàng hậu, Quý Vãn thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hoàng hậu đứng lên, bước đi vài bước trong phòng, dường như nhớ ra điều gì, mới kể ngọn ngành sự tình, Hoàng thượng ra lệnh xử tử vị hòa thượng đó rồi mới hay người đó chính là Chí Không đại sư, Hoàng thượng bừng bừng cơn giận, phái người điều tra cho rõ mọi chuyện, cuối cùng chẳng hiểu sao kết quả lại nhắm thẳng về phía Hoàng hậu. Sáng nay không biết vì lẽ gì, Hoàng thượng sai cấm quân bao vây tẩm cung của Hoàng hậu lại, đến lúc ấy Hoàng hậu mới ý thức được tình thế nghiêm trọng tới mức nào rồi.
Hoàng hậu đứng bên cửa sổ, trông ra ngoài tuyết trắng mịt mờ, khuôn dung lộ rõ nét u sầu: “Trước kia khi người còn là Thái tử đã từng thề vĩnh viễn tin tưởng ta. Ngày ấy chúng ta vui vẻ khoái hoạt biết bao nhiêu.” Nhớ lại những chuyện xưa cũ, trên mặt Hoàng hậu cũng ánh lên ý cười dạt dào, lẩm bẩm: “Tới giờ người đã đổi khác rồi, đã nói chúng ta cùng chung tay gìn giữ một dải sơn hà gấm vóc này cơ mà.”
Quy Vãn không biết an ủi Hoàng hậu ra sao. Đến giờ khắp trong triều ngoài nội, trên dưới bốn bề chẳng ai không biết người Hoàng thượng cưng chiều yêu thương là Huỳnh phi. Quy Vãn mở miệng muốn nói gì, mới phát hiện vốn từ ngữ của bản thân thật nghèo nàn.
Hoàng hậu quay người, trên mặt còn vương một dòng lệ trong suốt, đăm đăm nhìn Quy Vãn: “Quy Vãn à, ngươi có biết cảm giác muốn bảo vệ một điều gì đó ra sao không?”
Không đợi Quy Vãn trả lời, Hoàng hậu lại nói tiếp: “Ta muốn bảo vệ người. Dẫu Huỳnh phi mới là kẻ người muốn chở che nhưng ta vẫn muốn được bảo vệ người. Nhất định ngươi cảm thấy ta nực cười lắm phải không, ta mà lại muốn chở che cho quân vương một nước, nhưng ta muốn bảo vệ một dải gấm vóc giang sơn này. Đây là thiên hạ của người và ta, ta muốn gìn giữ nó.” Ánh mắt từ từ đanh lại, lộ ra một vẻ quyết tâm đầy kiên định.
Mơ hồ cảm thấy không ổn, Quy Vãn đứng lên, tiến nhanh về phía Hoàng hậu, dịu giọng hỏi: “Hoàng hậu, giờ người tính làm gì tiếp?”
“Ta muốn giết Huỳnh phi.” Hoàng hậu hé ra một nụ cười mang theo niềm mất mác đau thương. “Không phải vì ta ghen tỵ, ta sẽ đi theo Huỳnh phi, ta chỉ muốn Hoàng thượng tỉnh táo lại, anh mình xử trí chuyện triều chính.”
Nghe vậy, Quy Vãn khiếp sợ không nói nên lời, sực nhớ ra chuyện gì, nàng khe khẽ nói: “Không được đâu, người sao đấu lại được họ.”
Hoàng hậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Quy Vãn một cái, bộ dáng như thế đã tỏ tường. Ánh mắt ấy khiến Quy Vãn có chút hoảng hốt, Hoàng hậu cười nhạt: “Ngươi muốn nói tới Lâu Thừa tướng sao?”
Quy Vãn kinh ngạc ngây người, không biết phải phản ứng ra sao, Hoàng hậu lại hỏi: “Ngươi nghĩ ta không hay biết gì sao? Từ lần đầu tiên gặp Huỳnh phi, ta đã nhận ra ả ta đâu có thương yêu gì Hoàng thượng. Ta cũng là nữ nhân mà, ta có thứ trực giác này. Ta không thể tiếp tục khoan dung được nữa, ta muốn bảo bệ Hoàng thượng.”
Quy Vãn chau mày, muốn khuyên nhủ Hoàng hậu lại không biết nên khuyên nhủ ra sao. Hoàng hậu đã quyết tuyệt đến vậy, không còn đường để thương lượng nữa rồi.
Nữ nhân đến khi cuồng điên sẽ như vậy sao? Ngay cả mẫu nghi thiên hạ cũng không ngoại lệ sao?
Nhận ra ánh mắt không đồng tình của Quy Vãn, Hoàng hậu lấy lại sắc diện ung dung, mang theo ánh mắt khẩn cầu quỳ xuống trước mặt Quy Vãn. Quy Vãn hốt hoảng đang định nâng Hoàng hậu dậy thì Hoàng hậu đã lên tiếng: “Quy Vãn, phu quân của ngươi và ta cùng yêu một nữ nhân, ngươi hiểu thấu tâm tư của ta mà, phải không? Ta cầu xin ngươi một chuyện, nhi tử của ta mới có hai tuổi, van cầu ngươi, nếu có chuyện không hay xảy ra với ta, xin ngươi từ nay về sau hãy giúp ta chiếu cố nó, hậu thuẫn cho nó. Phụ thân ta tuổi cao sức yếu rồi, nhờ ngươi thay ta bảo hộ cho người. Van cầu ngươi, cầu xin ngươi hãy đáp ứng ta.” Hoàng hậu dập đầu ba lạy cầu xin nàng.
Quy Vãn ngơ ngác giữa đương trường, hơi nóng rần rật lan tỏa trên mặt, nàng bất giác đưa tay chạm vào, là nước mắt. Lệ châu bất tri bất giác chảy dài trên má, nàng nâng Hoàng hậu dậy, nhẹ giọng hỏi: “Vậy có đáng không?”
Hoàng hậu mỉm cười, không một lời đáp, nụ cười ấy sao mà thê lương đến thế, mang theo một vẻ mỹ lệ đến tuyệt vọng khiến người ta không đành lòng cự tuyệt lời khẩn cầu của nàng.