Hồng Nhan Lộ Thủy

Chương 3: Gặp gỡ (1)


Đọc truyện Hồng Nhan Lộ Thủy – Chương 3: Gặp gỡ (1)

Hình Lộ đã từng một lần cho rằng, trời sinh số mệnh của mình chính là công chúa.

Mùa đông năm 1983, sáng sớm ngày thứ năm, Hình Lộ bước ra khỏi nhà đến tiệm coffee. Từ nhà đến Coffee shop mất chừng hai mươi phút đường đi. Gió lạnh buốt thổi đến khiến gương mặt cô lạnh lẽo đến trắng bệch, càng lộ vẻ yếu đuối.

Trên người cô mặc một chiếc áo khoác comple bằng da bóng, bên dưới là một bộ váy liền thân cổ thấp màu đen có đường viền hoa, chân mang một đôi bốt đen, gió thổi làm lay động quần áo của cô, để lộ ra cặp chân thon nhỏ.

Cô luôn có cách phối hợp quần áo rất hợp mốt. Cô biết đôi giày là thứ không thể lừa gạt người khác, giá quá rẻ sẽ phá hỏng cả bộ quần áo, cho nên cô quyết tâm dùng tiền chiết khấu cho nhân viên lúc cô còn làm việc tại cửa hàng thời trang để mua đôi bốt da này. Chiếc áo khoác da là do ba năm trước cô đã nhìn thấy trên tạp chí nước ngoài, cô sao chép kiểu dáng, sửa đổi một chút, chọn một mảnh vải da đưa cho một người thợ già dặn kinh nghiệm may. Người thợ may đó là người phụ trách sửa quần áo cho cửa hàng thời trang cô đã từng làm việc kia, đôi tay của ông ta rất khéo léo, các nhân viên nữ trong cửa hàng đều lén lút tìm ông ấy may quần áo. Hình Lộ rất thích chiếc áo khoác da này, cô đã mặc nó ba mùa đông liên tiếp, rất vất vả mới có thể mặc một chiếc áo khoác da bóng thuộc hàng cao cấp như thế này.

Mấy hôm trước cô đã đến tiệm làm tóc để ép tóc thẳng ra. Trên đường đi, mái tóc nâu dày kia bị gió thổi tung bay, cô vén một vài sợi tóc ra sau tai, chiếc khăn quàng dài màu hồng hoa anh đào đầy viền tua quấn chặt quanh cổ. Cô có vài chiếc khăn quàng cổ như thế, màu sắc và hoa khác nhau, dùng để phối với quần áo được chính tay cô đan. Nếu kiểu dáng đã cũ hoặc không thích, cô sẽ gỡ ra rồi đan lại một cái khác.

Cô bước đi, ngang qua một cửa hàng bán hoa, trong cửa hàng có một bà cô đang ngồi xổm trên mặt đất mở những bó hoa lớn mà xe vận tải vừa đưa đến, rồi phân loại chúng bỏ vào trong những thùng đầy nước.

Ánh mắt Hình Lộ dừng lại trên một bó hoa hồng to màu đỏ, bó hoa hồng kia giống như nhung tơ, cánh hoa vừa nở rộ vẫn còn đọng lại giọt sương sớm. Hình Lộ vươn tay chọn vài đóa, không cẩn thận bị gai hoa hồng đâm vào ngón tay. Cô rụt tay về, trên vết thương rỉ một giọt máu đỏ tròn. Hình Lộ vội vã đưa ngón tay vào miệng mút, trong lòng nghĩ: “Đây là dấu hiệu không may ư!”


Lúc này bà cô kia đi đến nói: “Cô muốn mua bao nhiêu? Để tôi chọn cho! Tất cả đều là hoa mới được máy bay vận chuyển về, chỉ cần nhìn nó tươi như vậy là biết ngay rồi.”

Hình Lộ hỏi giá, sau đó cô mặc cả, cô biết, những đóa hoa này đến tối khi đóng cửa ít nhất sẽ giảm giá một nửa, ngày mai sẽ càng rẻ hơn.

Bà cô kia gặp phải đối thủ, bà ta nhận ra cô gái trước mắt này rất hiểu về hoa, cũng thích hoa. Thế là, bà cô kia nói một giá tiền mà cả hai bên đều hài lòng, dùng giấy báo gói những bông hoa mà Hình Lộ đã chọn.

Hình Lộ trả tiền, lúc cầm hoa rời khỏi cửa hàng cô mới chợt nhớ đến không biết trong Coffee shop có bình hoa hay không.

Bên ngoài tiệm cà phê đặt hai chiếc thùng nhựa, Hình Lộ cúi người mở nắp ra nhìn, hóa ra là bánh ngọt và bánh mì mà người cửa hàng cung cấp thức ăn đã đưa vào lúc sáng sớm, nó phát ra hương thơm ngào ngạt, cô ngửi được thì nhíu mày. Một thùng nhựa khác là hạt coffee.

Cô lấy trong túi xách ra một xâu chìa khóa, cúi người xuống, mở chiếc ổ khóa cửa chớp màu trắng ra.


Đẩy cửa chớp lên, bên trong lộ ra một chiếc cửa kính khung gỗ, Hình Lộ dùng một chìa khóa khác mở cửa vào trong. Đầu tiên cô thuận tay đặt túi xách và hoa xuống chiếc ghế ở gần cửa, sau đó xoay người kéo hai chiếc thùng nhựa ở trước cửa vào trong, rồi tự nói với chính mình: “Đây chính là cuộc sống mới của mình!”

Coffee shop có không gian hình chữ nhật rất nhỏ, cộng lại giỏi lắm chỉ có vài cái bàn và ghế, nhưng lại có một quầy bar gỗ hạch đào khá to, một chiếc lò nướng và một phòng bếp nhỏ, tường được sơn màu da cam, trên tường có treo loang lổ một vài bức tranh coffee và bánh mì được phục chế, dưới chân là sàn nhà lát hình vuông với hai màu đen trắng giao nhau, trên trần nhà treo những chiếc đèn lồng màu vàng nho nhỏ, rất có hương vị lười biếng của một cửa hàng coffee bình dân ở Châu Âu, so với đường phố tấp nập ngoài kia phảng phất cứ như hai thời không hoàn toàn khác nhau.

Hình Lộ tìm thấy rất nhiều công tắt đèn ở quầy bar, ánh đèn vàng sáng lên. Cô giơ hai tay, nhìn màu da cam trên tường lẩm bẩm: “Màu này khó nhìn chết đi được! Hôm khác mình phải quét nó thành màu đỏ của hoa hồng mới được!”

Cô thay đổi ý định ngay sau đó, lại nghĩ thầm: “Quan tâm làm gì! Mình cũng không ở đây lâu!”

Cô nhìn đồng hồ ở quầy bar, bảy giờ ba mươi phút, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ mở Coffee shop, cô tìm được một chiếc bình to trong nhà bếp, đổ đầy nước, cắm những bông hồng tươi vừa mua vào trong bình, đặt lên quầy bar, trong lòng nghĩ: “Có hoa hồng mới chính là một ngày trọn vẹn.”

Sau đó, cô cởi áo khoác da trên người ra, thay bộ đồng phục nữ, đó là một chiếc áo sơ mi trắng cổ bẻ, tay dài và chiếc quần dài ống thẳng màu đen. Trên chân cô vẫn mang đôi giày bốt kia của mình, đứng đối diện với chiếc gương trong toiler chật hẹp thắt một chiếc caravat. Chiếc áo lót màu đen của phụ nữ như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi trắng luôn lộ vẻ dung tục, nhưng khi Hình Lộ mặc vào, lại trở thành một vẻ đẹp lạnh lẽo kiêu ngạo, phảng phất cứ như như thế mới là chính thống.


Miệng cô cắn hai chiếc kẹp tóc màu đen, cặp tóc dài ra sau ót rồi buộc lên thành đuôi ngựa, nhìn gương mặt của mình và cặp ngực hoàn mỹ trong gương. Nơi đó to lên không ít, người khác đều tán thưởng vẻ đẹp của cô. Mẹ của cô luôn thích khoe cô con gái xinh đẹp trước mặt họ hàng thân thích, Hình Lộ cảm thấy nhìn mình giống bố hơn.

Nhưng mẹ cô thường hay dùng tiếng Thượng Hải nói những câu có người nghe hiểu hoặc không hiểu rằng: “Lộ Lộ là tâm can của tôi, là tiểu công chúa của tôi.”

Hình Lộ đã từng một lần cho rằng, trời sinh số mệnh của mình chính là công chúa.

Cô buộc tóc thành đuôi ngựa xong, lại dùng kẹp tóc cố định lại, một vài sợi tóc rủ xuống, thắt một chiếc tạp dề màu đen ở thắt lưng, đi đến quầy bar, bắt đầu xay hạt coffee, sau đó lại bỏ phần coffee đã được xay vào máy pha cà phê bằng đồng.

Một lúc sau, máy pha coffee không ngừng vang lên tiếng kêu ồn ào, trong hơi nước sôi bốc lên nghi ngút chảy ra dòng chất lỏng màu đen, tràn ngập mùi hương coffee đậm đặc. Hình Lộ thử uống ly đầu tiên.

Người đi trên đường đã dần dần đông lên, khách cũng lần lượt vào quán, đều là những người vội vàng đi làm xếp hàng mua cà phê và bánh mì, vừa đi vừa ăn chứ không ngồi lại.

Chờ cho đến khi giờ cao điểm trôi qua, khách vào quán trông có vẻ nhàn nhã hơn, gọi coffee, lấy tạp chí từ kệ báo, vừa uống coffee vừa xem tạp chí, nhâm nhi cả một buổi sáng.


Hình Lộ ngồi ở quầy bar, cô thử từng vị coffee khác nhau do chính mình pha chế, oán trách trong lòng: “Vị coffee đắng quá đi!”

Thế là, cô cho bột chocolate đắng vào tách coffee, nếm thử một ngụm, trong lòng nói: “Như vậy uống mới tuyệt!”

Cô yêu tất cả đồ ngọt, nhất là vị ngọt của chocolate đắng. Chocolate đắng ở đây vẫn chưa đủ nguyên chất, hôm khác cô sẽ mua loại bột chứa 80% ca cao.

Ánh mắt của cô thỉnh thoảng nhìn ra phía bên ngoài, để ý mỗi một người từ bên ngoài bước vào quán. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cảm nhận được tim mình đập càng lúc càng nhanh. Xuyên qua chiếc cửa kính khung gỗ, cô chăm chú nhìn người mặc chiếc áo khoác đang rụt cổ vội vã đi qua đám người, nói thầm với chính mình trong lòng: “Chỉ là do uống quá nhiều coffee mà thôi.”

Nếu như ở cửa hàng trang sức, vào giờ này trong ngày, những quý bà lười biếng mới rời giường, diện trang phục tỉ mỉ, sau đó đi dạo ở cửa hàng trang sức, mua trang sức giống như vừa mua một con chó nhỏ, mắt không hề chớp dù chỉ một lần.

Thế giới này không công bằng biết bao!

Một vị tiên sinh ngồi bên cửa cuối cùng cũng rời khỏi quán. Hình Lộ cầm khăn và khay đến dọn dẹp bàn. Lúc này, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, cô cảm thấy sau lưng mát lạnh, xoay người sang hướng khác, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn phong độ, trên tay cầm một quyển sách và bút bước vào quán. Người đó khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng gầy nhưng khỏe khoắn, trên người mặc một chiếc quần jean và một chiếc áo lông dê cao cổ, khuỷu tay của chiếc áo dạ nâu phát sáng, bên trên còn dính một vài vệt phẩm màu hồng. Anh ta có một gương mặt vuông và xương quai hàm kiên định, mái tóc ngắn dày trông rất đẹp trai, đôi mắt to đen láy giống như biển đêm, phảng phất như vô cùng tò mò đối với thế giới này, phía trên là hàng mày kiếm đen nhánh, dường như bất kì lúc nào cũng có thể cau lại, mỉm cười nghịch ngợm hoặc cười to.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.