Hồng Mông Linh Bảo

Chương 500: Một Chiêu Hạ Kim Minh Chiến


Đọc truyện Hồng Mông Linh Bảo – Chương 500: Một Chiêu Hạ Kim Minh Chiến

– Đó không phải do ý chí của ta, ta bị mất quyền tự chủ. Chúng ta bị Thạch gia giết hại.
Kim Minh Chiến tâm trạng bị kích động, miệng gào thét muốn huỷ diệt tất cả, kiếm quang phóng ra bừa bãi, hòa với tiếng chuông ngân vang động ầm ầm, âm sóng đi đến đâu nơi đó liền bị quét sạch sẽ, đá vỡ, cổ thụ bị đánh bật rễ nghiền nát thành bụi
Giọng cười đắc ý của Thạch Khôn càng làm cho Kim Minh Chiến điên cuồng hỗn loạn.
– Tên họ Kim tâm địa không bằng cầm thú, ngay cả con của mình cũng giết.
– Họ Thạch mới không bằng cầm thú, chuyên làm chuyện bỉ ổi, hèn hạ thất đức nên tự nguyền rủa muôn đời, đừng hòng có ai luyện thành thần vương. Cả gia tộc họ Thạch chỉ nên làm nô mới xứng với tâm địa của các ngươi.
– Hừ. Chết đến nơi rồi còn nói chuyện nhảm nhí hảo huyền.
– Ai chết ai sống chưa vội quyết đoán. Kim gia chẳng lẽ sợ họ Thạch các ngươi. Có bao nhiêu thủ đoạn cứ đem ra hết đi, ta chấp hết cả giòng họ các ngươi. Mau ra đây đối diện nói chuyện mới anh hùng, cứ chui rúc như rùa, nhát như chuột còn gì là sỉ diện con người.
– Đủ rồi tiểu tử, mày đã khích động thành công. Để ta ra mặt xem mày có nhận ra không, nếu nhận ra mà không sợ run lên bần bật mới là anh hùng chân chính.
– Tự cao tự đại quá độ hóa cuồng, người Thạch gia có ai sánh bằng ta, đúng là một lũ vô tri hèn kém, ngay cả một thần vương cũng không có.
Thạch Khôn từ khi trở về với con người mới, tuy trẻ hơn nhưng thân thể yếu nhược hơn thân thể trước rất nhiều, dù cố gắng luyện thể đến đâu cũng không vừa lòng, ngược lại nguyên thần, tinh thần lực lượng vượt qua lòng mong ước. Biết mình biết địch nắm chắc phần thắng, đối phó với thằng nhỏ họ Kim này không nên so lực lượng thân thể, chân nguyên mà nên dùng tinh thần và huyền ảo trận pháp đánh giết nó.
Trước mắt Kim Minh Chiến xuất hiện một thanh niên lạ mặt, cảnh giới thần tướng trung kỳ. Minh Chiến biết mặt toàn gia họ Thạch nhưng trong ký ức của mình không có hình ảnh người này nên không khói nghi ngờ hỏi:
– Ngươi thật sự là ai, có phải là người Thạch gia không ?
Thạch Khôn ngẩng mặt cười to như điên nói:

– Không nhận ra ta hay sao. Thật uổng cho Kim gia thần vương, ánh mắt, thần thức kém như vậy.
Kim Minh Chiến đánh giá đối phương, rõ ràng là một thanh niên lạ mặt nên quả quyết:
– Ta không quen biết ngươi.
Vừa dứt lời lại cảm giác không đúng, hơi thở đối phương phảng phất có phần quen thuộc.
Nên biết Minh Chiến trước kia hiếm có dịp gặp được Thạch Khôn, hai người cách nhau ba thế hệ, nên nghe danh nhiều chứ không gặp nhau.
Minh Chiến cố gắng vận dụng trí nhớ cả giờ mới nhớ, hơi thở người này gần giống năm xưa có lần đến Kim Gia bàn luận với ông cố nội của mình. Ông cố mình tử trận chống Yêu Ma năm xưa.. Minh Chiến giật nẩy mình tự hỏi:
– Chẳng lẽ là hơi thở của Thạch lão quỷ hay sao. Không thể nào? Lão quỷ rõ ràng đã bị thên kiếp đánh cho tan xác, nguyên thần, hồn phách tiêu tán từ lâu rồi mà sao còn có thể xuất hiện được. Chẳng lẽ ngyêm thần của lão thoát nạn rồi đoạt xá thành công?
Kim Minh Chiến đánh giá hơi thở của lão uy lực tuy không mãnh liệt cường hoành bá đạo như trước kia mình từng trải, tuy nhiên luôn cảm giác sự nguy hiểm ẩn giấu một cách bí mật. Minh Chiến quên rằng mình sau khi đột phá trở thành thần vương, thần thức tinh thần lực tăng vọt gấp mười lần, thông ngộ nắm giữ không gian pháp tắc thần thông, tuy trình độ mới vào cánh cửa kém cỏi so với những thần vương thân niên nhưng so với thần tướng vẫn dễ dàng áp chế.
Ngươi là Thạch Khôn lão.
Minh Chiến vừa nhận ra hơi thở quen thuộc của Thạch lão bị dọa sợ giật mình, rồi lại cảm thấy uy áp không đáng kể nên bình tịnh trở lại, chiến ý cùng thần vương khí thế vươn lên, bộc phát hết ra ngoài.
– Khá lắm thằng nhỏ, nhưng mày cũng đừng quên thủ đoạn của ta, năm xưa ta đã diệt sát thành công Bạch Phát thần vương ở trong trận pháp.Trong mắt ta thần vương chẳng có gì đáng sợ. Hà hà.. Lần này mày chết chắc.
– Thật không?
Một giọng thều thào mỏng manh như sắp đứt hơi thoang thoảng từ hư không truyền lại.

Thạch Khôn khẽ giật mình, tựu nhận ra nhân vật phát ngôn. Lão đã phát hiện có vài người đột nhận vào tiểu thế giới của mình nhưng không nhận định rõ được là những ai.
Kim Minh Chiến tuy không nghe được nhưng thấy Thạch lão ma đột nhiên thất thần, vội bộc lộ khí thế toàn thân ra ngoài, bao nhiêu vốn liếng thần thông không gian lãnh ngộ được từ trước đến nay toàn lực xuất ra.
Chỉ thấy từ Minh Chiến tỏa lan ra áp khí cuồn cuộn, mãnh liệt như sóng thần hải triều ầm ầm.
Nhưng hắn lập tức vẻ mặt trở nên kinh hoàng vì phát hiện không gian nguyên tố không nghe theo ý niệm của mình, rõ ràng nơi đây là một tiểu thế giới với một không gian pháp tắc khác, bao nhiêu thần thông cấp thần vương có được đều vô dụng, và ngay cả thuấn du chạy trốn cũng không được.
Thạch Khôn bị âm giọng làm thất thần trong giây lát, nhưng thần trí vẫn tập trung theo dõi hàn động của Kim Minh Chiến, nên thấy hắn vừa biểu hiện, lão thờ ơ khinh thường nhếch mép cười khỉnh, ánh mắt nhìn lên trên, nơi những người kia không mời mà đến vào đến tận tiểu thế giới của mình, chẳng khác nào ba ba tự chui vào rọ. Đồng thời chìa bàn tay phải chìa ra, một cự Trảo ảnh ngũ sắc năm chùm hào quang như năm cánh sao chổi nhằm Kim Chiến quét xuống.
– Nếm thử Ngũ khí Hỗn Nguyên trảo xem sao.
Kim Chiến trước mắt chỉ thấy năm tia ngũ sắc diễm quang chói lọi xoắn như năm mũi khoan kéo dài ra nhanh như chớp vọt thẳng mà đến, trong khi Kim Chiến song quyền kích ra hét to:
– Ngũ Lôi Thần quyền.
Hai nắm đấm sóng kình biến ảo thành đầy trời nắm đấm to lớn, vô tia điện chớp bao bọc, sấm nổ ầm ầm, khí thế uy áp dọa người hướng Thạch Khôn oanh kích.
– Ngũ Lôi Đậu Hũ Quyền nhà họ Kim hả? Tài vặt..
Thạch Khôn nhận ra quyền chiêu liền khinh thường, biến chiêu đem Ngũ Khí Hỗn Nguyên Trảo thành một lớp quang khí mỏng bay lên trên như một đám mây, để cho ngũ lôi quyền của đối phương tự do trực tiếp đánh nện trên thân thể.
Toàn thân Thạch Lão lập tức bị lôi điện bao phủ vô số điện xà, tiếng sét đánh rung động một vùng, không gian vặn vẹo muốn xé vỡ ra thành mảnh.
Kim Minh Chiến mừng rỡ thấy lão Thạch trúng chiêu, không chần chờ lập tức ra chiêu tiếp theo, liên hoàn không dứt.

Cả nửa giờ sau Kim Minh Chiến mới thấy điều gì không đúng. Đáng lẽ đối phương bị đánh thành than từ lâu, tại sao hơi thở của lão vẫn tồn tại. Toàn thân đối phương bị bao bọc bằng vô số tầng lôi quang điện xà.., mùi khét có bốc ra đấy..
– Quái lạ…
Trong khi đó bốn người xâm nhập, truyền âm nói chuyện…
– Thằng này không ngờ lợi dụng Lôi Quyền của họ Kim luyện thể… hắn nắm giữ không gian quy tắc nên chẳng thiệt thòi chút nào.
– Vậy thằng nhỏ kia khó thoát. Chúng ta nên ra khỏi đây ngay kẻo phiền.
– Lê Chư Tông, ngươi trở nên nhút nhát từ khi nào vậy.
– Ta nào sợ hắn, chỉ là dại gì so chiêu với tên Thạch Khôn lúc này hắn chiếm hết địa lợi như vậy. Ngươi có gan thì cứ việc thử.
– Cùng lắm chúng ta hợp công đánh vỡ không gian như lúc vào trốn ra khỏi đây.
– Hừ, chỉ sợ đến lúc đó chẳng còn cơ hội đó.
Thạch Khôn đang luyện thể nhưng tai vẫn nghe bọn người lạ mặt kia nói chuyện, trong lòng cũng vô cùng thắc mắc. Đối phương vào tận trong Bạch Tháp không gian của mình bằng cách nào. Xem ra bọn này xâm nhập vào hộ sơn đại trận không biết phá trận nên hợp công kích phá, tình cờ đánh trúng nơi tiếp giáp Bạch Tháp không gian, khiến cho không gian bị nứt vỡ mà chui vào đây, thì ra lúc vừa rồi nguyên khí của mình có chút động tĩnh.
Kim Minh Chiến Ngũ Lôi quyền vừa ngừng lại chưa kịp công kích tiếp, liền bị một tầng mây năm sắc chụp xuống, diễm quang bộc phá tỏa ra chói mắt rồi biến mất.
Ngay cả bốn vị thần vương đang lén lút quan sát cũng không kịp nhìn ra chuyện gì đã xảy ra, họ đều là những nhân vật từng trải, trình độ phán đoán chính xác trong lòng biết ngay tên Kim Minh Chiến kia đã bị bắt giam.
Huyết lão Ma Vương xem như thủ lãnh trong bọn thấy không ổn, nhận ra vừa rồi Thạch Khôn dùng một loại trận pháp cao minh bắt gọn đốu thủ, chính mình cũng không nắm chắc thắng được nên vội truyền âm:
– Chúng ta mau mở đường ra khỏi nơi đây.
Vừa hội ý, chưa kịp hành động đã nghe:

– Khách đã đến cũng nên nán lại một chút, vội đi làm chi? Phải không ông bạn già Triệu Tử Phong.
– Ngươi còn nhận ra ta?
– Hừ, bấy nhiêu năm giữa chúng ân oán chồng chất, dù mày có hóa ra tro chỉ còn một tia thần hồn ta cũng nhận ra như thường.
– Thì ra vậy, chúc mừng anh bạn không chết còn trọng sinh thành công, trở nên tanh niên đẹp trai tuấn tú.
– Không cần quá khen, các ngươi đã độp nhập tận không gian thế giới của ta, biết hết bí mật nên phải ở lại đây vĩnh viễn đi thôi.
Huyết thần ma vương Triệu Tử Phong giả bộ giật mình:
– Cái gì lão họ Thạch, ý ngươi là muốn giam cầm chúng ta, nên biết ai nấy trong chúng ta lực lượng cảnh giới đều cao hơn ngươi rất nhiều. Chẳng lẽ ngươi không sợ.
– Sợ? Ai sợ ai, Thạch Khôn ta chưa từng biết sợ ai. Trong thế giới của ta, ta là chúa tể, nắm hết mọi quyền sinh tử, bất kể các ngươi là thần vương, thần đế, thần tôn hay thần gì gì đi nữa cũng phải cúi đầu phục tùng, nếu không thì chết.
Vong Thần ma vương rất ít lên tiếng nghe vậy không tin, khinh thường cười nhạo:
– Tức cười một thằng nhỏ lếu láo, đứng trước tứ ma vương còn dám kiêu ngạo.
– Tứ ma? Hai thằng kia là ai, rõ ràng ta nhận ra Lê Chư Tông và Tôn Vinh thần vương, sao bây giờ trở thần ma vương.
– Có gì lạ đâu, chỉ cần luyện một môn ma quyết liền có thể nhập bọn với chúng ta rồi. Thạch Khôn hay là ngươi cũng theo chúng ta luyện một vài ma môn quyết lợi hại, bảo đảm sẽ đột phá trở thành Thần Ma Vương.
– Không hứng thú! Ngươi đừng hòng dụ dỗ ta? Thập Ma thần vương bây giờ còn lại hai, thêm hai thằng mới nhập ma cũng chẳng là gì.
– Ra tay đi. Một mình ta đủ thu thập bọn ngươi, hôm nay ta vì chính đạo làm một việc đại thiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.