Đọc truyện Hồng Mông Linh Bảo – Chương 483
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 485 Hấp Hồn Lão Tổ
Quái Nhện mặt xà bị không gian trói chặt, thuấn di như điên, toàn lực toàn tâm, tinh thần cùng khí lực đem ra sử dụng kết quả trước sau như một, vẫn tại trước mặt đối phương. Lúc này mới biết thủ đoạn của đối phương nên ngạo khí mất hết thái độ trở nên nhu hòa một chút hăm dọa:
– Thả ta ra! Mau thả ta ra…nếu không ta tự bạo.
– À phải rồi! Cám ơn đã nhắc nhở!
Hàn Tinh trên người bắn ra mấy đạo ánh sáng xuyên thẳng mà vào trong đầu quái vật.
Quái nhện mặt xà thần yêu thấy vậy hừ một tiếng, chẳng những không sợ còn mừng thầm, chiến ý như lửa vừa bị dập tắt bỗng bùng cháy hừng hực.
– Hừ! Dám dùng chiêu thần thức này đối phó bổn thần, định phong ấn nguyên thần của ta hay sao?
Quái nhện mặt xà cười lạnh quên cả thất bại của mình vừa rồi vì trước nay vẫn đắc ý với môn công kích thần thức của kẻ địch, diệt thần hủy nguyên hồn biết bao đối thủ. Mình
Từ nhỏ đã trải qua bao cuộc hung hiểm sinh tử, nhờ tinh ranh lanh lẹ như rắn, cảnh giác cực cao nên hưởng biết bao dâm phúc, bao nhiêu nhện tộc nhện cái lớn nhỏ đều không thịt được, vừa cảm giác rục rịch không đúng là chạy thoát ngay.
Ngay cả khi mình bị bắt nhốt giam dưới tay hai ma tộc dưới trợ giúp của Hấp Hồn lão tổ ở trong hắc tháp, nhưng sau đó cũng xem thường thoát nạn, hầu như vô địch trong hắc tháp ngoại trừ một tên quái vật nhân loại ma tu Hấp Hồn lão Tổ cấp đế, cũng ở trong hắc tháp xem như đánh vô số trận đều ngang tay bất phân thắng bại, không ai làm gì được ai. Còn ngoài ra bất kể, ngay cả chủ nhân của Hắc Tháp dù bắt được hai cự phách tà ác quái vật nhưng vẫn chưa có phương pháp diệt tuyệt họ.
Tên thần vương sơ kỳ nho nhỏ này muốn dùng tinh thần thần thức trói buộc phong ấn mình. Nếu hắn thành công thì đây quả là chuyện đáng cười nhất trong đời mình kể từ khi có linh trí. Quái nhện mặt xà từ trung tâm nguyên thần lập tức phản ứng, kêu rít lên tiếng âm tầng độ tuỵêt cao Ultra âm sóng, vượt qua âm độ của tầng âm để nghe rất nhiều lần. Có thể xuyên thấu đá tảng đánh vỡ cả khối thuỷ tinh hay tinh cương, kim cương…
Sóng âm này Quái nhện mặt xà chuyên để công kích thần thức, diệt tan nguyên thần đối thủ cắt đâm khiến cho nó trở thành tan nát cặn bã. Quả nhiên các chùm sáng thần thức của đối phương lập tức bị đẩy lui cắt cho hỗn loạn rối bời như một đống hỗn độn năng lượng. Quái nhện mặt xà cả mừng không ngờ dễ dàng đến thế, đối phương yếu đến thế không chịu nổi một đòn đã bị đánh tan tành.
– Ha ha… ta cho biết chút biết lợi hại. Ha ha…
Giọng cười quái gở khiến Hàn Tinh tóc gáy dựng ngược cả nên thiếu chút nữa thu trận chịu bại, Quang ảnh tia sáng bị đánh trong mắt người thường là bị tan nát, thật ra có trật tự đường lối của trận pháp hẳn hoi, một kích đánh vào thần thức của đối phương vừa chạm phải, trận pháp liền dựa vào đó biến chuyển tạo thành vô số vòng xoáy nhỏ điên loạn cắn nuốt hấp thụ năng lượng. Chưa đầy năm giây Quang ảnh tia sáng lại ngưng tụ số lượng tăng lên theo cấp số nhân, nhiều vô số kể.
Tiếng cười của Quái nhện mặt xà lập tức ngưng bặt, thay vào đó là những đòn công kích chống đỡ. Sau ba đợt công kích Quái nhện mặt xà mới chịu nhận đối phương nguy hiểm, Quang ảnh tia sáng rõ ràng có hơi thở năng lượng dạng thần thức, tại sao thủ đoạn công kích của mình trước nay hiệu quả mang lại tuỵêt đồi lại trở nên vô dụng.
Quái nhện mặt xà bắt đầu lo lắng quên cả ý định tự bạo của mình thì Quang ảnh tia sáng của đối phương đại thịnh tắt ngấm chẳng khác gì hồi quang phản chiếu rồi bị triệt tiêu. Thức hải Quái nhện mặt xà trở nên tối đen như chưa từng có từ trước đến nay, tiếp theo sinh cơ mất hết. Quái nhện mặt xà lập tức mất ý thức, còn bên ngoài thân thể khổng lồ của nó cũng lắc lư ngả nghiêng muốn ngã theo.
Hàn Tinh một mặt dùng phong ấn nguyên thần đối phương, sau lại đổi cách dùng quang minh lĩnh vực khống chế. Trong đầu tâm tư ý nghĩ chàng không ngừng chuyển cuối cùng tìm ra phương cách xử lý Quái nhện mặt xà.
Mọi người quan khán chưa biết Hàn Tinh muốn xử trí ra sao, bỗng Quái nhện mặt xà như bị một lực lượng vô hình ép nén nhỏ lại không ít, hào quang tươi lên một chút trái lại thân thể cự Nhện nhỏ đi. Sự biến nhỏ khựng lại Quái Nhện phản kháng vài giây, sau đó bị quay tít mù nó trở thành một trái cầu sáng quay như chong chóng. Khi vận tốc xoay chậm lại mọi người ngạc nhiên thấy đó chỉ là một trái cầu hình bầu dục trong suốt như thủy tinh dài chừng ba tấc đường kính chính giữa chừng một tấc, trong đó quái nhện nằm gọn một màu đỏ tươi như máu, hai mắt trợn trừng như còn đe dọa ai trông rất rùng rợn.
Trái cầu thủy tinh hình bầu dục vừa dừng lại bắt đầu gia tốc xoay, không ngớt phát ra âm thanh vù vù chừng năm phút rồi dừng lại. Lần này ai nấy nhìn thấy trái cầu thủy tinh đã biến dạng thành hình viên bi tròn lớn chỉ bằng trái trứng vịt.
Thì ra Hàn Tinh nhớ lại viên Long Phụng Châu, sau khi nhận được đã tò mò tìm tòi nghiên cứu đã diễn luyện và đã nghĩ ra cách phong ấn ép nén khiến con vật khiến nó chỉ còn năng lượng và nguyên thần năng lượng cất chứa trong một khối cầu. Chàng thỏa mãn thần thông Quang Minh lĩnh vực của mình sau khi đột phá tiến thần vương cấp mạnh mẽ gấp trăm lần. Vừa rồi tưởng rằng phải mất nhiều mồ hôi không dè hiệu quả ngoài mức tưởng tượng.
Mọi người chứng kiến trước mắt Hàn Tinh biểu diễn từ lúc đối chiến với Quái cự nhện mặt xà đến lúc biến nó thành một trái cầu nhanh gọn chỉ trong vòng bảy tám phút đều kinh hô, không ngớt bàn tán với nhau.
Thiên đạo hội trưởng Trần Chí Thanh từ lúc xem không nói gì nhiều, trong lúc này trầm ngâm khuôn mặt trở nên đáng sợ buột miệng:
– Thằng Hàn Tinh này không thể lưu!
Vương Khải, Đỗ Khắc, Triệu Như Hồng, Trương Hệ đồng thời nghe thấy, trong lòng lập tức cảm thông tâm tình của hội trưởng lúc này. Hội trưởng mới đoạt ngôi chưa đầy nửa năm đại danh nổi như cồn hầu như vô địch, Thiên Đạo Hội lại là hội duy nhất hiện tại có thể đương đầu Ma Tộc, ngăn chặn lại dã tâm của chúng. Nay lại có một kẻ có tiềm năng vượt qua khỏi mình làm sao hội trưởng Trần Chí Thanh không ganh ghét, đố kị. Trong lòng quyết tâm giết cho được Hàn Tinh, không thể để hắn ngồi lên đầu mình được. Chuyện bọn Lại Văn Khôi vừa rồi đã làm cho Trần Chí Thanh phiền não, bây giờ lại bị Hàn Tinh cứu đi khiến hắn càng thêm khó chịu.
Vương Khải nghe xong ngẫm nghĩ rồi lên tiếng:
– Tên Hàn Tinh này tu vi cảnh giới không cao, tuổi còn trẻ chưa nhiều kinh nghiệm. Nếu muốn hắn biến mất thì cũng không khó.
Triệu Hồng Như là nữ tướng ngang hàng với Vương Khải, tuy không kề cận Trần Chí Thanh như Vương Khải nhưng đã nhiều lần cùng nhau trải qua sinh tử khuện can:
– Tên này tuy đáng giết, nhưng không dễ như lão Khải nhận xét. Trước hết nên cho người thu thập thân phận của hắn, chỗ dựa của hắn. Một thần vương vừa tấn cấp lại có thể giải quyết một cự yêu thần vương cực đỉnh cấp thì muốn giết phải cẩn thận, sao lại bất cẩn cho là chuyện dễ.
Trần Chí Thanh gật đầu tán thưởng khiến chung quanh im lặng một hồi.
– Ô hay, lại xảy ra dị biến.
Mọi người dùng thần thức dò xét lập tức tái mặt, thần thức vừa xuất liền bị một lực lượng khủng khiếp lôi kéo hấp lấy. Tiếp theo một tia chớp bay ra khỏi Hắc Tháp không gian đại trận trong chốc lát biến mất tại tận chân trời phía tây.
Hàn Tinh chưa kịp thu Thuỷ Tinh cầu vừa phong ấn Quái Nhện vào trong đó, bỗng một giọng quái gở vang lên, âm ba vọng ngân liên miên bất tận trong đầu:
– Thằng nhóc! Mau nộp trái thủy tinh cầu đó đây ta tha cho một mạng.
Chàng đồng thời nhận ra cách chừng ba trăm dặm, một lỗ đen khổng lồ đang cuốn hút tất cả sinh linh, ma hồn, quái vật lớn nhỏ vào trong đó.
– Chạy mau! Hấp Hồn lão tổ.
Chưa kịp nhận định rõ ràng, Hàn Tinh cảm thấy một lực lượng khổng lồ uy áp đè xuống, không gian như đọng lại thành băng khí. Chàng cảm giác lực lượng khổng lồ này liền biết sức mình khó lòng chịu nổi, rõ ràng khủng bố hơn Quái cự nhện mặt xà nhiều, lực lượng của Hấp Hồn lão tổ này ít nhất cấp đế trung kỳ, tuyệt đối không cần phải đối mặt với lão.
Hàn Tinh niệm ý động, thu phong ấn thủy tinh cầu trở về Bạch Quang Thành phá không biến mất, trong tai còn nghe lảng vảng:
– Đừng chạy!
Trong lúc đó Hấp Hồn lão tổ thôn phệ tất cả, ngay cả hắc tháp trận pháp cũng bị phá vỡ, bao nhiêu năng lượng bị lão mạnh mẹ cắn nuốt sạch sẽ.
– Chiêu Bàng! lão làm gì vậy. Sao hắc tháp của ta lão cũng không tha. Lão không giữ lời ước định của chúng ta hay sao?
– Tiểu tử thúi, ước định của chúng ta đã hết. Tên yêu quái kia đã bị thằng nhóc kia giết chết rồi ta không cần phải giữ chừng nó nữa, như vậy đường ai nấy đi.
– Như vậy cũng được, nhưng sao lão lại nuốt luôn Hắc tháp của tôi.
– Tiện tay thôi, mày biết đấy hấp hồn na quyết của lão bá đạo như thế nào. Một khi đã thi triển ra không có thể quyết định lựa chọn hấp cái này bỏ cái kia. Lão chưa luyện đến cảnh giới đó nên khiến mày chịu thiệt thòi. Đành chịu vậy.
– Cái gì Hắc Tháp do thiên ma quyết ngưng tụ luyện ra bao năm tháng mới được. Lão nuốt chửng rồi chỉ nói một câu “Đành chịu vậy” là xong, sao có chuyện dễ như vậy.
– Thằng tiểu ma đầu Lâm Bình, đồ ngốc. Lão đã trợ giúp mày bấy lâu khiến tu vi cảnh giới của mày tiến nhanh vượt bực, địa vị trưởng lão cao trọng, mày thu hoạch chưa đủ hay sao. Hắc Tháp của màu xem như tiền công ngàn năm làm việc cật lực của lão, như vậy rẻ rồi.
Lâm Bình tức quá,
– Rẻ cái rắm, lão thiếu chút lấy luôn mang của ta còn cho là rẻ.
Hấp Hồn lão tổ vẫn không nổi nóng nhưng giọng có vẻ lạnh giá đông cứng:
– Mày còn muốn gì? Cứ nói ra đi.
Lão trợn mắt nhìn mấy trăm thiên ma tông cao thủ khiến mọi người cả sợ.
– Tà khí thật là kinh khủng, tinh thần e rằng không kém Ninh lão tổ, không nên chọc giận lão. Không ngờ thất trưởng lão cất chứa toàn thứ khủng bố trong hắc tháp, tưởng là quái yêu cự nhện mặt xà đã là ghê gớm, lại lòi ra thứ ác quỷ này..
Đúng lúc này không gian ba động, rồi có giọng thều thào theo làn gió thoảng qua:
– Lão họ Chiêu! Đều là đồ tôn đồ tử của ta, không cần diệt tuyệt như thế.
– Ninh lão tổ.
Một đạo quang mang chớp lên theo hướng tây, đúng với hướng Hàn Tinh vừa xẹt đi.
Chiêu Bàng nghiêm mặt giọng lạnh lùng:
– Hừm! Nể mặt lão ta tha bọn chúng. Còn không mau cút cả đi.