Đọc truyện Hồng Mông Linh Bảo – Chương 476
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 478 Hai lão tổ so đấu tinh thần lực
๑๑۩+۩๑๑
Hư Vô lão tổ cùng Phiêu Đãng đạo nhân đồng thời nhận thức kinh hô:
– “ Thiên Ma tông Ma Đế Ninh Quang Hàn!!”
Vừa thấy Hàn Tinh bị cuốn đi hai lão cũng biến mất tại chỗ.
Toàn trường hít thở không thông, cả thần vương cũng bị một áp lực như núi đè trên người, không gian không còn chỗ dung thân cho mình. Cũng may nơi này là Thiên Ma Tông lão ma Ninh Quang Hàn không có ý biểu dương thần uy, chỉ hành sự cần thiết mới bất đắc dĩ bộc phát ra một ít.
Mọi người tuy bị uy lực áp trong giây phút nhưng cũng đủ mồ hôi ướt sũng, chân tay bải oải rã rời phải cần muời mấy hai chục phút mới có thể phục hồi như cũ.
Trong khi Thiên Ma tông chủ Hà Am Tập và mười mấy vị trưởng lão trải qua một màn liền thở phào nhẹ nhõm, mười năm nay mọi người lo lắng công tác kiếm về cho được số lượng lớn thần đạo thần vương, thần tướng tu sĩ để làm vật tế nguyên thần cho Thiên Ma thần đế luyện ma công tấn cấp thần ma tôn.
Cuối cùng lễ vật cuối cùng yêu cầu của lão ma tổ đã vừa lòng nên xuất hiện nhận lãnh. Nguyên yêu cầu cuối cùng của lão đã được nhiều lần chuẩn bị, nhưng bất cứ đem tế vật nào lão tổ cũng chê, không thèm xuất động nhìn đến khiến mọi người chán nản vô cùng. Dù là thần vương cực đỉnh lão cũng không vừa lòng. Hôm nay không ngờ Hàn Tinh chỉ là một nhân vật mới nổi, tu vi không đáng kể lại có thể khiến cho lão ma để mắt.
Trong khi đó Trân Trân, hai lão Đặng Nhất Kình và Huỳnh Nghị thần vương và Mỵ Lan trơ mắt chứng kiến Hàn Tinh bị một nhân vật tà ác cường mạnh ít nhất thần thông cấp đế bắt đi lại bất lực trợ giúp. Kẻ thù chưa xuất hiện đã khiến cho mọi người mất hết tự chủ, cả người cứng đờ chẳng khác gì tượng gỗ đá, ý chí nhỏ nhoi của họ không đáng kể không bằng một ánh đom đóm so với ánh trăng sao. Trân Trân nhìn vẻ sầu khổ của Mỵ Lan biết con bé này đã có tình cảm chớm nẩy nở trong lòng thầm nhủ:
– Tội nghiệp con bé, hy vọng nó vượt qua được! Nhưng như vậy cũng tốt, để nó cố gắng ra sức chuyên cần tu luyện. Từ nay ta cũng phải cố gắng nhiều hơn không để bọn ma tộc hoành hành ngang ngược như thế được.
Hừ Lê gia xem ra sớm muộn gì cũng không xong, Lê lão tổ trở về nắm trọn quyền hành thì mình trở nên dư thừa, không có quyền hạn. Như vậy ta trở về đem hết người thân cận rời khỏi kiếm chỗ bế quan tu luyện chờ ngày phục thù.
Hai lão Đặng Nhất Kình và Huỳnh Nghị thần vương sau khi chứng kiến Hàn Tinh bị Thiên ma lão đế Hà Am Tập bắt liền rời khỏi Thiên Ma tông nhưng vẫn nghi ngờ nên lại bàn nhau lãng vãng ở những thành thị chung quang dò la tin tức.
Thiên ma tông lão đế Ninh Quang Hàn vừa khống chế được Hàn Tinh, bỗng nhận ra hai đạo khí tức cường mãnh không kém gì mình áp lại. Lão vội đem nhốt vào Hắc Tháp của mình chờ địch bình thản như không:
– Hừ hai lão quỷ, lâu rồi không gặp sao hôm nay lại có nhã hứng đến Thiên Ma tông…
– Lão ma đừng giả vờ nữa, lấy lời lịch sự làm màn che cũng không che được mắt thánh. Mau giao ra thanh niên Hàn Tinh lão vừa chộp, nếu không chúng ta không để cho lão yên.
– Hai lão quỹ dám nhúng tay vào công việc riêng của ta? Không sợ bị Thiên Ma tông ngũ đế đuổi giết hay sao..
– Chỉ vài tên năm ba tên ma đế cũng không làm nên chuyện gì. Ai bảo là việc riêng của lão ma. Lão làm hại ai không ta cũng không quan tâm nhưng thanh niên kia có liên quan đến Hư Vô môn ta không nhúng tay cũng không được.
– Thì ra Phan lão quỷ cho rằng tên kia là đồ tôn của lão… nhưng ta thấy hắn dùng toàn môn thần thông lạ, có chút mầu sắc Bạch Quang Chiếu của nhà họ Bạch, một chiêu chỉ pháp hơi giống Hư Vô chỉ của lão. Nhưng ta đã xem kỹ, rõ ràng không phải, lão chớ nhận vơ làm mất hoà khí giữa chúng ta.
– Lão ma biết đếch gì mà có tư cách đánh giá bừa bãi Hư Vô chỉ của ta. Giữa chúng ta có hòa khí từ bao giờ mà hòng đánh mất. Được rồi ta xem Diêm Vương thần thông của lão có gì tiến bộ sao có vẻ phách lối không xem ai ra gì, thích thú xem thuộc hạ nhiễu loạn nhân loại thần dân thiên hạ.
Ma thần lão đế Ninh Quang Hàn nghe lão Phan đem tất cả tội ác Thiên Ma Tông đổ lên đầu mình trong lòng nổi giận, lão hừ một tiếng. Thật ra bọn đồ tôn thuộc hạ làm gì lão không cần quản, cũng không thèm biết chúng làm việc ra sao. Chỉ cần việc lão giao cho được hoàn thành là được. Lão ma nén giận xem lời trách cứ của đối phương như gió thoảng, trái lại rất để tâm đến Hư Vô chỉ của lão Phan. Trăm năm trước hai người từng đụng chạm nếm chiêu nên biết rõ thực lực đối phương. Ai cũng cho rằng ma đạo cường mạnh, lại vô kỵ nhiều điều hơn so với bạch đạo, nhưng Ninh Quang Hàn rõ ràng lão già Phan có môn chỉ thần thông cực kỳ lợi hại, có thể dễ dàng đánh thủng không gian đem tống đối thủ ra khỏi thế giới sang một thế giới hư vô. Điều đáng sợ hơn chưa từng nghe nạn nhân nào bị tống vào hư vô còn có thể sống sót trở về.
Cách nơi này năm mươi dặm, tại Thiên ma tông Hà Am Tập nghe lén cuộc đối thoại của Thiên ma lão tổ biết ngay nơi đó không tránh được cuộc tranh đấu long trời lở đất của tiên đế cấp. Lão vội ra lệnh cho thuộc hạ:
– Mau! Lập tức rời khỏi nơi này..
Lão vừa dứt tiếng tự mình đem con gái Ma thần nữ Hà Băng Châu thuấn di mất dạng.
Thiên ma tông phần đông trưởng lão cũng theo dõi cuộc đàm thoại hiểu chuyện nên thoát khỏi ngay phạm vi nguy hiểm, số còn lại chưa hiểu chuyện gì , một số ít mơ hồ thuấn di theo, còn lại chưa kịp quyết định hành động thì không gian đã bị đình chỉ, khiến mọi người không sao nhúc nhích được, trơ mắt nhìn cảnh chung quanh từ phiá xa đến gần biến thành bụi đất, cung vàng điện ngọc, bao nhiêu cơ sở kỳ công tạo dựng Thiên Ma tông trong chốc lát biến thành bụi đất, một lúc áp lực kia biến đi liền sụp đổ thành một bãi mặt phẳng. Chính nạn nhân không biết rõ tai họa từ đâu giáng xuống bất ngờ, chỉ cảm giác một lực lượng không gian áp bách khổng lồ càng lúc lực đè nén càng mãnh liệt rồi mất hết tri giác.
Thì ra Hư Vô lão tổ cùng Thiên ma lão tổ chuẩn bị động thủ tranh tiên khống chế không gian, chỉ khí Hư Vô chạm phải Diêm Vương Ấn của Thiên Ma tổ Ninh Quang Hàn phản chấn phát tán ra chung quanh khiên mấy trăm dặm lập tức bị hủy diệt, núi đồi, cơ sở Thiên ma giáo bị hủy không còn. Ninh lão ma lúc này mới phát hiện điều thiệt thòi về địa lợi, song dù có biết trước cũng không sao tránh được vì lão Phan vừa nói đã ra tay ngay không dây dưa nhiều chuyện. Mặc dù Thiên Ma tông bố trí phòng ngự trận, cơ sở kiên cố nhưng vẫn không chịu được lực lượng của hai cao thủ tiếp cận cấp thần tôn.
Hai lão sau khi thử một chiêu đầu trong lòng đều nghĩ thầm, quả nhiên lợi hại. Thời gian vừa qua đối phương tiến bộ vượt bực. Ninh Quang Hàn biết rõ mình đã một nửa bước bước có thể bước vào một cảnh giới mới. Lão không những cần nguyên lực còn cần những chân lý võ đạo, tiên đạo, thần đạo nên mới đòi hỏi bọn thuộc hạ đi kiếm thần vương, thần tướng cao thủ làm phương tiện dùng cho việc này. Có thể nói cảnh giới thần đế cực đỉnh hiện tại của lão đã vô địch trong cao thủ cấp đế, thần thông và nguyên lực đều kinh người. Không ngờ lão Hư Vô họ Phan này xem ra tu vi chưa bằng mình lại có môn Hư vô chỉ luyện đến trình độ xuất thần nhập hóa. Lần trước gặp mặt lão ta mỗi lần xuất chỉ đều khiến cho không gian nứt vỡ, lần này lão đã luyện đến trình độ phàn hư hoàn chân.
Trái lại Hư Vô lão tổ cũng giật mình không ngờ lão ma họ Ninh mạnh mẽ vượt bực, khiến một chút nữa mình bị mắc lừa nếu vừa rồi không cẩn thận ra chiêu thăm dò lực lượng đối phương.
Hai người thử một chiêu rồi cẩn thận ngưng trọng ý chí dùng tinh thần lực tiếp tục tranh dành quyền khống chế thiên địa không gian, chỉ cần đối phương sơ hở liền ra tay. Tranh đấu kiểu này bề ngoài bình thường không nhìn ra cảnh vật biến đổi, thật ra các yếu tố không gian không ngừng bị đè nén chuyển biết liên miên bất tận, vận tốc lại cực nhanh.
Trong khi đó bạn Hư Vô lão họ Tô ở xa cũng ngưng trọng lược trận. Trong lòng không khỏi cảm thán, tu vi của mình trước nay cùng họ tương đương. Hôm nay mới biết họ đã vượt qua mình, nhất là lão ma họ Ninh kia không lâu sẽ tấn Thần Tôn. Lão cảm nhận những biến ảo diễn biến, đạo lý tranh đấu tinh thần lực, học hỏi rút tỉa những điều có thể giúp ích cho mình.
Dù lão đạo họ Tô chỉ quan khán nhưng ảnh hưởng đến Thiên ma lão Ninh, lão ma biết rằng chỉ cần lão Tô ra tay mình sẽ bị huỷ diệt ngay lập tức, lão không ra tay cũng làm cho tinh thần lão ma bị đàn áp một phần.
Hai người so đấu tinh thân ý chí, thoáng qua đã bảy ngày đêm không có dấu hiệu thay đổi phương thức tranh đấu. Mười ngày, nữa tháng rồi một tháng.
Trong vòng trăm dặm đã trở thành khu vực chết, bất cứ ai, bất cứ sinh vật nào không biết bước vào liền bị nghiền nát thành bụi. Một tháng qua trong khu vực này chỉ có ba lão đế cấp còn tồn tại. Phía bên ngoài thình thoảng có một vài tia thần thức của thần tôn dò xét, còn thần thức cấp đế, cấp vương không những không dò được, còn bị cắn trả gây tổn thương.
Ngày thứ ba mươi chín, cuối cùng Thiên ma lão tổ tinh thần lực có dấu hiệu lay động mất ổn định. Thiên ma lão tổ Ninh Quang Hàn thấy bất ổn lập tức sử dụng không gian bảo vật rút lui.
Chỉ thấy trướng mắt mơ hồ hiện lên một kiện thông thiên bảo Hắc tháp, thân ảnh lão biến mất nhập vào trong rồi hắc tháp cũng tiêu tán biết mất trước mặt hai lão Phan Tô.
– Ninh lão ma hèn nhát, lại để lão chạy trốn.
– Ninh lão dựa vào Thông Thiên linh bảo hắc tháp trốn thoát một cách đột ngột khiến chúng ta không kịp ra tay. Tiếc rằng không cứu được tiểu tử kia đành phải chịu để hắn cho số phận định đoạt. Chỉ còn cách sau này tìm lão ma họ Ninh trả thù cho nó.