Đọc truyện Hồng Mông Linh Bảo – Chương 28
Chương 28 Luyện Bảo Tông Nguyên Anh cao thủ
Chiêu Anh Tửu Lâu, một tửu lâu lớn nhất trong Khuynh-Hưng thành, tọa lạc tậi trung tâm, cao ba tầng rộng hai ngàn mét vuông, khách ra vào tấp nập lúc này là buổi trưa khách đông đến nỗi phải tận dụng cả ngoài sân, công viên chung quanh tửu lâu. Tiếng kêu gọi tiểu nhị xen lẫn tiếng nói chuyện, trao đổi tin tức ồn ào như cái chợ. Trong tửu lâu tầng chệt tại một bàn ở trung tâm một thanh niên lục y nói:
– Sáng nay Tôn lão bản cửa hàng bị đập phá cả mạng cũng không còn, trong đó chỉ có hai nhân viên Trúc cơ kỳ vừa thấy biến là trốn nên thoát nạn.
Một giọng nữ trong bàn tiếp lời:
– Tôn lão này không biết đắc tội cao nhân nào, lão buôn người cách xử thế ngang ngược, không biết đã đắc tội bao nhiêu người, tự trói lấy mình nên chết lúc nào cũng không biết.
– Hôm nay trong thành xuất hiện một Trận Pháp tông sư, trong thành phía đông một ảo trận được bố trí, nhiều người hứng thú đến xem, sau lại có vài người chuyên nghiên cứu trận pháp nhập trận bị trận pháp làm cho tâm thần rối loạn, sau bị vị trận pháp đại sư đẩy ra ngoài trận sau đó trận pháp biến mất.
– Nói vậy vị Trận pháp đại sư này dường như bố trí trận ở đó đối với những người tò mò không có ác ý, dường như chỉ muốn diễn luyện hay thí luyện một chút.
– Không hẳn như vậy, người của Tụ Bảo Lâu bị mất tích bốn người, đang chia nhau đi tìm khắp nơi, có người nghi ngờ vị trận pháp đại sư kia có dính líu với vụ mất tích kia.
Trong góc phía tây tửu lâu một thiếu niên áo lam đang ngồi độc ẩm, tuy ở đây có nhiều món ăn nhưng gần một nửa không hợp khẩu vị, lúc này trên bàn chỉ có một đĩa cá chiên và một hũ rượu. Những lời nói chung quanh tửu lâu đều lọt vào tai thiếu niên áo lam. Bỗng nhiên thiếu niên nghe nhiều tiếng „ồ“ ngạc nhiên từ phía ngoài vang lên thiếu niên chú ý phía ngoài thì thấy ba thiếu nữ, một áo trắng hai áo vàng đang tiếng vào tửu quán.
Ba thiếu nữ nhìn chung quanh một lượt khi đến bàn ngồi của thiếu niên thì một thiếu nữ áo vàng mừng rỡ mắt sáng lên nói:
– Sư tỷ, sư muội bên này còn chỗ.
Hai thiếu nữ kia theo hướng thiếu nữ áo vàng chỉ thì thấy một bàn trong góc đang có một thiếu niên áo lam ngồi một mình thì thầm đánh giá.
-“Thiếu niên này ăn mặc không theo đệ tử tông môn nào môn, có lẽ là tán tu hay đệ tử thế gia nào đó. Xem bề ngoài tu vi Trúc cơ kỳ nhưng phong cách tự tại tiêu sái bình dị đạm bạc dường như không để ý gì đến những người chung quanh có vẻ thần bí, tuyệt đối tu vi không chỉ Trúc cơ kỳ.“ Nghĩ vậy nên chủ ý không nên đắc tội với người này.
– Vị đạo hữu này, chúng ta đến đây trễ nên các bàn đều có người ngồi không biết chúng ta có thể chung bàn với đạo hữu qua bữa không?
Thiếu niên thấy ba thiếu nữ tiến đến bàn mình liền biết ý muốn của họ nên cứ thản nhiên uống rượu, khi thấy thiếu nữ áo trắng lên giọng thanh thoát như giọng oanh vàng lại có mùi hương thơm như lan thoang thoảng vào khứu giác khiến cả người lâng lâng thoải mái.
– Vị đạo hữu này nghe thấy không? Thiếu nữ áo vàng thấy thiếu niên ngẩn người không trả lời gay gắt nhắc nhở.
– Ah, xin lỗi ba vị ta vừa rồi có chút thất thần. Mời ba vị cứ tự nhiên. Thiếu niên đỏ mặt đáp.
Ba thiếu nữ thầm nghĩ, đúng là còn trẻ mới lớn chưa có chút nào kinh nghiệm giao tiếp nữ nhân, chưa gì đã đỏ mặt. Thiếu nữ áo vàng thấy vậy hỏì tới:
– Không biết vị tiểu huynh đệ này kêu gọi ra sao?
– Ta không phải tiểu huynh đệ của ngươi, tại sao phải cho ngươi biết tên của ta. Thiếu niên bỗng trở nên nghiêm lạnh nói.
Chung quanh không biết bao nhiêu người để ý theo dõi ba thiếu nữ xinh đẹp này từ lúc vào tửu lâu, trong đó không biết thanh thiếu niên hâm mộ, có người biết danh ba thiếu nữ xinh đẹp này.
– Không ngờ Vân Mộng đại tiểu thư hôm nay lại chiếu cố Chiêu Anh Tửu Lâu. Một thanh niên gọi Từ Long tỏ ra hiểu biết nói.
– Thì ra Vân Mộng đại tiểu thư mỹ nữ một trong ngũ đại mỹ nữ Đông Duyến Châu, không trách phong tư tuyệt thế, thanh sắc chất băng sương, ít nói biếng cười nhưng mị lực lôi cuốn ít người giữ được lòng thanh tĩnh. Hôm nay bất ngờ nàng cùng hai tiểu nữ giáng lâm.
– Tên tiểu tử kia vô tri có phúc không biết hưởng để ta đến đuổi nó đi sau đó mời công tử chúng ta tiếp vị Tuyệt đại mỹ nữ, vì nơi này ngoài Tiêu công tử chúng ta không ai có tư cách đó.
Thấy công tử mình gật đầu thưởng thức hai thanh niên mừng rỡ có cơ hội làm việc lợi ích cho tiểu chủ nhân của bọn chúng. Hai thanh niên, Mạc Tả và Mạc Hữu là hai anh em song sinh được chủ nhân họ Tiêu ưa thích nên bồi dưỡng đặc biệt nay tu vi đã đạt Trúc cơ trung kỳ.
Tất cả những lời bàn của vị Tiêu công tử không thoát ra khỏi lỗ tai của thiếu niên nên khi thấy hai thanh niên kia đến bàn mình thì cứ thản nhiên giả bộ như không biết gì hết.
– Tên tiểu tử kia, mau cút đi khỏi đây. Nơi đây đã có Tiêu Lĩnh Cương công tử đến bầu bạn với ba vị cô nương đây. Nơi này không còn là chỗ của tiểu tử ngươi.
Thấy thiếu niên cứ như điếc thản nhiên ngồi uống từng hớp rượu ngon, hai thanh niên bực mình nói:
– Nếu còn ngoan cố không cút nhanh đi thì đừng trách chúng ta độc ác.
Lúc này thiếu niên mới quay lại để ý hai thanh niên hỏi:
– Ngươi đang nói chuyện với ta à.
– Ngươi cút đi mau.
Thiếu niên hai mắt như hai ngọn đèn chiếu thẳng vào mắt hai thanh niên khiến bọn họ hai người giật mình kinh hãi, mồ hôi lạnh tự nhiên toát ra cả trên mặt. Rõ ràng tu vi tiểu tử này cao hơn bọn mình nhiều chứ không phải như mình đã đánh giá, nhưng đã lỡ như cưỡi trên lưng cọp nên liều mạng không thể mất mặt trước mỹ nữ và nhiều người rút lui.
– Tiêu công tử các ngươi muốn ta rời đây cũng được nhưng phải lần lượt thực hiện ba điều kiện của ta đã.
Hai thanh niên thấy có cơ hội khỏì phải động thủ liền hỏi:
– Trước hết trả tiền ăn uống cho ta.
– Được.
– Vậy trước hết cứ trả tiền đi, ta nói điều kiện lần lượt nếu đã đồng ý thì phải làm xong ta mới tiếp tục nói điều kiện thứ hai.
Thấy Tiêu công tử trả tiền ăn cho thanh niên rồi hai thanh niên lại thúc hỏi điều kiện thứ hai.
– Trước tiên cám ơn Tiêu công tử đã rộng rãi khoản đãi. Điều kiện thứ hai của ta dễ hơn nhiều không tốn tiền của gì hết.
– Mau nói đi.
Mọi người trong tửu lâu cũng bị việc nhỏ này lôi cuốn, ai cũng mong xảy ra một màn hay để xem. Cả ba mỹ nữ cũng tò mò mong chờ không hiểu thiếu niên muốn giở trò gì, chẳng lẽ hắn muốn rời khỏi bàn hay sao.
– Lúc vừa rồi các ngươi dám khinh ta vô tri, bây giờ chỉ cần các Tiêu công tử của các ngươi tạ lỗi bằng cách bò chung quanh bàn này một vòng là xong điều kiện thứ hai.
– Ngươi dám hạ nhục công tử bọn ta.
– Thế mới đáng, chẳng phải các ngươi đã nói sỉ nhục ta hay sao.
– Đánh!!
Hai thanh niên xông vào dùng quyền cước tấn công thiếu niên, thiếu niên cứ ngồi ở ghế dùng cạnh hai bàn tay tiếp chiêu, bất kể gặp quyền cước gì cũng chỉ dùng hai cạnh bàn tay hai mà thôi, người ngoài chỉ thấy bóng quyền cước xen lẫn tiếng lộp bộp liên thanh như pháo tay bất chợt thiếu niên quát:
– Cẩn thận xem tuyệt chiêu.
Lời vừa dứt hai tay đã chặt vào hai bả vai hai đối thủ, hai thanh niên chưa kịp phản ứng lần lượt bị thiếu niên giơ chân phải lên hai bàn cần tạt bàn, tạt cạnh bàn chân liên tục đưa trái phất phải đánh vào hai má thanh niên sau đó đạp một cái vào bụng hai thanh niên lần lượt bị đạp bắn bổng ra xa rơi xuống trúng bàn Tiêu công tử đang ngồi. Cũng may thiếu niên chỉ dùng hai ba thành chân khí đùa giỡn chứ không chân chánh đánh thật nếu không hai thanh niên đã không còn mạng. Hai thanh niên chật vật đứng dậy hai má sưng vù, sau đó đem pháp khí ra đang định xông đến đã có hai tiếng người gọi, người quát nối nhau.
– Hàn Tinh đại ca!
– Dừng tay!
Thiếu niên nhìn phía tiếng gọi đại ca thì ngạc nhiên thấy Hỏa Mỹ Nữ La Tiểu Hồng đi cùng hai vị bảo vệ trung niên đang nhìn về phía hắn.
Sau đó một loại uy áp ép đến mọi người khó chịu như bị một ngọn núi đè lên đầu thì thầm „Nguyên Anh cao thủ a. Không ngờ trong quán đang hiện diện của Nguyên Anh cao thủ“.
– Mời tiểu bằng hữu lên lầu trên cùng Triệu mỗ uống mấy chén rượu!
Thiếu niên vội đứng lên đi lên lầu đáp:
– Tiểu tử có lễ. Không biết Triệu tiền bối gọi lên đây có gì chỉ bảo.
Khi lên trên lầu thiếu niên đã thấy một thanh niên áo xám dáng không giận mà uy nghiêm, mặt chữ điền mày rậm đang mỉm cười đứng tiếp đón mình. Đây là lần đầu thứ hai Minh gặp được cao thủ Nguyên Anh kỳ, lần trước gặp Nguyên Anh cao thủ của Thiên Kiếm tông cảm thấy uy áp khó chịu vô cùng thêm vào tính cao ngạo của vị đó gây cho Minh phản cảm, nay gặp vị Nguyên Anh cao thủ này tuy có uy áp nhưng trái ngược đối với mình không đáng kể lại thấy tính cách thanh đạm, hòa nhã bất giác trong lòng cảm thấy có thiện cảm, dễ gần gũi.
– Đừng khách sáo. Mời ngồi! Hôm nay mới có hân hạnh được quen biết với một thiếu niên thiên tài về trận pháp.
– Sao tiền bối lại nói thế?
– Thôi đừng dấu ta nữa. Ảo Trận của ngươi thật là cao minh khiến ta cũng không tìm ra môn đạo, ta là luyện khí tông sư đối với trận pháp lãnh ngộ đả đến trình độ cao nhưng xem ảo trận ngươi bố trí cũng không tìm ra manh mối đủ thấy trận giới của ngươi cao hơn ta.
– Trận pháp của tiểu bối chỉ học trong lúc nhàn rỗi không ngờ lại được tiền bối để mắt tới lại coi trọng làm tiểu tử bối rối xấu hổ vô cùng sao dám nhận là cao minh.
– Không được! Bây giờ ngươi còn gọi ta là tiền bối. Cứ gọi ta một tiếng Triệu đại ca hay Kinh Nghiệp đại ca là được, từ nay chúng ta kết nghĩa anh em, đừng có khiêm nhường từ chối nữa.
Minh thấy vị Nguyên Anh kỳ cao thủ này ý đã quyết dù có từ chối cũng không được, vả lại đối phương có thành ý và tính cách cũng hợp với mình nên đồng ý. Và bất đầu từ bây giờ nếu ở Tu Chân Giới thì dùng tên Hàn Tinh.
– Vậy tiểu đệ là Hàn Tinh xin liều mạng với cao theo ý đại ca.
Hai người nâng ly đối ẩm tâm sự một lúc Hàn Tinh mới biết đại ca Triệu Kinh Nghiệp là Nguyên Anh trưởng lão cũng là vị Nguyên Anh độc nhất trong Luyện Bảo Tông, là một tông môn nhỏ có khoảng trên dưới trăm người. Hôm nay vào Thành mua thêm nguyên liệu Luyện Bảo tình cờ gặp ảo trận của Hàn Tinh, sau thấy Hàn Tinh còn trẻ liền theo dõi xem tính cách thì thấy Hàn Tinh xử Tiêu công tử và hai tên nô bộc thì càng vừa ý mới có ý định kết nghĩa làm anh em. Sau khi tâm sự biết Hàn Tinh là một mầm non tuổi trẻ đã đạt trận pháp cảnh giới như thế thì tương lai thành tích sẽ không lường được nên vui mừng cười nói không ngớt. Lại biết Hàn Tinh chưa có chỗ trụ thì mời về Luyện Bảo tông làm khách. Hàn Tinh suy nghĩ bây giờ cũng chưa nên đi Ngọc-Huyền đan tông ngay mà nên kiếm một chỗ chuẩn bị cho chu đáo, mình lại chưa giải quyết xong ba tên Tụ Lâu Bảo kia vậy cứ theo đại ca đi Luyện Bảo tông là hay nhất nên nhận lời về Luyện Bảo Tông ở một thời gian. Hàn Tinh hôm nay cũng vui vẻ nên cùng uống ba chục chén rượu thấy trong người hỏa khí bốc lên bừng bừng liền vận tiên thiên chân khí chỉ trong nháy mắt tửu hỏa khí bị dung nạp vào chân khí không còn một chút, đầu óc cũng thanh minh trở lại. Thấy Triệu đại ca nhìn mình mỉm cười thì nói:
– Lần đầu tiên đệ uống nhiều rượu có chút không quen làm trò cười cho đại ca..
Triệu đại ca để trên bàm một viên trung phẩm linh thạch rồi nói:
– Chúng ta đi thôi!
Chỉ thấy Triệu ca xuất phi kiếm đứng trên đó mà phi thì Hàn Tinh vội bay lướt theo theo, sau mấy chục dặm thấy không theo kịp liền nghĩ „hay mình cũng thử đem đao ra ngự đao mà phi xem“ trong đầu tìm tòi cách thức ngự phi kiếm thì thấy ngay Hàn Tinh vội lấy thanh tạc đao số ba áp dụng ngự đao thì thấy Tạc đao bỗng chốc lớn lên mấy chục lần, Hàn Tinh đứng lên tưởng tượng mình đứng trên một chiếc thuyền lá tuy vậy vẫn cảm thấy không vững, cũng may Hàn Tinh biết bay nên chỉ trong chốc lát có thể thuần thục rồi tăng tốc lên càng ngày càng nhanh, thấy mình bay đi vùn vụt, so với tốc độ bay cực hạn của mình còn nhanh hơn nhiều thì mừng rỡ khoan khoái than „Đây mới đáng gọì là tốc độ“, chẳng mấy chốc thấy được Triệu đại ca đàng trước. Triệu Tinh Nghiệp thấy tiểu đệ dùng thuật phi hành có vẻ theo không kịp thì giảm tốc độ một lúc thì thấy tiểu đệ ngự đao phi nhanh tới liền tăng tốc lên phi trước dẫn đường, vận tốc càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng xem phía sau thì thấy tiểu đệ vẫn theo kịp liền tăng tốc lên đến cực hạn thì thấy Hàn tiểu đệ vẫn bám sát mình thì kinh ngạc nghĩ:
„Nhìn bề ngoài tu vi của Hàn tiểu đệ là Trúc Cơ kỳ nhưng xem ra không phải như vậy, lúc đả đấu với bọn họ Tiêu thì tưởng là Kim Đan kỳ, bây giờ xem tốc độ ngự đao của Hàn tiểu đệ không kém gì mình chẳng lẽ Hàn tiểu đệ có cũng tu vi Nguyên Anh kỳ? Khi mình xem khí tức của Hàn tiểu đệ thì đúng là Trúc cơ, biết là có ẩn dấu tu vi nhưng chính mình Nguyên Anh kỳ sao cũng không sao dò ra tu vi của Hàn tiểu đệ. Có lẽ Hàn tiểu đệ tu luyện một loại công pháp đặc dị. Một khi thuật ngự đao đã đến trình độ này thì linh hồn, tinh thần lực không kém mình.“
Chẳng mấy chốc đã đến Luyện Bảo Tông, Hàn Tinh thấy phía dưới nhiều ngọn đồi có nhà cửa lúc ẩn lúc hiện linh khí dầy hơn nhiều thì biết đã tới trong lòng không khỏi phấn chấn đầy chờ mong.
oO Oo
Lại nói sau khi Hàn Tinh lên trên tầng lầu, uy áp bỗng biến mất. Hỏa Mỹ Nhân La Tiểu Hồng chạy đến cầu thang muốn lên thì bị cản lại đành phải ở dưới chờ thì thấy một mỹ nữ áo trắng đến hỏi chuyện:
– Vị cô nương này xin hỏi vị vừa rồi là ai, nghe cô nương vừa gọi hắn là Hàn Tinh, phải chăng cô nương biết hắn?
– Hắn đúng gọi là Hàn Tinh không lâu đã cứu ta một mạng nên ta biết hắn. Các ngươi là ai hỏi hắn làm gì?
– Đây là Vân Mộng đại tiểu thư của chúng ta, chúng ta thấy hắn có nhiều điểm thần bí nên tò mò muốn biết thôi.
Vừa nói vừa nghĩ, không biết tiểu thư sao lại hỏi đến hắn làm gì, từ trước đến nay đại tiểu thư nào có để nam nhân nào trong mắt, vị Hàn Tinh kia có điểm gì đặc biệt hơn người cơ chứ, vừa nghĩ vừa nhớ lại tình trạng thiếu niên ngồi cùng bàn với bọn mình tiêu sái phong độ đùa giỡn bọn Tiêu Lĩnh Cương thì mỉm cười. Có rồi! Quả là có phần hơn người, ngoài ra còn có Nguyên Anh kỳ tu sĩ mời gọi đồng ẩm, không bị một chút uy áp nào, không trách được đại tiểu thư để vào mắt xanh.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123