Hồng Mông Linh Bảo

Chương 26


Đọc truyện Hồng Mông Linh Bảo – Chương 26


Chương 26 Đoạt xá

Minh cùng Dì Hoa rời khỏi nơi đây rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới vào lâu đài trong luyện đan phòng tìm tòi thì quả nhiên thấy có trữ nhiều cái hộp ngọc dùng để cất trữ dược thảo. Minh lấy hai chục hộp bỏ trong trữ vật nhẫn sau đó hái Tiên Hương quả để vào trong đó Minh lại đem khối đá có cây Tiên Hương kiếm một vách núi tuơng đương chỗ mọc cũ của nó khoét lỗ đặt vào.

Minh lại xem con Tầm dược điểu thì thấy nó đã chết không còn hơi thở thì tiếc „đáng tiếc một con Tầm Dược điểu đẹp như thế lại bị chết“ nhưng cảm thấy trên than nó rất lạ dường như còn mầm sinh cơ, Minh cầm nó lên ngắm nghía một hồi thì thấy mầm sinh cơ này từ trong bụng nó Minh đưa một tia thần thức vào dò xét thì phát hiện con chim này là con chim mái đang mang năm quả trứng trong bụng, Minh ngẫm nghĩ một hồi rồi dồn tiên thiên chân khí bao bọc năm quả trứng và để yên trong bụng nó, sau đó đem xác con chim vào một cái hộp đựng dược thảo rồi đem vào đan phòng cất. Ngày sau Minh lại vào Hồng Mông Linh Châu giới mổ lấy trứng ra khỏi bụng chim mẹ.

Minh dùng thần niệm và phong ấn đại trận chia Hồng Mông Linh Châu giới ra ba lãnh vực, lãnh vực còn bỏ hoang, lãnh vực yêu thú, lãnh vực dược thảo, dược vật và lãnh vực người ở. Sau khi thấy ổn định mới đi ra. Minh không quản đến việc thí luyện nữa, nhân dịp chờ Thạch Khôn và hai sủng thú trở lại khoảng mười ngày nữa Minh cùng Dì Hoa đến thác nước lập trận trên vách đá, nơi Minh đã đào lấy linh thạch ngồi nội thị xem lại Thánh Thai. Minh có thể thấy Thánh Thai được bao bọc bởi một lớp bao dày không màu, Thánh Thai đã lớn nên có hình có dạng, đầu mình tay chân đầy đủ đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, hai tay bắt chéo trước ngực. Bên ngoài có tiên thiên chân khí xoay tròn nhanh hơn trước mấy lần.

Đang chăm chú xem Minh cảm thấy phía sau như sáng lên, tiên thiên chân khí chung quanh mạnh mẽ biến động Minh xoay lại thì thấy một lão già nhỏ màu trắng giống như Thánh thai của mình không ngừng cắn nuốt tiên thiên khí chung quanh. „Nguy! Chẳng lẽ là Nguyên Anh muốn đoạt thân thể của mình?“

– Ngươi là ai, vào thức hải của ta làm gì.

Lão Nguyên Anh cười lớn:

– Làm gì, ngươi còn phải hỏi, mau giao thân thể cho ta, ta sẽ thỏa mãn mọi nguyện vọng của ngươi, ta sẽ cho ngươi biến thành „Thiên Hạ đệ nhất nhân“

– Nói nhảm! Ta giao thân thể cho ngươi ta liền xong đời ư? Ngươi lập tức cút ra khỏi cơ thể của ta.

Minh giận dữ quát lên, may là mấy hôm trước nghe Dì Hoa cho biết Nguyên Anh đoạt xá là gì nên biết lão này bỉ ổi thật.

– Ngươi có thân thể tuyệt hảo nhưng chỉ có tu vi Trúc cơ kỳ, không uổng phí hay sao, chỉ có Nguyên Anh kỳ mới hợp làm chủ nhân loại thân thể hoàn hảo như vầy. Ngươi nên biết người có bảo là người có tội..


Tiểu tử này một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ không ngờ có thức hải không gian rộng lớn như vậy, so với của mình trước đây còn không bằng. Thật là gặp bảo bối a.

Một người tu đạo trong ấn đường đã có sẵn thức hải, là nơi tụ hội của thần thức người tu đạo cũng là nơi linh hồn ẩn náu, khi học xong thần thức tự do ra vào thức hải tu sĩ có thể thông (liên lạc) Thiên Địa, lúc đó bất đầu có thể dẫn linh khí tiến vào cơ thể cô đọng tu luyện đến Trúc cơ hậu kỳ luyện thiên thành cương đại thành thành nguyên thần mới tính là thành hình. Lão vốn có Nguyên anh tu vi nguyên thần sở hữu tài năng vô cùng thần thông pháp lực nên coi Trúc cơ kỳ chẳng là gì. Lão thành công vào đến thức hải của Minh vội đi kiếm Nguyên Thần của Minh diệt sát.

Chỉ chốc lát lão tìm ra nơi Thánh Thai của Minh tại một góc, khi thấy thì lão không khỏi ngẩn người tự hỏi „Đây là nguyên thần dạng gì, sao nhìn như là nguyên anh, lại không phải Nguyên Anh, Kim Đan cũng không phải. Đang lúc suy nghĩ thì một tia hỏa quang từ phía bọc Nguyên Anh bắn tới mình lão vội vàng bay liệng sang bên trái né tránh đồng thời cũng đánh một hỏa chưởng xanh thẫm về phía bọc Nguyên Anh. Hai ngọn lửa trắng, xanh chạm vào nhau dừng lại trên không trung, ngọn lửa trắng của Minh liền bị cắn nuốt và đẩy lui về chỉ còn lại một thước. Minh cả kinh, thấy Thánh thai của mình không thể xê dịch chuyển động một phân, không thể tránh né chỉ còn cách mạnh mẽ chống đỡ, thấy không cầm cự được lâu nữa, địch thủ chỉ cần mạnh mẽ tiến một thước nữa là có thể cắn nuốt đến Thánh Thai nên gọi niệm:

– Lão Hồng!

– Chủ nhân yên tâm, lão nô đã ở đây từ lâu.

Minh chỉ thấy một luồng lực vô hình đẩy lui đồng thời cắn nuốt luồng lam hoả trở lại, Minh thấy luồng lam hỏa yếu đi một chút cũng thừa thế niệm cho ngọn lửa trắng của mình xông đến cắn nuốt hấp thụ đẩy lui nó thêm ba thước nữa thì cảm thấy đã đến cực hạn không thể tiếp tục cắn nuốt thêm. Hai bên giằng co cắn nuốt mấy chục lần, khi Minh quá yếu thế thì lại được một ngọn lửa vô hình giúp đỡ. Minh không biết thời gian đi qua bao lâu nhưng cảm thấy mình sử dụng ngọn lửa của mình càng lúc càng thành thục tuy tinh thần có hơi mệt nhọc uể oải. Lão này không biết tu vi đến trình độ nào mà mình cón kém quá xa.

Lão Nguyên Anh lúc đầu xem thường địch thủ, tưởng chỉ cần một chiêu là có thể diệt sát Nguyên anh trong bọc kia, không ngờ đánh một hồi chỉ ngang ngửa, lão không phát hiện ra ngọn lửa vô hình vô sắc đã giúp đỡ địch thủ sau lại thấy địch thủ càng lúc càng lợi hại nghĩ nên giải quyết càng nhanh càng tốt nếu không mình sẽ thua nên quyết định dứt khoát dùng hết sức tàn đánh một đòn phân thắng bại, nếu còn không hạ được thì đành chịu chết..

Chỉ thấy lão hét lên một tiếng lớn tiên thiên khí chung quanh liền tụ tập vào lạ Nguyên anh sau đó ngọn lửa xanh trên song chưởng như đang ngủ đột nhiên mạnh mẽ bừng dậy, khí thế vạn phần bức người, sức nóng tăng lên thập bội. Minh thấy thế biết lão Nguyên Anh liều mạng nên cũng cán răng dùng hết sức tinh thần còn lại vận chuyển vào ngọn lửa nhưng thấy vẫn bị ngọn lửa xanh nhanh nhẹn cắn nuốt đẩy lui, bỗng từ phía sau một vô hình hỏa sức mãnh liệt tựa có thể thiêu đốt núi non sông ngòi hợp với luồng Bạch Hỏa của mình đẩy lui luồng hoả màu xanh thẫm của đối thủ rồi tiếp tục cắn nuốt Nguyên Anh.

– Aaaa….a…a…a…a..h

Lão Nguyên Anh bị ngọn lửa cắn nuốt chỉ còn nhỏ bằng hạt đậu, tiếng hét nhỏ dần rồi tắt lịm. Minh thu ngọn Bạch Hoả về thì Lão Nguyên Anh phần còn lại biến thành màn ánh sáng bay vào Thánh Thai trong đầu. Minh lập tức nhận ra trí nhớ của Lão Nguyên Anh bị mình toàn bộ thu thập. Trong khi chung quanh Thánh Thai đang Tiên Thiên Khí tụ lại càng lúc càng dày, Thánh Thi hấp thụ Tiên thiên khí chẳng mấy chốc Nguyên thần bị tiêu hao được bù đắp.

Minh xem bộ trí nhớ, vừa nhận được thì ra Lão Nguyên Anh này là đại trưởng lão Ngọc-Huyền Đan tông Lâm Đàm, đã sống ngàn tuổi tấn cấp Nguyên Anh năm trăm năm nay lại không thể đột phá vào cảnh giới tiếp tục khiến lão vô phương nhìn thọ nguyên của mình lặng lẽ trôi đi. Khi lão chiến đấu với Thiên Ma tông trưởng lão Vương Hồng Hạ bị Phệ Hồn Trùng của đối thủ xâm nhập thành vào cơ thể phệ thân thể, phệ linh hồn. Lão thấy chống không được đành phải bỏ thân xác Nguyên Anh xuất khiếu tìm cách đoạt xá đúng dịp này các tông môn đệ tử đi thí luyện sẽ không thiếu cơ hội cho lão, tìm kiếm mười mấy ngày cuối cùng lão phát hiện ra Minh có thân thể tiên thiên rất thích hợp với mình tu vi Trúc Cơ lại thấp lão có thể dễ dàng thành công.Cuối cùng kết quả ngược lại, trước khi chết còn ghi lại nguyện vọng nhỏ cuối cùng của mình nhờ Minh chiếu cố Ngọc-Huyền Đan tông một hai, tất cả đồ vật, bảo khí ở động phủ tặng Minh. Đây là lão chỉ cầu may nếu gặp đối thủ ngoan lạt thì dù sao tất cả đều là chiếm lợi phẩm tự nhiên thu lấy, còn gặp kẻ có lòng nhân hậu thì tông môn được ít chiếu cố.


-“Cái lão Lâm Đàm này, thật là chết rồi còn muốn vớt vát giao dịch! Thôi để ta vào Tông môn thu thập đồ của lão xem tiện thể đến xem bạn hữu Tuân xem sao“

Minh lại xem tiến trình tu hành của lão thì thấy thời còn trẻ đã là một thiên tài tu luyện, Hỏa Linh căn thuộc tính dễ dàng nhập Ngọc-Huyền Đan tông ngoại môn đệ tử, sau một năm rưỡi đã đạt Trúc Cơ vào nội môn đệ tử, sau đó học luyện đan và luyện kiếm kỹ Liệt Hỏa kiếm, chủ yếu là luyện kiếm luyện đan là phụ nên trình độ không cao. Trải qua không biết bao nhiêu trận chiến tự vệ có, tranh dành dược thảo không thiếu, tranh chấp trong nội môn có, tranh chấp với các tông phái khác cũng không ít, một thời gian cũng đã làm chưởng tông sau đó rút lui nhường chức làm trưởng lão nghiên cứu tu đạo đồng thời bảo trụ tông môn. Những chi tiết các trận đấu, chiếm lợi phẩm nhiều vô số kể nên Minh cũng không xem ngay chờ khi nào rảnh rỗi xem kỹ lại.

Khi tinh thần vừa tỉnh thức Minh đã nghe giọng lão Hồng:

– Chủ nhân không sao chứ?

Lão Hồng lo lắng vì một khi hấp thụ trí nhớ này, cực kỳ dễ dàng tạo thành tinh thần phân liệt, nghiêm trọng hội biến thành ngu ngốc, thậm chí nổ tan xác.

– Ta không sao.

Thấy Minh nói không sao mới yên tâm thở ra:

– Lần này may mắn thành công, chủ nhân chiếm được một bộ trí nhớ và kinh nghiệm, tiết kiệm được không ít thời gian học hỏi, sau này có thể nhờ đó có thể tăng lên khả tự vệ của chủ nhân. Lão nô vô phép nêu ý kiến để chủ nhân có thể tăng cường bản lãnh của mình. Chủ nhân chưa từng chính thức luyện tập bất cứ loại vũ kỹ hay môn thần thông nào trừ quyền cước từ phàm giới, như thế là một thiếu sót. Chủ nhân mau kiếm vũ kỹ, thần thông thuật tìm hiểu tu luyện, theo lão nô biết tu vi cảnh giới chủ nhân đã tương đối lại có đầy đủ ngũ hành thuộc tính, thêm vào đó có âm, dương, băng, lôi đúng là một kho tàng chỉ cần chủ nhân học vũ kỹ thần tông đem ra sử dụng. Chờ khi tiến vào Thánh Anh cảnh giới nguồn vốn lại tăng cường thêm có đầy đủ thần thông thì không cần sợ ai.

– Ta hiểu, lần này cám ơn ngươi. Ta đúng là không biết tình trạng của mình chứ đừng nói đến Tu Chân giới và các thần thông vũ kỹ. Ta nghe ngươi tìm tòi nghiên cứu thêm là được.

Bên trong Ẩn Thân trận Dì Hoa thỉnh thoảng lo lắng quan sát Minh, Minh đã đả tọa hai ngày, mặt lúc đỏ lúc xanh, mồ hôi đổ ra như tắm thân thể liên tục run lên bần bật làm Dì Hoa sợ Minh bị tẩu hỏa nhập ma. Hôm qua các tông môn đệ tử thí luyện đã xong, Dì Hoa vẫn chưa thấy bóng dáng Thạch-Khôn và hai sủng vật của Minh đâu đành ngồi chờ Minh tỉnh lại. Ở nơi này đã được một năm, Dì Hoa cũng thu hoạch không ít nhất là tu vi mạnh tiến, thân thể gột rửa, tuổi thọ tăng lên lúc này chỉ mong mau cùng với Minh rời khỏi đây.


Minh tỉnh dậy thấy Dì Hoa đang lo lắng nhìn mình thì cảm thấy trong lòng ấm áp mỉm cười:

– Cháu không sao, mọi sự đã ổn định.

– Lần này cháu đả tọa bao lâu?

– Hai ngày! Bây giờ có lẽ thí luyện đã qua.

Minh thu trận pháp thần niệm tìm kiếm thì thấy Thạch-Khôn đang luẩn quẩn dưới chân núi trên vai hắn có một con tiểu Hầu màu vàng. Minh vội gọi lại một tiếng rồi tiếp tục tìm kiếm, chưa thấy Hỏa Vũ và Kim Miêu đâu trái lại thấy Nhân Diện Thù, không biết nó thu hoạch được bao nhiêu. Lần trước gặp nó thu hoạch năm sáu chục cái kén, trong đó phần nhiều là yêu thú. Thấy Thạch-Khôn đã đến Minh hỏi:

– Khoẻ mạnh chứ, chúc mừng ngươi thu được một chú bạn ?

– Nhờ chú bạn này, tên là tiểu Hoàng, chuyến đi này thu hoạch không tệ lắm.

Sau đó lại quay đầu nói với Tiểu Hoàng:

– Đây là bạn hữu của ta, ngươi đối xử tốt với hắn như ta.

Minh cười nói:

– Thôi, theo ta chuẩn bị rời khỏi nơi đây!

Minh chạy đến chỗ Nhân Diện Thù cướp chiếm lợi phẩm của nó khoảng ba mươi cái kén, còn thu mười mấy cái màng nhện cùng một số trứng nhện, đuổi nó đi. Nhân Diện Thù giận dữ rít lên nhưng đánh không lại Minh nên phải bỏ đi. Minh lại đi tìm Hỏa Vũ và Kim Điêu một lát Minh tìm thấy hai con vật đang nghênh chiến với một con Tam vĩ Nhân Diện Xích Cự Hạt mặt người lại có ba cái đuôi đen, trên mu lưng có hình, như bản đồ án, như quái tự. Nhìn bộ dáng con cự hạt to lớn như cái thúng lại mặt người làm người ta nổi da gà ớn lạnh, lông tóc dựng lên. Minh quan sát tu vi của nó thì mới tam giai. Lại thấy Hỏa Vũ xáp đến đôi chảo chộp thẳng xuống khí thế uy áp thật lớn, chỉ thấy con cự hạt đem đôi càng ra hất ra, chảo càng chạm nhau phát ra hai âm thanh chói tai nhưng không gây cho cự hạt một chút thương tích.


Minh từ trí nhớ của lão Lâm Đàm mới biết được nó đúng là linh trùng được xếp danh thứ mười tám trong linh trùng bảng, so với phệ hồn trùng danh thứ mười lăm kém ba bậc. Nó rõ ràng cùng thuộc tính hỏa với Hoả Vũ giai cấp thấp hơn nhưng phòng ngự giáp của nó cứng rắn thành ra Hỏa Vũ không làm gì được nó. Minh muốn bắt nó sau này đem ra nghiên cứu nên chuẩn bị một cái hộp gỗ đủ lớn để săn trong Hồng Mông Linh Châu giới. Minh lặng lẽ tiến gần cự hạt, cự hạt thấy uy khí lấn áp đang định chạy đạ bị Minh thu vào trong hộp. Sau đó Minh mới hỏi Hỏa Vũ và Kim Miêu:

– Sao các ngươi lại vây đánh nó.

– Chúng ta theo dõi mấy tông phái đệ tử đến đây dường như tìm ra nơi này vật gì quý giá thì họ bị con cự hạt đánh lén biến thành bãi nước vàng, chúng ta muốn vào trong tìm tòi nên muốn đánh lui nó.

Minh ngạc nhiên dùng thần thức quét tìm chung quanh thì không tìm ra thứ gì tốt ngoài một tấm thạch bia cổ quái một mặt phẳng ba mặt xù xì, cao hai thước rộng một thước dày một thước chôn sâu xuống đất thước rưởi nên trên mặt đất chỉ thấy cao nửa thước.

– Tấm thạch bia này có gì điều cổ quái chẳng lẽ cũng là bảo vật? Khi Minh muốn đem thần thức vào thạch bia để tìm tòi thì bất ngờ bị một sức mạnh vô hình đánh bật ra làm giật mình sợ hãi.

– Ahhh! Thần thức bị đẩy lui, người Minh bất giác run lên lùi lại mấy bước.

– Xảy ra chuyện gì vậy? Dì Hoa vội hỏi.

– Lạ thật!! Thôi cứ thu vào sau này nghiên cứu thêm.

Minh thu tấm thạch bia để lại một lỗ lớn sâu một thước rưỡi, khi Minh nhìn xuống thì phát hiện ba cái trứng màu trắng như lớn trứng gà. Minh đoán là trứng của con Cự hạt tiện ta thu luôn vào Hồng Mông Linh Châu giới.

– Thời gian đã không sai, các tông môn đệ tử thí luyện đã rời núi chúng ta cũng trở ra thôi.

Minh đem mọi người vào Hồng Mông Linh Châu giới nhìn chung quanh một lần cuối, một năm sống ở đây cũng đã quen thuộc nay rời đi có chút quyến luyến sau đó nhanh như chớp bay vọt lên đỉnh núi theo lối bí mật cũ theo trận pháp đã vào rời khỏi Bạch Vân Sơn.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.