Đọc truyện Hồng Liên Bảo Giám – Chương 48: Thịt Đường Tăng, mầm tai họa (2)
Tô Linh trả lời:
– Là phụ thân không cho chúng ta đi làm phiền thế tử.
Tô Linh tuy là đại ca nhưng vì thân phận nên ở trước mặt người ngoài phải gọi tiếng thế tử.
Những người này nghe Tô Linh nói thế thì không nhắc nữa.
Tô Kiến nói:
– Mà sao các người tự nhiên nói chuyện này?
Cơ Phát nhe răng cười:
– Đương nhiên là vì nghe nói từ khi thế tử bị kiếp lôi thì tĩnh tâm tu hành đạo pháp, nên chúng ta đều muốn trông thấy.
Trước khi Tô Kính chưa xuyên qua thì thân phận thế tử Tiêu Dao Hầu dù cao nhưng đầy tiếng xấu, không ai chịu chơi với gã, cho rằng Tiêu Dao Hầu đã từ bỏ nhi tử này.
Bây giờ Tiêu Dao Hầu về kinh, từ trong hoàng cung đổi một khối Hoàng Đình Thần Ngọc, Tô Kính thì chăm chỉ tu hành, đám công tử ngửi được mùi khác lạ. Bọn họ không chịu đi hơn phân nửa vì muốn gặp Tô Kính. Những người này tư chất không tệ nhưng không phải người thừa kế trong gia tộc, muốn phát đạt cần dựa vào một gốc cây lớn.
Không mơ Tô Kính là Kim Đan, hắn Trúc Cơ là có thể dễ dàng kiếm một tước vị, thái độ của Tiêu Dao Hầu làm mọi người khát vọng.
Bọn họ không xứng bám chân Tiêu Dao Hầu nhưng có thể phụ thuộc vào thế tử Tiêu Dao Hầu.
Tô Linh từ chối thẳng:
– Các người muốn gặp thế tử chỉ e không được, phụ thân đang cấm túc thế tử. Ta đây còn không thể đi chỗ ở của thế tử, các người muốn đi càng không có cửa.
Tào Thần không nản lòng:
– Tô thiếu gia, chúng ta chờ được, cấm túc cũng nên có thời hạn đúng không?
Tô Kiến nói:
– Vậy các người phải chờ mấy tháng, đợi thế tử qua lễ trưởng thành phụ thân sẽ không cấm túc nữa. Khi đó chỉ cần thế tử muốn có thể tùy thời gặp.
Nam nhân Đông Tần đế quốc mười bốn tuổi lấy tên, mười lăm tuổi làm lễ trưởng thành, mười sáu tuổi tòng quân.
Tô Kính sắp tròn mười lăm tuổi, qua lễ trưởng thành dù hắn phạm sai lầm lớn mấy Tiêu Dao Hầu cũng sẽ không cấm túc, cùng lắm dùng gia pháp.
Không khí chợt lắng xuống, chỉ có đội nhạc sư trên bàn rượu còn đang đàn hát, vỏ dưa điêu ra vũ cơ múa vạt váy tung bay.
Lễ trưởng thành, rất nhanh thế tử Tiêu Dao Hầu sẽ làm lễ trưởng thành.
Sau lễ trưởng thành là có thể thành thân, đến nay chưa nghe nói thế tử của Tiêu Dao Hầu đính hôn với nhà nào. Muốn đầu vào thế tử thì trực tiếp làm sui gia là tốt nhất!
Người gả cho thế tử Tiêu Dao Hầu rồi chỉ cần sinh ra một hậu đại có huyết mạch tinh thuần, có thể tu luyện Thanh Minh Chân Giải của Tô gia thì tất nhiên có thể kế thừa tước vị Tiêu Dao Hầu.
Nghĩ đến đây đám công tử hết hứng uống rựou, ước gì lập tức bay về nhà bàn bạc xem làm cách nào lôi kéo được việc hôn nhân này.
Tô Kính không biết trong phủ có một đám người bỗng nhiên theo dõi hắn, nếu hắn biết suy tính của đám người này chắc sẽ dở khóc dở cười. Gả cho hắn không phải việc tốt, nếu thân phận Tô Kính bị lộ sẽ liên lụy rất nhiều người.
Tô Kính đang chơi cờ, hắn lấy cờ là không ngủ được kêu nhóm Lam Mân cùng mình chơi cờ vây trong phòng. Trời sắp sáng, chỉ có Lục Hà là còn tinh thần phấn khởi đấu cờ cân sức ngang tài với Tô Kính, mấy nha hoàn khác đều đã đi ngủ.
Phòng ngủ của Tô Kính rất lớn, bàn cờ bày dưới đất. Tô Kính dựa vào cạnh giường, Lục Hà ngồi quỳ trước mặt hắn cực kỳ chăm chú nhìn thế cục trên bàn cờ.
Tô Kính một lần nữa phải xem xét lại Lục Hà. Người thiếu nữ này một lòng muốn bò lên trên, nhưng bây giờ đang có cơ hội tốt mà nàng chỉ tập trung vào bàn cờ, lòng tranh thắng thua quá nặng.
Trên bàn cờ, thoạt trông hai bên lực lượng ngang nhau nhưng Tô Kính có ưu thế đi trước. Cờ đen của Lục Hà có hai điểm không ổn, dù trám bên nào thì bên kia sẽ bị cờ trắng công kích.
Lục Hà cúi thấp đầu, cong đầu gối, ngón tay giấu trong tay áo, răng cắn nhẹ tay áo tập trung tinh thần. Đột nhiên Lục Hà đặt một quân cờ xuống, trong mắt có chút sắc bén.
Tô Kính bất ngờ, nước cờ này là tấn công một quân cờ đơn của hắn, Lục Hà từ bỏ lấp lỗ hổng bên mình. Nếu Tô Kính phản công vào hai chỗ kia thì khu vực cờ đơn này sẽ bị triệt.
Luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ có tốc độ và năng lực tính toán hơn xa kỳ thánh trên Trái Đất, nhưng hiểu biết về cờ có lẽ cách biệt lớn, chỉ có khả năng tính toán là không thua.
Tô Kính tính sơ liền ra nếu hắn bỏ quân cờ đơn này phản công cờ đen của Lục Hà thì hai bên bị mất quân như nhau, hắn mất ưu thế đi nước trước. Thế cục đã vào giữa bàn, mất ưu thế dẫn đầu là siêu bất lợi.
Lục Hà chơi chiêu này có khí khái ngọc đá đều nát, không phải muốn diệt quân cờ đơn của Tô Kính mà muốn phá hỏng cả bàn cờ. Vị trí Lục Hà đặt cờ cực kỳ chính xác, linh hồn luyện khí sĩ của Tô Kính tính toán muốn chóng mặt.
Cách tốt nhất là giữ khu vực cờ đơn rồi công kích lại hai chỗ cờ khác của Lục Hà, chỉ cần khu vực cờ này sống sót là Tô Kính có phần thắng.
Thế tử Tiêu Dao Hầu cũ thích cờ vây, nha hoàn đi theo gã đều học cờ, không như nha hoàn nữ quyến của người khác chơi cờ bạc vẽ vời gì. Chỗ tốt của việc chơi cờ vây là từ đó thấy tính cách của một người. Nhìn nước cờ của Lục Hà làm Tô Kính yên tâm, bên Lam Mân có thể xuống tay lần thứ hai, còn Lục Hà là người thứ nhất hắn ưu tiên giải quyết.
Chỉ cần có cơ hội thành tiên thì Lục Hà chấp nhận trả bất cứ cái gì nào.
Tô Kính nói:
– Chơi cờ với nàng thú vị hơn Lam Mân, chơi với Lam Mân luôn là phân thắng thua trong ba nước.
Tô Kính đặt cờ trắng ở nơi khác, bỏ qua khu vực cờ đơn này.
Lục Hà thấy Tô Kính ứng chiêu thì hớn hở nói:
– Lam Mân tỷ quá bình tĩnh.
Ứng đối thế này thì về sau sẽ là chém giết gắt gao, không có đường quay đầu.
Một ván cờ thảm liệt.
Bình tĩnh?
Tô Kính nhớ đối thoại với Lam Mân, nhớ phản ứng của nàng, hắn thầm buồn cười. Hắn đánh giá thấp dục vọng thành tiên của người nơi đây.
Loại người như Lam Mân khi nghe thấy hy vọng cũng sẽ mất đúng mực.
Tô Kính tính tới tính lui, quên tính phong tục tập quán. Nhập cảnh tùy tục, hắn và thế giới này còn một chút xa cách, muốn thật sự hòa nhập vào không bị thế giới này bài xích thì hắn nên bắt đầu một cuộc sống thật sự. Nếu chỉ tu hành sớm muộn gì sẽ tự hại mình.
Lúc này tâm linh Tô Kính thông thấu, cảm ngộ sâu sắc hơn về quy tắc.
Theo ý của Tô Kính thì bây giờ là thời cơ tốt nhất để Lục Hà dụ dỗ hắn, không ngờ hai người chém giết quyết liệt trên bàn cờ. Lục Hà hết sức chăm chú, Tô Kính thì hơi mất tập trung.