Đọc truyện Hồng Liên Bảo Giám – Chương 46: Bồi dưỡng tay sai (2)
Tô Kính khẽ thở dài:
– Ài, thế giới tốt đẹp này…
Tô Kính bỗng nhiên đi vào trong mưa thẳng hướng viện lạc của mình. Lam Mân hoang mang theo sau, nàng không biết Tô Kính rất là băn khoăn giày vò, tự hỏi có nên kéo tám nha hoàn xuống nước không? Có nên lạnh nhạt cách xa? Chờ hắn từ Vũ Lâm quân trở về thì các nàng cũng trở thành người lạ.
Tô Kính khát vọng thành tiên đắc đạo đó là dục vọng nghiên cứu gần như thiên chấp, hắn muốn biết tiên nhân là cái gì, đối với hắn trường sinh bất quá chỉ là đính kèm khi thành tiên.
Vì mục tiêu này Tô Kính chấp nhận mạo hiểm lớn, nhưng nhóm Tử Đằng có chịu trả giá đắt thế không?
Lam Mân thấp thỏm theo sau Tô Kính. Thiếu gia đổi ý rồi? Trông không giống. Lam Mân muốn truy hỏi nhưng không biết nên nói thế nào, thế là hai người một trước một sau về viện. Tô Kính tự mở cửa viện, nỗi lòng Lam Mân rất rối loạn nên không làm việc này.
Lúc này Tô Kính thầm hiểu rõ một điều, xem thái độ của Lam Mân thì được khẩu quyết tu luyện tốt hơn là điều quan trọng hơn bất cứ cái gì. Ít ra sức hấp dẫn thành tiên đối với người ở thế giới này là dục vọng càng thuần túy, ai quan tâm quy luật khoa học thành tiên gì đó? Chỉ cần có thể thành tiên, xem như là mèo mù vớ cá rán cũng không sao. Biết rõ sẽ thất bại vẫn có vô số người tre già măng mọc, chết trong kiếp số, hồn phi phách tán.
Lục Hà từ sương phòng chạy ra, thấy Lam Mân thẫn thờ theo sau Tô Kính thì ngạc nhiên kêu lên:
– Lam Mân tỷ!
Lần đầu tiên Lục Hà thấy bộ dạng của Lam Mân như vậy, không lẽ sắp độ kiếp?
Không đúng không đúng, luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ đâu có kiếp số gì lớn, nguyên thần thật sự còn chưa kết thành, linh hồn như ngọn nến trước gió, chịu không nổi kiếp số tàn phá.
Chắc không phải thiếu gia đã làm gì Lam Mân rồi đi? Từ chỗ Lâm Hoành Sơn trở về đi qua mảnh rừng tre, nhưng trời mưa lớn như thế…
Lục Hà đang suy nghĩ lung tung Tô Kính bỗng hỏi:
– Tử Đằng sao rồi?
– Đã dậy được, Tử Đằng tỷ sắp xế cho Ưng Dương, Khuyển Thập Lang rồi.
– Để nàng ta nghỉ thêm một ngày đi. Phải rồi, kêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang tới gặp ta.
Tô Kính không nói gì với Lam Mân nữa, hắn cần suy nghĩ nên bắt tay từ chỗ nào, truyền dạy cái gì cho nàng.
Tô Kính về khu vực tiến cuối cùng trong viện lạc, đi sương phòng bên tay phải. Không lâu sau Ưng Dương, Khuyển Thập Lang được gọi đến, vào cửa liền hành lễ với Tô Kính rồi mới đứng dậy chờ nghe hắn sai khiến.
Tô Kính mở miệng hỏi:
– Hai ngươi đều có năng lực gì hay nói cho ta biết.
Hai người này sẽ đi theo hắn vào Vũ Lâm quân, là trợ thủ trên chiến trường. Ưng Dương, Khuyển Thập Lang được đưa tới sớm vì để quen thuộc nhau, tiện phối hợp hơn.
Khuyển Thập Lang giơ tay ra ý Ưng Dương nói trước.
– Thưa thiếu gia, ta có thể biến thân thần ưng ẩn cao ngàn dặm, xem xét trận hình kẻ địch. Nếu đánh nhau trên chiến trường thì ta không dám nói, nếu là đấu riêng thì ba, năm luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ cũng không đánh lại ta.
Tô Kính hỏi:
– Vậy tại sao bị Lam Mân làm bị thương?
Ưng Dương đỏ mặt nói:
– Ta sao dám xuống tay ác với nha hoàn của thiếu gia.
– Ừm, yêu tộc các ngươi có biết dùng binh khí không?
Ưng Dương do dự nói:
– Thiếu gia, yêu tộc chúng ta rèn luyện yêu khí tương đương khó khăn, dù còn hơn hai năm nhưng ta và Khuyển Thập Lang không có năng lực này, vũ khí bình thường thì không dùng được. Nếu có thể…
Tô Kính cau mày bất mãn nói:
– Có gì ngươi cứ nói thẳng.
– Vâng thưa thiếu gia.
Ưng Dương ngẫm nghĩ, nói:
– Lúc ta và Khuyển Thập Lang ở Lôi sơn, tại Bi lâm được một bộ võ kỹ, cần có loại binh khí đặc biệt nhưng ta chỉ có hình, không cách nào làm được bản vẽ thật sự.
Tô Kính cảm thấy chuyện này không khó khăn gì:
– Vậy ngươi hãy vẽ ra, ta tìm người thiết kế cho.
Tô Kính quay sang hỏi Khuyển Thập Lang:
– Ngươi cũng giống vậy?
Khuyển Thập Lang cười nịnh:
– Thiếu gia, bản lĩnh của ta không lớn nhưng cái mũi rất nhạy. Đánh nhau thật thì không bằng Ưng Dương, đưa ta binh khí chẳng bằng cho thứ gì giữ mạng được.
Tô Kính lạnh nhạt nói:
– Hừ! Trên chiến trường nếu không thể giết địch thì muốn ngươi có ích gì?
Khuyển Thập Lang vội quỳ xuống:
– Thiếu gia kêu ta đi trực tiếp giết địch thì rất lãng phí, đương nhiên gặp người như Lam Mân một chọi một thì ta có thể đánh lại.
– Cỡ như Lam Mân lên chiến trường có bao nhiêu chết bấy nhiêu!
Khuyển Thập Lang nhăn mặt nói:
– Ta cũng được một bộ kỹ pháp trong Bi lâm ở Lôi sơn, giỏi dùng chùy xích sắt. Nhưng cần đặc biệt chế tạo, ít ra phải là binh khí đẳng cấp pháp bảo mới được không thì ta đi lên cũng sẽ chịu chết giống như Lam Mân.
Ưng Dương lên tiếng:
– Thiếu gia, Khuyển Thập Lang có thiên phú yêu tộc giỏi về chạy trốn bằng đường nước, còn có thể chui lỗ.
– Ồ?
Thần văn thuộc về Khuyển Thập Lang chợt lóe sáng trong thức hải của Tô Kính, hắn dùng thần thức quét qua.
Người Khuyển Thập Lang run rẩy quỳ dưới đất liên tục dập đầu:
– Thiếu gia, ta không cố ý che giấu thiếu gia, năng lực này có thể chạy trốn nhưng…
Tô Kính chợt hỏi:
– Hai ngươi có biết yêu thuật gì không?
Khuyển Thập Lang ngước đầu lên liếc Ưng Dương một cái.
Ưng Dương nói:
– Thưa thiếu gia, yêu thật của yêu tộc đều là thần thông thiên phú, đẳng cấp của ta rất cao còn chưa thức tỉnh, thiếu gia hãy hỏi Khuyển Thập Lang đi.
Khuyển Thập Lang miễn cưỡng nói:
– Thưa thiếu gia, tuy ta là khuyển yêu nhưng có huyết thống hồ yêu, nên thần thông thiên phú tạp nham…
– Cứ kể hết.
– Thuật mị hoặc, trong khoảng cách ba trượng khiến đối thủ thực lực thấp hơn ta ba đẳng cấp bị mê hoặc, ta có thể khống chế đại khái một khắc thời gian. Khoảng cách xa thì người thực lực thấp mấy miễn ý chí kiên định thì yêu thuật này sẽ mất hiệu quả.
– Còn gì nữa?
– Nếu ta biến thân làm chó, người bị ta cắn sẽ trúng độc, độc hơn nọc rắn nhiều và sẽ truyền nhiễm. Ta không biết năng lực này nên gọi là gì, trong Bi lâm Lôi sơn
không có ghi chép.
Tô Kính buồn cười, đây là độc bệnh chó dại sao?
Những năng lực của Ưng Dương, Khuyển Thập Lang không tính kinh thế hãi tục nhưng Tô Kính khá vừa lòng. Ưng Dương biết bay tương đương với máy bay trinh sát, Khuyển Thập Lang là lính trinh sát dưới đất. Tiêu Dao Hầu tìm hai yêu quái này cho hắn đều có ý đồ, dựa vào thân binh chiến đấu không bằng thực lực của mình tăng cao.
Nếu muốn làm người chỉ huy thì tìm tòi tình báo là ưu tiên hàng đầu, thực lực chiến đấu tổng thể của Vũ Lâm quân khá mạnh, chờ thân binh của mình đi lên đánh thì đại thế đã mất, lo chạy nhanh còn đáng tin hơn.