Đọc truyện Hồng Liên Bảo Giám – Chương 29: Kỳ thị (1)
Thấy Tô Kính nằm dưới đất thở hồng hộc, trong lòng Tử Đằng tràn ngập tình cảm kỳ lạ. Thiếu gia rốt cuộc trưởng thành, chịu khổ được, cũng biết suy nghĩ về tương lai.
Tử Đằng đã định trước sẽ theo Tô Kính cả đời, hắn không ra gì thì nàng cũng chẳng có sự lựa chọn khác. Bây giờ Tô Kính cố gắng tiến tới, mặc kệ hắn có tiến bộ hay không Tử Đằng đều thấy hạnh phúc muốn khóc. Nàng là người phu nhân chọn, phải hầu hạ thiếu gia cả đời.
Bạch Anh cười gian hỏi:
– Tử Đằng tỷ mắt bị hạt cát chui vào à?
Bạch Anh nhỏ tuổi nhất trong tám nha hoàn, giờ mới mười hai tuổi, lớn hơn Lâm Tạ Hồng một năm rưỡi. Nên nghe Bạch Anh trêu chọc không khiến Tử Đằng xấu hổ, cũng không tức giận.
Tử Đằng nhẹ nhàng nói với Bạch Anh:
– Muội nhìn thiếu gia xem, sau khi lành vết thương thì đã ra dáng hơn rồi.
Bạch Anh cười càng ranh mãnh:
– Tử Đằng tỷ muốn nói là thiếu gia ra dáng nam nhân đúng không?
Tử Đằng đỏ mặt nhưng không phản bác, khẽ thở dài.
Bạch Anh bối rối hỏi dồn:
– Tử Đằng tỷ, ta nói sai cái gì sao?
– Muội nói đúng, thiếu gia bình thường thì chúng ta đi theo bình thường cả đời, nếu thiếu gia xuất sắc thì sao?
Bạch Anh đương nhiên trả lời:
– Thì chúng ta cũng bất phàm theo.
Bạch Anh đơn thuần làm Tử Đằng tức giận bật cười:
– Tuy chúng ta cũng đang tu hành nhưng không được truyền dạy thật sự, không thể Trúc Cơ. Muội hãy nhìn người bên cạnh lão gia, kém nhất đều là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ. Nếu có ngày thiếu gia thành tựu Kim Đan thì còn cho người như chúng ta đi theo sau?
Bạch Anh ngây người, đôi mắt ngây thơ lóe tia mờ mịt. Trong tám người thì Tử Đằng, Lam Mân lớn tuổi nhất, đã là Khí Phản Tiên Thiên, dù mới nhập môn nhưng cũng là luyện khí sĩ thật sự. Sáu nha hoàn khác ở giai đoạn Dẫn Khí Nhập Thể.
Thiếu gia trước kia là phế vật không có ý chí cầu tiến, mọi người cũng được chăng hay chớ, chưa từng nghĩ có ngày thiếu gia sẽ đuổi họ đi.
Bạch Anh càng nghĩ càng buồn, bỗng khóc toáng lên.
Tô Kính ngạc nhiên, hắn chậm rãi ngồi dậy ngoắc Bạch Anh lại gần. Tử Đằng nhấc chân nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Tô Kính nói:
– Nàng cũng vào đi.
Tử Đằng nhanh chóng nhấc gấu váy lên chạy vào viện, ngồi bên cạnh Tô Kính, mở hà bao lấy ra viên đan dược muốn nhét vào miệng Tô Kính.
Lâm Hoành Sơn đúng lúc đi vào viện tử, cao giọng quát:
– Không được ăn!
Tô Kính nghe vậy quay đầu phun đan dược xuống đất. Vành mắt Tử Đằng đỏ ứng cầm đan dược dính nước miếng lên cẩn thận cất vào hà bao.
Bạch Anh tức giận quát vào mặt Lâm Hoành Sơn:
– Ngươi có tư cách gì…!
Bạch Anh chưa nói hết câu Lâm Tạ Hồng đã dí kiếm ngắn vào cổ Bạch Anh, cười tủm tỉm hỏi:
– Có phải ngươi muốn nói phụ thân của ta chỉ là võ phu, có tư cách gì mệnh lệnh một luyện khí sĩ, ra lệnh cho thế tử?
Bạch Anh cứng rắn tiến lên một bước thay câu trả lời, Lâm Tạ Hồng lùi một bước nhưng kiếm ngắn vẫn dí vào cổ Bạch Anh. Lâm Tạ Hồng không phải Lâm Hoành Sơn nên lùi hơi chậm, mũi kiếm bén đã dính máu.
Mặt Tử Đằng trắng bệch kéo Bạch Anh, nhưng Bạch Anh cứng đầu đứng yên tại chỗ không lùi nửa bước.
Lâm Tạ Hồng bật cười nói:
– Phụ thân của ta đúng là thân phận thấp nhưng vừa rồi Hầu gia đã thu ta làm đệ tử. Ngươi nói xem nếu vừa rồi kiếm của ta đâm xuyên qua cổ ngươi, ngươi chết rồi sẽ ra sao?
Tử Đằng giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
Tiêu Dao Hầu chưa bao giờ nhận ai làm đồ đệ. Công pháp của Tô gia ít khi truyền ra ngoài, dù Tô Dương là quyền quý trong triều thì cả đời chỉ có một danh ngạch thu đồ đệ không họ Tô. Nếu Tô Dương thu người thứ hai sẽ bị Tô gia Dực châu chất vấn, thậm chí trực tiếp diệt đệ tử ngoài biên chế.
Danh ngạch này rất quý giá, bao nhiêu người trong phủ muốn thế mà tiểu nha đầu này được hưởng!
Tử Đằng cũng từng mơ tưởng về danh ngạch này, nếu Tô Kính nạp nàng làm thiếp thì nàng sẽ có cơ hội được truyền dạy, bây giờ mọi thứ đã tan biến.
Người Bạch Anh cứng ngắc, nàng không sợ nhưng không muốn chết mà không ai giải oan cho mình. Mới rồi Bạch Anh chỉ vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của thiếu gia. Lâm Hoành Sơn quát mắng thiếu gia, nàng không chịu nổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cười càng khinh khỉnh, Lâm Tạ Hồng rút kiếm ngắn về:
– Sau này trừ sư huynh của ta ra nếu ai còn bước vào viện tử này là ta làm thịt người đó!
Tô Kính cũng bị tin tức này hù hết hôn. Tiêu Dao Hầu thu Lâm Tạ Hồng làm đồ đệ? Cái này xem như hoàn toàn lọt hố.
Tiêu Dao Hầu tặng Hoàng Đình Thần Ngọc cho Tô Kính, mấy ngày nay hắn đã biết giá trị của nó. Dù biết Tiêu Dao Hầu tặng cho nhi tử trong lòng gã, nhưng Tô Kính bất giác tăng hảo cảm với gã, ít ra thế này mới giống phụ thân. Huống chi sau này Tô Kính tạm thời còn cần Tiêu Dao Hầu che chở. Nếu chuyện này bị lộ không biết Tô gia Dực châu có thể bảo vệ mạng sống Tiêu Dao Hầu không.
Tô Kính không biết nên nói cái gì:
– Tử Đằng mang Bạch Anh về trước đi, về sau đừng lại đây hầu. Ta học tập võ đạo thì phải có ý chí chịu đựng, nếu không qua được cửa này…
Tử Đằng kéo tay áo Bạch Anh hành lễ hướng Lâm Tạ Hồng rồi vội vàng bỏ đi, không nhìn Lâm Hoành Sơn cái nào.
Lâm Hoành Sơn cau mày, Lâm Tạ Hồng đanh đá như vậy là vì tránh cho rắc rối. Đã có thân phận đồ đệ của Tiêu Dao Hầu thì Lâm Tạ Hồng nói như vậy cũng không có gì không ổn, không ai vào viện tử này thì khi Lâm Hoành Sơn thi triển lực lượng Thiên Địa Luân có thể che chắn mọi chuyện ngoài ý muốn khi tu luyện, làm vậy truyền dạy bí pháp Binh gia cho Tô Kính an toàn hơn nhiều.
– Tô Kính…
Tô Kính thuận miệng nói:
– Lão sư đừng để bụng, những nha hoàn đã thói quen bảo vệ ta.
Tô Kính nhớ lại Bạch Anh cứng rắn tiến lên một bước, hắn biết Lâm Tạ Hồng sư muội nghĩ gì nên không trách móc gì. Nhưng lúc Bạch Anh đi mặt đầy nước mắt.
Tô Kính không biết tại sao Bạch Anh khóc, ài, cứ tưởng có người hầu hạ thì thoải mái lắm ai ngờ thật rắc rối.
Lâm Tạ Hồng nhẹ nhàng bước lại gần Tô Kính, cười teo nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn:
– Sư huynh đau lòng tiểu nha hoàn của mình?
Tô Kính câm nín, theo quan điểm của hắn thì Bạch Anh là người hầu của hắn mà đi kỳ thị thân phận không phải luyện khí sĩ của Lâm Hoành Sơn thì chẳng tốt đẹp gì. Nhưng Bạch Anh là người sống trong thế giới này, thừa nhận quy tắc như vậy nên không thể trách móc nàng.
– Sư huynh thôi đi.
Lâm Tạ Hồng cáu kỉnh nói:
– Ta không cho các nàng đến vì tránh cho về sau ta thật sự phải giết người diệt khẩu, chính sư huynh hãy suy nghĩ rõ ràng.