Đọc truyện Hồng Liên Bảo Giám – Chương 25: Phế vật?
Lâm Tạ Hồng ở bên trái bỗng giơ tay phải rút thanh kiếm ngắn treo bên hông ném ra ngoài.
Khôi lỗi lao tới trước mặt huơ thương sắt hất bay kiếm ngắn của Lâm Tạ Hồng, nhưng chiến đội mười người của khôi lỗi bị kiềm chế khoảng cách. Phong tốt dẫn đầu chậm nửa nhịp, phi thỉ và nghĩa binh cầm chùy xích sắt theo sau hơi đi lên trước.
Tô Kính đã nhìn ra đây là cơ hội xung phong nhanh nhưng bước chân của Lâm Hoành Sơn không thay đổi, vì vậy hắn điều chỉnh lại bước chân, dằn xuống lòng nóng nảy. Mới rồi hất bay ba mũi tên khiến Tô Kính hơi đắc ý, hắn mới xuyên đến thế giới này không lâu, nếu quay về Trái Đất thì khỏi cần dùng vũ khí hiện đại cũng có thể đánh lại vạn người.
Tô Kính mới nghĩ vậy trận pháp mười khôi lỗi đột nhiên thay đổi. Phong tốt đi đầu vẫn giữ vị trí cũ, phi thỉ bỗng nhiên dừng lại, thuẫn giáp ở phía sau chợt xông lên thay đổi cho phi thỉ.
Thuẫn giáp tay trái cầm tấm thuẫn dày nặng, tay phải cầm lang anh bổng ngắn nhỏ, trang bị dùng cho cận chiến, dựa vào sức mạnh để thắng. mặt phải tấm thuẫn dày nặng có mười tám mũi nhọn dài một thước xếp thành hình thoi.
Nếu vừa rồi Lâm Hoành Sơn tăng tốc xung phong thì trận hình sẽ bị lệch, thuẫn giáp tiến lên chặn được ngay đợt ám sát này.
Chỉ một giây ngắn ngủi Tô Kính như ngửi được mùi thiết huyết.
Những khôi lỗi kim loại biến đổi không phức tạp, theo Tô Kính hiểu biết đó là người máy, bên trong lưu trữ hệ thống chiến đấu, đều là sách giáo khoa.
Một tiểu đội khôi lỗi khác từ mặt bên đến gần, giữ khoảng cách chứ không xung phong. Nếu đội Lâm Hoành Sơn dẫn dắt có sơ hở gì thì bọn chúng mới phát động đả kích trí mạng.
Tô Kính hiểu nếu mới rồi tăng tốc đánh vào thuẫn giáp thì trận hình bị phá đi, một tiểu đội mười người khác từ mé bên xông lên, ba người sẽ bị tách ra, bị đối phương hình thành bao vây.
Mặc kệ đối phương là mười người hay hai mươi người, nếu tiểu đội của Tô Kính ở cùng nhau, cùng lúc đụng độ đối thủ thì áp lực cũng bình quân. Nếu tản ra bị chia cắt thì hai đấm khó địch lại bốn tay.
Tô Kính hơi bối rối, Lâm Tạ Hồng ở bên cạnh cười phá lên. Tiểu cô nương không thèm che giấu lòng khinh thường của mình, như thể biết hết suy nghĩ trong lòng Tô Kính.
Thế này có là gì, lúc ở biên quan bắc vực Lâm Tạ Hồng đi theo phụ thân qua bao nhiêu nơi hiểm ác. Tên của Lâm Tạ Hồng có trong hồ sơ quân đội, nàng là thám báo nhỏ tuổi nhất. Những Hoang nhân tuy lạc hậu nhưng vạm vỡ đáng sợ, đám khôi lỗi này nếu đặt trước đội trăm người Hoang nhân chỉ ba hiệp là tan tác.
Tô Kính nghe tiếng cười của Lâm Tạ Hồng thì hắn phòng thủ càng vững hơn. Lúc Tô Kính làm thí nghiệm xuất hiện sai lầm, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà ủ rũ, hắn sẽ tổng kết bài học kinh nghiệm rồi làm lại tự đầu. Khả năng dẻo dai này là phẩm chất quý giá nhất trên người Tô Kính, hối hận rất vô nghĩa, khi hắn chưa trưởng thành thì đã hiểu được đạo lý này.
Lâm Hoành Sơn rống to:
– Phá!
Lâm Hoành Sơn giơ thương sắt đập vào tấm thuẫn dày nặng của thuẫn giáp, Tô Kính thấy rõ gã khống chế lực lượng rất tốt, cơ bản ngang ngửa lực lượng với khôi lỗi kim loại phía đối diện, chỉ khác nhau là gã phát ra kỹ xảo lực lượng.
Núi cao.
Đây là cơ sở Thần Binh Luân trong Ngũ Luân Binh gia, một thương đâm trúng tấm thuẫn rồi mới phát ra trọng lực như núi cao, chỉ một thương thuẫn giáp đã bị đánh bay xa.
Lâm Hoành Sơn không phá hỏng khôi lỗi vì đối phương vẫn sẽ chớp mắt chỉnh sửa lại trận hình. Thuẫn giáp bị đánh bay đụng trúng phi thỉ sau lưng, trận hình tam giác bị xé mở một lỗ hổng.
Thương sắt của phong tốt đâm hướng Lâm Tạ Hồng, khôi lỗi kim loại cao gần một trượng, sức mạnh trên ngàn cân. Lâm Tạ Hồng hất loan đao lên phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai, một chuỗi hỏa hoa tung tóe. Lâm Tạ Hồng chùng người xuống chui qua tương sắt.
Tô Kính lại giật nảy mình, vì khôi lỗi kim loại không hề nương tay, nếu Lâm Tạ Hồng sơ sẩy một cái sẽ bị thương đâm thủng người. Thương sắt kia vung nhẹ đâm trúng chỗ hiểm hoặc không thì chắc chắn nội tạng sẽ bị xé vụn, không có thuốc nào cứu được.
Lâm Hoành Sơn muốn cho hắn kiến thức chiến trường không ngờ dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy.
Trong khoảnh khắc Tô Kính mất tập trung thì đụng phải lão tốt sau lưng thuẫn giáp.
Lão tốt khá phổ biến trong quân Đông Tần đế quốc, nhưng không phải vì số lượng khổng lồ mà trở nên không chút quan trọng. Mỗi lão tốt đều có thể thay thế phong tốt trở thành lực lượng nòng cốt trùng kích trận hình của đối phương.
Khôi lỗi kim loại địa biểu lão tốt cầm vũ khí là một cây trường kiếm, ba mũi nhọn hai lưỡi dao.
Đao quang ập vào mặt, phù văn đỏ thẫm trên người lão tốt lấp lóe. Đường đao quang phát ra tiếng rít sắc bén, Tô Kính biết điều này có ý nghĩa gì, nếu hắn dùng mâu ngắn chắn đao thì người và mâu sẽ bị chém thành hai khúc ngay.
Không đúng, có Hoàng Đình Thần Ngọc nên đao kia sẽ không giết được hắn, nhưng trong đường đao đó chứa thuật đạo rất ít. Những phù văn vận chuyển, trường can thiết đao đơn thuần công kích bằng lực lượng, nếu thả mai rùa Hoàng Đình Thần Ngọc ra sẽ bị đao đánh nát ngay, phòng ngự của Hoàng Đình Thần Ngọc chủ yếu nhằm vào thuật đạo.
Đỡ hay né?
Theo Lâm Hoành Sơn chỉ huy thì Tô Kính phải ngăn cản đao kia sáng tạo cơ hội cho Lâm Hoành Sơn, một tiểu đội khôi lỗi khác ở phía bên kia Lâm Tạ Hồng, sẽ không lao vào vị trí của hắn.
Tô Kính phát hiện dù có Hoàng Đình Thần Ngọc bảo vệ khi đối mặt đường đao nguy hiểm thì hắn sinh ra do dự. Lúc Tô Kính đi học không phải bé ngoan, từng đánh lộn nhưng dù là dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra cũng không thảm liệt bằng một nhát đao chém người thành hai khúc.
Lâm Hoành Sơn rống to:
– A!
Thương sắt quét qua đẩy ba khôi lỗi kim loại ở một bên ra, Tô Kính chảy mồ hôi lạnh.
Tâm chí của hắn bị đường đao của khôi lỗi cướp mất.
Linh hồn của Tô Kính được Lục Đạo Thần Giám bảo vệ, thuật đạo trực tiếp công kích linh hồn hắn sẽ không có hiệu quả gì, nhưng nhát đao vừa rồi chỉ uy hiếp cơ thể hắn.
Thân thể Tô Kính bị đao ý xâm nhiễm gián tiếp ảnh hưởng linh hồn.
Răng rắc!
Mâu ngắn của Tô Kính bị khôi lỗi một đao chém đứt, người hắn nổi lên mai rùa ảo. Thiết can trường đao của khôi lỗi chém mạnh vào mai rùa to lớn, mai rùa vỡ ra, khóe môi Tô Kính chảy máu.
Lâm Hoành Sơn lắc đầu, mười khôi lỗi ở bên kia đã xông lên. Lâm Hoành Sơn vung thương sắt, đầu thương đâm lung tung, mỗi khôi lỗi bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt trong suốt lấp lóe tia sáng đỏ, cánh tay phát ra tiếng răng rắc nhưng không thể huơ vũ khí.