Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 3: Ra Ngoài Lịch Luyện


Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế – Chương 3: Ra Ngoài Lịch Luyện


Xế trưa, lão cũng đã giảng xong, đám đệ tử lục đục rời đi, Hứa Chu Tử ngáp dài, uể oải đứng dậy, hắn nghe giảng nãy giờ, ù ù cạc cạc, lúc hiểu lúc không, ngộ tính của hắn, quả thật có chút thấp.

Vũ Phàm đứng dậy, chỉnh trang quần áo, hắn vươn vai một cái, rồi nói với đám người Chu Tử.

– Chúng ta cũng nên trở về thôi, còn cả đống việc phải làm, làm không xong là không có thù lao đâu a!
Trịnh Tuấn Hào vỗ trán cái bạch, hắn nói:
– Đúng đúng! Ta suýt quên mất!
Cũng may trưởng lão chấp sự ở ngoại môn cũng tốt tính, lão cho phép đám ký danh đệ tử được nghỉ một buổi sáng hôm nay để nghe giảng, chứ nếu không, với mớ tạp vụ hàng ngày, bọn họ cũng không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi.

Nói rồi bọn họ vội vã đi xuống núi, chỉ có Vệ Cẩm Tú lưu luyến nhìn về phía Tần Ngạo một chút rồi mới chịu rời đi, ánh mắt của nàng hiện lên những khao khát nhỏ, có lẽ là một nơi nương tựa tốt đủ để nàng có thể vô lo vô nghĩ.

Vệ Cẩm Tú nói lớn:
– Chờ ta với!
Rồi nàng vội vã đuổi theo đám người Vũ Phàm.


Xế chiều, Trịnh Tuấn Hào nằm ườn ra bãi cỏ, dưới bóng râm của cây đại thụ, hắn lười nhác nói:
– Ài, chừng nào mới thoát kiếp tạp vụ đây, thật là mệt chết ta rồi!
Hứa Chu Tử nói:
– Chỉ cần chúng ta tấn thăng đệ tử ngoại môn, liền có thể không phải làm lụng vất vả như này nữa.

Vệ Cẩm Tú tinh nghịch nói:
– Cố lên, ta tin tưởng chúng ta có thể làm được!
Vũ Phàm lưng tựa gốc cây, đôi mắt đăm chiều nhìn bầu trời xa xăm, hắn trầm ngâm không nói gì.

Vệ Cẩm Tú xích lại gần hắn, khẽ huých tay, hỏi nhỏ:
– Này, ngươi đang nghĩ gì đó?
Vũ Phàm lắc lắc cái đầu.

– Ta chỉ muốn tự do như những đám may kia thôi!
Vệ Cẩm Tú hướng mắt nhìn theo hướng Vũ Phàm chỉ trên bầu trời.

Bầu trời buổi xế chiều hôm nay thật trong xanh, gió thổi vi vu nhè nhẹ, làm cho con người cảm giác mát rượi, xua tan đi nỗi mệt nhọc của cả một ngày dài đằng đẵng.


Đám mây cứ lững lờ trôi trên không trung, phiêu bạt vô định, chợt Cẩm Tú nói:
– Nhưng gió vẫn đẩy nó đấy thôi!
Vũ Phàm lâm vào trầm tư, hắn không đáp lời nàng, tay bứt lấy ngọn cỏ, đưa vào miệng cắn cắn nhai nhai.

Vị mặn mặn của ngọn cỏ thấm dần xuống cổ họng, cái cảm giác này, làm hắn thấy dễ chịu, mỗi khi có tâm sự, hắn lại như vậy.

Vũ Phàm trườn người nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên tay, nhìn về bầu trời, hắn đăm chiêu.

Đâu mới là tự do thật sự!
Vũ Phàm mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại cảm nhận từng làn gió mát thổi qua da thịt, hắn chuẩn bị chợp mắt ngủ, thì đằng xa vọng tiếng la lớn.

– Này, đám kia lại đây!
Trịnh Tuấn Hào lấy tay chỉ vào người mình, vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía tên đệ tử cao gầy ở đằng xa.

Hắn thấy vậy liền nói:
– Đúng rồi, nói các ngươi đấy, mau lại đây!
— QUẢNG CÁO —
Trịnh Tuấn Hào bực bội lải nhải:
– Hừ lại sai vặt, thật muốn tẩn hắn một trận!
Đới Mộc Bạch nói:
– Tần Ngạo sư huynh sắp sửa đi lịch luyện, cần hai người đi khuân vác chiến lợi phẩm, thù lao là một viên Luyện Khí Đan, một viên Luyện Khí Tán và mười lượng bạc trắng.

Vũ Phàm liền nói:
– Ta đi!
Trịnh Tuấn Hào lười nhác nói:
– Ta cũng đi!
Vệ Cẩm Tú liền lên tiếng năn nỉ hai người bọn họ:
– Này các ngươi, nhường cho ta cơ hội này nhé!
Vũ Phàm cười khổ, hắn biết tâm tư của Vệ Cẩm Tú muốn cái gì, nhưng đây là cơ hội có thêm Luyện Khí Đan hắn không thể nhường nàng được.

Thấy ánh mắt Vũ Phàm lảng tránh mình, Vệ Cẩm Tú đành quay sang nói với Trịnh Tuấn Hào:
– Tuấn Hào, nhường ta nhé!
Trịnh Tuấn Hào nhìn đôi mắt đáng yêu của nàng, cũng không nỡ từ chối, hắn xì một tiếng:

– Xì, thôi, nhường ngươi vậy, dù gì ta cũng không ưa tên đó.

Đới Mộc Bạch nghe thấy hắn nói vậy, liền nói:
– Này, này, ngươi vừa nói cái gì đấy!
Vũ Phàm liền can ngăn:
– Không có gì đâu Đới sư huynh, chỉ là hiểu nhầm thôi!
Đới Mộc Bạch giơ nấm đấm lên đe dọa Trịnh Tuấn Hạo, ngược lại, Trịnh Tuấn Hào tính khí nóng nảy, đưa cái mặt muốn ăn đòn ra tiếp lời đối phương.

Đới Mộc Bạch nói:
– Chuyện này chưa xong đâu!
Vũ Phàm thở dài, cái tên họ Trịnh này thật là, tính tình nóng nảy hết chỗ nói.

Nói xong, Đới Mộc Bạch quay sang đưa cho Vũ Phàm và Vệ Cẩm Tú hai cái thẻ mộc bài, hắn nói:
– Đây là mộc bài nhiệm vụ, các ngươi đến chấp sự đường đăng ký, rồi chuẩn bị ngày kia lên đường.

Vũ Phàm chắp tay nói:
– Đa tạ Đới sư huynh!
Nói rồi, tên họ Đới hục hặc bỏ đi, để lại đám người bọn họ ở đó.

Vệ Cẩm Tú tức giận nói:
– Này, sao ngươi lại nói như vậy!
Trịnh Tuấn Hào cau có nói:
– Hừ, ta nói có gì sai đâu, hắn ỷ gia thế, ngạo mạn có gì hay!
Hứa Chu Tử thấy chuyện không ổn, liền đem thân hình ục ịch của mình ra chắn chính giữa hai người, cười hề hề nói: — QUẢNG CÁO —
– Thôi, Vệ sư tỷ, Trịnh sư huynh, hai người mỗi người nhịn một câu, đừng vì chuyện này mà cãi nhau chứ!
Vệ Cẩm Tú chề môi hừ lạnh một cái rồi xoay người dùng dằng bỏ đi, trong lòng nàng thật không hiểu nổi, sao đám người bọn họ cứ bài xích Tần Ngạo như vậy.

Vũ Phàm lắc lắc cái đầu, vỗ vỗ vai Trịnh Tuấn Hào rồi nói:
– Một điều nhịn chín điều lành a!
Trịnh Tuấn Hào gạt tay Vũ Phàm ra, rồi hục hặc bỏ đi một hướng, hắn nói:
– Ta không thể nhịn tên đó được!
Trong lòng hắn có một niềm chua xót nồng đậm, hắn vào đây cùng với đám người Vệ Cẩm Tú cũng đã được ba năm, tính ra cũng khá thân thiết, nhưng dường như Vệ Cẩm Tú chỉ xem hắn là bạn, chính vì vậy mà hắn luôn bực dọc với tên họ Tần kia.


Vũ Phàm thở dài, khoác vai Hứa Chu Tử rời đi, Hứa Chu Tử vừa đi vừa lo lắng nói:
– Hai người bọn họ thật không sao chứ?
Vũ Phàm ngao ngán nói:
– Ài, bọn họ cãi nhau như cơm bữa, ngươi đừng lo! Chúng ta kiếm cái gì bỏ bụng đã!
Hứa Chu Tử nghe đến đồ ăn, lập tức gạt hết mọi chuyện qua một bên, cao hứng nói:
– Hôm nay chúng ta đổi món đi sư huynh!
Vũ Phàm nói:
– Được hôm nay chúng ta ăn cháo trắng thay màn thầu vậy!
Hứa Chu Tử chề cái môi rõ dài, hắn nói:
– Cũng như không!
Vũ Phàm đánh vào cái bụng to như cái trống của Hứa Chu Tử rồi cười lớn nói:
– Ha ha, chỉ có mấy món đó mới đủ tiền lắp đầy bụng ngươi thôi!
Hứa Chu Tử xoa xoa cái bụng, hắn nói:
– Hôm nay chúng ta ăn canh gà hầm đi, đệ bao!
Vũ Phàm nghĩ nghĩ một hồi gật đầu đồng ý:
– Được, vậy thì canh gà hầm!
Nói rồi, hai người bọn họ sóng vai nhau đi về phía nhà ăn của ngoại môn.


Buổi tối, Vũ Phàm ở trong căn phòng chật hẹp của đệ tử ký danh sửa soạn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.

Dựa theo lời của Đới Mộc Bạch, lần này Tần Ngạo sẽ đến chân núi Thanh Sơn để săn giết Luyện Khí sơ kỳ yêu thú, Thiết Sơn Ngưu, độ nguy hiểm cũng không quá lớn.

Nhưng ở chỗ Thiết Sơn Ngưu hay lui tới, lại thường có đám Ruồi Độc lai vãng, nên hắn phải chuẩn bị thêm một ít thuốc giải độc, phòng trường hợp có biến cố xảy ra.

Chỗ thuốc giải độc này tốn của hắn hết mười lượng bạc, làm hắn tiếc đứt ruột, nhưng không thể không chuẩn bị, nếu như không dùng đến, cũng có thể bán lại.

Vũ Phàm nhìn lại một lượt danh sách và đồ đạc đã chuẩn bị, thở nhẹ ra một hơi, vốn dĩ hắn định mua thêm một hai mai đan dược trị thương, nhưng chúng quá đắt nên chỉ có thể mua ba mai Hồi Huyết Đan mà thôi, cũng coi như đủ để bảo mệnh.

– Ài, mấy viên đan này đắt thật chứ!
Vũ Phàm gói gém đồ đạc cẩn thận, xong xuôi, hắn lại xoay người sang cái bàn đặt trước cửa sổ, lấy quyển, Nhập Môn Đan Đạo, dùng ánh đèn le lói cẩn thận đọc từng chữ.

Hắn hy vọng sau này, có thể tự luyện chế một hai loại đan dược cấp thấp, đỡ đi một phần chi phí tu luyện.

… — QUẢNG CÁO —
Hai ngày sau, đại môn Đạo Tiên sơn môn, một đám đệ tử đang đứng gọn ở một bên, to nhỏ nói chuyện.

– Nói tóm lại, các ngươi phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của Tần sư huynh, các ngươi đã hiểu rõ chưa?

Vũ Phàm, Vệ Cẩm Tú cùng hai tên đệ tử ký danh cấp thấp khác gật đầu đáp lời của Đới Mộc Bạch.

Tần Ngạo sốt ruột nói:
– Sao Lăng sư tỷ vẫn chưa tới?
Đới Mộc Bạch vội nói:
– Tần sư huynh, sớm nay ta đã cho người đến nhắc sư tỷ, sư tỷ có nói sẽ đến trễ một chút!
Tần Ngạo bực tức nói:
– Ta biết rồi, ngươi nói lại cái này để làm gì?
Đới Mộc Bạch vội im bặt, lùi lại về phía sau, lúc này chọc giận Tần Ngạo thật là tự rước họa vào thân.

Chờ thêm một đoạn thời gian, thì Lăng Mộng Nhi cũng đến, nàng là tinh anh đệ tử ngoại môn, thực lực đã đạt đến Luyện Khí kỳ lục trọng thiên, vốn cùng một nơi xuất thân với Tần Ngạo.

Lăng Mộng Nhi áy náy nói:
– Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu!
Tần Ngạo vui vẻ nói:
– Lăng sư tỷ, không sao, không sao, bọn ta cũng không vội! Chúng ta lên đường luôn chứ?
Lăng Mộng Nhi khẽ gật đầu, nàng nói:
– Đi thôi!
Vũ Phàm xốc đám đồ cắm trại lỉnh kỉnh lên vai, cất bước theo sao đám người Tần Ngạo, Vệ Cẩm Tú xích lại gần hắn, nói nhỏ:
– Ngươi nói, có phải Tần Ngạo có ý gì với Lăng sư tỷ không?
Vũ Phàm nói:
– Ý gì là ý gì?
Vệ Cẩm Tú đỏ mặt nói:
– Chuyện nam nữ ấy!
Vũ Phàm xì một tiếng, rồi nói:
– Xì, cái này ta không biết đâu, ngươi nên tập trung vào chuyện của mình thì hơn!
Bọn họ đi được nửa ngày thì cũng đến nơi, tên họ Tần này bởi vì Lăng Mộng Nhi đến trễ, liền quyết định đi một mạch đến chân núi, không chịu dừng lại nghỉ ngơi, làm đám người Vũ Phàm mệt bở hơi tai, nhưng bọn hắn cũng đành ngậm bồ hòn cho qua.

Đới Mộc Bạch nói:
– Cũng tại các ngươi đi chậm, nên mãi giờ này mới đến nơi, đúng thật là vô dụng!
Vũ Phàm siết chặt nắm tay, hắn cũng như ba người còn lại, im lặng không đáp lời.

Rõ ràng tên họ Tần và Lăng sư tỷ, cứ lững thững mà đi, vừa đi vừa hàn huyên ngắm cảnh, mới kéo dài như vậy, nào do bọn họ đâu chứ.

Bọn họ cũng muốn đến nơi thật nhanh, vác mớ đồ này trên vai, cũng không dễ chịu gì.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.