Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế – Chương 138: Bắt Tay Với Liễu Gia
Trong gian phòng, cả hai người Thanh Liên và Vũ Phàm nói chuyện cũng đã hơn một canh giờ, hai người bọn họ càng nói càng hợp ý nhau, nhất là những chuyện liên quan đến trà đạo.
Mục Thanh Liên cười tươi rạng rỡ nhìn Vũ Phàm, nàng cũng không rõ tại sao, nhưng tự trong thâm tâm của nàng, nàng lại rất thích cái cảm giác này, cái cảm giác yên bình ngồi thưởng thức ly trà ấm, nói chuyện với một vị ca ca mà người đó đối với nàng không có một chút ác ý nào cả.
Nhưng bỗng nhiên trong lòng nàng cuồn cuộn sóng, nàng sợ rằng, một ngày nào đó Vũ Phàm cũng như bọn họ, chỉ muốn lợi dụng nàng, hoặc loại bỏ nàng khỏi con đường của bọn họ.
Miệng nàng cười nhưng đôi mắt nàng lại se se buồn, Vũ Phàm cũng chú ý đến điều đó, nhưng bất quá nàng không nói hắn cũng không tiện hỏi.
Cuộc sống trong hoàng cung đã gò ép Thanh Liên lúc nào cũng phải căng hết mình ra đối phó, mỗi giây mỗi khắc nàng đều phải cẩn trọng trong lời nói và hành động của mình, chỉ cần sơ sẩy một chút liền bị người ta lợi dụng mà đẩy nàng xuống vực sâu.
Lúc Thanh Liên còn nhỏ, nàng vốn nghĩ sẽ được lớn lên trong sự yêu thương của mười bảy vị hoàng huynh và hoàng tỷ, nhưng trớ trêu thay, bọn họ lại thấy chướng tai gai mắt với thiên phú trời ban của nàng, đối với bọn họ, nàng như một mối hiểm họa tiềm tàng cần phải loại bỏ, hoặc một công cụ chính trị cần phải thu đến tay, cũng chính vì vậy mà khi nàng ở bên cạnh bọn họ, nàng không thể cảm nhận được một chút bình yên nào, chỉ thấy tâm lý nặng nề vô cùng.
Nhưng với người xa lạ trước mặt này, ấn tượng của nàng đối với y rất tốt, nhất là một ly trà kia, đã làm nàng cảm nhận được một sự đồng điệu kỳ lạ với nam tử trước mặt, cũng vì thế mà nàng mới muốn nhận hắn làm ca ca.
Bởi vì nàng nghĩ rằng, những người yêu thích trà đạo như nàng, luôn có một trái tim ấm áp, và lương thiện.
Ngược lại, đối với Vũ Phàm, đây chỉ là một thú vui tao nhã để hắn lắp đầy nỗi đau trong trái tim đầy tổn thương kia.
Một người từng trải qua mưa gió máu tanh, một người thiện lương ngây thơ, vậy mà hợp nhau đến lạ, phải chăng bọn họ đều cảm thấy lạc lõng, cô đơn ở giữa thế giới mênh mông người này.
Thanh Liên nho nhã nói:
– Ca ca, muội cũng đã phiền ca một lúc lâu, ca lại đi đường xa mệt mỏi, nên muội xin phép cáo lui để ca ca nghỉ ngơi, hẹn hôm khác chúng ta lại tâm sự.
Vũ Phàm bình thản gật đầu đáp lời nàng:
– Ừm, muội đi thong thả, ngày sau lại gặp.
– Vâng, ca ca!
Nàng đứng lên nhẹ nhàng thi lễ với hắn, lần này nàng để hai tay ở trước bụng, nghiêng mình cúi đầu chào hắn, đây là nghi thức của hoàng thất Thiên Hỏa quốc dùng để hành lễ với huynh trưởng trong nhà.
Vũ Phàm càng lúc càng thấy yêu thích vị tiểu muội muội này của hắn, nàng tuy có chút ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng cũng khá lanh lợi, đặc biệt là nàng cũng rất biết cách dùng hành động để lấy lòng người khác.
Mục Thanh Liên đi được một đoạn, thì bất chợt nàng xoay người lại, từ trong giới chỉ trữ vật, nàng lấy ra một cái ngọc bội rồi dùng ý niệm chia nó ra làm hai, nàng dùng hai tay nâng nó lên rồi lại dùng tinh thần lực đưa nó đến trước mặt của Vũ Phàm.
– Ca ca, đây là tín vật của chúng ta, thấy vật như thấy người, dùng để nhận biết nhau, ca ca nhớ giữ nó thật kỹ nhé!
Vũ Phàm đón lấy nửa miếng ngọc bội điêu khắc hình phượng đang lơ lửng ở trước mặt, hắn nhìn qua một lượt, rồi thu vào trong mi tâm để Bảo Bảo Oa cất giữ, giọng hắn lúc này có chút xúc động nói:
– Ta biết rồi, tiểu muội!
Nàng thấy hắn cất vào trong mi tâm mới an tâm xoay người rời đi, trong nàng có cảm giác vui vui khó tả, “đây là cảm giác có một vị ca ca thật sự sao?”.
— QUẢNG CÁO —
Mục Thanh Liên không hề hay biết chính một tiếng gọi ca ca của nàng ngày hôm nay đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh tương lai của nàng một cách mạnh mẽ.
“Thanh Liên, Ngưng Nhi ta sẽ bảo vệ hai người các ngươi!”
Vũ Phàm siết chặt nắm đấm, con mắt của hắn chuyển từ ấm áp yêu thương sang một màu lạnh lùng sắt đá.
Hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, ngữ khí lạnh lẽo nói:
– Tiền bối, ngài còn muốn xem kịch đến lúc nào nữa?
Liễu Giai Mẫn có chút giật mình, nàng tự nhủ, chẳng lẽ với ẩn thân thuật của nàng lại bị đối phương phát hiện, hắn chỉ mới là một tên Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, điều này làm sao có thể.
Nàng nghĩ vậy nên liền không có lên tiếng đáp trả hắn, định xoay người theo Mục Thanh Liên rời đi thì Vũ Phàm nói.
– Tiền bối, ngài rõ ràng là nghe thấy ta, tại sao lại xoay người rời đi?
Bây giờ Liễu Giai Mẫn mới để ý, lời của hắn nói, chỉ có mình nàng nghe thấy được, thập bát tiểu công chúa dường như không nghe thấy gì cả.
Liễu Giai Mẫn hừ lạnh, nàng muốn xem xem, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.
– Công tử, làm sao người phát hiện được ta?
Vũ Phàm mỉm cười, hắn làm sao có thể cho nàng biết được sự thật, hắn thân là Cổ Sư, lại có Thiên Độc Tằm Vương Mẫu cổ trùng tự nhiên giác quan được cộng hưởng từ đó trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, nhưng trọng yếu lại là hắn được thừa hưởng thần thông Chu Võng Thúc Phược, chỉ cần có động tĩnh lạ trong 100 trượng xung quanh, hắn liền nắm tới trong tay, dù nàng có thu liễm đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng cần phải có chân khí để duy trì, mà chỉ cần có vậy, hắn liền nhận thức được nàng.
Bước lên thuyền của một đám người xa lạ, tất nhiên Vũ Phàm sẽ thả ra Chu Võng Thúc Phược để cảnh giác, tránh cho rơi vào hắc thủ của người lạ, cho nên lúc nãy ngay khi Liễu Giai Mẫn tiếp cận gian phòng của Vũ Phàm, hắn liền nhận thức được nàng.
Hắn gọi nàng ra đây, là bởi vì hắn biết, người hắn cần nói chuyện là nàng không phải Mục Thanh Liên.
Vũ Phàm không trả lời nàng, khuôn mặt băng lãnh không hề có một chút cảm xúc gì, hắn dùng khống vật thuật rót cho nàng một ly trà, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, đồng thời tay bấm pháp quyết, một cái cờ nhỏ lập tức cắm giữa căn phòng, giúp hắn phong bế âm thanh ở trong gian phòng này tách biệt ra khỏi thế giới bên ngoài.
Liễu Giai Mẫn thở dài, nhìn hành động này của hắn, nàng liền hiểu được ý tứ của hắn là gì, nàng ngồi xuống ghế, tay nâng chén trà đưa lên mũi ngửi qua một lượt, trong tích tắc này nàng cũng dùng bí thuật kiểm tra độc tính trong trà.
Nàng hỏi hắn:
– Khương công tử có chuyện gì cần bàn sao?
Vũ Phàm mỉm cười, hắn nói:
– Tiền bối, ngài muốn ta giúp đỡ nàng ở bên trong tông môn, chẳng phải cũng nên chia sẻ một chút thông tin của nàng và hoàng thất cho ta biết sao?
Liễu Giai Mẫn chau mày, con ngươi khẽ động, nam tử ngồi trước mặt nàng quả nhiên không đơn giản, nàng nói:
— QUẢNG CÁO —
– Công tử người muốn biết nhiều như vậy là để làm gì? Có nhiều thứ biết được chưa chắc đã tốt!
Vũ Phàm cười nhạt, nụ cười của hắn phảng phất một sự lãnh khốc vô tình, hắn nói:
– Tiền bối muốn ta tay không bắt giặt, mù mù mờ mờ đối phó với âm mưu của cả một hoàng triều? Hay ý của tiền bối là ! ta chỉ nên làm một quân tốt?
Liễu Giai Mẫn thở dài, nàng nghe được câu này của hắn, liền minh bạch ý tứ của Vũ Phàm, hắn muốn làm người chơi cờ, không phải một quân cờ để nàng sai khiến.
Tâm tư của một người như vậy, dù là ở cảnh giới nào cũng không dễ trêu chọc, nhất là bối cảnh của hắn cũng không đơn giản, nàng thấp giọng nói.
– Khương công tử xin chớ hiểu lầm, chuyện này một lời khó có thể nói hết, để ta xem chúng ta nên bắt đầu từ đâu !
!
Một canh giờ sau, thông qua lời kể của Liễu Giai Mẫn, Vũ Phàm cũng đã hiểu đại khái tình hình ở bên trong Thiên Hỏa quốc, hắn nói:
– Đa tạ Liễu tiền bối!
– Công tử khách sáo rồi, vẫn mong công tử chiếu cố cho Thanh Liên một chút!
– Nàng gọi ta một tiếng ca ca, ta khắc sẽ không bạc đãi nàng.
Liễu Giai Mẫn bằng với tu vi của mình, nghe được lời của hắn hoàn toàn là lời nói thật nên cũng an tâm hơn hẳn, nàng nói:
– Đa tạ công tử, Liễu gia và phe cánh của Liễu Bát Tử * sẽ hết mực ủng hộ công tử, đồng thời cũng sẽ cấp cho công tử thêm một phần tài nguyên tu luyện, hy vọng có thể giúp công tử sớm ngày đạt đến đỉnh cao đại đạo.
(* Liễu Bát Tử – Mẫu thân của thập bát công chúa – Bát Tử là phi hiệu trong hoàng thất, Liễu gia là ngoại tộc của nàng)
Vũ Phàm vui vẻ nói:
– Đa tạ tiền bối thành toàn!
Chuyện này không có gì là lạ, hoàng thất hay hoàng tộc ở các quốc gia vẫn luôn nuôi khách khanh cung phụng trưởng lão như vậy, để hy vọng khi gia tộc gặp khó khăn, khách khanh cung phụng trưởng lão có thể ra tay giúp đỡ.
Nên bây giờ Liễu gia đầu tư vào Vũ Phàm, chính là cược một ván vào vị Kiếm Vương trong tương lai ở trước mặt này, có thể bảo trụ cho Liễu gia và thập bát công chúa phát triển vững vàng.
Tỷ như Triệu gia có khánh khanh cung phụng là tể tướng ở mẫu quốc Gia Mã của Chu Liệt Quốc vậy, bất kỳ quốc gia nào muốn phát động chiến tranh với Gia Mã quốc cũng phải dè chừng Triệu gia ở sau lưng.
Nhưng ngược lại gia tộc tể tướng, vốn là hoàng đệ của hoàng đế đương triều cũng phải cung phụng Triệu gia để đổi lấy sự bảo hộ của Triệu gia cho nhất mạch của bọn họ, ngược lại Triệu gia cũng cho tể tướng một cái thân phận khách khanh cung phụng.
Cả hai đều là đôi bên cùng có lợi.
Mà ai cũng hiểu rằng, muốn một vị cung phụng hết lòng vì gia tộc của mình, tốt nhất là nên bồi dưỡng mối quan hệ lâu dài, mà một trong những cách hữu hiệu nhất từ xưa đến nay, chính là bảo hộ và đầu tư tiền tài vào các vị thiên kiêu chi tử như Vũ Phàm.
— QUẢNG CÁO —
Phàm là con người, nếu không phải là hạng vong ân bội nghĩa, tất sẽ nhớ đến công lao bồi dưỡng của gia tộc bọn họ.
Liễu gia chính là muốn mượn cách này, đưa một vị Kiếm Vương trong tương lai tọa trấn ở sau lưng gia tộc của bọn họ, từ từ nắm lấy hoàng triều Thiên Hỏa quốc.
Chỉ là Liễu Giai Mẫn không ngờ tiến độ nhanh như vậy mà thôi, nàng vốn nghĩ cần thông qua cầu nối là Thanh Liên, từ từ xây dựng mối quan hệ với Vũ Phàm rồi mới đề cập đến chuyện này.
Nhưng không ngờ Vũ Phàm lại trực tiếp đến như vậy, một phần cũng xuất phát từ việc hắn muốn làm chủ thế cuộc.
Vũ Phàm hắn biết bản thân mình có giá trị, nên lấy điểm này để thu gom tài nguyên tu luyện nhiều nhất có thể, giúp hắn sớm có sức mạnh tối thượng trong tay.
Dù là phàm nhân hay tu sĩ, phải có thực lực mới có thể làm được điều mình muốn, mà muốn có thực lực ngoài phải có thiên phú siêu việt ra, còn phải có tài nguyên hùng hậu chống đỡ.
Chính vì vậy mà hắn mới trực tiếp vào thẳng vấn đề với Liễu gia, sớm một ngày thì càng lợi cho hắn một ngày.
Bởi vì hắn bây giờ đã là 26 tuổi, tu vi chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhìn những vị thiên kiêu chi tử xung quanh, chỉ thua hắn hai ba tuổi, hầu như đều đã là Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí có người đã là Kết Đan kỳ, điều đó cũng đã cho thấy sự quan trọng của tài nguyên tu luyện đối với một vị tu sĩ như thế nào.
Vũ Phàm hiểu rõ chỉ dựa vào tiền công luyện đan và bán đan dược thì không thể nào chống đỡ nổi cho nhu cầu và sự phát triển của hắn và Ngưng Nhi về lâu về dài được, nhất là với cái cơ thể kỳ dị này của hắn.
.