Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 136: Thiên Hỏa Quốc Công Chúa


Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế – Chương 136: Thiên Hỏa Quốc Công Chúa


Vũ Phàm đứng lẳng lặng quan sát vị trưởng lão trước mặt, y đang kiểm tra Nhất Niệm Kiếm của Vũ Phàm một cách kỹ lưỡng, lâu lâu y lại chậc lưỡi một cái, dường như vô cùng tiếc nuối cái gì đó, xem được một lúc lâu, vị trưởng lão này mới lên tiếng:
– Kiếm này của ngươi, hẳn là phổ thông binh khí nâng cấp lên, cho nên tạp chất quá nhiều, dẫn đến thân kiếm yếu ớt dễ nứt vỡ.
Vũ Phàm nghe vậy liền cau mày, hắn chắp hai tay nói với nam tử trung niên trước mặt:
– Thưa trưởng lão, có cách nào để sửa chửa và nâng cấp nó không?
Lão đưa Nhất Niệm ra trước mặt, xem xét kỹ lại một lần nữa rồi thở dài nói:
– Kiếm của ngươi rất tốt, dường như đã sinh ra kiếm tâm, nhưng mà muốn sửa chữa và nâng cấp thì có chút khó khăn, hơn nữa chi phí cũng không hề rẻ.
Vũ Phàm tựa lưng lên vách tường, hắn đưa tay lên sờ cằm, suy nghĩ một lát rồi nói với vị trưởng lão ở trước mặt:
– Đối với đệ tử, chi phí không thành vấn đề, chỉ hy vọng có thể sửa chữa được nó.
Y gật đầu, rồi nói với Vũ Phàm:
– Ta liệt kê ra nguyên liệu cần thiết, ngươi đi chuẩn bị, rồi sau này quay lại đây hoặc trở về Trung Thổ thành nhờ Luyện Khí Sư nào sửa chữa cũng được.
– Đa tạ trưởng lão chỉ điểm.
Một lát sau, Vũ Phàm cất ngọc giản ghi chép nguyên liệu cần thiết để sửa chữa Nhất Niệm kiếm vào trong không gian giới chỉ, cáo biệt vị trưởng lão trông coi ở đây rồi rời đi.

Thượng quốc là những quốc gia đứng đầu trong hệ thống phân cấp bậc của các quốc gia, nói về sức mạnh thì quả thực thượng quốc vẫn chưa thể so được với thượng tông, nhưng lại có thể tuyệt đối vượt qua các đại thế gia ở Trung Thổ thành bởi vì thượng quốc có nuôi dưỡng quân đội, và có nhiều quốc gia phụ thuộc ở bên dưới, cho nên xét về quân lực, thượng quốc vẫn có ưu thế hơn hẳn các đại thế gia.
Xưa nay các thượng quốc đều cho hậu duệ của hoàng thất hoặc con cháu trong gia tộc của các trọng thần trong triều, bái nhập vào thượng tông để tu luyện, từ đó xây dựng mối giao hảo bền chặt với thượng tông và nhận sự bảo hộ từ họ, kéo dài truyền thừa của hoàng thất một cách vững vàng.

— QUẢNG CÁO —
Đổi lại hoàng thất của các thượng quốc phải cung phụng thượng tông bên trên, hằng năm đều phải cống nạp lượng lớn tài nguyên tu luyện cùng với kỳ trân dị thảo cho thượng tông để duy trì sự bảo hộ này.

Nhờ vậy mà hoàng thất có thể giữ được tổ nghiệp của mình, đồng thời, lúc nguy hiểm cũng có thể cầu viện thượng tông xuất đao tương trợ.
Thiên Hỏa quốc chính là thượng quốc phụ thuộc Thương Huyền tông.
Lại nói đến thập bát công chúa của Thiên Hỏa quốc, nàng sinh ra đã có thiên phú tu luyện hơn người, cho nên được hoàng thất dốc sức bồi dưỡng, lại được lão thiên ưu ái một đường tu luyện thuận lợi, năm nay nàng chỉ mới tròn mười ba tuổi mà đã là Trúc Cơ nhị trọng thiên, làm cho các thiên kiêu chi tử ở Trung Thổ thành cũng một phen dậy sóng.
La Tiểu Phong đọc xong tư liệu của nàng trong lòng cảm thán không thôi, hắn trầy trật mãi mới có cơ duyên vào thượng tông, ngược lại, công chúa Thiên Hỏa quốc, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, được hoàng thất Thiên Hỏa quốc hết mực bồi dưỡng chỉ mới mười ba tuổi đã là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, quả là bất khả tư nghị.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thiên phú của nàng cũng phải đủ cao mới có thể thuận lợi tiến giai như vậy, đổi lại, nếu thiên phú nàng thấp, thì cho dù hoàng thất có dồn hết tài nguyên cho nàng thì cũng không thể nào đạt được kết quả như thế này.
Lục Sở Mộ phi hành ở một bên, vẻ mặt có chút tà môn nói:
– Nghe nói nàng rất xinh đẹp nha!
Trương Hoàng Khôi nghe vậy, liền nói:
– Này, này, đừng nói là Lục Sở Mộ ngươi thích tiểu la lỵ nhé!
– Ha ha …!ta thấy cũng có thể lắm! – La Tiểu Phong chen lời.
Lục Sở Mộ vội vã phân bua với hai người bọn họ.
– Ta không có ý gì cả, các người đừng có vu oan cho ta!
Cả đám người bọn họ cười đùa vui vẻ suốt cả một đoạn đường dài, thẳng đến khi bắt gặp một cái phi thuyền to lớn ở không trung thì mới dừng lại.
Vũ Phàm nhìn thấy cờ hiệu của Thiên Hỏa quốc ở đầu thuyền thì chân mày liền giãn ra, hắn quay sang nói với đội ngũ ở bên cạnh:
— QUẢNG CÁO —
– Là phi thuyền của Thiên Hỏa quốc, chúng ta mau qua đó thôi.
Đám hộ vệ trên phi thuyền, thấy năm người Vũ Phàm tiến lại gần liền trở nên cảnh giác, một người trong số bọn họ dùng thần thức thăm dò, hắn liền nói:
– Là đệ tử của Thương Huyền tông.

Lúc này đám hộ vệ trên thuyền mới thả lỏng một chút, những vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đám người Vũ Phàm đang bay về phía họ.
Đội trưởng đội hộ vệ, mắt thấy lệnh bài thân phận của Vũ Phàm treo ở một bên hông, ngữ khí liền thay đổi, hắn trịnh trọng nói với đám hộ vệ ở xung quanh.
– Người đến là một vị công tử, nhớ chú ý lễ tiết!
– Rõ thưa đội trưởng!
Khi bọn họ còn cách phi thuyền khoảng chừng một trăm trượng nữa thì Vũ Phàm liền ra hiệu cho mọi người dừng lại, hắn đứng từ xa chắp tay nói:
– Tại hạ Khương Chính Hạo, đệ tử của Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành, phụng mệnh tông môn đến hộ tống Thiên Hỏa quốc công chúa về tông môn.
Nói xong, Vũ Phàm nhìn về phía phi thuyền chờ đợi hồi âm từ phía đó.

Đội trưởng đội hộ vệ bên mạn phải của thuyền liền lên tiếng đáp lời hắn:
– Tại hạ Ngự Lãnh Tinh, đội trưởng đội hộ vệ mạn phải thuyền, hân hạnh bái kiến công tử!
Vũ Phàm chắp tay đáp lễ y:
– Hân hạnh gặp Ngự đội trưởng!
– Mời công tử và mọi người lên thuyền!
Ngự Lãnh Tinh trịnh trọng lên tiếng, đồng thời một tay cầm chặt đuôi đao, một tay ra hiệu mời đám người Vũ Phàm tiến lên phi thuyền.

— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm vừa đặt chân lên sàn thiết mộc của phi thuyền, Ngự Lãnh Tinh đã hỏi:
– Xin hỏi Khương công tử, những người khác đang trên đường đến đây?

Vũ Phàm gật đầu, hắn xoay người đứng đối diện với Ngự Lãnh Tinh, ngữ điệu bình thường nói:
– Đúng vậy, bọn ta ở cách đây không xa nên mới có thể đến sớm một chút, hy vọng có thể góp chút sức để bảo hộ công chúa chu toàn.
– Đa tạ thành ý của công tử, mời công tử và đội ngũ tiến vào bên trong nghỉ ngơi.
Đội ngũ tiếp dẫn của thượng tông gồm có mười lăm người, một vị trưởng lão Hóa Thần kỳ tu sĩ, bốn vị cao thủ Nguyên Anh kỳ, năm vị đệ tử Kết Đan kỳ, và năm vị đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng là nhóm của Vũ Phàm.
Sở dĩ có chuyện tiếp dẫn này chính là bắt nguồn từ nghi thức lễ nghĩa của thượng tông và thượng quốc phụ thuộc, để tỏ ý tôn trọng lẫn nhau, đặc biệt là trong trường hợp tiến nhập lãnh địa quản lý bởi thượng tông.
Thương Huyền tông thân là chủ nhà, tất nhiên sẽ phải bày tỏ lòng hiếu khách, nhất là với thế lực quan trọng như Thiên Hỏa quốc, cho nên mới phái đội ngũ tiếp dẫn có thực lực khoa trương như vậy.
Ngược lại phía Thiên Hỏa quốc, khi tiến đến biên giới phía Nam Trung Thổ cũng không có vội vàng tiến vào lãnh địa của thượng tông mà dừng lại ở đây chờ đội ngũ tiếp dẫn hộ tống trở về Trung Thổ thành, thể hiện thái độ khiêm nhường và phụ thuộc vào thượng tông của bọn họ.
Nói thẳng ra, đây cũng là chỉ một phần của nghi thức lễ nghĩa mà thôi, còn về bảo vệ công chúa Thiên Hỏa Quốc mà nói, hộ vệ trên phi thuyền này cũng đã đủ để đối phó với cao thủ Luyện Hư hậu kỳ, thậm chí là Hợp Thể kỳ.
Vũ Phàm tiến vào khoang thuyền không lâu thì thập bát công chúa của Thiên Hỏa quốc đã đích thân đến gặp hắn.
Tiếu Ngự: Ta là tới coi mắt.
Ngự tỷ: Coi mắt ?
Tiếu Ngự: “Không cần nhiều lời, nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta động lòng, ngươi tự nghĩ biện pháp thích ta, 14 ức người bên trong ta chỉ cho ngươi cơ hội!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.