Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế – Chương 133: Thiên Độc Thiềm Thừ Tới Tay!
Mạn Lưu Vân tập trung tinh thần lực điều khiển âm thi chiến đấu với Vũ Phàm, âm thi của tên họ Mạn thuộc loại thượng đẳng, được chế tạo từ thân thể của tu sĩ có thiên phú thể chất thuộc hàng địa giai cho nên sức chiến đấu vô cùng lớn.
Mặt khác âm thi đã mất đi ý thức cho nên không biết sợ là gì nên trong chiến đấu vô cùng hung hãn, bất chấp tất cả mà lao lên oanh sát địch nhân, dùng phương thức ta tổn một ngàn địch tổn tám trăm mà giao chiến với Vũ Phàm, nhờ vậy mà trong phút chốc âm thi đã bức Vũ Phàm lùi lại một mảng lớn.
Tên họ Mạn đắc ý cười lớn, một mực nấp ở phía sau âm thi lên tiếng châm chọc Vũ Phàm:
– Tiểu cẩu tử, bây giờ ngươi dập đầu quỳ xuống gọi gia gia tha mạng hãy còn kịp! Ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.
Hắn ở trong Âm Thi tông bài danh hạng mười trên bảng xếp hạng Trúc Cơ kỳ đệ tử cho nên xưa nay vô cùng kiêu ngạo, xem trời bằng vung, nay lại thấy Vũ Phàm bị hắn bức cho lùi lại nên càng lớn lối.
Vũ Phàm quả thực không muốn hiển lộ thực lực quá nhiều, nhưng Thiên Độc Thiềm Thừ ấu thú vô cùng hiếm gặp, hơn nữa, không phải ai cũng có năng lực để cướp nó từ tay Thiên Độc Thiềm Thừ trưởng thành, tên họ Mạn kia cũng là nhờ có Mạn gia sau lưng bỏ ra cái giá vô cùng lớn mới có thể thu được tiểu sủng oa này đến tay.
Vũ Phàm tính toán một chút, liền quyết định phải có được Thiên Độc Thiềm Thừ, bởi hắn biết rằng một khi cơ hội đi qua thì sẽ không thể nào vãn hồi, Thiên Độc Thiềm Thừ đối với sự phát triển chiến lực của hắn cũng tương đối trọng yếu, nhất là khi hắn có Độc Tâm Chủng cùng Thiên Độc Tằm Vương Mẫu phối hợp bồi dưỡng cho con thiềm thừ này, kỳ vọng con Thiên Độc Thiềm Thừ này tuyệt đối sẽ trở thành trợ lực vô cùng lớn cho hắn về sau.
Vũ Phàm hừ lạnh, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng đáp trả:
– Vậy ta sẽ nghiêm túc phụng bồi ngươi một lần!
Dứt lời, không khí xung quanh chỗ của Vũ Phàm lập tức biến đổi, kiếm khí cuồn cuộn như mây bay tán loạn trong không trung, chém nát cây cỏ ở xung quanh, mấy cái tường gỗ lẫn lều trại bị kiếm khí chấn nát thành từng mảnh vụn nhỏ, trên thân thể của âm thi cũng xuất hiện mấy vết ngấn hằn trên da.
Mạn Lưu Vân khuôn mặt biến sắc hoàn toàn, hắn có nghĩ cũng không nghĩ đến chiến lực của Vũ Phàm lại khủng bố đến bực này, trong ngoại môn Âm Thi tông kẻ có thể phá hủy được âm thi của hắn cũng chỉ có ba hạng đầu mà thôi.
La Tiểu Phong, Trương Hoàng Khôi cùng Lục Sở Mục nhìn thấy cảnh này hô hấp có chút ngưng trọng, hưng phấn nhìn về phía Vũ Phàm, thực lực của Vũ Phàm càng mạnh, càng chứng tỏ lựa chọn của bọn họ không sai.
“Tuyệt quá, Khương công tử thật mạnh a!”
OÀNH!
Ầm ! ầm ! ầm
Thân hình Vũ Phàm đột nhiên biến mất một cách quỷ dị, đến khi Mạn Lưu Vân kịp nhận ra đối phương đã xuất hiện trước mặt âm thi của hắn.
Sát Long Kiếm kỹ – Đoạn Vĩ nặng nề nện lên ngực của âm thi một cú như trời giáng, âm thi dưới một kích này bị chấn bay hơn trăm trượng, đụng nát hơn chục gốc cây mới dừng lại, cả cơ thể âm thi bị lún sâu vào mặt đất, xương cốt trước ngực vỡ nát lõm vào một đoạn sâu hoắm làm tất cả mọi người có mặt ở đâymắt chữ a mồm chữ o mà nhìn.
– Sát Long Kiếm kỹ của Kiếm Vương đại nhân quả nhiên danh bất hư truyền a!
— QUẢNG CÁO —
Mạn Lưu Vân còn chưa kịp hoàn hồn, một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn.
Thương Tùng Nghênh Khách trong tay Vũ Phàm thế như thanh tùng vạn năm bất khuất, mang theo kiếm khí mãnh liệt đâm tới trước mặt, làm Mạn Lưu Vân phải cấp bách lùi lại, đồng thời tế lên pháp bảo chống đỡ.
“Bạch Ngọc Thuẫn”
OÀNH!
Nhất Niệm kiếm đâm thủng Bạch Ngọc Thuẫn, lưu lại trên mặt thuẫn một cái lỗ thật lớn, từ cái lỗ đó từng đạo vết nứt nhanh chóng tràn ra xung quanh, Bạch Ngọc Thuẫn lung lay sắp vỡ.
Mạn Lưu Vân con ngươi mở thật lớn mà nhìn tên nam tử trước mặt, Bạch Ngọc Thuẫn này có thể đỡ được một kích toàn lực của Kết Đan sơ kỳ, vậy mà dưới một kiếm của Vũ Phàm liền vỡ nát, đây là cái khái niệm gì chứ, thiên tài kiếm đạo ai cũng đều mạnh mẽ như vậy sao.
Vũ Phàm luyện tập kiếm phổ của Kiếm Vương đưa cho đã đạt đến cảnh giới tiểu thành, cộng thêm tinh thần lực của hắn đã là Tam Tài nên khả năng khống chế chân khí vô cùng chuẩn xác, một kích vừa nãy Vũ Phàm tụ chân khí cùng thú hỏa về một điểm trên mũi kiếm của Nhất Niệm kiếm, ngay vừa khi va chạm với Bạch Ngọc Thuẫn liền lập tức bùng nổ, tạo ra sức xuyên phá vô cùng lớn.
Hết cách, Mạn Lưu Vân lệnh cho Thiên Độc Thiềm Thừ phun ra một làn sương độc, đồng thường từ trong miệng của hắn phun ra hai cái độc châm về phía mắt của Vũ Phàm.
– Chết đi!
Phốc! Xuy!
Tàn ảnh! Với khoảng cách ngắn như vậy mà hắn chỉ đánh trúng tàn ảnh của Vũ Phàm, lúc này sự hiếu chiến của hắn lúc nãy đã bắt đầu thay bằng nỗi sợ hãi tột độ, cái tốc độ này đâu phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể bày ra chứ.
Hắn phỏng đoán không hề sai, ngay tại sát na vừa nãy, Vũ Phàm đã sử dụng thần thông Độn Thiên thuận lợi né tránh, đồng thời sử dụng Thần Long Bộ Pháp để che đậy đi sự thật bên trong làm mọi người ở đây đều tưởng là thân pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Đệ tử hai tông hít từng ngụm khí lạnh, kinh hãi xen lẫn thán phục nhìn bóng lưng của Vũ Phàm ở đằng xa, giờ đây hắn đã đứng sau lưng của Mạn Lưu Vân, một kiếm nhanh như thiểm điệm quét ngang cổ của Mạn Lưu Vân.
Choang!
Thân thể của Mạn Lưu Vân ánh lên từng đạo lân giáp màu bàng bạc, cũng may hắn có nội giáp của phụ thân ban cho mới có thể bảo mạng dưới một kiếm vừa rồi của Vũ Phàm.
Nhưng cái cổ của hắn truyền đến từng hồi đau nhức không thôi, hào quang của nội giáp cũng nhạt đi hơn một nửa, dưới cái đà này chẳng mấy chiêu nữa, hắn sẽ bị đối phương trảm sát mà thôi.
Mạn Lưu Vân không hề yếu, thậm chí phải nói là dưới Kết Đan kỳ hắn có thể ngạo mạn đi ngang mà không sợ ai, nhưng đứng trước mặt Vũ Phàm, hắn lại không lực hoàn thủ, hệt như lần hắn đối mặt với tên Vũ Hạo, kẻ đứng đầu đệ tử ngoại môn Âm Thi tông.
Chạy!, bây giờ trong đâu của Mạn Lưu Vân chỉ có một chữ này, hắn không nhiều lời, tung hết hỏa phù cùng phong phù về phía Vũ Phàm, còn bản thân thì cắm đầu chạy trối chết, bây giờ hắn không còn quan tâm đến thể diện nữa, giữ được mạng mới có cơ hội báo thù.
Vũ Phàm cười gằn: — QUẢNG CÁO —
– Muốn chạy?
Từ trong biển lửa, Vũ Phàm lao ra như một hung thần, truy theo sau lưng của Mạn Lưu Vân sát rạt, làm hắn hoảng hốt không thôi.
– Đạo hữu, ta và ngươi không thù không oán, giao đấu đến điểm là dừng, cớ gì đuổi cùng giết tận, ngươi không sợ Mạn gia sao?
Vũ Phàm cười lạnh, nói nhảm, Vũ Phàm đã đánh hắn đến nông nỗi này thì dù có giết chết hắn hay không thì Mạn gia nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, nếu tha cho hắn khác nào công sức nãy giờ của Vũ Phàm hóa thành công cốc, cho nên hắn nhất định phải giết được đối phương để đoạt bảo, coi như cầu phú quý trong hung hiểm, đằng nào trên hắn còn có một vị Kiếm Vương che chở.
Mạn Lưu Vân có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ đến chính hành động bỏ chạy này của hắn sẽ tiếp tay cho Vũ Phàm giết hắn thuận lợi hơn, ở trước mặt nhiều người Vũ Phàm không thể sử dụng toàn bộ thực lực của mình, bây giờ hai người càng lúc càng đi xa chỗ lúc nãy, xung quanh không có người, chính là thời cơ tốt nhất cho Vũ Phàm.
Từ trong nhẫn trữ vật của Vũ Phàm, hơn mười cái phong châm nhanh chóng bay ra, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao về phía của Mạn Lưu Vân, tiếng gió rít gào không ngừng vang lên ở phía sau lưng của tên họ Mạn.
– Mẹ nó! Là ngươi ép ta!
Mạn Lưu Vân chờ Vũ Phàm đi ngang chỗ của âm thi lúc nãy liền dùng bí thuật cho bạo thân thể của âm thi hy vọng có thể tổn thương được Vũ Phàm.
ẦM! OÀNH! OÀNH!
Sức công phá của âm thi bạo nổ cũng không phải nhỏ, nhất là âm thi của hắn đã đạt đến Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, một cú nổ này tương đương với một kích toàn lực của Kết Đan sơ kỳ.
Vũ Phàm bị vụ nổ làm cho bị thương không nhẹ, nửa người bên trái bị thương nặng, máu chảy đầm đìa, nhưng hắn vẫn cắn răng đuổi theo đối phương, đôi mắt lộ ra sát khí nồng đậm.
– A ! ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!
Mạn Lưu Vân hoảng sợ hét lớn, đối phương chỉ bị trì hoãn trong phút chốc liền truy theo hắn không ngừng, chiêu bài gì hắn cũng đã dùng hết, bây giờ chỉ có cầu trời thương xót mà thôi.
Trời tối đen như mực nên tên họ Mạn không hề biết rằng, trước mặt hắn chính là ti tuyến của Bách Diện Quỷ Tri Chu, được Vũ Phàm dùng phi châm lúc nãy giăng sẵn chờ hắn lao đến.
Mạn Lưu Vân thúc đẩy phi kiếm lao nhanh như tên bắn phía trước, đột nhiên cơ thể hắn đau nhói, văng mạnh về phía sau.
– Ti tuyến?
Nội giáp của hắn dưới cú va chạm vừa nãy đã bị tiêu hao sạch sẽ, hắn khục khặc họ ra máu cố gắng lồm cồm bò dậy, quay đầu nhìn lại về sau thì thấy một nụ cười tà mị của Vũ Phàm.
— QUẢNG CÁO —
Xoạt!
Cái đầu hắn lăn dài trên mặt đất, chết tức tưởi, con mắt còn hắn vẫn còn ám ảnh tột độ nụ cười của Vũ Phàm phút cuối, trợn lớn nhìn trừng trừng vào bóng đêm.
Con Thiên Độc Thiềm Thừ được giải thoát khỏi huyết ước, nó liền bỏ trốn, Vũ Phàm hừ lạnh.
– Súc sinh muốn chạy!
Bảo Bảo Oa cổ trùng há lớn cái miệng hút Thiên Độc Thiềm Thừ vào bên trong, rồi nhanh chóng trở lại Chân Nguyên Giải của Vũ Phàm.
Vũ Phàm khoát tay thu lại toàn bộ vật phẩm có trên người của tên họ Mạn, rồi dùng độc hủy thi diệt tích.
Hắn xõa tóc cho rối bời, lấy máu trên thân thể quẹt lên mặt, bộ dáng vô cùng thảm hại, nhanh chóng trở lại chỗ hạ trại của đám người Âm Thi tông.
Lúc này Từ Đông Hải cũng đã hạ được tên Khúc Vân Tinh, thấy Vũ Phàm bộ dáng thê thảm trở về, y lên tiếng hỏi:
– Có giết được tên kia không?
Vũ Phàm chua xót lắc đầu:
– Sư đệ lỗ mãng bị hắn dùng âm thi đả thương, hắn đã trốn thoát!
Từ Đông Hải nhìn Vũ Phàm bị thương cũng không nhẹ, liền nói:
– Thôi không sao, hắn bị thương không nhẹ nhất định chạy không được bao xa, bây giờ ta sẽ đuổi theo, đệ ở lại đây cùng mọi người dọn dẹp tàn cuộc!
Nói rồi Từ Đông Hải lao đi trong đêm đen, bảo bối trên người của tên họ Mạn tuyệt đối không ít, nên Từ Đông Hải cũng muốn nhúng chàm tranh thủ lợi ích.
Vũ Phàm sở dĩ phải làm như vậy là bởi vì giá trị của Thiên Độc Thiềm Thừ quá lớn, nếu Mạn gia biết hắn giết Mạn Lưu Vân và cướp được Thiên Độc Thiềm Thừ rất có thể không tiếc giá nào mà truy sát hắn.
Hành động của Từ Đông Hải vừa hay giúp Vũ Phàm che giấu sự thật bên trong.
.