Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế – Chương 125: Báo Ân Tần Gia!
Vũ Phàm uống cạn chén rượu trên tay, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu, hắn nhìn ra bên ngoài tửu lâu, từng cơn gió thổi thoảng qua cuốn theo mấy cái lá bay về phương bắc xa xôi.
Mấy cái cờ phướn trên nóc tửu lâu bay phấp phới theo từng đợt gió thổi, kêu lên mấy tiếng phành phạch phá tan đi sự im ắng kỳ lạ ở đây, Vũ Phàm đằng hắng rồi nói.
– Quả thực Triệu huynh muốn nắm lấy Chu Liệt quốc tới tay với tình hình hiện tại thì cũng không khó.
Triệu Hoàng Yết chăm chú lắng nghe Vũ Phàm nói, vốn dĩ hắn cũng dự định sau khi suy tính kỹ lưỡng một lượt thì sẽ bàn bạc chuyện này với trưởng bối trong nhà, nhưng trước khi làm như vậy, hắn muốn nghe quan điểm của Vũ Phàm trước, đồng thời phối hợp với Lệ Dĩnh, thăm dò đối phương một phen.
Hoàng Yết nâng bầu rượu lên cẩn thận rót đầy chén cho Vũ Phàm, hắn nói:
– Không giấu gì Khương huynh, ta thực sự muốn nghe cao kiến của huynh về việc này trước khi bàn bạc với trưởng bối trong nhà.
Triệu Hoàng Yết tính ra cũng là một kẻ thông minh, hắn chỉ cần bỏ ra một bữa tiệc nhỏ là có thể nghe được kế sách từ một vị mưu sĩ, tính ra không lỗ, ngược lại, hắn còn được đối phương hiến kế cho mình một cách tự nguyện, và quan trọng là hết thảy mọi sự đều diễn ra vô cùng tự nhiên, cho thấy tâm tư của y cũng không phải tầm thường.
Vũ Phàm gật đầu, hắn chậm rãi nói:
– Chu Liệt quốc phía Bắc có Thanh Sơn che chở, dễ thủ khó công, ngược lại nó cũng là một cái tường rào!
Triệu Lệ Dĩnh nhíu mày, khuôn mặt có chút nghi hoặc, nàng nhỏ giọng hỏi lại Vũ Phàm:
– Một cái tường rào?
Hoàng Yết nhìn tiểu muội của mình một chốc rồi vui vẻ nói:
– Ha ha …!ý của Khương huynh là như thế này, Chu Liệt quốc vốn bị Thanh Sơn vây ở phía bắc, nếu chúng ta nắm được phía nam là đã có thể nắm được Chu Liệt quốc.
Vũ Phàm không có đáp lại lời của Hoàng Yết, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, cũng đã chứng tỏ lời của Hoàng Yết nói không sai.
Triệu Lệ Dĩnh lúc này mới ngộ ra mấy chữ này, khuôn mặt nàng dần trở nên hồng nhuận, lén nhìn tên họ Khương ở phía đối diện.
Vũ Phàm cũng nhìn nàng một cái, không biết là nàng thực sự không rõ ý của hắn hay là huynh muội hai người bọn họ đang phối hợp với nhau thăm dò hắn.
Vũ Phàm nói tiếp:
— QUẢNG CÁO —
– Nhưng đó chỉ là một phần, phần quan trọng còn lại nằm ở phía nam.
Hoàng Yết mỉm cười nhẹ nhàng, bởi vì cái Vũ Phàm định nói, cũng chính là thứ hắn đang nghĩ đến, bọn họ không hẹn mà hợp, làm cho hắn vô cùng thích thú, nhưng hắn không chen lời Vũ Phàm, tiếp tục bình tĩnh lắng nghe.
Vũ Phàm cũng vui vẻ nhìn Hoàng Yết một cái, tính ra cũng đã lâu rồi hắn mới có cảm giác gặp được một vị bằng hữu hợp ý như thế này, hắn nói tiếp:
– Vô duyên vô cớ động tới Chu Liệt quốc, tất mấy thế lực khác sẽ không để yên, nhưng mượn cớ diệt trừ Thất Đại Tà Phái thì lại vô cùng xảo hợp.
Triệu Lệ Dĩnh nhìn chằm chằm và Vũ Phàm, những lý luận và lời lẽ của hắn không khác gì mấy vị trưởng bối trong nhà, mấy ngày hôm nay, biểu hiện của hắn quả thật làm nàng phải lau mắt mà nhìn.
Hoàng Yết gật mạnh cái đầu, hắn lại nói tiếp:
– Ta cũng có nghĩ đến chuyện này, mẫu quốc của Chu Liệt quốc vừa hay nằm trong tay Triệu gia, tể tướng đương triều ở mẫu quốc cũng là khách khanh cung phụng của Triệu gia, cho nên việc này có thể làm được.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
– Quan trọng là Triệu gia lấy cái cớ này nhúng tay vào Chu Liệt quốc thì không thể lật đổ hoàng triều, mà phải đi đường vòng một chút mới hợp tình hợp lý.
Hoàng Yết chắp tay nói với Vũ Phàm.
– Phiền Khương huynh chỉ điểm!
Vũ Phàm chậm rãi nói:
– Triệu gia hẳn là hiểu rõ điểm này hơn ta, Triệu thế gia chỉ cần nâng đỡ một gia tộc phụ thuộc trở thành hoàng tộc Chu Liệt Quốc, liền có thể thông qua gia tộc này khống chế hoàng triều.
Con ngươi Hoàng Yết khẽ động, nhiều khi hắn tự hỏi, nếu Vũ Phàm sinh ra là con cháu thế gia, hoặc là cùng gia tộc với hắn, liệu hắn có thể giữ lấy chức vị thiếu chủ của Triệu gia một cách yên ổn hay không đây.
So với Vũ Phàm, Hoàng Yết từ nhỏ sinh ra trong thế gia, sớm quen với chuyện mưu tính tranh đấu thế lực, kinh qua nhiều âm mưu thủ đoạn, còn Vũ Phàm ngược lại chỉ là tán tu, một đường vất vả vật lộn với việc mưu sinh, nghĩ được những chuyện như thế này cũng được xem là xuất chúng rồi, cho nên hắn nghĩ nếu như đặt Vũ Phàm vào đúng môi trường phát triển, hắn tin rằng Vũ Phàm còn có thể lợi hại hơn thế này nữa.
Hoàng Yết nâng chén rượu trong tay kính Vũ Phàm một ly, hắn uống cạn, đối với Vũ Phàm, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, bằng mọi giá hắn phải kết giao được với Vũ Phàm, có Vũ Phàm trợ giúp, chức vị gia chủ Triệu gia chắc chắn sẽ nằm trong tay của hắn.
Triệu Hoàng Yết phe phẩy cái quạt trong tay, hắn hỏi Vũ Phàm.
— QUẢNG CÁO —
– Vậy huynh có tiến cử gia tộc nào không?
Vũ Phàm nhịp nhịp tay trên bàn một lát rồi hắn nói:
– Tần gia, Thanh Sơn thành.
Triệu Lệ Dĩnh nhíu mày, nàng hỏi Vũ Phàm:
– Chẳng phải huynh và ca ca ta vừa nói phải nắm được phương nam sao, tại sao lại chọn một gia tộc ở phương bắc?
Ngưng Nhi lên tiếng thay Vũ Phàm trả lời:
– Triệu muội, ở phương nam tất có binh sĩ của mẫu quốc đồn trú sau khi đẩy lui Thất Đại Tà Phái, nhưng phương bắc sẽ trống trải, Triệu gia cũng không có lý do gì để đưa binh đến phương bắc thiết lập đồn trú, chỉ có thể thông qua một gia tộc ở đây chiếm lấy phương bắc, lúc đó nam bắc khóa lại hoàng triều, về sau hoàng triều cũng không thể dời đô lên Thanh Sơn để phòng thủ khi có binh biến.
Hoàng Yết có chút kinh ngạc nhìn Ngưng Nhi, rồi lại nhìn Vũ Phàm, hai người bọn họ quả nhiên trời sinh một đôi, hắn âm thầm tặc lưỡi một cái, quả thật là bất khả tư nghị.
Vũ Phàm và Hoàng Yết cùng lúc gật đầu đồng ý với lời của Ngưng Nhi.
Hoàng Yết vui vẻ nói:
– Đa tạ Khương huynh và Nhược muội chỉ điểm, quả là diệu kế.
Vũ Phàm nhìn về phương bắc xa xăm, gió thổi làm tóc hắn lay động từng hồi.
“Tần Ngạo, hy vọng Tần gia các ngươi nắm lấy cơ hội này mà trở mình”
Chuyện của Tần gia, Vũ Phàm cũng không thể nhúng tay vào quá sâu, cũng chỉ có thể hy vọng bọn họ có thể nắm lấy được cơ hội ngàn vàng này mà trở mình trở thành hoàng tộc ở Chu Liệt quốc, phát triển vững mạnh dưới sự bảo hộ của Triệu gia.
Bốn người bọn họ nói chuyện thêm một lúc lâu nữa thì mới chịu ngừng lại.
Bây giờ trời cũng đã xế chiều, Vũ Phàm còn có hẹn với La Tiểu Phong nên đành cáo biệt hai người huynh muội Triệu gia rồi rời đi.
Mắt thấy Vũ Phàm đã lên xe ngựa, Triệu Lệ Dĩnh mới nhỏ giọng nói: — QUẢNG CÁO —
– Ca ca, nói như vậy, chẳng phải trước giờ hắn đều đang giả trư ăn thịt cọp sao?
Hoàng Yết cười cười, hắn trêu nàng:
– Đến bây giờ muội vẫn còn hỏi được câu này, có phải là quá hồ đồ rồi hay không? Ta thấy, nếu hắn được nuôi dạy ở thế gia từ nhỏ, chưa chắc ta đã là đối thủ của hắn.
Triệu Lệ Dĩnh có chút ngưng trọng nhìn về phía xe ngựa đang rời đi ở bên dưới, nghe được lời này của ca ca, nàng cảm thấy đối phương càng lúc càng thâm bất khả trắc.
Nhưng cái tên Tần gia, Thanh Sơn thành, làm nàng liên tưởng đến một tên đệ tử ở Đạo Tiên sơn môn, người mà đã từng bắt nạt nàng ở trong bí cảnh truyền thừa năm đó.
“Chẳng lẽ lại là hắn?” Lệ Dĩnh nghi hoặc tự hỏi trong lòng, bất quá cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi.
Trên xe ngựa, Ngưng Nhi hỏi Vũ Phàm:
– Huynh muốn phò trợ Triệu Hoàng Yết nắm lấy Triệu gia?
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
– Trước mắt là như vậy, tính cách của Hoàng Yết cũng không tệ, đáng để kết giao bằng hữu, cho nên ta mới cố ý thể hiện một chút để đổi lấy sự tín nhiệm của bọn họ.
Nếu thuận lợi, sau này hắn trở thành gia chủ Triệu gia sẽ có lợi cho chúng ta.
Tiếu Ngưng Nhi gật đầu, nàng nói:
– Muội nghĩ, nếu có thể thì chúng ta cũng có thể lấy Tần gia làm hậu phương.
Vũ Phàm trầm ngâm một lát thì khẽ gật đầu, ý tưởng này của Ngưng Nhi quả thực không tồi, nếu hắn có thể vận dụng tốt, Tần gia sẽ trở thành một trợ lực to lớn cho đại kế của hắn sau này.
p/s: chư vị đạo hữu an tâm, đối thủ của main tuyệt đối không não tàn..